Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


- Lý công tử!
Vừa mới tỉnh lại, ý thức còn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng thấy Lý Dịch, có chút vô tội nháy mắt mấy cái.

- Tỉnh?
Lý Dịch thu tay lại khỏi trán nàng, nói:
- Nơi này là Như Ý Phường, cô vừa rồi té xỉu bên ngoài!
Nói đến đó chuyển lời.

- Thân thể không thoải mái, không ở trong nhà hảo hảo nghĩ dưỡng, hết lần này tới lần khác qua đó ca hát làm gì không biết.

Trên gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhược Khanh lộ ra một nụ cười khổ, có một số việc thân bất do kỷ, đối với các nàng nà nói, những chuyện này sớm đã thành thói quen.

Nàng chống đỡ thân thể ngồi dậy, áy náy nói:
- Cho công tử thêm phiền phức rồi.

- Đừng hở cáo công tử này công tử nọ, không quen!
Lý Dịch khoát tay, nói.

- Bên ngoài đang nấu thuốc, nếu cô ở Câu Lan sát vách thì không cần vội mà trở về, uống xong thuốc lại đi tính, đúng, cô đã ăn cơm chưa?
Uyển Nhược Khanh lắc đầu, những ca cơ như các nàng, trước khi biểu diễn, không thể ăn quá nhiều, chỉ có thể ăn vài thứ để lót bụng, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đển lời ca tiếng hát.


Mỗi lần ra ngoài biểu diễn, nàng luôn luôn mang theo chút Quế Hoa Cao theo thói quen, đói quá thì ăn hai miếng, tối nay cũng mang, nhưng đã ăn hết rồi.

- Vừa vặn ta cũng chưa ăn no, cô trước ở chỗ này ngồi một hồi đi.

Mặc dù bây giờ không còn sớm, ăn cơm sau chín giờ tối không phải một thói quen tốt, nhưng bụng nàng rỗng uống thuốc sợ rằng không ổn, cộng thêm Lý Dịch không ăn no, bởi vì Hoàng đế té xỉu mà bị giày vò một trận, hiện tại cái bụng thật hơi đói.

Lão Phương trong góc viện điều canh đống lửa, chờ nấu xong thuốc bên trong nồi đất, nhìn thấy Lý Dịch đi vào nhà bếp bắt đầu bận rộn, liếc mắt vào trong phòng một cái, thở dài một hơi não nề.

Cô gia không phải muốn lưu nữ tử kia lại qua đêm đó chứ?
Cô gia không có trốn mình, nói rõ hắn tuyệt đối tín nhiệm, nhưng nếu giúp hắn giấu diếm, lại cảm thấy có lỗi với đại tiểu thư, tâm lý Lão Phương lại bắt đầu giao chiến.

Sau một lát, vẫn có một quyết định.

Có một số việc, làm sai một lần sẽ một mực sai tiếp, số lần giấu diếm đại tiểu thư càng nhiều, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng sẽ càng nhỏ.

! !
Uyển Nhược Khanh nhìn Lý Dịch đi ra ngoài, ngồi thẳng trên giường.

Bên giường có một cái khay, phía trên để một vò rượu nhỏ, nàng ngửi mừi rượu bên đoán được.

Sờ sờ cái trán, băng băng lành lạnh, sau đó ngửi lòng bàn tay, cũng có mùi rượu nhàn nhạt.

Tinh thần nàng lúc này đã khôi phục không ít, tuy thân thể vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng cảm giác choáng váng đã không còn.

Vừa rồi mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang lau trán và lòng bàn tay nàng, hẳn không phải ảo giác, tuy không biết nguyên nhân nhưng nàng sở dĩ cảm giác dễ chịu hơn một chút, hẳn có quan hệ với những việc này.

Vừa rồi, Thái Y Lệnh cũng phải khiêm tốn thỉnh giáo hắn, y thuật của hắn hẳn rất lợi hại.

Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu, sau một lát, nàng ngẩng đầu, bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.

Một gian phòng không lớn chỗ, chỗ nàng ngồi hiện tại là trên giường trong góc, gian phòng bài trí rất đơn giản, giường, một cái bàn, một giá đỡ làm bằng gỗ, phía trên bày dụng cụ rửa mặt, vừa nhìn thấy ngay.

Trong phòng không có sách, bút mực giấy nghiên cũng không có, có một bức họa kỳ quái trên tường đối diện nàng.

Sở dĩ kỳ quái là vì bức họa này hiển nhiên không phải họa pháp chủ lưu bây giờ, cũng không lập thể họa nàng gặp qua, ngược lại có chút tương tự với họa pháp được vẽ trên Kỳ Thiên đăng nàng nhặt được, phác hoạ vài đường cong, đơn giản tùy ý đến cực điểm.

Vật được vẽ lên giống như mèo nhà, hai bên trái phải đều có ba sợi râu, con mắt và cái mũi đều là chấm tròn nho nhỏ, không có miệng, trên lỗ tai bên trái có một đồ vật kỳ quái nho nhỏ, nàng tới bây giờ đều chưa từng gặp qua.


Kỳ quái thư sinh, kỳ quái họa! Nghĩ như vậy lại cảm thấy chẳng còn kỳ quái nữa.

Nồi cháo trên lò còn cần chờ một lát mới ăn, Lý Dịch bưng một cái bát đi tới, đi đến bên giường đưa cho nàng, nói:
- Uống nhiều đường đỏ Khương Thủy một chút, có chỗ tốt đối với thân thể.

Đường đỏ Khương Thủy có thể tán phong hàn, tiêu đàm khỏi ho, lại có thể giữ ấm, ôn hòa hơn các phương thuốc uống rất nhiều.

Đương nhiên, vừa rồi Lưu Thái Y nói Nguyệt Sự của nàng đến, mà cái từ Nguyệt Sự này thì dịch giả cũng đã giải thích cho mọi người rồi, không cần phải nói lại, đường đỏ có công năng bổ huyết, uống cái này hẳn cũng có chỗ tốt?
Lý Dịch cũng không thường ở trong cửa hàng, trong phòng bài trí rất đơn giản, nhưng vì muốn xuống bếp tự mình làm cơm, trong phòng đầy đủ mọi loại dụng cụ dùng bếp, đồ gia vị các loại, đường đỏ và gừng vừa lúc đều có.

Uyển Nhược Khanh có chút kinh ngạc tiếp nhận, làm nữ tử, nàng tự nhiên biết tác dụng của đường đỏ Khương Thủy, mỗi tháng Nguyệt Sự đến, cơ hồ mỗi ngày đều nấu một chút để uống! Lời hắn vừa nói là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn biết mình! Nghĩ đến bạch phát lão giả vừa rồi là Thái Y trong cung, khuôn mặt Uyển Nhược Khanh xoát một chút đỏ bừng.

Thời điểm Lý Dịch đi xuống nhà bếp, có chút kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, nữ nhân thật kỳ quái, vừa rồi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiện tại vừa đỏ thành cái dạng này!
Cháo là cháo loãng phổ thông cộng thêm hai món nhắm, đêm hôm khuya khoắt ăn cơm không phải thói quen tốt, bất quá ngẫu nhiên phóng túng một lần cũng không có gì, Uyển Nhược Khanh uống xong thuốc, Lý Dịch đưa nàng về đến cửa nhà.

Từ cửa Câu Lan đi vào, Lý Dịch có hơi ngoài ý muốn phất hiện, Như Ý Phường và nơi Uyển Nhược Khanh ở thế mà chỉ cách nhau một bức tường.

- Nhược Khanh tỷ, tỷ quay lại rồi? Vương Phủ thế nào, chơi vui không?
Mở cửa là một thiếu nữ tuổi trẻ, lúc nhìn thấy Uyển Nhược Khanh, khuôn mặt vui vẻ, líu ríu nói hai câu, mới phát hiện bên người nàng còn đứng một người xa lạ, nhất thời ngẩn người.

- Nhớ kỹ uống thuốc đúng hạn.

Lý Dịch căn dặn một câu, khoát khoát tay, quay về.

Nghe được thiếu nữ kia hỏi mấy lần "Nhược Khanh tỷ, hắn là ai?", sau lưng mới truyền đến tiếng đóng cửa.


Bên trong Như Ý Phường, biểu hiện trên mặt lão phương rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô gia không có lưu nữ tử kia qua đêm, không cần đi cân nhắc vấn đề trung thần nghĩa sĩ, đã xứng đáng với cô gia lại xứng đáng với đại tiểu thư, đây là kết cục tốt nhất.

! !
Ninh Vương phủ, Thôi Duyên Tân lần nữa hớp một ngụm rượu mãnh liệt, đầu váng mắt hoa.

- Thôi huynh, cụng ly!
Đối diện hắn, Giang Tử An giơ ly rượu lên.

Hai người tối nay cũng coi như đồng bệnh tương liên, một người bi thương, một tên mất mặt, sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng.

- Bất quá chỉ là một Huyện úy tòng Bát phẩm lại dám làm nhục ta như thế! Mắt Linh Nhân kia cũng mù rồi, chờ đến khi triều đình ủy nhiệm xuống, chức vị thấp nhất của Tử An huynh cũng là chính Thất phẩm, mà nàng lại hững hờ với huynh.

Lời Thôi Duyên Tân nói vẫn còn tức giận bất bình, nói xong vẫn không quên cắm Giang Tử An một đao.

Trong mắt Giang Tử An hiện ra một tia âm trầm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhưng lại chưa mở miệng.

- Vị kia, tựa hồ là Lưu Tri huyện?
Thôi Duyên Tân đặt chén rượu xuống, ánh mắt nhếch lên, trông thấy một người cách đó không xa, sau khi kinh ngạc, đi qua bên kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận