Mọi người đi tới cửa Dưỡng Tâm điện.
Nhiếp Lương dắt theo một con chó săn lớn.
"Nhiếp thống lĩnh, làm phiền ngươi để cho chó tới gần cửa chính."
Nhiếp Lương gật đầu, dắt chó săn đi tới trước cửa chính.
Ai ngờ con chó săn vừa rồi còn ngoan ngoãn, đột nhiên trở nên hung dữ bất an, sau đó sủa loạn xạ về phía cửa chính Dưỡng Tâm điện.
Ninh Thần vừa cười vừa nói: "Nhiếp thống lĩnh, được rồi!"
Nhiếp Lương dắt chó săn ra xa một chút, chó săn đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Mọi người nhìn chằm chằm cửa lớn Dưỡng Tâm điện, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Nghe nói chó có thể nhìn thấy thứ mà người không nhìn thấy, chẳng lẽ trên cửa lớn này có quỷ?"
Cửu công chúa có chút sợ hãi nói.
Ninh Thần nhìn nàng với vẻ mặt ghét bỏ.
Cửu công chúa chú ý tới ánh mắt của Ninh Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, đang định mở miệng thì thấy Ninh Thần đổi thành vẻ mặt tươi cười, nói: "Công chúa đừng sợ, trên cửa này không có quỷ...!Chỉ là có máu thôi."
"Máu?" Huyền Đế nhìn về phía Ninh Thần, "Đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói là chuyện gì xảy ra?"
Ninh Thần nói: "Bệ hạ, trên cửa lớn Dưỡng Tâm điện này, có người bôi máu lươn."
Đáy mắt Khâu tiên sư hiện lên một tia hoảng loạn không che giấu được.
Ninh Thần tiếp tục nói: "Máu lươn rất tanh, trộn lẫn với sơn son, mùi sẽ bị che lấp một phần, hơn nữa màu sắc lại tương tự, rất khó bị phát hiện."
"Khứu giác của chó nhạy bén hơn người rất nhiều, ngửi thấy mùi máu tươi, cho nên mới sủa inh ỏi."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta hiểu rồi...!Con dơi cũng là ngửi thấy mùi máu tươi, nó muốn hút máu, cho nên mới đâm vào cửa, đúng không?"
Cửu công chúa nhìn Ninh Thần nói, vẻ mặt như đang hỏi ta có phải rất thông minh không?
Ninh Thần mỉm cười, sau đó lại lắc đầu, nói: "Không phải!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu công chúa xụ xuống, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Vậy ngươi nói tại sao con dơi lại đâm vào cửa?"
Ninh Thần cười nói: "Bởi vì mùi tanh của máu lươn đã thu hút muỗi, lúc con dơi bắt muỗi, thỉnh thoảng sẽ đâm vào cửa."
"Ngươi gạt người, bây giờ là mùa đông, lấy đâu ra muỗi?"
Cửu công chúa không phục phản bác.
Ninh Thần vừa cười vừa nói: "Hiện tại tuy đã vào đông, nhưng vẫn chưa có tuyết rơi, cho nên vẫn sẽ có muỗi."
Cửu công chúa nhăn mũi, hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, giống như một con cá vàng nhỏ đáng yêu.
Huyền Đế liếc mắt nhìn Khâu tiên sư.
Khâu tiên sư nhận ra ánh mắt của bệ hạ, thân thể khẽ run lên, trời lạnh như vậy mà trên trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
"Ninh Thần, vậy tiếng ho khan trong bụi cỏ kia giải thích thế nào?"
Ninh Thần nhìn về phía Nhiếp Lương.
Nhiếp Lương đang định mở miệng, thì mấy tên thị vệ ngự tiền từ xa nhanh chóng đi tới.
Trong đó có một tên thị vệ cầm trong tay một con nhím.
"Nhiếp thống lĩnh, tìm được rồi!"
Nhiếp Lương hỏi: "Tìm thấy trong bụi cỏ?"
"Vâng!"
Ninh Thần nhìn về phía Huyền Đế, nói: "Bệ hạ, tối hôm qua phát ra tiếng ho khan, chính là con nhím này."
"Nhím?"
Huyền Đế không hiểu lắm.
Ninh Thần nhìn về phía Nhiếp Lương.
Nhiếp Lương lập tức bưng bát nhỏ trong tay thị vệ bên cạnh, cho con nhím uống một ít nước.
Ngay sau đó, Nhiếp Lương đặt con nhím xuống đất.
Không bao lâu sau, con nhím vậy mà thật sự phát ra tiếng ho khan.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người!
Toàn công công kích động nói: "Không sai, tối hôm qua chính là âm thanh này."
Cửu công chúa nhìn Ninh Thần, há miệng, muốn nói lại thôi.
"Cửu công chúa có phải muốn hỏi tại sao lại như vậy không?"
Cửu công chúa gật đầu.
Ninh Thần cười nói: "Kỳ thật rất đơn giản, nhím không thể uống nước đường...!Uống nước đường sẽ phát ra tiếng ho khan, giống như người đang ho, có đôi khi âm thanh phát ra, cũng giống như đứa trẻ đang khóc."
"Tối hôm qua Nhiếp thống lĩnh dẫn người lục soát bụi cỏ, chỉ lo tìm người, ai mà để ý tới một thứ nhỏ bé như vậy chứ?"
Cửu công chúa hai mắt sáng lên: "Oa...!Ninh Thần, ngươi thật thông minh!"
Những người khác cũng nhìn Ninh Thần với vẻ mặt đầy khâm phục.
Tài hoa hơn người, văn võ song toàn, thật sự là quá lợi hại!
Ninh Thần khiêm tốn cười cười, nói: "Bình thường thôi, thiên hạ đệ tam...!Người thông minh nhất là bệ hạ, thứ hai là công chúa."
Cửu công chúa lập tức vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, đắc ý giống như một con gà mái nhỏ kiêu ngạo.
Huyền Đế nhìn Ninh Thần, rồi lại nhìn Cửu công chúa, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của hắn liền trầm xuống, nhìn về phía Khâu tiên sư, "Đây chính là tà mị mà ngươi nói?"
Khâu tiên sư sợ tới mức bụp một tiếng, quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
"Hồi, hồi bệ hạ...!Tiểu tiên, tiểu tiên...!Cầu xin bệ hạ khai ân, cầu xin bệ hạ tha mạng..."
Khâu tiên sư sợ ngây người, căn bản không biết nên biện giải cho mình như thế nào?
Sắc mặt Huyền Đế khó coi: "Uổng công ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại ở trong cung lan truyền những lời mê hoặc quỷ quái này, lừa gạt ta...!Còn suýt nữa hại chết Ninh Thần, ngươi thật sự là tội đáng chết vạn lần!"
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ khai ân..."
Khâu tiên sư sợ đến phát điên, dập đầu cầu xin.
Huyền Đế nổi giận nói: "Nói, tại sao lại hãm hại Ninh Thần? Ai sai khiến ngươi?"
Khâu tiên sư vừa dập đầu cầu xin tha thứ, vừa run rẩy nói: "Không có ai sai khiến tiểu tiên, chỉ là tiểu tiên học nghệ không tinh, hiểu lầm Ninh Ngân Y...!Cầu xin bệ hạ khai ân."
Huyền Đế hừ lạnh một tiếng!
"Học nghệ không tinh? Những lời ngươi nói lúc trước, từng chữ từng chữ đều nhằm vào Ninh Thần, chỉ thiếu mỗi việc nói tên hắn mà thôi...!Còn dám nói là hiểu lầm?"
"Được, không nói đúng không? Ta không tin không cạy được miệng ngươi."
"Cảnh Kinh."
Cảnh Kinh vội vàng cúi người: "Thần có mặt!"
"Đem tên chó chết này về Giám sát ti cho ta, ngươi tự mình thẩm vấn hắn."
"Thần, tuân chỉ!"
Cảnh Kinh túm lấy cổ áo sau của Khâu tiên sư, trực tiếp xách hắn lên.
Huyền Đế hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào Dưỡng Tâm điện, thuận miệng nói: "Ninh Thần, vào đây với ta!"
"Vâng!"
Ninh Thần miệng thì đáp, nhưng lại xoay người đuổi theo Cảnh Kinh.
"Cảnh đại nhân, chờ một chút!"
Cảnh Kinh dừng bước, xoay người nhìn lại.
Ninh Thần chạy tới trước mặt hắn, nhìn Khâu tiên sư trong tay hắn, đấm cho hắn hai quyền, sau đó hung hăng đá vào bụng hắn một cước.
"Tên khốn, ngươi dám hại ta...!Chờ ta trở về, nhất định sẽ lột da ngươi."
"Cảnh đại nhân, vất vả rồi!"
Ninh Thần nói xong, xoay người bỏ chạy.
Khóe miệng Cảnh Kinh giật giật mấy cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Một đám thị vệ ngự tiền đều ngây người.
Dám động thủ trước Dưỡng Tâm điện, Ninh Thần là người đầu tiên.
Bọn hắn nhìn về phía Nhiếp Lương.
Nhiếp Lương ngẩng đầu nhìn trời, giống như căn bản không nhìn thấy Ninh Thần đánh người.
Một đám thị vệ mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Được rồi, được sủng ái thì có quyền làm bậy, ai bảo Ninh Thần được bệ hạ sủng ái chứ?
Ninh Thần chạy tới cửa Dưỡng Tâm điện, đang định đi vào, thì nghe thấy phía sau bịch một tiếng.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Khâu tiên sư nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Ninh Thần biến sắc, lại quay đầu chạy trở về.
Khóe miệng Khâu tiên sư trào ra máu đen, đã chết rồi.
"Cảnh đại nhân, ngươi giết hắn?"
Cảnh Kinh lạnh lùng nói: "Hắn trúng độc mà chết."
Ninh Thần vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, "Hắn ở trong tay ngươi, còn có cơ hội tự sát?"
"Là răng độc, trong răng hắn giấu kịch độc...!Cái chết của hắn là do ngươi ban tặng!"
"Liên quan gì tới ta? Ta..." Ninh Thần nói được một nửa thì không nói tiếp được nữa, chột dạ hỏi: "Là bởi vì hai quyền kia của ta?"
Cảnh Kinh im lặng nhìn hắn, "Ngươi nói xem?"
Ninh Thần chết lặng!
Nói cách khác hai quyền vừa rồi của hắn đã làm vỡ răng độc trong miệng Khâu tiên sư.
Ninh Thần cười gượng, "Trong miệng hắn giấu răng độc, hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng để chết rồi?"
Cảnh Kinh nói: "Có lẽ vậy! Nhưng không phải ai cũng có dũng khí cắn nát răng độc...!Hai quyền của ngươi, khiến hắn muốn sống cũng không được."
Ninh Thần cười còn khó coi hơn khóc, hắn chỉ muốn trút giận thôi, ai ngờ lại giết chết người ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...