Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình


Có lẽ là lời của Ôn Nhiên quá kiêu ngạo, khiến lão quỷ xưng bá hàng trăm năm ở trong thôn này cảm thấy thằng oắt con không biết đến từ xó xỉnh nào mà lại ăn nói bừa bãi như thế, quả thật không khác gì động thổ trên mộ lão! E là chỉ có chút bản lĩnh hơn người đã quên mất chính mình mang tên họ gì!
Từ trong gò đất truyền ra tiếng cười khặc khặc khặc quái dị, bầu trời gần như bị mây đen bao trùm ngay lập tức mà tối sầm đi.

Giữa núi rừng hoang vu, cảnh tượng thiên nhiên đột ngột thay đổi như vậy thực sự có thể khiến nhiều kẻ nhát gan sợ hãi, nhưng hiển nhiên trong đó không có Ôn Nhiên.

Chẳng những cậu không thấy sợ mà thậm chí còn thấy hơi buồn cười.

Khặc khặc khặc, đã lâu lắm rồi cậu chưa nghe lại điệu cười đặc trưng của mấy gã phản diện.
Cùng lúc này, di động Ôn Nhiên rung lên.
Phát hiện giá trị quỷ khí, bạn có muốn nhận nhiệm vụ hay không?
[Có] [Không]
Hoàn thành nhiệm vụ: Nhận thưởng 10 điểm quỷ khí.
Thất bại: Không thưởng, không phạt
Ôn Nhiên để ý thấy lão quỷ này vậy mà được tận 10 điểm giá trị quỷ khí, Ôn Nhiên nghĩ rất có thể là được cộng thêm nhờ sức mạnh âm binh.

Tuy nhiên cậu chọn [Không], cũng không có ý định nhận nhiệm vụ ấy.

Đúng là lão quỷ suýt chút nữa đã ép chết Giang Ngọc Anh, nhưng đáng ngạc nhiên là trên người lão lại không hề có sát khí, lệ khí nào.

Gặp phải loại quỷ này, nếu lão chịu hợp tác cậu tuyệt đối sẽ không đuổi cùng giết tận.
Cậu cất điện thoại vào, khi lá bùa cuối cùng trong tay rơi xuống đất, khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi dữ đội.

Núi vẫn là núi, nhưng dường như toàn bộ ngọn núi đều đã bị phong tỏa.

Nguồn âm khí cuồn cuộn bên dưới nền đất vốn đang được lão quỷ hấp thụ cũng bị cắt đứt chỉ trong nháy mắt.
Lão quỷ sửng sốt trước sự biến hóa của hoàn cảnh, vốn tưởng thằng oắt này miệng còn hôi sữa, nhưng bây giờ xem ra cũng có chút bản lĩnh, khó trách lại kiêu ngạo láo xược như thế.
Nhưng chỉ với chút bản lĩnh như vậy mà muốn thu phục lão, thì vẫn còn non lắm.
Một trận âm phong lạnh buốt ụp tới, một bộ vuốt gầy guộc bất ngờ vươn về phía lồng ngực Ôn Nhiên.

Chỉ là trước khi bộ vuốt này chạm vào quần áo cậu, đã bị một bàn tay mang theo hơi ấm của người sống bắt được.
Đã là âm hồn thì không thể cảm nhận được nhiệt độ, lão quỷ ở trong nghĩa địa này nhiều năm như vậy, vẫn luôn phiêu bạt khắp nơi, những thứ lão có thể tiếp xúc mà không xuyên qua cơ thể được đều là một số món đồ âm lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc bị bàn tay ấm áp kia bắt lấy, lão quỷ chợt ngẩn người, lần cuối cùng lão cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể người, có lẽ đã là mấy trăm năm trước.
Lão quỷ sững sờ nhưng Ôn Nhiên thì không, cậu bắt được cổ tay hắn rồi trực tiếp xoay người hắn lại, trong tay phất ra một sợi chỉ đỏ muốn quấn quanh thân lão quỷ.
Nhưng dù sao lão quỷ này cũng đã tồn tại mấy trăm năm, sao có thể bị thu phục chỉ trong một chiêu.

Sau khi nhận thấy điểm khác thường của Ôn Nhiên, lão trực tiếp hóa thành khói đen và thoát khỏi sự khống chế của cậu.
“Khặc khặc khặc, oắt con, mới có chút bản lĩnh đã không biết trời cao đất rộng rồi!”
Ôn Nhiên thu chỉ đỏ và lấy ra một lá bùa Thiên Lôi.

Bùa hệ lôi có rất nhiều loại, nếu bùa Ngũ Lôi đã được xem như bùa cao cấp thì bùa Thiên Lôi còn mang uy lực khủng khiếp hơn.

Bởi vì ngoài sức mạnh do chu sa cùng phù văn mang lại, bùa này còn hấp thụ sức mạnh thực sự của sấm sét ngoài tự nhiên.

Một khi đã sử dụng bùa Thiên Lôi, cho dù là một lão quỷ tu luyện hàng trăm năm cũng có thể bị đánh nát chỉ trong một giây.
“Tôi tới đây không phải muốn đào mộ ông, mà là muốn nói về minh hôn.

Nếu ông bình tĩnh nói chuyện, mọi người đều vui vẻ hòa đồng, bằng không, tôi đành mời thiên lôi đánh vào mộ phần của ông trước.”
Tuy rằng cả đời lão quỷ đều ở đây chưa từng rời xa ngọn núi này, cũng chưa từng gặp qua bất kỳ thủ đoạn nào của đạo sĩ, nhưng trực giác của quỷ nói cho lão biết thứ này rất đáng sợ.

Có điều làm sao lão có thể nhận thua dễ dàng như vậy, muốn một lão quỷ đã xưng bá trên núi trăm năm như lão đầu hàng trước một thằng oắt con, tuyệt đối không có khả năng!
“Thằng nhãi láo toét!”
Một luồng sáng bạc lóe lên, trong rừng núi vốn trống không đột nhiên xuất hiện vô số bóng người.

Một đoàn binh lính mặc áo giáp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên và đồng loạt đến gần.
Lão quỷ đắc ý cười to: “Kẻ dám nhúng tay vào việc của người khác đều sẽ không có kết cục tốt!”

Lúc lão quỷ hành động, Ôn Nhiên đã nhìn thấy rất rõ.

Trước đó cậu còn nghi hoặc, nhà họ Hùng thoạt nhìn không giống con cháu tướng quân, làm sao tổ tiên có thể có năng lực điều binh khiển tướng.

Bây giờ nhìn lại, hóa ra không biết từ đâu mà lão có được lệnh phù.
Để trở thành âm binh nhất định phải có quân hồn, trong quân hồn quan trọng nhất chính là quân lệnh như núi.

Vào thời phong kiến, những người lính luôn hành động theo lệnh bài, tuy nhiên lệnh bài này, chỉ là quỷ thôi thì chưa chắc có thể dùng được, điều này e rằng còn liên quan đến địa hình và môi trường ở vùng này.

Nhiều đời tổ tiên của lão quỷ đều sống ở đây, lại được chôn cất trên đỉnh núi này nhiều năm như vậy, nếu như lây dính hơi thở ở đây, vận khí đan vào nhau, lại được âm khí trong núi nuôi dưỡng hàng trăm năm thì việc có thể sử dụng được lệnh bài âm binh là điều có khả năng.
Thấy oắt con kia cứ chăm chú nhìn đám âm binh không nhúc nhích, còn tưởng rằng cậu đã biết sợ, lão quỷ càng đắc ý phát ra tiếng cười quái dị: “Thiên đường có lối ngươi không chọn, địa ngục không cửa cứ muốn vào! Vừa hay có thể dùng linh hồn tiểu đạo sĩ của ngươi nuôi dưỡng cho đám bảo bối của ta!”
Trong nhận thức của lão quỷ, tất cả những kẻ hàng yêu phục ma đều là đạo sĩ, tuy Ôn Nhiên không mặc trang phục đạo sĩ nhưng lão lại cảm thấy cậu chính là đạo sĩ, hoặc là một tiểu đạo sĩ vừa mới xuống núi.
Ôn Nhiên liếc nhìn hắn một cái, không nói hai lời liền kích hoạt bùa Thiên Lôi, ném mạnh đi.

Bùa Thiên Lôi đáp xuống một nơi khó thấy trên sườn núi, gần như ngay lúc lá bùa chạm đất, bầu trời trực tiếp rầm vang và giáng xuống một tia sét.

Với một tiếng sấm lớn, cả sườn núi nhỏ đều bị bổ đôi, một góc quan tài được chôn bên dưới bị đập nát, tỏa ra làn khói đen.
Sắc mặt lão quỷ hoàn toàn thay đổi, đó là ngôi mộ thật của lão, còn nấm mồ trước mặt chỉ là mồ giả.

Lão càng không ngờ thằng nhóc này nhìn thấy nhiều âm binh như vậy mà còn có dũng khí xuống tay.

Lần này lão quỷ đã thật sự nổi điên.
Lão quỷ tức giận, lệnh phù trong tay lập tức phát ra ánh sáng bạc, toàn bộ âm binh quanh ngọn núi đều đồng loạt hành quân.

Tiếng bước chân đều nhịp vang vọng khắp núi rừng, mang theo cỗ sát khí nồng đậm.
Khi lão cho rằng chắc chắn Ôn Nhiên sẽ tiếp tục đấu pháp với mình thì thằng oắt này đã ra tay, đi thẳng tới trước mộ phần của lão quỷ.

Từng lá bùa trong tay cậu lóe sáng như muốn tiếp tục xuống tay với thi thể lão.
Lão quỷ cả giận xông lên: “Ngươi dám!”
Ôn Nhiên nghiêng đầu cười, tóm lấy lão quỷ đang xông tới, đập mạnh vào trán khiến lão lăn vòng: “Có gì mà không dám.

Tôi nói rồi, tôi giỏi nhất chính là trị những kẻ không biết nghe lời đến khi chúng ngoan ngoãn!”
Lão quỷ vùng dậy phản kháng, muốn hóa thành luồng âm khí như lúc nãy, nhưng không biết thằng oắt này đã giở trò gì mà lão lại không có cách nào ẩn mình.

Thân là một lão quỷ, một hồn quỷ không có thực thể, thế mà lão lại bị giam cầm bởi một người sống!
Không cho lão quỷ có thời gian phản ứng, Ôn Nhiên đã tung quyền liên tục.

Mỗi một cú đấm đều rơi xuống người lão, khiến quỷ khí nồng đậm bị đánh tan vài phần.

Trong lúc lão quỷ đau đớn thụt lùi, cậu liền giẫm một chân lên cổ tay gầy guộc khô khốc của lão.

Lực giẫm kia nặng như núi đổ xuống, tức khắc lão quỷ cảm thấy cánh tay mình như bị giẫm nát, tay cầm lệnh phù cũng tự nhiên nới lỏng hơn.
Ôn Nhiên giật lấy lệnh phù.

Thiếu chút nữa thì thứ cực âm này đã làm cậu tê cóng, nhưng Ôn Nhiên trời sinh đặc biệt, lại được tu luyện nhiều năm, rất nhanh đã phong ấn luồng âm khí thấu xương ấy.

Ngay khi phong ấn xong, những âm binh đông đúc trên đỉnh núi cũng biến mất.
Lão quỷ trừng mắt khó tin.
Ôn Nhiên cười nhạo một tiếng: “Còn tưởng ông lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, lợi dụng lệnh bài âm binh chứ cơ bản không thể nào điều động được âm binh.”
Lão quỷ bất ngờ xông về phía Ôn Nhiên: “Trả nó lại cho ta!”
Ôn Nhiên nhấc chân đá lão văng ra: “Của ông? Ông gọi thử xem nó có đáp lại lệnh ông không? Ngay cả hành binh bố trận ông còn không biết, lệnh bài âm binh này nằm trong tay ông cùng lắm chỉ nhiều thêm mấy người để đi hù người mà thôi.

Ông lại lợi dụng thứ không thuộc về mình cưỡng ép người sống làm vợ, bị thiên lôi đánh cũng đáng đời!”
Lão quỷ không phục: “Tam thư lục lễ, chiêu cáo thiên địa*, lời của cha mẹ định như thế làm sao có thể là cưỡng ép!”
(Tam thư lục lễ/Tam môi lục sính: 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.


Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư.

Lục lễ gồm: Nạp thải, Vấn danh, Nạp cát, Nạp tệ, Thỉnh kỳ, Thân nghênh.

Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.)
(Chiêu cáo thiên địa: Báo cho đất trời biết, ở đây chỉ bái đường)
Ôn Nhiên tiện tay nhặt một cục đá lớn trên mặt đất và ném về phía lão quỷ: “Con gái nhà người ta không muốn thì chính là cưỡng ép, triều đại phong kiến đã bị lật đổ từ lâu, ông còn nói lời cha mẹ định cái gì! Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, nếu ông ngoan ngoãn giao hôn thú ra đây, rồi viết thêm một tờ ly hôn, thì chuyện này chúng ta coi như kết thúc.

Bằng không, tôi giết ông đổi lấy giá trị quỷ khí!”
Lão quỷ nghe không hiểu giá trị quỷ khí cậu nhắc tới là gì, nhưng lão đã độc thân mấy trăm năm, khó khăn lắm mới cưới được vợ, làm sao có thể buông tay! Hơn nữa lời cha mẹ định, lời người mai mối đã có từ xưa, sao bây giờ lại không thực hiện được! Đối với lão mà nói, người con gái đã bước chân vào cửa nhà lão thì không lý nào lại có thể quay trở về!
Vừa nhìn thoáng qua vẻ mặt lão, Ôn Nhiên liền biết đối phương vẫn không cam lòng, cậu cũng không khiêm nhường nữa, nếu không đánh nát lão già này, sợ là lão sẽ không biết chữ sợ viết như thế nào.
Đã rất lâu rồi lão chưa từng cảm nhận lại cơn đau đớn chân thật như thế này.

Mới đầu lão quỷ còn rất ngoan cố, khi xuống tay lần hai, cuối cùng lão cũng chỉ biết ôm đầu trốn tránh.

Lão sợ là nếu đánh tiếp bản thân sẽ thật sự hồn phi phách tán, nhưng muốn lão bỏ cô vợ vừa mới tới tay, lão có hồn phi phách tán cũng không cam lòng!
Vừa nghĩ lão quỷ này sau khi chết không chịu vào luân hồi, có lẽ là do chấp niệm muốn cưới vợ, bằng không tại sao bị đánh tới vậy rồi mà vẫn chống cự, sắc mặt Ôn Nhiên liền lạnh đi.

Một vài lá bùa vụt ra từ trong người cậu, hai tay Ôn Nhiên tạo thành ấn quyết, toàn bộ chín lá bùa đều xoay vòng quanh thân lão, từng lá lần lượt sáng lên khiến mặt lão quỷ lập tức biến sắc.
Nếu cậu ra tay thật, thì sau khi bị chín lá bùa này đánh xuống, lão thật sự sẽ tan xương nát thịt, nhất thời cả thân quỷ đều sắp khóc rống lên: “Rõ ràng bọn họ đã đồng ý! Cuộc đời của con gái đều do cha mẹ làm chủ! Một người ngoài như ngươi dựa vào đâu mà xen vào! Cho dù xuống gặp Diêm Vương, ở trên công đường ta vẫn là người đúng!”
Ôn Nhiên lại không muốn cùng lão nói lời vô nghĩa.

Lá bùa thứ nhất đánh xuống, cỗ quan tài vốn không mấy rắn chắc trực tiếp nổ tung.

Ngay sau đó lá bùa thứ hai liền đánh xuống, đánh thẳng vào một đoạn xương trắng trong quan tài.
Mà lão quỷ bị Ôn Nhiên đè trên mặt đất đột nhiên ôm lấy một chân, tru lên một tiếng thảm thiết.
Ôn Nhiên không quan tâm tới lão, đang chuẩn bị kích hoạt lá bùa tiếp theo, đột nhiên bị một người đàn ông xông ra ngăn cản: “Dừng tay!!”
Cậu quay đầu, nhướng một bên mày: “Ông Hùng?”
Liếc nhìn mộ phần tổ tông, Hùng Cường cố gắng hết sức kiềm chế lửa giận trong lòng: “Mày là thằng nào, mày vô duyên vô cớ quật mộ tổ tiên nhà người khác chính là phạm pháp!”
Ôn Nhiên nghe vậy liền phì cười: “Phạm pháp? Ông mua bán minh hôn với người khác, ép chết con người ta, ông nói xem tội của ông nặng hơn hay của tôi nặng hơn?”
Sắc mặt Hùng Cường tái nhợt: “Mày nói bậy cái gì! Minh hôn gì, ai chết, đã là thời đại nào rồi mày còn dám nói mấy lời mê tín dị đoan kia!”
Ôn Nhiên nhếch môi: “Vậy chi bằng chúng ta thử xem, để tôi đào mồ cuốc mả tổ tiên nhà ông trước, rồi ông đi kiện tôi, xem cuối cùng ai trong chúng ta phải trả giá nặng hơn?”
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua lão quỷ bị mình đánh bầm dập nằm trên mặt đất, lại quay sang nhìn Hùng Cường: “Nếu là đôi bên mua bán tình nguyện đương nhiên tôi sẽ không quan tâm, cho dù là người sống bị lôi đi làm vợ quỷ, cũng là kết quả do người ta tự nguyện.

Nhưng Giang Ngọc Anh vẫn luôn không đồng ý, ông cũng là người có con, bản thân ông không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”
Hùng Cường mím môi: “Đây là do nhà họ Giang tự nguyện!”
Ôn Nhiên cười nhạt: “Nhưng người liên quan là Giang Ngọc Anh, cô ấy đã không muốn thì việc này coi như không tính.

Tôi lười quan tâm đến chuyện của mấy người, tôi đến đây chỉ xử lý chuyện minh hôn của Giang Ngọc Anh mà thôi.

Nếu tổ tông nhà ông đồng ý giao ra hôn thú cùng giấy từ hôn, tôi lập tức bỏ đi.

Nếu không đồng ý, chuyện này mà còn liên lụy đến nhiều thứ khác thì đừng trách tôi.

Mặt khác, tôi cũng tốt bụng nhắc nhở ông một câu, người quỷ ngăn cách, không chung đường, mệnh số đã tới nên buông tay, một khi đã phạm vào sẽ không chỉ dừng lại ở cái mạng người thôi đâu.”
Trong lòng Hùng Cường nhảy dựng, nhưng vẫn ngoan cố nói: “Tao khuyên mày tốt nhất đừng xía vào việc của người khác!”
Ôn Nhiên nói: “Còn cứng đầu như vậy, không lẽ ông tin là lão tổ tông nhà ông có thể khiến người chết sống lại được sao? Cũng đúng lúc, để tôi cho ông gặp tổ tông mình một lần.”
Ôn Nhiên búng nhẹ đầu ngón tay một cái, Hùng Cường chỉ cảm thấy hai mắt lành lạnh, vô thức nhắm lại.

Đến khi mở ra lần nữa, cả thế giới dường như đã thay đổi.

Đặt biệt là người đàn ông nhìn không rõ mặt bị cậu thanh niên trước mắt giẫm dưới chân, vừa rồi hoàn toàn không có người khác ở đây.


Nhớ đến lão tổ tông cậu vừa nhắc, Hùng Cường bất chợt có một dự cảm không lành.
Ôn Nhiên đá lão quỷ: “Ông có chịu viết thư từ hôn hay không?”
Lão quỷ rất muốn ngoan cố nói không viết, có điều nhìn thấy những lá bùa vàng lơ lửng trên xương cốt của mình, lần này lão thật sự biết sợ rồi.

Mặc dù hơn trăm năm qua ở trong núi rất cô quạnh, nhưng lão cũng không muốn hồn phi phách tán như vậy, chỉ là trong lòng vẫn không cam tâm.

Lão đã thành quỷ nhiều năm, cơ bản chưa từng làm việc xấu, vất vả tu luyện đến hôm nay mới có thể mượn giấc mơ báo mộng con cháu tìm cho mình một người vợ, làm sao có thể bị tan thành mây khói thế này.
Nhưng dù không cam lòng, lão vẫn rất sợ hãi, vội vàng nói: “Viết! Tôi viết!”
Bấy giờ Ôn Nhiên mới thả lỏng lực trên tay một chút: “Sớm hợp tác như vậy không phải tốt hơn sao, một hai cứ phải làm lãng phí mấy lá bùa của tôi.”
Rồi cậu ném giấy bút cho lão: “Viết đi.”
Trên mặt lão quỷ đầy vẻ uất ức không cam lòng, tuy nhiên vẫn sợ hãi trước vũ lực của Ôn Nhiên: “Ta, ta không biết chữ.”
Ôn Nhiên rút từ trong túi ra một tờ đơn ly hôn đã in sẵn, khẽ búng đầu ngón tay, tờ giấy A4 kia bỗng bốc cháy.

Sau khi cháy xong, liền nằm trên tay lão quỷ: “Trực tiếp ấn dấu vân tay vào.”
Đợi lão quỷ ấn dấu tay lên đơn ly hôn xong, Ôn Nhiên mới thả lỏng khống chế với lão: “Đưa hôn thú ra đây.”
Lão quỷ duỗi tay, một quyển trục hôn thú liền nằm trên tay lão.

Hai hôm nay đã không được gần gũi cô dâu, chỉ riêng quá trình bái đường đã lăn lộn rất lâu, khó khăn lắm mới hoàn thành mà ngay cả động phòng còn chưa có, nghĩ đến đây trong lòng lão lại phát hận.
Thấy quyển trục đỏ quen thuộc, hai mắt Hùng Cường hận không thể trừng rớt tròng mắt.

Dưới tình hình nguy cấp trước mắt trực tiếp tiến lên: “Lão tổ tông!” Nếu giao dịch này không hoàn thành, vậy há chẳng phải tính mạng của con trai con cũng sẽ không còn!
Ôn Nhiên cầm lấy quyển hôn thú cùng giấy ly hôn, sau đó nhìn về phía Hùng Cường đang vươn tay toan muốn đoạt lấy: “Trên đời này có rất nhiều cặp vợ chồng không có con.

Nếu muốn nuôi con các người có thể đi nhận nuôi.

Bây giờ buông tay còn kịp, bằng không một nhà ba người của ông đều sẽ mất mạng.”
Hùng Cường nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên bằng ánh mắt hung dữ: “Đây là chuyện của nhà tao, không liên quan đến mày!” Lần đầu tiên trong đời ông nảy sinh ý nghĩ muốn lấy mạng kẻ đã phá hủy chuyện tốt của mình, thậm chí còn hại chết con mình.

Chỉ cần tên này chết ngay tại đây, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên Ôn Nhiên không hề bỏ qua tia sát ý trong mắt người này, cậu hờ hững dời mắt đi.

Nếu bản thân cậu dễ dàng bị người khác giết ở nơi rừng già núi sâu thế này, vậy chẳng phải ngần ấy năm lăn lộn bên ngoài cũng coi như lãng phí rồi sao.

Vốn dĩ còn muốn khuyên can một phen, trước khi đại họa xảy ra thì nên quay đầu là bờ, nhưng nếu đối phương muốn tìm chết, không ai có thể ngăn cản được nữa.
Thu dọn xong đồ đạc, Ôn Nhiên liền xoay người bỏ đi.

Tuy nhiên hướng đi của cậu không phải xuống núi mà là đi vào sâu hơn.

Vừa đến nơi đây cậu lập tức phát hiện có một món đồ tốt.

Sợ rằng cũng bởi vì có thứ đồ tốt ấy mới khiến nơi này ngập tràn âm khí tới thế, giúp cho lão quỷ dù không hóa thành lệ quỷ cũng có thể tồn tại trăm năm.
Có điều hiện giờ thứ này bị cậu phát hiện, cũng chứng minh vật ấy đã hết duyên với lão quỷ.
Mất đi lệnh bài âm binh, còn bị Ôn Nhiên dùng bùa chú đánh thẳng vào hài cốt, trước đó còn bị cậu tẩn cho thê thảm gần như tan hết quỷ khí, giờ phút này đừng nói là ngăn cản cậu, ngay cả cử động một ngón tay lão quỷ cũng không còn đủ sức.
Mà ở phía sau Ôn Nhiên, Hùng Cường vừa nhặt một hòn đá, đột nhiên cả người cứng đờ không thể di chuyển, như bị chôn chân bởi một thứ gì đó.
Ôn Nhiên quay đầu liếc ông ta một cái: “Ông cứ ở yên đây đi, tôi cho ông mấy tiếng để tĩnh tâm.

Có đôi khi chấp niệm quá sâu, chỉ cần bước tới trước nửa bước chính là vào địa ngục.”
Nói xong, Ôn Nhiên mặc kệ Hùng Cường, đi thẳng vào trong rừng.

Dựa theo chỉ dẫn của la bàn, cậu tìm được một khối linh thạch bị vùi bên dưới cục đá cạnh con suối.

Linh thạch là loại đá được ngưng kết hoàn toàn bằng linh khí, tính chất như ngọc, hấp thu âm dương.

Nói một cách đơn giản, có được khối linh thạch này chẳng khác nào có được một nguồn linh khí dự trữ khổng lồ, hoặc là cuồn cuộn không dứt.

Về sau cho dù là bồi bổ thân thể hay tu luyện, thậm chí là vẽ bùa chú cao cấp cũng đều dễ như trở bàn tay.
Ở Huyền Môn, thứ này được xem như một bảo vật quan trọng, cầu mà không được, chỉ có cơ duyên mới gặp được, Ôn Nhiên cũng chỉ gặp qua trong danh sách Thiên Bảo trên diễn đàn.

Lúc đó cậu còn nghĩ, nếu có thể có được một khối linh thạch thì thật tuyệt.

Nào ngờ, khi tiếp nhận nhiệm vụ không khác gì đang làm việc thiện ấy vậy mà lại gặp được kỳ ngộ, quả thực có thể nói chuyến đi này rất hời.

Khối linh thạch này, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể đổi được.
Quan trọng là linh thạch có thể dùng làm thuốc, thậm chí khi kết hợp với một số phương thuốc đặc chế còn có thể đạt tới hiệu quả lọc tinh rửa tủy.
Trước kia Ôn Nhiên cũng chỉ đọc về công hiệu của loại thuốc thạch tinh này trong các cuốn sách ở đạo quán, tuy nhiên cậu nhớ lại rất rõ phương thuốc ấy.


Hai thế giới dù khác nhau, nhưng thật ra cũng gần như tương đồng, chỉ là khác biệt về tên gọi.

Ở thế giới nguyên bản của cậu linh thạch còn được gọi là thiên căn*, nói hồi sinh được người chết thì quá khoa trương, nhưng quả thật là có thể tái sinh xương thịt.

Ôn Nhiên dự định tự mình thử nghiệm trước một lần, nếu hiệu quả đúng như trong sách thì có lẽ sẽ chữa khỏi bệnh cho bà nội.

Lọc tinh rửa tủy không phải chỉ đơn giản là loạt bỏ hết tất cả những thứ không tốt trong cơ thể, mà nói không chừng thật sự còn có thể chữa khỏi bệnh ung thư.
(Thiên căn 天根: gốc rễ của trời, gót chân của trời; căn ở đây là gốc rễ.

Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.)
Ôn Nhiên thắng lợi trở về khách sạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Giang Ngọc Anh ngoan ngoãn ở trong phòng cả ngày không dám bước ra khỏi cửa, cũng không mở nguồn điện thoại.

Thấy cậu quay lại, cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Nhiên nói: “Hôm nay cô cứ yên tâm đi ngủ, chuyện minh hôn của cô đã được giải quyết xong.”
Giang Ngọc Anh giật mình: “Giải quyết xong? Cậu nói thật ư?”
Ôn Nhiên giơ hai thứ đồ trong tay lên: “Hôn thú và thư từ hôn đều ở đây.

Chờ đến mười hai giờ đêm nay, sau khi tôi làm lễ kính báo thiên địa cho cô, là minh hôn hoàn toàn được giải trừ.”
Giang Ngọc vốn cho rằng vụ việc này sẽ rất khó khăn, thậm chí còn có ý nghĩ kéo người chết cùng.

Nào ngờ đâu mới ngày thứ hai sau khi trở về, cô chỉ ngủ ở khách sạn một giấc đã giải quyết xong xuôi? Thật sự thuận lợi đến mức khó tin.
Tuy nhiên cô vẫn không khỏi lo lắng hỏi: “Nếu bọn họ tiếp tục làm minh hôn cho tôi lần nữa thì sao? Lần này có thể hóa giải nhưng có phải bọn họ vẫn sẽ làm được lần thứ hai, thứ ba không?”
Ôn Nhiên nói tiếp: “Không đâu.

Cô cho rằng hôm qua tôi đưa cô trở về làm ầm ĩ một trận như thế là vì cái gì? Chính là để cho bọn họ có một cơ hội lựa chọn, chọn sống hoặc chọn chết.”
Bên kia, qua mấy tiếng sau Hùng Cường – người bị Ôn Nhiên khống chế không nhúc nhích – mới có thể cử động, còn thiên nhãn cậu khai mở cho ông ta cũng đóng lại.

Ông cuống cuồng sửa lại mộ phần tổ tiên và đặt quan tài trở về chỗ cũ, bấy giờ mới quỳ xuống trước mộ phần mong tổ tông có thể hiển linh trước mặt mình lần nữa.
Nhưng cho dù ông cầu xin thế nào, tổ tông đều không đáp lại.

Càng không có lời đáp, ông càng thấy hoảng loạn.

Mạng sống của con ông đều do lão tổ tông duy trì, nếu minh hôn không còn vậy thì có phải mạng của con ông cũng bị lấy đi hay không?
Nghĩ như vậy, Hùng Cường hận không thể đập vỡ đầu trước mộ phần lão tổ tông.

Đáng tiếc, dù có van lạy ra sao tổ tông nhà ông vẫn không có cách nào đáp lại, bởi vì lúc này lão quỷ đang nằm bất động trước mồ mả của chính mình.

Lão bị thương quá nặng, chỉ cần một cử động nhẹ cũng đã đau thấu xương, làm gì còn sức mà hiển linh cho con cháu.
Không còn cách nào khác, cuối cùng Hùng Cường hồn bay phách lạc đi về.

Trước khi đi còn cố gắng cầu xin tổ tông đừng lấy lại mạng của con mình, thằng bé là cháu đích tôn duy nhất của Hùng gia, ông sẽ lại tìm một mối minh hôn khác, trong thôn vẫn còn rất nhiều người bán con gái.

Lần này ông nhất định sẽ tìm một gia đình có cô gái chính miệng đồng ý, tuyệt đối sẽ không để tái diễn chuyện này.
Hùng Cường rời đi không bao lâu, Giang Ngọc Phong đi tới mộ, lấy đồ cúng ra đặt trước mồ.

Sở dĩ biết được vị trí mộ phần Hùng gia là do lúc trước hắn thay mặt nhà gái tới làm minh hôn.

Cũng vì không thương lượng được với Hùng Cường, hắn chỉ đành tự mình đến đây.

Đương nhiên bản thân hắn cũng không ngu đến mức vừa tới đã nói chuyện giải trừ hôn ước, ai mà biết được tính tình quỷ hồn này ra sao.

Thế là đầu tiên hắn hạ thấp sỉ nhục em gái mình, nói lão tổ tông nhà họ Hùng là một nhân vật xuất sắc như thế, làm sao một đứa con gái thôn quê như nhỏ đó có thể xứng.

Lại nói đã tìm được một cô gái khác xinh đẹp hơn cho lão tổ tông và đốt ảnh chụp cho ông, sau đó mới thương lượng chuyện hủy hôn ước.

Cuối cùng lại sợ chọc lão quỷ tức giận, còn nói thêm: “Nếu lão tổ tông thật sự thích em gái con, thì trước tiên cứ cưới cô gái xinh đẹp hơn này làm vợ, rồi thu em gái con làm thiếp.

Ngài hãy nhìn trước, nếu có chỉ dẫn gì xin hãy báo mộng cho kẻ hèn này.”
Giang Ngọc Phong tự cho rằng bản thân đã biểu đạt rõ ý định, lại đốt thêm không ít vàng thỏi và tiền giấy, cùng hai người giấy nam nữ mới cẩn thận xuống núi.
Điều mà hắn không nhìn ra được chính là, lão quỷ cho dù không thể động đậy vẫn cố gắng lưu lại một tia quỷ khí lên người hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui