Tiêu Dao Tứ Công Tử


Lúc Huyền Đế đang trên đường đến thì bên Ninh Thần đã xong việc!

Các tiên sư của Dưỡng Đan ti bị tập trung lại một chỗ, do ngân y canh giữ.

Trong sân còn bày không ít rương, bình lọ, bên trong đựng thảo dược và các loại đồ vật khác.

Ninh Thần đứng trước một cái rương, trong rương đựng chính là khoáng thạch đan sa.

Hắn quay đầu lại, thấy Cảnh Kinh đang mở một cái lọ, đưa lên ngửi, sau đó lấy từ bên trong ra một thứ giống như ngải cứu.

Nhiếp Lương thì cầm một vật giống như tinh thạch, đưa lên mũi ngửi, lẩm bẩm: “Đây là thứ gì vậy?”

Ninh Thần vội mím chặt miệng, sợ mình cười ra tiếng.

Hắn nghiêm mặt nói: “Nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?”

Cảnh Kinh trừng mắt: “Nhỡ có độc thì sao?”

“Không đâu, những thứ này đều có thể làm thuốc...!Dùng đúng cách là thuốc tốt, dùng sai cách là thuốc độc.”

Nhiếp Lương thật sự liếm thứ trong tay một cái, nếm thử vài lần rồi lắc đầu: “Không có vị gì cả.”

“Của ta lại rất thơm, có mùi táo thoang thoảng.”

Cảnh Kinh cũng liếm thứ trong tay một cái: “Ngọt ngọt, vị cũng được đấy chứ.”

Ninh Thần không nhịn được nữa, bật cười.

Thấy hai người quay lại nhìn, hắn vội quay mặt đi, che miệng thật chặt.

Cảnh Kinh và Nhiếp Lương nhìn nhau, nhận ra có gì đó không đúng.

Vai Ninh Thần run lên vì cười, thứ trong tay bọn họ chắc chắn không phải thứ tốt lành gì rồi!


Ngay khi bọn họ định hỏi thì một giọng the thé vang lên: “Bệ hạ giá lâm!”

Huyền Đế đến.

Sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng quỳ xuống nghênh đón.

“Tham kiến bệ hạ!”

Huyền Đế mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn quanh, rõ ràng đang cố nén giận.

“Bệ hạ, người đến rồi...!Những người này không có thánh chỉ, tự ý xông vào Dưỡng Đan ti, đánh đập chúng ta, xin bệ hạ làm chủ cho chúng ta!”

Đại tiên sư vừa thấy Huyền Đế đến, lập tức khóc lóc kể lể.

Hắn bị Ninh Thần đánh một trận, lại bị Phùng Kỳ Chính nhổ mất hai cái răng hàm, miệng đầy máu, nhìn qua thật sự đáng thương.

Huyền Đế nén giận, trầm giọng nói: “Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào ba người Cảnh Kinh, Nhiếp Lương, Ninh Thần.

Bọn họ thật sự không biết, chỉ làm theo lệnh mà thôi.

Ngay cả Phan Ngọc Thành và một kim y khác cũng không biết vì sao phải xử lý Dưỡng Đan ti.

“Cảnh Kinh, Nhiếp Lương...!Các ngươi thật to gan, dám tự ý điều tra Dưỡng Đan ti của ta khi chưa được ta cho phép? Các ngươi muốn tạo phản sao?”

Lời này của Huyền Đế suýt nữa dọa chết Cảnh Kinh và Nhiếp Lương.

“Bệ hạ bớt giận, thần không dám!”

“Bệ hạ bớt giận...”

Huyền Đế lạnh lùng nhìn hai người.

“Ta cho các ngươi cơ hội giải thích...!Nếu không có lời giải thích hợp lý, đừng trách ta không nể tình cũ.”

Cảnh Kinh và Nhiếp Lương sợ đến mức mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh túa ra.

Ninh Thần lớn tiếng nói: “Bệ hạ, thần có thể giải thích!”

“Ngươi im miệng! Liên quan gì đến ngươi?”

Ninh Thần cười gượng: “Bệ hạ, vì chuyện này là do thần nghĩ ra...!Cảnh đại nhân và Nhiếp thống lĩnh đều bị thần lừa đến đây.”

Huyền Đế nhíu mày.

“Vì Khâu tiên sư?”

Khâu tiên sư suýt nữa hại chết Ninh Thần, Huyền Đế cho rằng Ninh Thần đang trả thù.

Ninh Thần nghiêm mặt nói: “Không phải! Chúng thần làm vậy là vì bệ hạ, vì giang sơn xã tắc.”

“Vì ta? Nói rõ hơn xem...!Ninh Thần, ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Nếu ngươi không giải thích rõ ràng, ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời.”

Huyền Đế thật sự nổi giận!

Hắn cảm thấy Ninh Thần có chút được voi đòi tiên, phải dạy dỗ hắn một chút, nếu không về sau e là sẽ gây ra chuyện lớn hơn.

Ninh Thần nghiêm túc nói: “Bệ hạ hôm nay ban thưởng cho thần một viên tiên đan, người còn nhớ không?”

Khóe miệng Huyền Đế giật giật, thầm nghĩ rõ ràng là ngươi dùng trò vặt lừa gạt ta.


“Đừng vòng vo tam quốc nữa, nói thẳng vào vấn đề!”

Ninh Thần gật đầu: “Viên tiên đan đó có độc...!Tiên đan mà bệ hạ dùng đều có độc!”

Sắc mặt Huyền Đế đại biến.

Toàn công công cũng kinh hãi, mặt mày ngây dại.

Những người có mặt nghe vậy đều sợ ngây người.

Tiên đan có độc?

Đầu độc bệ hạ là tội liên lụy đến chín họ, không ai gánh vác nổi.

“Ngươi nói bậy...!Những tiên đan đó đều do ta tự hao tổn tu vi, dùng kỳ dược trong thiên hạ, hấp thụ linh khí của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt, dốc lòng luyện chế cho bệ hạ, sao có thể có độc được?”

Đại tiên sư gào lên phản bác.

Ninh Thần nhìn hắn, thản nhiên nói: “Lão thần côn, lý lẽ không nằm ở chỗ âm lượng đâu.”

Sắc mặt Huyền Đế khó coi: “Ninh Thần, ngươi có bằng chứng gì chứng minh tiên đan ta dùng là độc đan?”

“Bẩm bệ hạ, vì thần đã làm thí nghiệm, cho chuột và kiến ăn viên tiên đan mà người ban cho thần...!Không đến một canh giờ, chúng đều chết hết, Phan kim y có thể làm chứng.”

Phan Ngọc Thành run lên, vội vàng nói: “Thần xin làm chứng, lời Ninh Thần nói đều là sự thật.”

Sắc mặt Huyền Đế trắng bệch, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

“Nói hươu nói vượn...!Chuột và kiến chỉ là loài vật hạ đẳng, tiên đan này chứa đựng tinh hoa của trời đất, loài vật dơ bẩn đó không chịu nổi tiên lực trong tiên đan, tự nhiên không thể sống sót.”

Đại tiên sư run rẩy biện hộ cho mình.

“Tinh hoa của trời đất?” Ninh Thần xoay người, đi đến cầm lấy một cái lọ, “Đại tiên sư, ngươi nói cho ta biết đây là cái gì?”

“Cái này, cái này...”

Đại tiên sư ấp úng nửa ngày, không nói nên lời.

Bởi vì nếu nói ra, hắn sẽ chết chắc!

Huyền Đế trầm giọng hỏi: “Ninh Thần, rốt cuộc đây là cái gì?”

Cảnh Kinh cũng rất tò mò, vì thứ này hắn đã liếm thử, vị cũng được.


Ninh Thần do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đừng hỏi nữa thì hơn.”

Huyền Đế nhíu mày: “Nói!”

Ninh Thần vẻ mặt khó xử, một lúc sau mới hạ giọng nói: “Đây là nhân trung hoàng.”

“Nhân trung hoàng là cái gì?”

Cảnh Kinh và Nhiếp Lương không biết thì thôi...!Huyền Đế uyên bác như vậy mà cũng không biết thứ này sao?

“Ơ...!Nói trắng ra là phân người.”

Lời nói của Ninh Thần như sấm sét giữa trời quang, khiến Huyền Đế và mọi người sững sờ, như bị điểm huyệt, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Mãi đến khi có tiếng nôn khan vang lên, mọi người mới hoàn hồn.

Là Cảnh Kinh, hắn đang nôn thốc nôn tháo.

“Thần thất lễ, xin bệ hạ thứ tội, ặc...”

“Xin bệ hạ thứ tội, Cảnh đại nhân vừa nếm thử thứ này nên thấy buồn nôn.”

Ninh Thần tốt bụng giải thích cho Cảnh Kinh.

Nhưng Cảnh Kinh không những không cảm kích mà còn muốn đánh chết Ninh Thần.

Ta không có ăn, ta chỉ liếm một chút thôi...!Cảnh Kinh thầm mắng trong lòng.

Vấn đề là Ninh Thần biết rõ thứ này là gì mà còn để hắn nếm thử...!Tên khốn kiếp, đợi lát nữa sẽ xử lý ngươi.

Huyền Đế không trách Cảnh Kinh, hiện giờ hắn chỉ muốn biết trong tiên đan mình dùng có thứ này hay không?

Nhiếp Lương cũng nhìn Ninh Thần, giờ hắn cũng muốn biết thứ mà Ninh Thần lừa hắn liếm là cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui