Huyền Môn có năm hệ thống chính, Sơn, Y, Mệnh, Bặc, Tưởng, còn được gọi là năm thuật của Đạo giáo.
Trong năm thuật này, Sơn là không thể hiện rõ nhất, đơn giản chỉ có một số phương pháp rèn luyện thể chất đã mai một từ lâu. Hơn nữa, con người hiện đại càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, hiếm có người nào có thể kiên trì một việc trong mười năm hay hai mươi năm mà mãi vẫn chưa nhìn thấy được kết quả. Ngoài ra, trong hàng trăm năm qua, vận mệnh quốc gia ngày càng suy thoái, khiến người dân bình thường còn khó tồn tại trong cuộc sống hàng ngày, các loại thiên tai nhân họa cuối cùng đã lật đổ triều đại phong kiến. Rồi tới thời hiện đại, người ta tiếp tục ngừng tin vào tâm linh và phát triển khoa học kỹ thuật. So với bốn thuật còn lại, kỹ thuật rèn luyện thể thuật của Huyền môn còn không phổ biến bằng mấy đòn múa tay múa chân như Thái Cực Quyền cụ ông cụ bà tập trong công viên.
Những thuật còn lại đều dễ hiểu như tên gọi. Ngay cả hiện tại vẫn còn những di sản có liên quan, chẳng hạn như Đền Vân Hạc ở thành phố Y nổi tiếng với ‘Bặc’ thuật. Khi tu tập bặc thuật đến một cảnh giới nhất định thì có thể tự mình biết được họa phúc trong tương lai. Ở Đền Vân Hạc có một vị Tử Sơn chân nhân, rất giỏi bói toán và đã tu thân theo đạo, cho nên mỗi khi có tai họa sắp ập đến, ông đều cảm ứng được. Lần này, vị Tử Sơn chân nhân ấy cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành, bèn tính một quẻ, lập tức bói ra sinh cương hiện thế.
Từ xưa đến nay, cương thi được đề cập rất nhiều trong truyền thuyết, thời cổ đại cũng từng xuất hiện cảnh cương thi gây hại cho dương gian. Chẳng qua với sự phổ biến của hỏa táng và sự phát triển không ngừng về tài nguyên đất đai, ngoại trừ một số ngọn núi sâu rừng già có thể còn tồn tại vài nơi nuôi dưỡng xác sống, thì thời buổi ngày nay cũng chẳng còn đủ điều kiện để nuôi cương thi. Vì vậy khi nghe thông báo sinh cương hiện thế, rất nhiều đạo sĩ trẻ tràn đầy tò mò chứ không hề lo lắng sợ hãi, tới từng tuổi này mà bọn họ còn chưa từng nhìn thấy cương thi đâu.
Ôn Nhiên nhìn đám thanh niên trò chuyện chẳng biết ưu sầu trong nhóm, thấy những vị đạo sĩ cấp cao sau khi phổ cập kiến thức xong thì không còn lên tiếng nữa. Ngay sau đó, chị gái lễ tân thông báo cho cậu tới Công đoàn để họp.
Ôn Nhiên bất đắc dĩ buông di động: “Nếu anh tiện đường có thể đưa tôi đến Công đoàn một chuyến được không. Nếu không thì cho tôi xuống chỗ nào đó thuận tiện bắt xe nha.”
Kỳ Vân Kính khẽ cau mày: “Nghiêm trọng lắm sao?” Đây hình như còn là lần đầu tiên cậu được triệu tập về Công đoàn để mở họp.
Ôn Nhiên nhún vai: “Tôi thì thấy không, nhưng có lẽ mọi người chưa có kinh nghiệm đối đầu với cương thi nên cảm thấy như gặp kẻ thù lớn.”
Kỳ Vân Kính đáp: “Nói cứ như cậu có kinh nghiệm đối phó cương thi vậy.”
Ôn Nhiên híp mắt nhìn Kỳ Vân Kính: “Tôi phát hiện gần đây anh rất thích phàn nàn. Cái người từng không hứng thú với mọi thứ, ông chủ Kỳ nói nhiều hơn một chữ là thấy mệt muốn chết đi đâu mất rồi?”
Kỳ Vân Kính tựa lưng ra sau, bắt chéo đôi chân thon dài, cao quý lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ chừa lại cho Ôn Nhiên phần gáy.
Tuy Kỳ Vân Kính không phản ứng gì, nhưng anh vẫn cho tài xế chạy đường vòng đưa Ôn Nhiên tới Công đoàn. Những người được thông báo đến họp cơ bản đều là những đạo sĩ cấp cao có thể nhín chút thời gian, đây cũng là lần đầu cậu thấy nhiều đạo sĩ như vậy tập trung ở Công đoàn. Phần lớn các đạo sĩ đều là đàn ông, đa số là người lớn tuổi, Ôn Nhiên đứng giữa mọi người thực sự chẳng khác gì một đứa trẻ non nớt.
Có điều, không ai dám đánh giá thấp cậu, mặc dù vẫn có người ỷ vào tuổi tác mà coi thường người khác nhưng với các vị đại sư thực thụ thì rất hiếm ai làm những chuyện vô sỉ như vậy. Dẫu trong lòng mình nghĩ như thế nào, bọn họ tuyệt đối không thô thiển thể hiện ra bên ngoài, cho nên cả phòng họp đều vui vẻ hòa thuận, mọi người làm quen trò chuyện với nhau.
Khi Phó Hội trưởng bước vào, tất cả đều nghiêm chỉnh yên tĩnh, đây cũng là lần đầu Ôn Nhiên nhìn thấy ông ta. Trước đó, chị Nguyệt ở bộ phận nhân sự có nói, hiện giờ tuổi tác Hội trưởng đã cao, trừ khi Công đoàn phải đối mặt với diệt vong thì gần như đều là Phó Hội trưởng cùng một số Đại diện quốc gia ra mặt nắm quyền.
Phó Hội trưởng tên Long Tư, là một cô nhi. Thời trẻ ông đã theo sư phụ vào nam ra bắc, chưa từng đến trường, tất cả những bản lĩnh ông có đều đến từ kinh nghiệm sống. Năm ba mươi tuổi, ông được Hội trưởng Công đoàn chú ý, thể là mời ông gia nhập, còn tự mình dẫn ông theo để huấn luyện. Ban đầu Công đoàn được thành lập chỉ với một vài người bạn cùng chung chí hướng, không ngờ nó sẽ phát triển lớn mạnh, thậm chí móc nối với chính phủ như ngày hôm nay. Tuy nhiên hiện tại Hội trưởng Công đoàn đã hơn một trăm tuổi, không thể nào quản lý nổi, mà thật ra về Long Tư, ông vừa có nhân lực vừa có quan hệ, mặc dù một nửa quyền lực trong Công đoàn đã thuộc về nhà nước nhưng ông vẫn được ủng hộ làm phó Hội trưởng.
Ngoại trừ một số thành viên chủ chốt của Công đoàn, chẳng ai biết Long Tư đã bao nhiêu tuổi, thoạt nhìn trông ông chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, là một ông chú lịch thiệp. Chỉ là đầu ông phủ đầy tóc bạc và khả năng che giấu khí tức khiến người ta khó có thể nhìn thấu tu vi của ông. Ông vừa bước vào, Ôn Nhiên không khỏi dựng hết tóc gáy. Đây là người đầu tiên khiến cậu cảm nhận được sự hiện diện của một luồng sức mạnh to lớn sau khi đến thế giới này.
Vừa vào cửa, ánh mắt Long Tư lập tức nhìn về phía Ôn Nhiên, sau đó ông nở một nụ cười thân thiện: “Đã nhiều năm rồi tôi chưa từng nhìn thấy một bạn nhỏ như vậy trong số các đạo sĩ cấp cao. Xem những trụ cột thuộc thế hệ tiếp theo của chúng ta đang dần phát triển.”
Mọi người nghe vậy cũng cười đùa sôi nổi.
Ôn Nhiên đúng lúc nở nụ cười ngượng ngùng của thiếu niên, mặc cho mọi người trêu chọc. Tuy nhiên, rất nhanh tất cả đều vào vấn đề chính, Tử Sơn chân nhân tính được sinh cương hiện thế, nhưng không tiên đoán được địa điểm chính xác. Chỉ có thể khẳng định rằng nó nằm trong thành phố này, nếu khoảng cách xa hơn thì chưa chắc Tử Sơn chân nhân đã cảm ứng thấy. Vì vậy, lần này Công đoàn triệu tập các vị đạo sĩ cấp cao lại đây cũng là để phân bổ khu vực.
Mỗi người được phân chia theo khu vực mình sinh sống và chịu trách nhiệm về sự an toàn ở đó. Một khi có gì đó thay đổi, nhất định phải nhanh chóng báo cáo. Nơi Ôn nhiên được phân đến là một khu thương mại khá phức tạp, cũng chẳng còn cách khác, bởi vì chỗ cậu ở nằm ngay khu trung tâm thành phố. May mắn thay vì tính phức tạp của khu vực nên khu cậu phụ trách không quá lớn.
Kết quả tốt nhất là tìm ra và khống chế sinh cương trước khi hắn nhận ra mình khác với người bình thường. Bằng không, không lần này sẽ ra phong ba bão táp lớn đến mức nào. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
──── ∘°❉°∘ ────
Trong lúc các đạo sĩ thuộc Công đoàn và một số đạo quán đang bận rộn thì Dụ Lâm Lâm đã xuất viện được một thời gian. Trong khoảng thời gian này, Diệp Vũ hầu như lúc nào có thời gian đều đến thăm, mỗi ngày đều nói lời dịu dàng dỗ dành. Cũng chẳng biết anh ta thực sự thích Dụ Lâm Lâm hay là kỹ thuật diễn xuất hơn người, các bộ dạng tận tâm đó đã sớm hoàn toàn thu phục Dụ Lâm Lâm.
Dụ Oánh Oánh thờ ơ quan sát. Trong mơ cô đã yêu Diệp Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích đến mức không chịu được, nhưng ngoài đời thực, lòng cô lại chẳng mảy may gợn sóng với Diệp Vũ. Thậm chí khi anh ta cố tình ‘lơ đãng’ trêu chọc, cô chỉ cảm thấy khá nực cười. Không biết có phải vì đứng ngoài cuộc nên mắt mình trở nên sáng suốt hơn không, sự chân thành thâm tình trong mắt người khác dường như đều là giả dối đối với cô.
Tuy cái nhà này chưa từng cho cô chút hơi ấm nhưng suy cho cùng vẫn cho cô một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc. Ngày cả trong giấc mơ dù Dụ Lâm Lâm cho cô một tương lai địa ngục nhưng từ đầu Dụ Oánh Oánh chưa từng nghĩ đến việc trả thù. Cô chỉ muốn xem thử, lần này nếu như không phải là mình thì mọi chuyện sẽ phát triển ra sao.
Vì vậy dựa theo kế hoạch ban đầu, một buổi sáng nọ, Dụ Oánh Oánh mang theo chút hành lý và dọn ra khỏi nhà họ Dụ.
Cô và bạn thân cùng lớp thuê một căn nhà, rồi rút hết tất cả tiền trong thẻ ra. Dẫu nhà họ Dụ có giàu có nhưng chẳng thể một tay che trời, chỉ cần cô cẩn thận không để lộ bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào thì có lẽ họ sẽ không tìm được mình. Quan trọng là nhà họ Dụ sẽ không hao công phí sức đi tìm một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao như cô.
Quả nhiên, bọn họ căn bản không đi tìm cô. Một tuần sau khi rời khỏi nhà họ Dụ, cô thấy trên tin tức thiên kim nhà họ Dụ – Dụ Lâm Lâm – bắt đầu tiếp quản Tập đoàn Dụ gia. Hơn nữa còn khởi động một dự án đầu tư trị giá hàng trăm triệu đồng, quy tụ nhiều diễn viên xuất sắc và có sự góp mặt của nam diễn viên xuất sắc nhất – Diệp Vũ. Tất cả đều giống như trong giấc mơ, chỉ khác lần này người có gương mặt biến dạng chính là Dụ Lâm Lâm.
Nhưng từ khi thoát khỏi ngôi nhà kìa, Dụ Oánh Oánh chỉ cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần. Lúc mới rời đi cô sống khá cẩn thận, dần dần, cuộc sống một mình của cô mới chậm rãi đi vào quỹ đạo. Cô trở thành một người tự do tự tại, không cần nhìn mặt ai, không nhẫn nhịn đựng bạo lực lạnh từ ai đó, thậm chí còn không phải chịu đựng sự ức hiếp của ai. Khi buồn chán thì đọc sách xem phim, thấy hứng thú thì xuống bếp nấu ăn. Với số tiền tiết kiệm hiện tại cũng đủ để cô sống thoải mái trong thành phố loại một này vài năm. Còn việc những năm sau này nhà họ Dụ có hưng thịnh hay suy vong, cũng đã có đáp án.
Tuy nhiên cô không ngờ hệ thống an ninh ở khu chung sang trọng với giá thuê xa xỉ thế này lại là thùng rỗng kêu to. Hôm nay lúc vừa mới từ siêu thị trở về, đang chuẩn bị vào thang máy, cô bất ngờ bị người lạ trói lại bằng dây thừng. Dụ Oánh Oánh theo bản năng muốn hét lên, nhưng người trói cô bằng dây thừng nhanh chóng bịt miệng cô lại bằng một thứ gì đó bốc mùi hôi thối, hơn nữa còn tóm lấy yết hầu cô và kéo cô vào lối thang bộ.
Dụ Oánh Oánh sợ hãi, liều mạng vùng vẫy. Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, thậm chí cô còn tự hỏi liệu đây có phải là người mà Dụ Lâm Lâm phái tới hay không. Nhưng vẫn chưa tới thời điểm thích hợp, dự án điện ảnh chỉ vừa bắt đầu quay, nhà họ Dụ hiện tại vẫn đang giàu sụ.
Ngay lúc tay chân Dụ Oánh Oánh hoảng sợ đến mềm nhũn, ở cửa cầu thang lại xuất hiện một người khác. Như nhìn thấy một tia hy vọng, cô giãy giụa dữ dội, người nọ cũng nhanh chóng bước tới và đá bay tên đang trói cô đi.
Tề Phi sửng sốt, rõ ràng cậu ta đã bố trí một trận pháp trước cửa, hoàn toàn không có khả năng có người khác vào. Đến khi nhìn kỹ hơn, hóa ra là Ôn Nhiên!
Ôn Nhiên vừa kéo Dụ Oánh Oánh đến bên cạnh mình vừa cởi trói cho cô, còn tháo bùa phong ấn miệng cô xuống.
Tề Phi vội hét lên: “Đừng! Cô ta là sinh cương đó!”
Ôn Nhiên giữ chặt Dụ Oánh Oánh toan bỏ chạy: “Đừng di chuyển, nơi này có trận pháp, nếu không có người dẫn đường thì cô sẽ bị lạc đấy.”
Dụ Oánh Oánh từng gặp người cứu mạng mình, cô biết cậu cũng sống ở đây. Trước đó, có lần cô lấy quá nhiều đồ, không cẩn thận làm rơi xuống đất, chính cậu trai này đã nhặt lên giúp mình. Tuy nhiên hiện tại cô chẳng thể hiểu những gì cậu nói, cái gì mà bị lạc, đây không phải là lối thang bộ thôi sao.
Tề Phi nôn nóng lao tới: “Tại sao anh lại thả cô ta!”
Dụ Oánh Oánh dán chặt lên tường, muốn né xa Tề Phi. Mặc dù vừa rồi cô rất hoảng sợ nhưng bây giờ cô đã cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Anh là ai? Tại sao lại muốn bắt cóc tôi? Là ai phái anh tới?”
Ôn Nhiên cũng không ngờ mình lại gặp lại cái tên khờ khạo Tề Phi này lần nữa. Thằng nhóc này chính là tên đạo sĩ hạng hai, suýt đánh tan hồn phách Nini, cuối cùng khiến cô bé nhập vào cơ thể của một con mèo con vừa qua đời.
Ôn Nhiên nhìn về phía Dụ Oánh Oánh nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm, chẳng biết cô có biết nghề nghiệp gọi là đạo sĩ không? Tên này là đạo sĩ, hắn nhìn thấy trên người cô có mùi vị không phải của người sống nên cho rằng cô bị ma quỷ tà ác nào đấy đeo bám, mới dùng dây thừng và bùa tẩm máu chó để trấn áp cô.”
Dụ Oánh Oánh có thể hiểu từng chữ một cậu nói, nhưng ghép lại thành câu thì chẳng hiểu cái gì: “Có… có nghĩa là gì?”
Ôn Nhiên nói: “Đây cũng chẳng phải nơi để nói chuyện, tôi nghĩ có lẽ ra ngoài cô sẽ thấy an toàn hơn. Cô yên tâm, tên này chỉ là một thằng nhóc khờ khạo hấp tấp lỗ mãng chứ không phải người xấu.”
Ánh mắt Dụ Oánh Oánh đầy vẻ nghi ngờ, vừa rồi trông cậu ta hung dữ như vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống tội phạm bắt cóc. Nhưng đúng là không gian chật hẹp tối tăm càng khiến cô bất an hơn. Mãi đến khi ra tới công viên nhỏ dưới chung cư, có thể nhìn thấy một vài người đang tan làm và mua đồ về nhà, Dụ Oánh Oánh mới có cảm giác như mình trở lại thế gian. Lúc nãy cô không để ý, bây giờ mới thấy khác biệt. Không gian trong cầu thang yên tĩnh lạ thường, giống như một không gian khác vậy.
Ôn Nhiên giải thích sơ lược vụ việc, quả thực trên người Dụ Oánh Oánh có vấn đề, có mùi của người đã khuất. Cũng vì vậy mà Ôn Nhiên từng nghi ngờ không biết cô có phải sinh cương hiện thế không. Nhưng nào ngờ, Dụ Oánh Oánh vậy mà dọn tới cùng tòa nhà với mình, cậu từng gặp cô vài lần trong thang máy và với mỗi lần âm thầm xua tan thì mùi người chết trên người cô dần phai nhạt. Đặc biệt sau vài lần bí mật điều tra, cậu chắc chắn rằng Dụ Oánh Oánh là một người bình thường, không phải sinh cương gì đó.
Phỏng chừng lần này Tề Phi lại dùng pháp khí phát hiện Dụ Oánh Oánh có điểm khác người, hiểu lầm cô là sinh cương nên mới tấn công.
Chuyện sinh cương nhất định không được cho người bình thường biết, vì vậy Ôn Nhiên chỉ nói trên người Dụ Oánh Oánh có âm khí, tất cả chỉ là hiểu lầm.
La bàn trên tay Tề Phi nhắm thẳng vào Dụ Oánh Oánh, cho dù đổi tới đổi lui vẫn chỉ vào cô.
Tề Phi bèn nhướng mày với Ôn Nhiên. Chiếc la bàn này là một pháp khí cực kỳ lợi hại mà cậu ta vừa xin được từ chỗ một người lớn trong nhà, cho nên chắc chắn không thể sai.
Ôn Nhiên nhìn về phía Dụ Oánh Oánh: “Cô có mang theo đồ đạc gì trên người không?”
Dụ Oánh Oánh đặt di động xuống bàn đá trước mặt, rồi lại tháo vòng cổ và hoa tai. Cô không có thói quen đeo đồng hồ, cũng chẳng có nhiều đồ trang sức hay mang nhiều đồ đạc.
Lúc Dụ Oánh Oánh tháo vòng cổ xuống, chiếc kim trên la bàn chợt di chuyển. Nó đột nhiên xoay hai vòng rồi hướng về phía chiếc vòng cổ trên bàn đá.
Ôn Nhiên nói: “Xem ra cái này chính là vấn đề.”
Dụ Oánh Oánh giật mình: “Có chuyện gì với cái vòng này sao? Tôi vẫn luôn đeo nó nhưng chưa từng gặp chuyện gì cả.”
Ôn Nhiên hỏi: “Cô lấy chiếc vòng cổ này từ đâu?”
Dụ Oánh Oánh đáp: “Tôi mua lúc đi du lịch, khoảng một năm trước và luôn đeo nó đến bây giờ.”
Ôn Nhiên nói: “Cô có phiền khi tôi xem qua nó không?”
Dụ Oánh Oánh vội lắc đầu, bấy giờ Ôn Nhiên mới nhặt chiếc vòng lên. Đó là một chiếc vòng pha lê rất đơn giản, bên trên có đính một hạt ngọc được luồng qua bởi một sợi dây chuyền bạch kim rất mỏng, nhỏ nhắn và tinh xảo. Chút mùi của người chết còn sót lại đang tỏa ra từ viên ngọc này.
Ôn Nhiên đưa vòng cổ cho Tề Phi: “Chuyện hiểu lầm này là do cậu lỗ mãng gây ra, tự mình giải quyết hậu quả đi.”
Tề Phi à à hai tiếng. Nhớ tới trước đó cậu ta còn trói cô bằng dây thừng, lập tức xấu hổ. Nhưng cậu ta là con người tích cực mắc lỗi cũng tích cực nhận sai, thế là xin lỗi Dụ Oánh Oánh không chút do dự, còn khom lưng 90 độ, thái độ vô cùng thành khẩn.
Tuy Dụ Oánh Oánh đã rất khiếp sợ, tâm trạng chắc chắn rất khó chịu. Nhưng người ta cũng đã xin lỗi, nếu cô tiếp tục không tha thứ thì có vẻ quá khắc nghiệt, cuối cùng đành bỏ qua như vậy.
Tề Phi nhanh nhảu nói tiếp: “Cô không được đeo cái này nữa! Nó có khí tức của người chết, người sống đeo vào nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Cái này cô mua bao nhiêu tiền, tôi mua lại của cô, thứ này cần phải được xử lý.”
Dụ Oánh Oánh giương mắt nhìn Tề Phi, rồi lấy lại vòng cổ đưa cho Ôn Nhiên: “Cậu cũng đạo sĩ đúng không? Cậu nói có thể xử lý, vậy cậu giúp tôi giải quyết nó được không?”
So với Tề Phi, cô cảm thấy Ôn Nhiên đáng tin hơn. Nếu không phải chiếc vòng cổ này chẳng có giá trị gì mấy, cô mua ở một điểm du lịch còn chưa tới một ngàn thì có lẽ cô đã nghi ngờ Tề Phi đang cố lừa gạt lấy chiếc vòng từ mình.
Tất nhiên Ôn Nhiên không từ chối. Thứ này có khí tức của người đã khuất, người sống đeo lâu quả thực sẽ bị ảnh hưởng. Trước đây cậu vẫn luôn tìm cơ hội giải quyết vấn đề trên người Dụ Oánh Oánh, bây giờ chuyện lại về tay cậu.
Ôn Nhiên cầm lấy vòng cổ: “Tôi sẽ mang về kiểm tra trước. Nếu có thể được giữ chiếc vòng này, tôi sẽ cố gắng giữ nó.”
Dụ Oánh Oánh nói: “Không sao đâu, dù sao nó cũng chẳng phải thứ gì đáng giá.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Tôi sống ở số 1709. Nếu cô gặp vấn đề gì, có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Dụ Oánh Oánh gật đầu, sau khi xác định không còn chuyện gì mới vội vàng chạy về nhà. Buổi chiều hôm nay, thực sự quá lạ lùng.
Dụ Oánh Oánh đi rồi, Ôn Nhiên bèn nhìn sang Tề Phi.
Tề Phi gục đầu: “Tôi tưởng tìm được sinh cương.”
Ôn Nhiên nói: “Tôi khuyên cậu một câu, với năng lực của cậu nếu tìm được sinh cương thì biện pháp tốt nhất là lập tức báo cáo, thay vì tự mình bắt giữ. Bằng không dù cậu có đầy pháp khí trên người cũng không cứu được cậu.”
Tề Phi định biện minh hai câu, nhưng Ôn Nhiên chẳng rảnh tai nghe, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Tề Phi vội vàng đuổi theo sau nói: “Tôi đã tìm rất lâu vẫn không tìm thấy hồn phách của La Ni. Tôi cũng có hỏi vài người bạn là đạo sĩ, bọn họ cũng không thu thập được tàn hồn. Hôm đó La Ni bảo vệ anh như vậy, cô ấy có trở về tìm anh không?”
Chuyện xảy ra đã hơn một tháng, không ngờ Tề Phi vậy mà vẫn còn đang đi tìm, Ôn Nhiên nói: “Cậu không cần tìm nữa, tôi đã siêu độ cho em ấy rồi.”
Tề Phi sửng sốt: “Anh lập tức siêu độ sao? Không phải đã nói sẽ nuôi dưỡng hồn phách của em ấy à? Tàn hồn chỉ có thể đầu thai làm súc sinh, linh hồn phải hoàn chỉnh mới có thể trở lại làm người.”
Ôn Nhiên: “Vậy thì đây cũng là do cậu hại, bởi vì hành động nông nổi của cậu. Tề Phi, nhà họ Tề không thể chống lưng cho cậu suốt đời, nghề này không phù hợp với cậu. Hoặc là cậu đổi nghề, hoặc là sửa đổi tính tình của mình đi.”
Nói xong Ôn Nhiên liền mặc kệ người này. Nếu không phải cậu ta không có ý xấu, chỉ là quá ngu ngốc và bốc đồng thì cậu đã không nói nhiều với cậu ta làm gì.
Tề Phi than ngắn thở dài một lúc rồi lại tràn đầy sức sống trở lại. Mặc dù chuyến đi này là sai lầm nhưng cũng có chút thu hoạch nha, ít nhất cậu ta đã biết Ôn Nhiên sống ở đâu. Đại sư sao, đều có tính tình, cậu ta sẽ trở về vơ vét vài thứ tốt rồi mang tới đây lấy lòng, nói không chừng Ôn Nhiên sẽ thay đổi, không ghét bỏ mình nữa. Lập kế hoạch xong, Tề Phi vui vẻ rời đi. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°❉°∘ ────
Sáng sớm, gió nhẹ thổi bay rèm vải trắng, Ôn Nhiên tỉnh dậy trên chiếc giường lớn mềm mại. Một bên giường đột nhiên lún xuống, cậu chưa kịp mở mắt đã trực tiếp xoay người, đè lên người bên cạnh.
Bị đối phương ôm ấp sờ soạng vòng eo, Ôn Nhiên cười khẽ rồi nhéo mặt anh một chút, cất tông giọng lười biếng khàn khàn: “Ông chủ càng ngày càng chậm trễ, lười làm việc như vậy, từ đó quân vương không còn lên triều sớm, sau này lấy gì nuôi em đây?”
Người bị cậu nhéo cũng cười nhẹ, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cậu, nhẹ nhàng kéo xuống, hai người nháy mắt lăn lộn một vòng.
Ôn Nhiên cười đùa tinh nghịch choàng tay qua cổ đối phương, hơi ngẩng đầu, đón nhận một làn môi.
Trong ánh sáng ban mai, gương mặt của người được cậu ôm dần trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt tuấn tú không góc chết của Kỳ Vân Kính lập tức phản chiếu trong con ngươi của cậu.
Khoảnh khắc nhìn rõ đối phương, Ôn Nhiên lập tức ngồi bật dậy. Nhìn lại xung quanh, không có ánh nắng sớm, càng chẳng có Kỳ Vân Kính nào hết. Mồ hôi lạnh toát ra khiến cậu run lên, Ôn Nhiên che mặt thở dốc. Giấc mơ này, con mẹ quá khủng bố quá rồi.
Nini ở bên cạnh dịu dàng kêu meo meo, măng cụt đặt trên người Ôn Nhiên, nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ khó hiểu. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
Ôn Nhiên duỗi tay ôm Nini, một viên pha lê màu hồng nhạt rơi từ trên người em xuống. Cậu nhặt sợi dây chuyền lên, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
──── ∘°❉°∘ ────
Đôi lời của editor: Gần 100 chương nhưng thứ bia đia nhất truyện lại là giấc mơ:)))
Top những người tôi luôn tin tưởng. Top 1: Tề Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...