Tiêu Dao Tứ Công Tử


Ninh Thần từ hoàng cung đi ra, không đến Giám sát ti, mà trở về Ninh phủ.

Hắn phải nhanh chóng đưa một ngàn lượng bạc cho mụ tú bà Giáo Phường Ty.

Nếu không, mụ tú bà kia nhất định sẽ cho rằng hắn là tên cặn bã lừa tiền lừa sắc.

"Tứ công tử, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại!"

Ninh Thần đang chuẩn bị trở về sân của mình, Ngô quản gia chạy tới.

Ninh Thần liếc mắt nhìn hắn, "Làm sao vậy? Trong nhà có người chết à?"

"Tứ công tử, lời này không thể nói đùa được...!Hôm nay là ngày tế tổ, lão gia nói Tứ công tử đã về, bảo ngươi nhanh chóng đến từ đường."

Ninh Thần lúc này mới nhớ ra, ngày tuyết đầu mùa hàng năm, là ngày mỗi nhà mỗi hộ Đại Huyền tế tổ.

Ninh Thần vốn không muốn đi.

Nhưng nghĩ đến mình đến thế giới này, vẫn chưa từng tế bái mẫu thân.

Hắn bỗng chốc ngẩn người, dường như mình sắp quên mất việc bản thân là người xuyên không đến đây.

Ninh Thần đi theo Ngô quản gia, đến từ đường.

Trước kia, hắn không có tư cách vào từ đường.

Trong từ đường, bài vị được sắp xếp thành từng hàng, trước mỗi bài vị đều thắp đèn trường minh, cho nên nhiệt độ trong phòng rất cao.

"Nghịch tử, ngươi còn biết đường về sao? Hôm nay là ngày tế tự, ngươi chạy đi đâu vậy?"

Ninh Tự Minh tức giận quát.


"Giám sát ti làm việc, còn cần phải báo cáo với Ninh thượng thư sao?"

Ninh Tự Minh bị nghẹn đến mức mặt mày tái mét.

"Ninh Thần, ngươi có thái độ gì vậy? Trước linh vị của trưởng bối, sao ngươi có thể vô lễ như thế?"

Ninh Cam nhảy ra thể hiện bản thân.

Ninh Mậu nói móc: "Đúng vậy, chẳng có chút quy củ nào...!Thật sự cho rằng mình làm ngân y của Giám sát ti rồi, là có thể ngỗ nghịch với trưởng bối sao?"

"Ninh Thần, tính ngươi thật sự phải sửa đổi...!Phụ thân nói ngươi là vì muốn tốt cho ngươi."

"Đúng vậy, chúng ta là huynh trưởng của ngươi, nói ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi...!Thái độ này của ngươi, sẽ khiến người ta nói ngươi là con hoang nhà quê, không có gia giáo, làm mất mặt Ninh phủ chúng ta."

Ba huynh đệ, ngươi một lời ta một câu giáo huấn Ninh Thần.

"Được rồi! Các ngươi đừng nói hắn nữa, Ninh Thần từ nhỏ lớn lên ở vùng quê hẻo lánh, không ai dạy dỗ, khó tránh khỏi không hiểu quy củ...!Sau này từ từ dạy hắn là được."

Thường Như Nguyệt giả vờ lên tiếng giảng hòa.

Ninh Thần đặt ngự kiếm được bọc vải ở bên cạnh cửa, không thèm để ý đến bọn họ sủa bậy.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bài vị trên bàn thờ.

"Ninh thượng thư, ngươi không cảm thấy nơi này thiếu một bài vị sao?"

Ninh Tự Minh vẻ mặt nghi hoặc, "Thiếu của ai?"

Ninh Thần cố nén giận, gằn từng chữ: "Bài vị của mẫu thân ta!"

Ninh Tự Minh vốn là một thư sinh nghèo, tổ tiên tám đời đều là thường dân.


Để thể hiện mình hiện tại đã phất lên, hắn đã lập bài vị cho những người thân đã khuất của Ninh gia, có những người còn chẳng có quan hệ huyết thống.

Thế nhưng ở đây, lại không có bài vị của mẫu thân Ninh Thần.

Sắc mặt Ninh Tự Minh đột nhiên thay đổi.

"Ninh Thần, ngươi đang nói bậy gì vậy? Đây là từ đường Ninh gia...!Mẫu thân ngươi chưa thành thân đã sinh ra ngươi, có tư cách gì vào từ đường?"

Ninh Cam nói với vẻ mặt chế giễu.

"Đúng vậy, mẫu thân ngươi ngay cả thiếp thất cũng không phải, không danh không phận, dựa vào cái gì mà vào từ đường Ninh gia?"

"Chỉ có chính thất của Ninh gia mới có thể vào từ đường, mẫu thân ngươi không biết xấu hổ, chưa thành thân đã sinh ra ngươi, làm mất mặt phụ thân...!Cũng may phụ thân thương hại ngươi, nếu không ngay cả ngươi cũng không có tư cách bước vào cửa Ninh gia."

Ninh Thần mặt mày tái mét, lửa giận bùng lên.

"Tốt lắm, tốt lắm...!Nhớ kỹ những lời các ngươi nói, đừng có mà hối hận!"

"Ninh Tự Minh, mẫu thân ta yêu ngươi cả đời, đợi ngươi cả đời...!Ngươi lại có thể thản nhiên nghe con trai mình sỉ nhục bà ấy như vậy sao?"

"Ta vốn tưởng ngươi là súc sinh, không ngờ ngươi còn không bằng súc sinh."

Ninh Tự Minh nổi giận: "Hỗn láo, ngươi dám sỉ nhục phụ thân mình?"

Ninh Thần chỉ cười lạnh một tiếng, rồi xoay người sải bước rời đi.

"Đồ hỗn láo, nghịch tử...!Hôm nay là ngày tế tổ, ngươi muốn đi đâu?"

Ninh Thần dừng bước quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhà Ninh Tự Minh: "Chẳng mấy chốc các ngươi sẽ biết!"


Ninh Tự Minh nhìn ánh mắt lạnh như băng của Ninh Thần, trong lòng dâng lên một tia bất an.

Ninh Thần sai người dắt Ô Vân đến, xoay người lên ngựa, phóng thẳng đến Giám sát ti.

Ninh Tự Minh tức giận đến mức suýt hộc máu, cố nén lửa giận, tế tự xong liền rời đi.

Mẹ con Thường thị nhìn nhau cười, vẻ mặt đắc ý.

"Các ngươi vừa rồi thấy sắc mặt Ninh Thần chưa? Xanh mét, suýt chút nữa tức chết rồi đấy."

"Tên con hoang này thật sự cho rằng mình làm ngân y của Giám sát ti rồi, là chúng ta không làm gì được hắn sao...!Chỉ cần chúng ta không phạm sai lầm, không để hắn nắm thóp, hắn sẽ không thể làm gì được chúng ta."

Thường Như Nguyệt cười lạnh nói: "Tiện chủng do tiện nhân sinh ra, vậy mà muốn đưa bài vị của mẫu thân hắn vào từ đường, thật nực cười."

Bốn mẹ con vừa chế giễu vừa đi ra ngoài.

Ninh Mậu đi cuối cùng, đột nhiên phát hiện thứ Ninh Thần để ở sau cửa.

"Đây là cái gì?"

Ninh Mậu đi tới, cầm lấy, sau đó mở lớp vải bọc bên ngoài ra...!Không ngờ bên trong là một thanh kim kiếm.

"Đây là được làm bằng vàng ròng sao?"

Mắt bốn mẹ con lập tức sáng lên, tràn đầy tham lam.

"Hình như là của Ninh Thần?"

"Chắc chắn là tên con hoang này tham ô mà có được."

Ninh Mậu nhìn về phía Thường Như Nguyệt: "Mẫu thân, chúng ta phải làm sao? Ít nhất cũng phải mấy chục lượng vàng...!Người xem bảo thạch trên này, vừa nhìn đã biết giá trị liên thành."

Ninh Cam vẻ mặt tham lam nói: "Giấu đi...!Tên con hoang này, lần trước hại ta phải bỏ ra một cây sáo ngọc ở Giáo Phường Ty, coi như thanh kim kiếm này là bồi thường."

"Vậy nếu Ninh Thần quay lại tìm thì sao?"


Ninh Cam cười lạnh nói: "Đây chắc chắn là thứ hắn tham ô mà có, mất rồi cũng không dám kêu gào tìm kiếm...!Vừa rồi lúc đi hắn cũng quên mất, nói không chừng hắn căn bản không nhớ rõ mình để ở đâu? Chỉ cần chúng ta không thừa nhận, hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt."

Bốn mẹ con bàn bạc, quyết định giấu thanh kim kiếm này đi.

Trong bốn người, trừ Ninh Cam đã từng gặp Huyền Đế...!Những người khác ngay cả Huyền Đế trông như thế nào cũng không biết? Huống hồ là nhận ra ngự kiếm.

...

Hôm nay là ngày tế tổ, cho nên bữa trưa vô cùng thịnh soạn.

Bốn mẹ con Thường Như Nguyệt, còn có thêm một thanh kim kiếm, tâm trạng vô cùng vui vẻ, ăn uống rất ngon miệng.

Nhưng khi bọn họ đang vui vẻ, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

Ngô quản gia hoảng hốt chạy vào, lúc vào cửa còn bị vấp ngưỡng cửa, ngã sấp mặt.

Ninh Tự Minh nhíu mày, tức giận nói: "Hoảng hốt cái gì? Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi? Đây là phủ Thượng thư, làm việc phải trầm ổn, nhất cử nhất động của các ngươi đều đại diện cho thể diện của Ninh phủ."

Ngô quản gia chật vật bò dậy từ dưới đất: "Lão gia, không xong rồi...!Tứ công tử dẫn theo người của Giám sát ti xông vào."

"Cái gì?"

Ninh Tự Minh kinh hãi đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Mẹ con Thường thị cũng sợ đến ngây người.

"Giám sát ti phá án, người không liên quan đứng yên tại chỗ...!Kẻ nào phản kháng, giết không tha!"

Ngay lúc này, Ninh Thần đã dẫn người xông vào.

Hạ nhân, gia đinh của Ninh phủ, sợ hãi quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.

Ninh Tự Minh quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến, bởi vì Phan Ngọc Thành, kim y của Giám sát ti, cũng có mặt.

Mẹ con Thường thị càng bị dọa đến hồn bay phách lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui