Trần Phong nghe tiếng chạy tới, xuất hiện trước tiên là Tiên Cụ và Ngự Nô, sau đó mọi người đều chạy tới.
Khi mọi người tới phòng Ức Hà Phiêu, nhìn thấy Ức Hà Phiêu đang ôm Sầm Hàm, giờ đây ngực Sầm Hàm bị đao sắc xuyên qua, nhưng bị độc làm cho không thấy rõ được máu thịt, đôi mắt mở to.
Tế Qua vội tới ôm lấy Sầm Hàm, căng thẳng dị thường.
- Cô ấy chưa chết, nhưng không qua được tới sáng ngày mai.
Tịch Nguyệt xem xét tình trạng của Sầm Hàm, sau đó ôm ngực đứng dậy, lời nói nặng nề:
- Sầm Hàm cũng như ta, bị thương quá nặng, do đó thích khách thành công rất dễ dàng.
- Sự dễ dàng dành cho thích khách trở thành bất cẩn.
Sầm Hàm không tắt thở đương trường như Phá Trúc và Cát Duyệt.
- Cũng có thể đây là do thích khách cố ý, bởi vì Sầm Hàm không hề phát hiện ra được gì, chỉ để nàng ta chịu đựng sự đau đớn thôi.
Ngự Nô phân tích.
Trần Phong đột nhiên cảm thấy không ổn, nhớ lại lời Ức Hà Phiêu vừa nói cùng hắn, phải mở rộng phạm vi tình nghi thích khách, Linh Tường sao có thể xác định Phá Trúc và Cát Duyệt tắt thở đương trường? Tịch Nguyệt từng nói là do độc nên căn bản không thể xác định thời gian, nhiều nhất khi phát hiện thì đã thấy chết rồi, trong lời buột miệng này còn điều gì ẩn giấu? Còn cả Ngự Nô, sao hắn biết Sầm Hàm không phát hiện được gì? Dẫu Sầm Hàm giờ đây không nói gì, nhưng cách nói Ngự Nô chẳng phải quá võ đoán ư?
- Ta vừa từ sân vườn về, đẩy cửa ra là thấy Sầm Hàm như vậy rồi.
Ức Hà Phiêu nói.
- Đúng, ta tận mắt thấy nàng ta vừa vào phòng đã kêu lên.
Trần Phong tiếp lời.
- Ta có thể khiến Sầm Hàm nói được, nhưng nàng ta sẽ bị giảm đi một canh giờ sinh mạng.
Tịch Nguyệt nói.
- Có một số sự tình cần Sầm Hàm chứng thực, như tại sao lại ở trong phòng ta, nàng ta liệu có nhìn thấy đầu mối hữu dụng nào không.
Ức Hà Phiêu băn khoăn.
- Tế Qua, điều này do ngươi quyết định.
Trần Phong nhìn Tế Qua luôn ôm lấy Sầm Hàm không nói một lời.
- Thuộc hạ cũng có lời muốn nói với nàng, chắc nàng cũng vậy.
Tế Qua nói tới đây, khe khẽ vuốt lên mặt Sầm Hàm.
Mắt Sầm Hàm thoáng động.
- Tịch Nguyệt, động thủ đi!
Tịch Nguyệt lại cúi xuống, rút một con dao nhỏ cắt vào ngón tay, sau đó dùng châm trên đầu châm vào vết thương.
Châm phủ đầy máu, còn cả kịch độc.
Tịch Nguyệt dùng mũi châm này để châm lên mấy nơi huyệt đạo quan trọng trên người Sầm Hàm.
Mỗi lần đâm xuống, Sầm Hàm đều có phản ứng, chân, tay, miệng dần hoạt động được.
- Thuộc hạ tới tìm Ức Hà Phiêu, muốn nói với nàng ta rằng thích khách nhất định không phải Tịch Nguyệt, đừng trách cô ấy, như thế cô ấy sẽ rất đau khổ.
Thuộc hạ tuy không có chứng cứ chứng minh, nhưng thuộc hạ rất khẳng định, mong mọi người tin tưởng.
Nhưng khi vào phòng thuộc hạ thấy đầu nhức, sau đó còn chưa kịp nghĩ gì, thân thể đã bị đao sắc xuyên qua.
Khi ấy thuộc hạ kêu không thành tiếng cũng không phản kháng được, mơ hồ chỉ nhìn thấy một bên kẻ mặc hắc y bịt mặt, đao trên tay phải nhuộm đầy máu của thuộc hạ.
Sầm Hàm nói một hơi, sau đó ho mấy tiếng, mỗi lần ho là một lần thổ huyết.
Sầm Hàm nói một hơi, sau đó ho mấy tiếng, mỗi lần ho là một lần thổ huyết.
- Sầm Hàm, thực ra ngươi không cần phải làm chuyện này, ta luôn không thích phải giải thích, mọi việc tùy theo ý mình, người khác nhìn ta thế nào ta đều không để bụng, chỉ cần trong lòng ta hiểu là được rồi.
Tịch Nguyệt nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng đã thêm một phần thương cảm.
Trần Phong thấy Ức Hà Phiêu mấy lần muốn nói, nhưng đều nhìn sâu vào Sầm Hàm không nói gì, mắt muốn rơi lệ, đang kìm nén bản thân.
Trần Phong nói:
- Về phòng hết đi.
Vốn muốn nghe thêm, nhưng Sầm Hàm chỉ nói thêm một câu là không thể tiếp tục.
Hắn muốn nhường thời gian còn lại cho Tế Qua và Sầm Hàm.
Mọi người đều hiểu ý, lần lượt quay về.
Thương thế của Tịch Nguyệt tựa hồ nặng thêm, vừa xong để Sầm Hàm nói được nàng đã lấy máu từ tâm mạch của mình ra.
Nàng nhìn Sầm Hàm lần cuối, để lại một nụ cười.
Từ trước tới giờ, Tịch Nguyệt đều chưa từng cười, nhưng lần đầu tiên cười chẳng ngờ lại là tình huống này, kèm theo cả ánh lệ.
- Sầm Hàm, cảm ơn ngươi, sau khi Phá Trúc rời khỏi, ta không ngờ còn có ngươi đối xử với ta như vậy.
Tịch Nguyệt ngậm ngùi.
- Tịch Nguyệt, thích khách muốn giết Ức Hà Phiêu chứ không phải ta.
Sầm Hàm nói.
- Được rồi Sầm Hàm, chuyện này không cần phải để tâm.
Ta nhất định sẽ tìm ra thích khách, xin hãy tin ta.
Trần Phong cương nghị.
- Chủ nhân.
Người nhất định có thể.
Tịch Nguyệt khi ra khỏi cửa vì mất sức nhiều lảo đảo ngã xuống, nhưng được Ức Hà Phiêu đỡ dậy.
Hai người nhìn nhau, miệng khẽ căng lên, nhưng không phát ra lời nào.
Tế Qua ôm Sầm Hàm đi tới tảng đá bên bờ hồ nước nhỏ trong vườn.
Ao không lớn, nhưng dường như được trang điểm bằng toàn bộ sao trên trời.
Tảng đá ấy rất lớn, hai người ngồi bên trên như một chiếc giường cực kỳ rộng rãi.
Sầm Hàm nằm trong lòng Tế Qua, đầu dựa vào ngực hắn, ánh mắt không đổi nhìn Tế Qua chăm chú.
Tế Qua ôm lấy nàng như vậy, trong lòng như bị thứ gì đó độc ác cắt vào, ôm càng chặt nỗi đau càng mãnh liệt.
Nhưng giờ đây hắn nguyện đau tới chết chứ không chịu bỏ Sầm Hàm ra, thậm chí muốn siết chặt nàng vào bên trong thân thể mình.
- Sầm Hàm, nàng còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Ta không muốn nàng phải ra đi mà vẫn còn hối tiếc.
Tế Qua thốt lên lời này, trái tim, đôi tay và cả giọng nói đều run rẩy.
- Thiếp luôn mong được trở thành một tinh linh Tuyết tộc hoàn chỉnh, có thể biến nước thành tuyết, thậm chí là băng.
Thiếp muốn có một đôi cánh thuộc về tinh linh Tuyết tộc.
Nhưng linh lực của thiếp không đủ, cũng không phải là hậu nhân của Thần tộc với Tuyết tộc.
Thiếp chỉ là do phụ vương dùng linh lực tạo thành mà thôi.
Sầm Hàm luôn mỉm cười, không hề có chút hối tiếc, thậm chí còn cảm giác thật thỏa mãn.
- Sầm Hàm, đây là Băng Phách mà chỉ ta mới có được.
Tế Qua lấy từ trong miệng ra một khối băng trong suốt lấp lánh, phát ra một đợt hàn khí mạnh mẽ.
Hắn đặt nó vào trong lòng bàn tay Sầm Hàm.
- Ta là tinh linh mạnh nhất trong Vương tộc Tuyết tộc vì trong thân thể ta có ma tính của Thú Lang điên cuồng và linh lực của tỷ tỷ.
Băng Phách này chính là dùng sức mạnh của họ để tạo thành, nàng nuốt nó rồi có thể giữ được tâm mạch.
- Chàng tặng ta Băng Phách, vậy còn chàng thì sao?
- Chàng tặng ta Băng Phách, vậy còn chàng thì sao?
Sầm Hàm lo âu hỏi.
- Ta không sao cả.
Chỉ cần linh lực của ta hồi phục lại, Băng Phách tự nhiên sẽ xuất hiện trong thân thể ta.
Nó ngoại trừ có thể bảo hộ bản thân còn có thể làm tăng linh lực nữa.
Tế Qua nói.
- Nó quả thực có thể khiến thiếp hoàn thành tâm nguyện ư?
Vẻ mặt Sầm Hàm hồn nhiên như trẻ thơ.
- Ừ, có thể.
Tế Qua gật đầu.
Sầm Hàm nuốt Băng Phách vào miệng, một đợt hàn ý sảng khoái trôi qua cổ họng hòa vào cơ thể.
Thân thể nàng nhất thời giống như Tế Qua, tán phát hàn khí của Tuyết tộc tinh linh thực thụ.
Sầm Hàm từ từ đứng dậy, không dám tin vào sức mạnh của bản thân, vừa vui sướng nhìn Tế Qua vừa nhìn tay chân mình đang hoạt động, sau đó khoa tay múa chân, cười lên vui sướng, tiếng trong trẻo như chuông ngân.
- Thiếp cảm thấy linh lực trong người thiếp, nhưng còn cánh đâu? Sao thiếp không thấy cánh?
Sầm Hàm vừa lo âu nói vừa nhìn hai bên vai mình, đợi cánh mọc ra.
- Nàng sẽ có một đôi cánh lớn nhất.
Sầm Hàm, nàng dùng toàn bộ linh lực bơi từ bên này hồ sang bên kia đi.
Tế Qua nói.
Sầm Hàm dường như hiểu ý Tế Qua, mỉm cười với hắn, sau đó nhảy xuống hồ dùng linh lực bơi nhanh trong hồ.
Nước hồ rẽ ra ở giữa, nước bắn tung lên mấy trượng rồi biến thành băng ngưng tụ giữa trời, Sầm Hàm ở giữa đó phảng phất như đôi cánh của nàng.
Sầm Hàm tới bờ bên kia quay đầu nhìn lại đôi cánh khổng lồ tuyệt diệu ấy vui sướng như cuồng, bản thân cuối cùng đã trở thành Tuyết tộc tinh linh hoàn chỉnh rồi.
Nàng bơi trở lại mỉm cười hạnh phúc với Tế Qua, từ từ nhào vào lòng hắn.
Cả hai ôm ấp nhau như vậy hồi lâu, cho tới khi hàn khí trên người Sầm Hàm ấm lên rồi yếu đi, đôi cánh băng đằng sau trên mặt hồ cũng tan thành nước rơi xuống.
Sầm Hàm không còn sức để ôm Tế Qua nữa, thân thể mềm yếu thõng xuống.
Tế Qua lại ôm nàng vào như lúc ban đầu.
- Tế Qua, thiếp sắp phải ra đi rồi.
Sầm Hàm khóc, lệ châu làm mờ cả đôi mắt.
- Ta không muốn để nàng đi, không muốn, không muốn.
Tế Qua vừa nói vừa ôm Sầm Hàm thêm chặt.
- Nhưng thiếp không còn bao nhiêu thời gian nữa, hãy đáp ứng lời thỉnh cầu cuối cùng của thiếp nhé, được không?
Khóe miệng Sầm Hàm rỉ máu.
- Nàng nói đi, chuyện gì ta cũng đáp ứng nàng.
- Thiếp có thể tặng trái tim mình cho chàng không? Chàng có bằng lòng nhận trái tim của thiếp không?
- Sầm Hàm, ta đã từng nghĩ, đợt hạo kiếp qua rồi, ta muốn nàng trở thành thê tử của ta, để toàn bộ Thần tộc chúc mừng cho đôi ta.
Nhưng...!nhưng đã không thể rồi.
Nước mắt Tế Qua trào ra khóe mắt, rơi xuống đất liền biến thành băng.
- Tế Qua, thứ lỗi cho sự không hoàn chỉnh của thiếp.
Thiếp không thể nào biến thành trái tim đích thực để tặng chàng, cũng không thể xuất hiện trong đêm để tiếp tục mối duyên hạnh phúc.
Thiếp sẽ tách thân thể và linh hồn của mình ra, linh hồn sẽ hóa thành một loài hoa chỉ ở phàm trần mới có.
Chúng ta gọi nó là hoa Bách Hợp * nhé, nghĩa là bách niên hảo hợp (trăm năm hòa hợp).
Trăm năm là một đời người ở phàm trần, hãy dùng nó để chúc phúc cho tất cả những đôi tình nhân chốn phàm trần.
Còn thân thể của thiếp sẽ biến thành một chiếc nhẫn ôm chặt lấy ngón áp út tay trái của chàng, nơi đó thông với tâm mạch, thiếp sẽ vĩnh viễn bên chàng.
Sầm Hàm nói xong, thân thể dần dần biến mất, biến thành những đốm hào quang như hoa tuyết thoát khỏi vòng ôm của Tế Qua, bay lên trời cao.
Tế Qua sắc mặt đau khổ, tay ôm chặt hơn, chặt hơn nữa, nhưng hắn nỗ lực thế nào cũng không thể giữ lại được thân thể của Sầm Hàm.
Hắn ngửa mặt lên trời cười dài.
Vô số hoa tuyết rơi rơi, nước hồ sôi sục, kết thành băng giữa không trung.
Sau đó trong vườn đầy những bông hoa trắng muốt, thuần khiết như ánh hào quang lúc Sầm Hàm biến mất.
Đây chính là hoa Bách Hợp, truyền thuyết nói rằng có thể khiến người yêu nhau hảo hợp tới bách niên.
Ngón áp út tay trái của Tế Qua truyền tới tận tim một cơn đau nhói, cúi đầu nhìn, một chiếc nhẫn xinh xinh màu trắng đeo vào đó, đây chính là điều Sầm Hàm nói: Vĩnh viễn bên nhau.
Sức mạnh của cơn đau khiến bờ vai Tế Qua đau nhói.
Hắn quỳ dưới đất ngửa mặt hét lên một tiếng dài thê lương thấu tận trời cao, vẻ mặt biến đổi đáng sợ, dạng như lúc tranh đấu với Thú Lang.
Băng ngưng kết trên không đột nhiên phát nổ, một tiếng vang động cực lớn khiến cho toàn khách sạn rung lên, sau đó vai hắn mọc ra bốn chiếc cánh băng, trong nháy mắt biến thành roi băng tựa hồ muốn chọc lên trời cao.
Sức mạnh của cơn đau khiến bờ vai Tế Qua đau nhói.
Hắn quỳ dưới đất ngửa mặt hét lên một tiếng dài thê lương thấu tận trời cao, vẻ mặt biến đổi đáng sợ, dạng như lúc tranh đấu với Thú Lang.
Băng ngưng kết trên không đột nhiên phát nổ, một tiếng vang động cực lớn khiến cho toàn khách sạn rung lên, sau đó vai hắn mọc ra bốn chiếc cánh băng, trong nháy mắt biến thành roi băng tựa hồ muốn chọc lên trời cao.
Bên kia, nhóm Trần Phong nhìn hoa tuyết đầy trời là biết Sầm Hàm đã đi rồi.
Người phàm trần đang giữa tháng bảy mà nhìn thấy tuyết đều vui sướng phát cuồng, trẻ con chạy nhảy đùa vui với tuyết.
Người lớn tưởng rằng mình đang mơ, trời thì đang nóng, tại sao lại có tuyết rơi, hơn nữa rơi xuống đất rồi hồi lâu chẳng chịu tan đi? Đưa tay ra hứng tuyết, khiến hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, không ngờ là thật, hơn nữa một cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt, cảm giác này lại gây ra sự ấm áp, từ tận sâu trong lòng.
Nhưng tất cả đều không biết, đằng sau có ẩn chứa sát khí.
Trần Phong nghe thấy âm thanh vang động, cảm giác đầu tiên là Tế Qua xảy ra chuyện rồi, sau đó vừa muốn chạy ra xem thì bị một đám thích khách ngăn trở.
Trần Phong bình tâm nhìn kỹ, không ngờ lại là người trong Thập nhị tinh cung.
- Bọn chúng là Thích khách của Ma tộc à?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Bọn họ vốn thuộc về Thần tộc chúng ta, nhưng đã bị Ma Tâm Quyết của Công chúa Kiển Xá khống chế, giờ đây chỉ nghe lệnh của Kiển Xá.
Trần Phong nói.
- Vậy bọn chúng chỉ có chết thôi.
Ức Hà Phiêu nói rồi rút chiếc lông vũ kim sắc muốn xông lên nhưng bị Trần Phong ngăn lại.
- Bọn họ trước sau vẫn là con dân Thần tộc, hôm nay biến thành như vậy, chúng ta đều có trách nhiệm, không thể giết được.
Trong Tam giới chỉ có Công chúa của Thần tộc chúng ta là giải trừ được huyễn thuật này.
Trần Phong ngăn cản.
- Vậy phải làm sao? Nếu muốn an toàn chế ngự bọn họ thì không có khả năng, hiện mọi người đều bị thương, chỉ còn chúng ta là có thể ứng phó, song chúng ta xuất thủ chỉ có thể giết họ thôi.
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Đúng là rất khó khăn.
Với sức mạnh của Thập nhị tinh cung thì tuyệt đối không thể phá được phòng hộ kết giới của Vương tộc tinh linh cả Ngũ tộc được.
Nhưng đây là phàm trần, nếu còn chần chừ chỉ sợ sẽ làm liên lụy vô số người.
Trần Phong nhíu mày.
- Cố hết sức thôi, có thể không giết thì không giết.
Thập nhị tinh cung mỗi người cầm các loại binh khí khác nhau xông tới nhóm Trần Phong.
Ức Hà Phiêu và Trần Phong ngăn trở trước mặt họ, có thể không xuất thủ thì không xuất thủ.
Nhìn họ càng lúc càng tới gần, lông vũ trên tay Ức Hà Phiêu biến thành sắc bén, Trần Phong cũng vừa lấy ra Huyết Oán Kiếm.
Khi Thập nhị tinh cung tiếp cận thêm chút nữa thì đã không còn tiến được nữa, bởi vì ở giữa, tuyết rơi xuống từ trời cao đông lại thành một bức tường băng.
Các tinh linh đều kinh ngạc, biết rằng ngoại trừ Tế Qua không ai có thể làm được.
Trong nháy mắt, Tế Qua xuất hiện trước mặt mọi người.
Bốn ngọn roi băng như những cánh tay ma quỷ múa khắp không trung, cuồng phong mang theo vô số tuyết hoa, tấn tốc, mạnh mẽ biến thành một lớp phòng hộ hữu hình.
Trong nháy mắt, Tế Qua xuất hiện trước mặt mọi người.
Bốn ngọn roi băng như những cánh tay ma quỷ múa khắp không trung, cuồng phong mang theo vô số tuyết hoa, tấn tốc, mạnh mẽ biến thành một lớp phòng hộ hữu hình.
- Linh lực công kích của Tế Qua đã hồi phục rồi.
Tiên Cụ nói.
- Dường như còn mạnh hơn một chút.
Ngự Nô nói.
- Trên người Tế Qua ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, giống như sự "tức giận" của Lạc Anh vậy, chắc là do trong cơ thể hắn là thần thú Thú Lang đã hóa điên, nhưng sức mạnh này không dễ gì khống chế được, rất dễ khiến lạc hướng.
Linh Tường bên cạnh băn khoăn.
- Ta nghĩ còn một phần nguyên nhân là vì Sầm Hàm, chỉ có người ở phàm trần mới hiểu, đó là sức mạnh của ái tình.
Tịch Nguyệt giải thích.
- Bộ dạng của Tế Qua có phần không ổn, tựa như phẫn nộ vô cùng, hơn nữa lại còn không thể khống chế.
Ức Hà Phiêu lo lắng.
- Chính vì lũ Thích khách các ngươi mà Sầm Hàm mới chết.
Ta bắt các ngươi phải trả nợ máu bằng máu.
Tế Qua hung dữ phóng ra hai ngọn roi băng xé một người trong Tinh cung ra làm hai, tốc độ nhanh tới mức khiến cho không ai kịp ngăn trở.
- Tế Qua! Dừng lại!
Trần Phong quát lớn.
- Ngươi phải kiềm chế thú tính của Thú Lang trong cơ thể, họ đều là người của Thần tộc chúng ta.
- Nhưng giờ bọn chúng là Thích khách.
Tế Qua gào lên tựa hồ bất chấp lý lẽ.
- Tế Qua, khi chúng ta rời khỏi vùng ngoài Tam giới cũng từng gặp Thập nhị tinh cung, nhưng ngươi đâu có giết họ.
Trần Phong nói.
Đầu Tế Qua dường như đã biến hình, đau tới mức muốn nứt toạc, đầu Thú Lang lúc ẩn lúc hiện.
Ức Hà Phiêu nói:
- Ta tới giúp hắn.
Nàng nói rồi, chiếc lông vũ kim sắc biến thành phiến lá bao bọc lấy bản thân, sau đó xuyên qua tường băng chắn lối, lại lấy chiếc lông vũ đó ra phủ lên người Tế Qua.
Ánh kim quang từ từ tán ra thân thể Tế Qua, thân thể run lên từng đợt rồi từ từ bình ổn lại.
- Ta phong ấn các ngươi trong băng của ta mười năm, các ngươi cứ yên ổn đợi Công chúa của Thần tộc tới giúp khôi phục lại chân thân đi.
Tế Qua nói rồi biến roi băng thành cánh băng, hoa tuyết trên cao xoáy tròn hóa thành luồng gió, chôn người của Thập nhị tinh cung vào thành khối băng lớn trong suốt.
Sau đó bốn chiếc cánh băng vẫy lên, thổi khối băng tới một nơi hoang vu trên Thần tộc đại địa.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua màn mây của buổi ban mai, bình minh phàm trần được đánh thức bởi những tiếng gà gáy.
Bầu trời đã ngập tràn ánh nắng, hoa tuyết đã tan không còn lưu lại chút vết tích, đến cả nước sau khi dung hóa cũng không còn, bởi nó đâu có bị dung hóa mà biến mất đi.
Người phàm trần với trận tuyết đêm qua vẫn cảm giác lạ lùng như đang nằm mộng.
Chưởng quỹ của khách sạn cũng cảm giác được vườn hoa đằng sau có chuyện không bình thường, nhưng Trần Phong đã yêu cầu không có lời của hắn không được làm phiền.
Chưởng quý thấy ngân tử nhiều như vậy cũng đủ để ngăn chặn sự hiếu kỳ của bản thân rồi.
Trần Phong không hề vì chuyện của Thập nhị tinh cung hay Tế Qua mà hoãn việc điều tra, nhưng từ đầu tới cuối suy đi xét lại, phát hiện ra mình đã bước vào ngõ cụt.
Bởi vì sau trận đánh với Quỷ Yêu, Tịch Nguyệt và Sầm Hàm đều bị trọng thương, do đó với cái chết của Sầm Hàm, Tịch Nguyệt không có năng lực để hạ thủ, còn các tinh linh Vương tộc trong Ngũ tộc đều ở vào thời điểm nguy cấp lúc đối đầu với Quỷ Yêu vẫn không thể sử dụng linh lực công kích.
Nếu không có linh lực công kích, làm thế nào để thích sát Sầm Hàm đây? Tuy Sầm Hàm bị trọng thương có thể dễ dàng đắc thủ, nhưng thích khách rõ ràng muốn giết Ức Hà Phiêu, chỉ là ngộ sát Sầm Hàm ở phòng Ức Hà Phiêu thôi.
Kẻ duy nhất có năng lực chính là Ức Hà Phiêu và bản thân Trần Phong, nhưng Trần Phong khi ấy tận mắt nhìn Ức Hà Phiêu mở cửa bước vào, vào rồi mới phát ra tiếng kêu, nàng không có thời gian hạ thủ vì Sầm Hàm nói thích sát là kẻ mặc hắc y bịt mặt.
Cảm giác thực sự của Trần Phong giống như Ức Hà Phiêu nói, càng đi càng xa khỏi chân tướng.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cái chết của hắc y nhân đầu tiên, phát hiện của Tịch Nguyệt, tới cái chết của Phá Trúc, còn mất đi một cánh tay, sau đó là cánh tay đứt của Cát Duyệt, Tịch Nguyệt và bản thân đều bị mê yên thông thường làm ngất đi.
Trong lúc đó, thích khách dùng song kiếm giả vờ đối phó Sầm Hàm, rồi Linh Tường phát hiện thi thể Cát Duyệt, cho tới mộ phần bị bới lên, hôm nay là Sầm Hàm ra đi, Sầm Hàm chỉ nhìn thấy một bên thích khách, còn cả thanh đao đầy máu nơi tay phải.
Cảm giác thực sự của Trần Phong giống như Ức Hà Phiêu nói, càng đi càng xa khỏi chân tướng.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cái chết của hắc y nhân đầu tiên, phát hiện của Tịch Nguyệt, tới cái chết của Phá Trúc, còn mất đi một cánh tay, sau đó là cánh tay đứt của Cát Duyệt, Tịch Nguyệt và bản thân đều bị mê yên thông thường làm ngất đi.
Trong lúc đó, thích khách dùng song kiếm giả vờ đối phó Sầm Hàm, rồi Linh Tường phát hiện thi thể Cát Duyệt, cho tới mộ phần bị bới lên, hôm nay là Sầm Hàm ra đi, Sầm Hàm chỉ nhìn thấy một bên thích khách, còn cả thanh đao đầy máu nơi tay phải.
Trần Phong nhíu mày lại tới mức đau đầu, rất lâu sau, mắt mở to, hắn đột nhiên nhớ lại một số sự tình.
Hắn biết thích khách là ai rồi, chỉ là còn không rõ tại sao y biết dùng độc, còn nữa, tại sao phải giết Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ.
Động cơ này Trần Phong chưa tìm thấy, do đó còn chưa thể ra quyết định cuối cùng.
Trần Phong nghĩ, rất mau thôi sẽ có chuyện xảy ra, chân tướng, cũng rất mau thôi sẽ sáng tỏ.
Linh hồn của người chết cũng sẽ được an ủi.
--------------------------------
* Bách Hợp là hoa loa kèn, tiếng Anh là lily..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...