Người bình thường có thể nằm mơ vì nhiều lý do khác nhau, nhưng đạo sĩ đã tu luyện đến trình độ như Ôn Nhiên, trừ khi bị thứ gì đó quấy rối tâm trí thì cậu sẽ chẳng dễ dàng nằm mơ như vậy. Cho dù có mơ thì cũng phải có phần dự báo trước nhất định.
Cậu cảm nhận được sự hiện diện của sức mạnh từ chiếc vòng cổ, đặc biệt là khi cậu vừa choàng tỉnh, luồng năng lượng kia sinh động khác thường. Kết hợp với giấc mơ của mình, cậu càng không cho rằng đây đơn thuần chỉ là trùng hợp.
Ôn Nhiên bèn phong ấn chiếc vòng bằng bùa chú. Để đảm bảo an toàn, cậu còn lập một trận pháp niêm phong vòng cổ được bọc bằng giấy bùa bên trong chiếc hộp gỗ và đặt nó lên cái kệ trên cùng của tủ đồ mình. Ngoài ra cậu còn dặn dò Nini, tuyệt đối không được chạm vào. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
Khi bản thân cậu chẳng biết đây rốt cuộc là thứ gì, thì việc phá hủy nó không phải là cách xử lý tốt nhất. Nhưng dù Ôn Nhiên đã thông qua quyền hạn, điều tra nhiều thông tin không được công khai ra bên ngoài ở Công đoàn, thậm chí còn tới thư phòng chứa đầy sách cổ của Kỳ gia, cậu vẫn chưa tìm được thứ có thể cho phép con người mơ thấy những dự đoán từ tương lai.
Tuy nhiên, trên thế giới này đầy rẫy những điều khó giải thích, đặc biệt là con người, loài sinh vật kỳ diệu nhất trong tự nhiên. Dù theo góc nhìn khoa học hay huyền học, sức mạnh của cơ thể con người phát triển thậm chí còn chưa tới 10%. Chỉ có một số rất ít người bẩm sinh đã có năng lực vượt trội hơn người thường, nên họ trở thành sự tồn tại khác với con người. Về phương diện Huyền học không giải thích rõ ràng, Ôn Nhiên chỉ có thể tạm thời phân loại chiếc vòng cổ đó là một chất phóng xạ đặc biệt không rõ nguồn gốc. Bởi vì năng lượng từ trường có thể kích thích tế bào đại não của con người, cho nên họ mới nhìn thấy một số thứ không nên thấy.
Nghĩ đến đây, Ôn Nhiên tạm thời bỏ qua chiếc vòng cổ, bắt đầu lo lắng về giấc mơ kia. Cậu nghiêm túc đặt tay lên ngực tự hỏi: nếu Kỳ Vân Kính và một rương tiền rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước. Ôn Nhiên suy nghĩ sâu xa ba giây, quyết định cứu tiền, thế là tiếp tục an tâm. Cậu vẫn chưa bị cốt truyện ảnh hưởng mà đi vào con đường không nên đi, ít nhất trước mắt thể xác và tinh thần cậu vẫn được tự do.
Về phần giấc mơ, thôi, cứ coi như là một giấc mộng xuân đi, dù sao Kỳ Vân Kính cũng không tệ nên cậu cũng chẳng lỗ.
Tự điều tiết bản thân xong, Ôn Nhiên hẹn gặp Dụ Oánh Oánh. Chắc chắn không thể trả lại chiếc vòng cho cô, thế là cậu bèn mua một chiếc khác cùng loại và đưa cho Dụ Oánh Oánh: “Cô có thể yên tâm đeo cái này.”
Tới từng tuổi này, Dụ Oánh Oánh chưa từng nhận quà từ phái nam, tuy món quà này không mang ý nghĩa đó nhưng cô vẫn mỉm cười hạnh phúc, nói: “Thật ra cậu không cần phải mua cái này, vòng cổ kia thực sự chẳng đáng là bao.”
Ngoài vòng cổ, Ôn Nhiên còn mang theo một chùm nho: “Cô mau ăn cái này đi, nó sẽ tốt cho cô hơn. Mặc khác, trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Dụ Oánh Oánh sửng sốt, sau đó lập tức tỏ vẻ mờ mịt: “Chuyện đặc biệt? Ví dụ như?”
Nhìn biểu cảm của cô, Ôn Nhiên lập tức đoán được vài phần. Mặc dù cô gái này không hề có lòng dạ thâm độc nhưng đối với cậu mà nói, cũng xem như không giỏi che đậy.
Ôn Nhiên bỏ qua sự giấu giếm của cô, cười nói: “Ví dụ như sợ ánh mặt trời, mệt mỏi, không được hoặc ngủ sâu không tỉnh, thỉnh thoảng còn bị phân tâm, thậm chí không có khẩu vị, cô có những triệu chứng đó không?”
Dụ Oánh Oánh giật mình, có chút ngạc nhiên gật đầu: “Có.” Tuy nhiên mấy ngày không còn chiếc vòng cổ này là những ngày cô có giấc ngủ thoải mái nhất kể từ khi mơ thấy các giấc mơ kia.
Ôn Nhiên nói tiếp: “Đó đều là biểu hiện của việc sức sống bị hút đi, nếu tiếp tục kéo dài, sẽ bị hút nhiều hơn. Cô cũng từng xem phim ma rồi nhỉ, người bị ma ám trong phim trông như thế nào thì cô sẽ trở thành như thế ấy. Ngoài ra còn có một chuyện tôi cần phải nhắc nhở cô, cũng mong cô ghi nhớ kỹ.”
Dụ Oánh Oánh không khỏi căng thẳng.
Ôn Nhiên: “Có những thứ nếu vô tình nhìn thấy, mong cô hãy giữ bí mật. Cái giá phải trả cho việc tiết lộ thiên cơ còn tệ hơn những gì cô xem trong một số bộ phim truyền hình hoặc tiểu thuyết. Tuy vận mệnh con người không cố định, nhưng đôi khi thay đổi quá nhiều cũng sẽ bị cắn trả. Nói một cách đơn giản là cô đừng vẽ quá nhiều về tương lai của mình.”
Lần này Dụ Oánh Oánh thật sự ngơ ngác, vô thức nói: “Cái vòng cổ đó…”
Ôn Nhiên gật đầu: “Đúng như những gì cô nghĩ. Tôi sẽ không hỏi cô thấy gì hay muốn giải quyết tương lai của mình như thế nào. Nhưng, tôi hy vọng cô nhớ rõ, mỗi một lựa chọn và quyết định hiện tại của cô đưa đến hậu quả cuối cùng gì đều do tự mình cô gánh chịu.”
Ôn Nhiên đi rồi, Dụ Oánh Oánh vẫn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi mỉm cười. Từ lúc bắt đầu cô đã không nghĩ tới chuyện lợi dụng việc biết trước tương lai để làm gì, chỉ có một việc duy nhất chính là tránh xa những tai họa kia và tự mình thoát khỏi vũng bùn ấy. Về sau cô sẽ không làm gì khác, chỉ lẳng lặng quan sát. Nhìn thử xem nếu không có cô thì những kẻ đã hại cô trong giấc mơ sẽ có kết cục như thế nào.
Dặn dò Dụ Oánh Oánh xong, Ôn Nhiên lập tức chẳng để tâm đến chuyện này nữa, bởi vì rất nhanh mọi sự chú ý của cậu đều tập trung vào vẽ bùa, Hàn Sơn đã an toàn bước ra khỏi trò chơi lần thứ ba. Lần này, vừa ra ngoài anh ta lập tức chạy tới tìm Ôn Nhiên, thiếu điều quỳ xuống khóc lóc thảm thiết. Lá bùa kia thực sự hữu dụng và đem vào trò chơi được.
Nghĩ đến lần chơi này, Hàn Sơn mặt chan nước mắt nước mũi, kể: “Đại sư ngài không biết đâu, đáng sợ lắm, lần chơi này thực sự rất rất đáng sợ. Tôi phải ở nhiều căn nhà khác nhau trong một vùng núi hẻo lánh, đêm nào cũng xuất hiện quỷ ăn thịt người, đêm nào cũng có! Có một buổi tối nọ, con quỷ kia muốn vào phòng tôi nhưng tôi đã dán bùa ở cửa và còn nắm chặt một lá khác trong tay. Hồn quỷ gắng sức phá cửa muốn vào nhưng không vào được, thế nên đi sang nhà bên cạnh. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ tiếng gặm thịt mút xương kia!!” Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
Ôn Nhiên nói: “Nếu có tác dụng thì ngoại trừ ngày đầu tiên không biết quy tắc trò chơi, anh có thể ôm cây đợi thỏ trực tiếp giết nó vào ngày hôm sau mà. Khi đó quỷ vực sẽ biến mất, anh có thể ra ngoài.”
Mặt Hàn Sơn đầy vẻ bối rối: “Nhưng mà, bùa chỉ có thể ngăn cản quỷ chứ không giết được chúng.”
Ban đầu trò chơi này là ma quỷ cải trang thành người sống, giết được quỷ ngụy trang sẽ phá được Quỷ vực. Nhưng hiện tại, anh thấy trên Kênh Thế Giới có nhiều người bàn tán, rất nhiều hồn quỷ trực tiếp xuất hiện trong Quỷ vực. Nhưng vấn đề là cho dù bùa trong game hay bùa mang vào game, đều chỉ tạm thời bảo vệ tính mạng bản thân an toàn, chứ hoàn toàn không thể giết được chúng nữa.
Thấy biểu cảm của Hàn Sơn, đột nhiên Ôn Nhiên phát hiện ra một điều đặc biệt trong trò chơi này mà trước giờ cậu không chú ý tới. Đó chính là ngoài cậu ra hình như không có đạo sĩ nào khác vào nhầm trong trò chơi. Ít nhất, cậu không thấy họ trên Kênh Thế Giới hay trong bất kỳ diễn đàn nội bộ nào. Đạo sĩ mới là nhóm đông đảo nhất, cả ngày tiếp xúc với những thứ âm khí tà ác nhiều nhất, nhưng tất cả những người vào được trò chơi đều là người thường.
Hơn nữa, bản thân cậu hoàn toàn khác biệt với hệ thống tu luyện ở thế giới này. Bởi vì công pháp khác nhau nên trường khí cũng không giống các đạo sĩ ở thế giới này. Ngày cả trong mắt của sư phụ Lỗ và những người khác, nếu cậu không dùng huyền thuật thì thoạt nhìn cậu giống hệt người thường. Không biết đó có phải là lý do tại sao cậu tiến vào trò chơi này không.
Hàn Sơn khịt mũi, rút một tờ giấy ăn lau nước mắt, trông mong nhìn Ôn Nhiên: “Đại sư, tôi có thể thỉnh thêm vài lá bùa đó được không? Thỉnh hai mười lá được chứ ạ?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Có thể. Tôi sẽ đăng ký một trang web mới chuyên bán loại bùa này, anh cũng có thể rộng rãi trong trò chơi giúp tôi.” Vừa kiếm được tiền lại bảo vệ được mạng, đúng là một công đôi việc.
Tất nhiên Hàn Sơn sẽ gật đầu lia lịa. Điều này căn bản không cần Ôn Nhiên phải nói, anh đã trao đổi thông tin liên lạc với mấy người còn sống sót sau lần chơi này, bọn họ đều nhìn trúng số bùa có thể mang vào trò chơi của anh ta. Nếu không phải sợ Ôn Nhiên tức giận hay không vui thì anh ta đã làm đại lý thu mua bùa chú giùm rồi. Mặc dù anh có tiền nhưng nếu cứ tiếp tục tiêu xài như vậy, sớm muộn gì núi vàng cũng lở, cho nên việc nghĩ cách kiếm tiền là điều tất yếu. Có điều anh ta chỉ suy nghĩ trong đầu, thực sự không dám nói ra.
Trong lúc Hàn Sơn nghĩ cách kiếm tiền, Ôn Nhiên cũng cân nhắc vấn đề đổi mới bùa chú. Cậu không biết sức mạnh của Quỷ vực có thay đổi hay không, nhưng trước mắt quy tắc trò chơi hiện tại rõ ràng đã khác so với trước đây, có lẽ sức mạnh của Quỷ vực cũng ngày càng gia tăng. Về việc gia tăng như thế nào, hoặc là do người chơi giết quỷ, hoặc là do quỷ giết người chơi.
Ôn Nhiên cảm thấy vế sau khả thi hơn, nếu sức mạnh tăng trưởng nhờ vào việc giết quỷ thì căn bản sẽ không tồn tại Quỷ vực. Cậu cảm thấy hình như giống với trò chơi Chủ Thần hơn, phát triển vô số nhánh Quỷ vực rồi lựa chọn người chơi có thể tham gia, sau khi chết sẽ biết thành dinh dưỡng nuôi nhánh đó. Cho dù sống sót và hấp thụ sức mạnh của nhánh kia, thì đó cũng chỉ là khẩu phần dinh dưỡng dự phòng của Chủ Thần, khi cần đều có thể cắn một miếng.
Cũng chẳng biết Chủ Thần ấy rốt cuộc là người, hay là quỷ.
Chào tạm biệt Hàn Sơn, Ôn Nhiên tiếp tục tuần tra khu vực của mình một lần, cũng không cảm nhận được biến động năng lượng khác thường nào. Có vẻ như sinh cương vẫn chưa thức tỉnh.
Lúc cậu đang chuẩn bị đi siêu thị mua chút thịt tươi làm một mẻ cơm mèo cho Nini thì nhận được tin nhắn từ Chu Sảng.
Chu Sảng chính là cô gái tự mình tu luyện cổ thuật và rất có tài năng làm cổ thuật sư. Sau khi trả thù nhà họ Dư cho chị gái mình, cô bé đã quay lại trường học. Nhưng một khi dấn thân vào con đường khác người, cô đã chẳng thể nào quay lại làm người bình thường được nữa. Tuy nhiên cô bé tự biết giá trị của bản thân, và nhờ có Khang Thời giới thiệu, cô đã vào được diễn đàn dành cho cổ thuật sư. Chu Sảng không có người dẫn dắt, tất cả đều do cô tự học, mà cổ thuật trừ việc hại người ra thì thực ra nó ra đời là để cứu người.
Sau này, cô bé được một sư phụ trong diễn đàn nhận, việc học tập dần có tính hệ thống hơn. Dưới sự giới thiệu của sư phụ, Chu Sảng còn nhận được vài nhiệm vụ sử dụng cổ trùng để xua đuổi tà ma, kiếm được chút tiền. Đây cũng là một khởi đầu tốt, ít nhất hiện tại cô bé đã có năng đảm bảo cho cuộc sống của mình và chị gái. Đợi khi cô bé trở thành một bậc thầy cổ thuật, kiếm được càng nhiều tiền hơn thì có thể chữa bệnh cho chị.
Cuộc sống của Chu Sảng mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, giống như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thu hết tất cả những kiến thức có thể học. Thỉnh thoảng cô còn hỏi Ôn Nhiên về một số căn bệnh khó chữa hoặc phức tạp. Cô bé không quen biết nhiều người, hiện tại trong số các đạo sĩ chỉ có Ôn Nhiên và Khang Thời, nhưng Khang Thời chả hiểu gì về cổ trùng, cô chỉ đành học hỏi từ Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên tưởng lần này Chu Sảng lại gặp phải vấn đề khó hiểu gì, không ngờ cô bé nhắn tin cho cậu không phải để học hỏi, mà là cầu cứu. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
Một người bạn của Chu Sảng, sống trong một gia đình bốn thế hệ hạnh phúc nhưng suýt chút nữa cả nhà hơn ba mươi người đã bỏ mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...