Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Số mệnh của một người không hề cố định, nhưng cũng chẳng dễ gì thay đổi được. ‘Con người có thể thắng ông trời’, câu này ai cũng nói được, nhưng người thật sự có thể chiến thắng ông trời lại chẳng có mấy ai.

Nhìn Hạ Vũ vẫn đang đùa giỡn với Dương Hi mà không hề hay biết tương lai, Ôn Nhiên thầm thở dài. Thôi thì thời tới mệnh tới, đến lúc đó tùy duyên vậy.

Hạ Vũ cũng không gặp chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là cậu bị mắc kẹt trong đường ống khi cứu mèo con. Sau khi được cứu ra, xác nhận không bị thương bên trong và xử lý vết thương ngoài da một chút là có thể xuất viện. Đúng lúc Dương Hi được nghỉ hai ngày, không có chương trình nào cần ghi hình nên mới rảnh rỗi tới đây. Hai người cố ý chăm sóc người bạn bị thương, gọi một phần vịt quay, ăn một bữa thật ngon dưới ánh mắt cay đắng của Hạ Vũ. Thấy cậu bạn có thể tự lo liệu được, thế là mỗi người chia một ngã.

Trên đường về, Ôn Nhiên ghé qua một cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng. Bây giờ Nini đã lớn hơn một chút, có thể mặc váy nhỏ, Ôn Nhiên mua vài bộ, rồi lại mua thêm mấy món đồ chơi. Tuy đồ đặt mua không nhiều lắm, nhưng thời tiết dạo này càng ngày càng nóng, Ôn Nhiên sợ nhất là trời nóng, vì vậy mặc dù có thể xách được nhưng cậu vẫn nhờ chủ cửa hàng gọi giao hàng tận nhà cho đỡ việc.

Dọc đường, Ôn Nhiên còn quyết định mua một chiếc xe. Nguyên chủ đã có đầy đủ bằng lái xe cùng các giấy tờ khác. Trước đó khi chuyển nhà, cậu có sắp xếp các loại giấy tờ của nguyên chủ một chút. Tuy nhiên bản thân cậu còn chưa tới 18 tuổi, cũng chưa đủ tuổi thi bằng lái cho nên dù có cầm giấy phép lái xe của nguyên chủ thì cậu vẫn sẽ không lái. Quan trọng là với điều kiện của đạo quán lúc ấy chẳng có cách nào cho phép cậu lái xe, hiện tại vẫn cần phải tìm trường dạy lái xe và đi học lại.

Tuy nhiên tới lúc đến trường đăng ký cậu mới phát hiện, hóa ra do quy hoạch đô thị nên những trường dạy lái xe đều được chuyển ra ngoại thành, cậu phải chạy vòng quanh dưới ánh nắng chói chang cho phần thực hành lái xe. Ôn Nhiên đắn đo một giây, lập tức đá bay ý nghĩ này. Bây giờ cậu không thiếu tiền, cùng lắm thì thuê tài xế, cuộc sống vốn đã mệt mỏi lắm rồi, cớ sao còn phải rước phiền muộn vào mình. Giống như cha nuôi từng nói, cậu sinh ra không chịu được cái khổ, mùa đông phải ấm mùa hè phải mát, chẳng chịu được mệt nhọc hay đói khổ. Nếu không phải cậu có chút tài năng, ông trời ban cho một chén cơm, thì sợ rằng với tính tình lười nhác này cậu đã đói chết.

Ôn Nhiên nằm dài trên sô pha như cá muối, Nini giẫm tới giẫm lui trên lưng cậu, như thể đang xoa bóp. Đáng tiếc cô bé còn chưa nặng được mấy ký, dù có dùng hết sức nhảy lên lưng cậu cũng chẳng cảm nhận được gì nhiều. Ôn Nhiên xoay người chọc vào đầu nhỏ của Nini: “Chờ em lớn xíu nữa hẳn đấm bóp cho anh, bây giờ em còn bé quá.”

Thân mèo của Nini không thuộc giống mèo đặc biệt gì. Cậu nhớ trước đây mình cũng từng thấy một vài con mèo hoang tương tự, chúng có thể nặng tới mấy ký. Đợi Nini lớn hơn sẽ giúp đỡ cậu nhiều việc hơn, tuy chưa đến mức trông cậy bưng trà rót nước nhưng bé vẫn có thể trông nom nhà cửa. Thậm chí việc đào tạo bé thành một vũ khí nhỏ là hoàn toàn có khả năng.

Khi Ôn Nhiên đang cầm cây cỏ bạc hà chơi đùa với Nini, điện thoại cậu chợt rung lên vài lần. Cậu vừa chơi với Nini vừa mở di động ra xem. Là bên trong diễn đàn tag tên tất cả các đạo sĩ, đồng thời yêu cầu mọi người nhanh chóng chạy tới đường Lan Giang. Bên kia sông chảy xiết xảy ra một vụ nổ, thiệt mạng hàng chục người.

Ôn Nhiên tắt diễn đàn, tìm kiếm một vài tin tức thời sự. Một vụ nổ đường ống dẫn khí đốt dưới lòng đất vừa xảy ra tại công trình Hồng Lâu trên đường Lan Giang, công nhân thi công thương vong nghiêm trọng, không ít người bị vùi lấp, hiện tại đang tiến hành cứu hộ.

Công trình Hồng Lâu thuộc chính khu vực xung quanh tòa nhà cũ kia. Bởi vì trước đó ở đây có một tòa thờ Thiên Chúa Giáo với bức tường màu đỏ, vào thời mà khắp nơi đều là những ngôi nhà gỗ, tòa nhà thờ màu đỏ tươi ấy vừa cao vừa dễ thấy, cho nên người dân trong vùng dùng nó là điểm mốc, gọi là Hồng Lâu, một số tài xế cao tuổi cho biết. Vì vậy, khi thực hiện dự án phát triển ở khu vực này, mới đặt tên là công trình Hồng Lâu.

Ôn Nhiên biết công trình này hiện do nhà họ Mục – gia đình của Mục Sanh – phụ trách, nghe nói nó đã nhiều lần gặp tai nạn ngoài ý muốn. Trong bữa tiệc rượu lần trước, Mục Sanh còn muốn nhờ Kỳ Vân Kính giúp đỡ, tuy nhiên chẳng biết tại sao anh lại từ chối. Cơ hội lấy lòng người trong lòng tốt như vậy, nếu không phải Kỳ Vân Kính có hào quang đại boss trăm tỷ thì chắc chắn anh sẽ là thanh niên cô độc!

Ôn Nhiên thấy trong diễn đàn có khá nhiều đạo sĩ gần đó đều hưởng ứng, bèn xoa đầu Nini: “Ở nhà giữ nhà ngoan nha, anh đi ra ngoài kiếm thức ăn mèo cho em.”

Nini cọ cọ vào lòng bàn tay Ôn Nhiên, bé rõ ràng không cần thức ăn cho mèo, cũng chẳng thích chúng.

Ôn Nhiên xuống lầu đón xe, dọc đường còn gửi một tin nhắn cho Kỳ Vân Kính. Tuy nhiên, anh không hề phản hồi, có lẽ cũng đang vội.


Cậu sống khá xa đường Lan Giang, mất khoảng nửa tiếng lái xe và phải băng qua một cây cầu. Vừa xuống cầu, Ôn Nhiên lập tức nhìn thấy bầu trời đầy mây mù, tài xế không khỏi cảm thán: “Vậy mà đài nói tuần này trời sẽ nắng. Nhìn thời tiết này, xem ra sắp có mưa lớn. Mấy cái đài dự báo thời tiết này, dự báo chuẩn nhất trong nhiều năm qua của nó, chính là chưa bao giờ dự báo chuẩn cả.”

Ôn Nhiên mỉm cười đáp: “Chưa chắc trời sẽ mưa mà.” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

Có mưa, cũng không cho phép nó rơi.

Trên đường đi, tài xế đều kể về những chuyện gia đình, khi xuống xe Ôn Nhiên đã biết rõ tất tần tật trong nhà ông ấy có một trai một gái, con trai năm nay thi đại học còn con gái mới vào nhà trẻ. Ở nhà hai anh em thường xuyên đánh nhau, cãi cọ um sùm xong lại chui vào trong chăn thì thầm to nhỏ. Ôn Nhiên nhìn bóng xe đi xa, âm thầm mỉm cười. Nghĩ đến gương mặt tươi tắn vui vẻ của bác tài khi nhắc tới gia đình, có lẽ đây chính là điều mà cha nuôi hy vọng cậu có thể có được nhất, một hạnh phúc giản dị.

Nhưng đáng tiếc…

Nơi xảy ra tai nạn đã được phong tỏa, để phòng ngừa vụ nổ thứ hai, thậm chí còn điều động cảnh sát vũ trang, thu hút nhiều dân cư gần đó tụ tập theo dõi. Ôn Nhiên quan sát thoáng qua, tình cờ bắt gặp sư phụ Lỗ từ Thuần Dương đạo quán, còn có đồ đệ của ông – Khang Thời.

Từ lúc cậu tiếp xúc với Huyền Môn ở thế giới này càng ngày càng sâu sắc hơn, thì lại ít có dịp gặp Khang Thời hơn. Chủ yếu là vì anh ta được sư phụ phái ra ngoài thành phố, chẳng biết trở về khi nào.

Ôn Nhiên tiến lên trước, dự định khuyên ngăn những người dân đang đứng vây xem. Sư phụ Lỗ liếc mắt thấy Ôn Nhiên, bèn bước nhanh tới: “Bạn nhỏ Ôn! Tới đây tới đây!”

Ôn Nhiên cười đáp: “Sư phụ Lỗ.” Rồi nhìn sang Khang Thời, vui vẻ hỏi: “Anh về khi nào đấy?”

Khang Thời nói: “Về từ tuần trước, mà tôi còn chưa kịp nghỉ ngơi, bây giờ lại gặp chuyện lớn như thế này.”

Vừa nói Khang Thời vừa phàn nàn: “Chẳng lẽ Tập đoàn nhà họ Mục không tìm người xem thử trước khi khởi công sao? Dự án này bị trì trệ nhiều năm như vậy, bọn họ còn chưa nghĩ tới tại sao lại như vậy ư??” Nói tới đây anh không khỏi tức giận: “Đã thiệt hại đến mười mấy mạng người rồi!”

Ôn Nhiên lắc đầu: “Vẫn chưa hết đâu.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

Ngay lúc Khang Thời định hỏi thêm, thì sư phụ Lỗ đã ngắt lời anh ta, bọn họ tới nơi xảy ra vụ nổ. Nhiều người đang cố gắng dọn dẹp hiện trường, hiện tại vẫn còn không ít người bị chôn vùi bên trong cho nên tất cả đang nỗ lực cứu viện. Đã có vài vị đạo sĩ đến nơi, đang tụ tập cau mày thảo luận gì đó. Nhìn thấy sư phụ Lỗ và Ôn Nhiên, mọi người đều chào hỏi.

Ôn Nhiên đã gặp qua một vài đại sư trong này, cũng có trao đổi WeChat, chỉ là cậu chưa từng liên hệ với họ, số còn lại đều khá lạ mặt.


Sư phụ Lỗ được xem là người lão làng trong giới, có thể gọi là đại sư được nhiều người biết đến, tất nhiên cũng phải đứng ra giới thiệu Ôn Nhiên.

“Vị này là sư phụ Bao, Bao Tịnh Kỳ, chắc hẳn cậu đã gặp qua trong lần xử lý mỹ nhân oa khi trước. À nhân tiện, cô ấy cũng là người Công đoàn giống cậu. Vị này là sư phụ Cừu – Cừu Dương Hoa, là đạo trưởng của Vân Hạc đạo quán, vị này là sư phụ Duyên của Nam Tháp Tự.”

Từng người được sư phụ Lỗ giới thiệu đều cúi chào Ôn Nhiên. Mặc dù cậu còn trẻ nhưng năng lực lại không tầm thường. Nghe nói cậu là đồ đệ duy nhất của Khải Quang, chủ đạo quán Minh Triều. Tuy Khải Quang không nổi tiếng trong giới nhưng cũng chẳng phải hạng người vô danh, tất nhiên cũng có năng lực. Nhưng mọi người nghe rất ít về đồ đệ của ông, đến khi biết tới Ôn Nhiên, cậu đã xử lý vài vụ án khá khó giải quyết. Khi tất cả đều nghĩ cậu sẽ kế thừa di chí của Khải Quang và hồi sinh đạo quán Minh Triều, thì ngạc nhiên thay, cậu không đi thi lấy chứng chỉ đạo sĩ mà ngược lại gia nhập Công đoàn Đạo giáo.

Chẳng qua ai cũng có chí riêng, bọn họ sẽ không nhiều lời. Nhưng thật ra trong lòng ai cũng mong Huyền Môn có thêm vài người trẻ tài năng như Ôn Nhiên.

Sau khi làm quen với nhau, sư phụ Lỗ nói: “Không biết các vị đã nhìn ra những gì?”

Bao Tịnh Kỳ lên tiếng trước: “Nước sông chảy quá siết, là thứ tà ác nhất trong tự nhiên, cũng khó xử lý nhất. Tôi vừa thảo luận với các đại sư ở đây, trước mắt có hai biện pháp, một là tìm một pháp khí có thể trấn sát khí, chúng ta chung tay dàn trận. Hoặc là thay đổi kế hoạch phát triển ở đây, phá hủy tất cả những tòa nhà bị ảnh hưởng nặng bởi sát khí và biến nơi này thành một vùng đất bằng phẳng. Sau này vừa có thể kiến tạo thành công viên ven sông vừa giải quyết được tà ác trên sông.”

Đây cũng chính là hai biện pháp Ôn Nhiên từng nói với Kỳ Vân Kính. Khi đó anh vẫn muốn giành quyền phát triển nơi này, tuy nhiên pháp khí đó rất khó tìm, đặc biệt là loại có thể trấn áp được thiên nhiên. Còn cách thứ hai quả thực biến dự án thành công trình phúc lợi, tổn thất quá lớn, cuối cùng Kỳ Vân Kính đành từ bỏ.

Sư phụ Lỗ nghe xong lắc đầu nói: “Lúc trước khối đất này đã có vấn đề, nhà họ Mục cũng tìm đến đạo quán Thuần Dương. Khi ấy sư huynh tôi đã đi xem và kiến nghị sửa đổi quy hoạch, san phẳng nơi này và xây dựng thành một công viên ven sông, nhưng nhà họ Mục không đồng ý.”

Cừu Dương Hoa lạnh lùng đáp: “Bây giờ không còn do nhà họ Mục có đồng ý hay không. Hiện tại đã gây thiệt hại hơn mười mấy mạng người, bọn họ ăn cho đủ. Trực tiếp liên hệ với các cấp lãnh đạo lập tức cho ngừng, không được phép khai phá nơi này!”

Điều mà Cừu Dương Hoa ghét nhất chính là chủ đầu tư biết rõ không thể làm nhưng nhất quyết làm chỉ để kiếm tiền. Nếu dự án dừng lại từ sớm thì sẽ không mất đi nhiều sinh mạng như vậy!

Tuy nhiên, vấn đề này cần được thảo luận với các cấp chính quyền sau, còn điều quan trọng nhất hiện giờ là khống chế không cho sát khí tiếp tục thoát ra ngoài. Về việc truyền thông đưa tin nói ống dẫn khí phát nổ chỉ là một cách đối ngoại, trên thực tế là do sát khí tác động vào địa khí, hai luồng khí tạo nên va chạm. Khi lực va chạm đạt đến giới hạn sẽ tạo ra vụ nổ vô cùng lớn. Đúng lúc những công nhân đang thi công nằm ở ngay tâm vụ nổ, hơn mười mấy sinh mạng nháy mắt tan biến. Ngoài ra còn một số người bị chôn vùi bên dưới lớp sụp đổ, chẳng biết có thể cứu được bao nhiêu. Và điều họ phải làm bây giờ chính là xua tan sát khí tụ tập ở đây, cũng như ngăn chặn sự cố thứ hai xảy ra.

Chẳng mấy chốc, người phụ trách của tập đoàn nhà họ Mục đã đến. Xảy ra tai nạn lớn thế này, bọn họ buộc phải ra mặt. Mà người chịu trách nhiệm chính cho dự án chính là người thừa kế tập đoàn nhà họ Mục, anh của Mục Sanh, Mục Đình. Lần này Mục Sanh là người phụ trách chính nên đương nhiên cũng đi theo.

Lúc bọn họ liên lạc với nhân viên chính phủ lại được thông báo rằng tạm thời người của Công đoàn Đạo giáo sẽ tiếp quản nơi này để xua tan sát khí. Sau khi người bình thường có thể đến đây, đôi bên sẽ thương lượng hướng xử lý vụ việc. Mặc dù tai nạn lần này không phải do thi công không đúng quy cách nhưng cũng cần phải điều tra cẩn thận để xác định cụ thể xem có vi phạm nào trong quá trình xây dựng hay không, cũng như liệu có hoạt động bất hợp pháp nào trong toàn bộ dự án hay không. Nhưng dù thế nào, bản thân Tập đoàn Xí nghiệp nhà họ Mục có tồn đọng vấn đề hay không thì chỉ với vụ nổ này, công ty bọn họ coi như đã tiêu tùng.

Mục Đình còn khá ổn định, tính toán xử lý hiện trường trước mới chậm rãi giải quyết các vấn đề tiếp theo. Nhưng Mục Sanh thì mặt mày trắng bệch, nhà họ Mục vốn định thông qua dự án này để Đông Sơn tái khởi. Bây giờ, đừng nói là ‘tái khởi’, sợ rằng còn phải chịu cảnh ngục tù.


Trong khi Mục Đình trao đổi với người bên Công đoàn Đạo sĩ, Mục Sanh nhìn thoáng qua lập tức thấy Ôn Nhiên giữa đám người. Cậu đang cùng mọi người nghiên cứu bản vẽ, bọn họ cần tìm hiểu địa hình chung nơi đây, đồng thời cũng cần bàn bạc cách bố trí trận pháp đánh tan sát khí. Dẫu sau trận pháp này tập trung vào khả năng dung hợp cho nên bọn họ cần phải biết phối hợp với nhau.

Lúc Mục Sanh phản ứng lại, anh ta đã đi tới trước mặt Ôn Nhiên. Cậu quay sang một bên lập tức thấy đối phương: “Có việc gì sao?”

Mục Sanh hơi nhíu mày: “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”

Ôn Nhiên đáp: “Tôi là đạo sĩ bên Công đoàn, vì để giải quyết hậu ở ở đây nên đương nhiên tôi phải ở đây rồi.”

Mục Sanh sửng sốt, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Đạo sĩ từ Công đoàn? Cậu là đạo sĩ?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Có vấn đề gì không?”

Nhớ tới Kỳ Vân Kính, trong đầu Mục Sanh chợt lóe lên một suy nghĩ: “Cho nên anh Vân Kính từ bỏ dự án này, là vì cậu?”

Chẳng biết tại sao anh ta có thể liên tưởng kiểu này, nhưng Ôn Nhiên vẫn ôn tồn giải thích: “Kỳ Vân Kính quyết định chuyện gì không phải là việc tôi có thể kiểm soát được. Tôi chỉ phân tích cho anh ấy rằng vị trí địa lý ở đây không phù hợp để khai thác và phát triển. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng nói rõ với anh lý do tại sao Tập đoàn nhà họ Kỳ từ bỏ rồi mà nhỉ.”

Mục Sanh mím môi, bây giờ tâm trí anh ta đang rối bời bởi vì sự việc lần này gây náo động quá lớn. Trước đó tuy công trường cũng xảy ra một vài sự cố nhưng đều nằm trong phạm vi có thể khống chế được, chưa gây thiệt hại gì tới mạng người. Có điều, dù đã thỉnh một số đạo sĩ và đại sư tới làm pháp sự, cũng được dặn dò qua tốt nhất nên từ bỏ nơi này, và dẫu thỉnh thoảng công trình vẫn xảy ra vài tai nạn nhỏ nhưng vẫn có khả năng tiếp tục tiến hành như cũ. Vậy nên bọn họ mới ôm một phần nghìn hy vọng, vừa đi khắp nơi tìm kiếm pháp khí có thể trấn áp nơi này, vừa tiếp tục thi công.

Chỉ mới hai ngày trước, thứ pháp khí mà họ luôn tìm kiếm cuối cùng cũng lộ diện. Tuy chưa phải thứ thích hợp nhất nhưng nghe nói vẫn có thể trấn áp phần nào sát khí ở đây, sau đó sửa lại bản vẽ thi công đôi chút, tốt nhất nên kết hợp với pháp khí để tạo nên một trận địa phong thủy. Đại sư cũng đã mời rồi, bây giờ chỉ thiếu một bước mua lại pháp khí từ nhà sưu tập kia.

Vốn cho rằng mọi chuyện sau này sẽ diễn ra suôn sẻ. Nào ngờ đâu chỉ trong hai ngày lại xảy ra một sự có nghiêm trọng như vậy. Bây giờ dù có mua được pháp khí thì nhà họ Mục cũng xong đời rồi.

Trong cơn hỗn loạn, Mục Sanh bắt gặp Kỳ Vân Kính đứng cách đó không xa.

Đáy lòng Mục Sanh lập tức nóng phừng, trong lúc mờ mịt bất lực lại nhìn thấy người có thể giúp được mình, có thể giúp nhà họ Mục khởi tử hồi sinh, giống như một cọng rơm cứu mạng, khiến người ta lập tức muốn vồ lấy. Hơn nữa lúc này đây, Kỳ Vân Kính tới nơi này nhất định là vì nghĩ đến tình cảm thuở nhỏ, điều này càng mang đến một niềm hy vọng không tên cho Mục Sanh.

Nhưng khi anh ta vừa chạy đến bên cạnh Kỳ Vân Kính, đối phương lập tức lướt ngang qua người anh ta, tiếp tục đi về phía Ôn Nhiên.

Nhìn thấy Kỳ Vân Kính, Ôn Nhiên tỏ vẻ như ‘tôi vừa nhìn liền biết’, thậm chí còn âm thầm chê bai. Chẳng phải Kỳ Vân Kính quá nham hiểm rồi sao, nhất định phải chờ nhà họ Mục rơi xuống đáy vực mới vươn tay giúp đỡ, lòng dạ thật đen tối.

Kỳ Vân Kính nào biết suy nghĩ trong lòng Ôn Nhiên, anh chỉ quan sát hiện trường tai nạn đầy hỗn loạn, cau mày hỏi: “Cậu nói không quan tâm đến chuyện này mà, sao lại còn chạy tới đây?” Khi họp xong, anh vừa nhìn thấy tin nhắn của Ôn Nhiên thì gần như lập tức chạy tới đây. Mặc dù anh chưa hiểu nhiều về phương diện này như Ôn Nhiên nhưng sau khi tiếp xúc với một thứ liên quan đến Huyền Môn, bây giờ ít nhiều anh đã có thể hiểu được đôi chút, nhất là hiện tượng thiên văn không hề bí ẩn, sát khí ngút trời như thế này. Hiện tại lại có thêm nhiều vong hồn vô tội, việc thanh tẩy càng trở nên khó khăn hơn.


Ôn Nhiên nói: “Tôi ở gần đây nên ghé qua xem thử. Hơn nữa không chỉ có mình tôi, các vị đại sư khác đều tới hỗ trợ, tôi chỉ phụ trách một phần. Suy cho cùng họ đều là những sinh mệnh vô tội, coi như hành thiện tích đức. Cơ mà nếu anh muốn tham gia sợ rằng phải đợi thêm một lúc. Hiện tại sát khí rất mạnh, nếu không có cách nào áp chế nước sông cuồn cuộn kia, hoặc bố trí cục diện phong thủy nghịch thiên, chuyển sát khí chết chóc thành nguồn sống thì đoán chừng bên chính phủ sẽ không cho phép tiếp tục khai phá nơi này.”

Kỳ Vân Kính đáp: “Tôi không định tham gia vào vụ này. Bây giờ cậu định làm gì?”

Ôn Nhiên chỉ vào một vị trí trên bản vẽ: “Tới đây và bày bố trận pháp.”

Kỳ Vân Kính nói: “Tôi đi với cậu.”

Ôn Nhiên vô thức nhìn sang Mục Sanh: “Vậy anh ấy thì sao?” Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không nhân cơ hội an ủi thì chẳng lẽ anh thật sự được định là cô độc cả đời?

Kỳ Vân Kính trưng ra vẻ mặt khó hiểu: “Liên quan gì tới cậu ta?” Chẳng phải lúc trước anh đã cảnh báo nơi này không dễ động vào, nếu kiên quyết động vào thì cũng phải gánh chịu hậu quả chứ.

Ôn Nhiên chớp mắt, Kỳ Vân Kính khẽ nheo mắt, nghĩ đến chuyện gì trước đó, nói: “Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?”

Ôn Nhiên buột miệng thốt: “Nghĩ có lẽ anh sẽ phải cô độc cả đời?”

Kỳ Vân Kính nhướng mày: “Cô độc cả đời? Tôi nhớ không lầm thì trong hộ khẩu của tôi có đóng dấu đã kết hôn.

Ôn Nhiên cười ha hả, bọn họ cũng sắp ly hôn, trong lòng anh còn không rõ sao!

Kỳ Vân Kính giơ tay túm lấy sau ót Ôn Nhiên, đây cậu ra ngoài: “Đi thôi, mau chóng giải quyết xong rồi về nhà ăn cơm.”

Ôn Nhiên: “Tôi còn phải về cho mèo ăn.”

Kỳ Vân Kính: “Xem ra hôm nay cậu không có số ăn thịt bò Wagyu nướng rồi.”

Ôn Nhiên: “…” Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.

Ôn Nhiên: “Đi thôi.” Làm người phải học được cách cúi đầu trước thức ăn ngon.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Cho đến khi đứng trong trận pháp, Ôn Nhiên mới cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó. Than ôi, đầu óc chỉ toàn bò Wagyu đúng là không thể chứa thêm thứ khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận