Từ Khiên đến gặp La Vĩ Đình, đó là một người đàn ông dù đã bị tra tấn trong ngục tù hơn ba tháng nhưng mơ hồ vẫn nhìn ra được bộ dạng trông hiền lành.
Đối mặt với Từ Khiên, biểu cảm của La Vĩ Đình hơi co rúm, gương mặt thoáng vẻ bối rối, tại sao vụ án đã khép lại mà cảnh sát còn đến tra hỏi hắn ta.
Trong ba tháng qua, có thể nói tất cả những gì hắn phải chịu đựng trong tù quả thực đã hoàn toạn dạy dỗ hắn nên người một lần nữa.
Trong ngục giam, cho dù mọi người đều là tội phạm nhưng cũng phân chia cấp bậc cao thấp.
Cấp bậc này không phụ thuộc vào mức phạt mà là nguyên nhân phạm tội.
Kẻ bạo hành gia đình như hắn, thậm chí còn vô tình giết chết một đứa trẻ, chính là mục tiêu để mọi người bắt nạt.
Chỉ cần bọn họ không quá đáng thì quản ngục sẽ chả thèm quan tâm, mà việc không quá đáng này gần như chỉ là không gây ra án mạng.
Hắn đã từng có học vấn cao, gia đình hạnh phúc, Kiều Yến không phải là người đầu tiên kết hôn với hắn.
Người vợ trước cũng từng bị hắn đánh đập khi đang mang thai, khiến đứa trẻ không còn, tiếp đó cả nhà vợ tới trước cửa nháo nhào một trận, cương quyết ép bọn họ ly hôn.
Sau khi ly hôn hắn còn bị anh vợ cho người tẩn một trận thật dã man, hạ thể bị thương, tương lai e rằng không thể có con được nữa.
Vì vậy đến cuộc hôn nhân thứ hai hắn muốn tìm một người đã có con.
Mặc dù đứa nhỏ là người câm điếc nhưng qua điều trị sau này vẫn sẽ có cơ hội trở lại bình thường.
Ban đầu La Vĩ Đình thật sự muốn sống một cuộc sống êm ấm, cũng đối xử với Tiểu Quỳ vô cùng tốt.
Bởi vì nửa đời sau không thể có con nên hắn chỉ trông cậy vào Tiểu Quỳ chăm sóc bản thân khi về già.
Mà Tiểu Quỳ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, trong trường có gì ngon đều sẽ cất giữ rồi đem về cho hắn và mẹ mình.
Một đứa trẻ đáng yêu vâng lời như thế làm sao hắn có thể không thích.
Nhưng rồi, chẳng hiểu sao hắn lại phát bệnh.
La Vĩ Đình cúi đầu: “Vốn dĩ mọi thứ đều rất yên ổn, tôi đã cố gắng hết sức sửa sai cũng như kiềm chế chính mình.
Chỉ là một ngày nọ, khi Kiều Yến đang mắng Tiểu Quỳ, tôi cũng không nhớ rõ nguyên nhân là gì mà cô ấy la dữ lắm.
Nhưng Tiểu Quỳ làm sao nghe thấy được, có điều dường như nó vẫn biết mẹ tức giận nên đứng yên một góc không dám hé răng.
Trông thấy bộ dạng bất lực lại không dám phản kháng ấy, tôi… tôi đột nhiên thấy hưng phấn lạ thường.
Và trong lúc Kiều Yến còn đang mắng mỏ tôi liền ra tay, cũng là lần đầu tiên tôi ra tay đánh người kể từ khi kết hôn với cô ta.
Thời điểm bạo hành tôi thực sự không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy rất sảng khoái.”
Nói đến đây, trong giọng điệu của La Vĩ Đình thậm chí còn nhuốm màu hưng phấn.
Tuy nhiên sau cơn kích động, hắn cẩn thận liếc nhìn Từ Khiên một cái.
Hắn biết điều này là sai nhưng lại không khống chế được bản thân: “Đến khi tôi tỉnh táo liền thấy trên người Kiều Yến và Tiểu Quỳ toàn là vết thương.
Tôi đã thừa nhận lỗi lầm với họ, còn đền bù tổn thất bằng tiền bạc cho họ nhiều nhất.
Tôi cũng muốn kiểm soát chính mình, thậm chí còn đi khám bác sĩ và được bác sĩ kê thuốc đầy đủ.
Nhưng uống thuốc chỉ có tác dụng một khoảng thời gian, lâu dần rồi cũng vô dụng.”
Từ Khiên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm đó?”
Nghe Từ Khiên nhắc tới ngày đó, cả người La Vĩ Đình run lên theo bản năng.
Qua hồi lâu mới mở miệng đáp: “Hôm đó tôi cùng bạn bè uống khá nhiều rượu, tôi chỉ nhớ lúc về đến nhà lại nghe thấy Kiều Yến chửi Tiểu Quỳ, la hét um sùm, còn Tiểu Quỳ nghẹn ngào khóc nấc, tôi liền bước tới gần.
Đến lúc tỉnh táo lại liền bắt gặp Kiều Yến ngồi trên ban công, mặt cắt không còn một giọt máu, mà Tiểu Quỳ đã rơi xuống dưới.”
Từ Khiên: “Có nghĩa là anh hoàn toàn không nhớ rõ cuối cùng có phải bản thân mình đã ném Tiểu Quỳ xuống hay không?”
La Vĩ Đình lắc đầu: “Chỉ cần tôi đánh người thì không còn nhớ rõ quá trình, nhưng tôi biết chính mình đã bạo hành, tôi thật sự không muốn làm vậy!”
Từ Khiên: “Kiều Yến đối xử với Tiểu Quỳ thế nào?”
La Vĩ Đình không suy nghĩ sâu xa về câu hỏi của Từ Khiên, chỉ đáp: “Cũng khá tốt.
Vì để chữa bệnh cho Tiểu Quỳ mà bị tôi đánh đập thường xuyên đến thương tích đầy mình như vậy mà chưa bao giờ nói ly hôn.”
Từ Khiên nhíu mày: “Vừa rồi anh có bảo, cô ta thường xuyên mắng Tiểu Quỳ.”
La Vĩ Đình nói: “Dù sao nó cũng là một đứa trẻ câm điếc, không nghe thấy gì càng không nói được nên sẽ làm sai vài chuyện hoặc khiến người khác khó chịu cũng không có gì lạ.
Lúc dạy kèm bài tập cho đám trẻ con, những gia đình bình thường khác còn không nhịn được mà mắng vài trận, huống chi là dạy dỗ một đứa trẻ câm điếc.
Thân là mẹ nó sao có thể tệ bạc với con mình được chứ.”
Mẹ ruột làm sao có thể tệ bạc với con mình, là một người mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa con câm điếc của mình, đây có lẽ đều là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Kiều Yến.
Hơn nữa La Vĩ Đình còn là một tên bạo hành gia đình, khi xảy ra chuyện ắt hẳn tất cả đều sẽ đổ mọi tội lỗi lên người hắn.
Mà chính hắn một khi phát bệnh cũng hoàn toàn không nhớ gì, thậm chí còn cho rằng bản thân thật sự ra tay ném Tiểu Quỳ xuống lầu.
Từ Khiên gần như đã có thể sắp xếp lại toàn bộ quá trình một cách rõ ràng, nhưng vấn đề là anh không có chứng cứ.
Chỉ dựa vào mỗi bức tranh nhuốm đầy máu kia thì không thể chứng minh được gì.
Mà thi thể của Tiểu Quỳ đã được hỏa táng từ lâu càng không tra ra được manh mối nào.
Còn hiện trường, những thứ cần rửa sạch đều đã được thu dọn sạch sẽ trong mấy tháng qua.
Nếu thật sự muốn điều tra lại vụ án này thì quả thực rất khó để xuống tay.
Nhưng bất luận là chuyện gì, nếu đã làm đều sẽ để lại dấu vết.
Từ Khiên thầm nghĩ, điểm đột phá của vụ án này chắc chắn chính là Kiều Yến, có điều anh không ngờ điểm đột phá ấy sẽ tới nhanh như vậy.
Từ Khiên có lời muốn nói: Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°°∘ ────
Tiểu Quỳ đã đi đến nơi bé nên đến, nhưng Kiều Yến lại không biết, cô ta vẫn luôn cảm thấy cậu bé quanh quẩn bên cạnh mình, nhất là những lúc cô ta làm chuyện gì đó mà chẳng thuận buồm xuôi gió cũng sẽ đều cảm thấy rằng đây là sự trả thù của Tiểu Quỳ.
Tình cảm của Kiều Yến dành cho đứa con trai này quả thật rất phức tạp.
Cô ta từng có một bạn trai, là mối tình đầu.
Năm đó tình cảm giữa hai người rất tốt, thậm chí còn tính đến chuyện cưới xin.
Chỉ là vào một buổi sáng nọ sau khi bạn trai cô mang hành lý rời đi, đến cuối cùng gã không quay lại nữa.
Không bao lâu sau cô liền phát hiện bản thân mang thai.
Lúc ấy Kiều Yến không hề nghĩ ngợi lập tức quyết định sinh đứa bé ra.
Cô tin rằng bạn trai mình nhất định đang vướng bận chuyện gì đó, tình cảm của cả hai tốt như vậy sao có thể nói đi là đi.
Không ngờ đứa nhỏ vừa ra đời đã bị khiếm khuyết.
Vào khoảnh khắc đó, cả bầu trời của Kiều Yến đều đổ sụp, một người phụ nữ đơn thân nuôi con đã không dễ dàng, huống chi lại phải nuôi dưỡng một đứa trẻ khuyết tật thì càng khó khăn hơn.
Nhưng mới đầu, Kiều Yến vẫn tự thân mình gồng gánh, cũng không có vấn đề gì với Tiểu Quỳ.
Thậm chí cô còn dùng hết tất cả số tiền ít ỏi dành dụm được chữa bệnh cho bé, vì cô tin rằng người mình yêu sẽ quay lại và càng tin rằng một ngày nào đó Tiểu Quỳ sẽ khôi phục như người bình thường.
Cho đến một ngày, khi cô mang đồ thêu đến trung tâm thương mại để giao hàng đã vô tình gặp lại người mình yêu.
Bên cạnh gã có một người phụ nữ khác, còn nắm tay một cô bé tầm tuổi Tiểu Quỳ.
Cô bé kia rất hoạt bát đáng yêu, dọc đường luôn gọi ba ba, nhìn thấy cái gì mới lạ cũng đều ríu rít hỏi chuyện.
Lúc ấy Kiều Yến không hề nghĩ ngợi mà đuổi theo, nhưng cũng có lẽ ý trời đã định hai người không còn duyên phận, sau một khúc cua cô liền mất dấu gia đình kia.
Đó là một gia đình, có một người vợ xinh đẹp dịu dàng cùng cô con gái năng động dễ thương và một người đàn ông biết vun vén cho tổ ấm.
Ngày hôm đó là một ngày u tối trước nay chưa từng có của Kiều Yến, mọi nỗ lực kiên trì cùng niềm tin của cô đều như một trò đùa.
Về đến nhà, mọi thứ đều yên tĩnh không tiếng động, nhìn thấy gương mặt giống với mối tình đầu đến bảy phần kia, Kiều Yến đột nhiên như nổi điên rồi đánh đập Tiểu Quỳ một cách thậm tệ.
Đó là lần đầu tiên cô ta ra tay với Tiểu Quỳ.
Kể từ đó, đứa con trai này không còn là hy vọng của cô nữa, mà là một sản phẩm thất bại mà cô vừa nhìn thấy đã muốn xé bỏ.
Kiều Yến cũng rất mâu thuẫn, cô hận hết thảy những thứ mình có thể hận, nhất là với đứa nhỏ Tiểu Quỳ vô cùng giống với mối tình đầu này.
Nhưng thân là một người mẹ, sau khi đánh đổi tất cả như thế, làm sao có thể nói không yêu thì không yêu được.
Vì vậy sau những lần chẳng thể kiểm soát được bản thân, cô đều sẽ ôm lấy Tiểu Quỳ vào lòng mà khóc rống, liên tục nói lời xin lỗi.
Chỉ là Tiểu Quỳ không thể nghe thấy, thậm chí dần dà cũng nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi.
Điều này quả thực là một kích thích lớn đối với Kiều Yến, đứa trẻ mà cô dốc hết tâm sức nuôi lớn lại sợ mình, có lẽ khi trưởng thành nó cũng sẽ giống gã đàn ông kia một đi không ngoảnh lại.
Kiều Yến muốn thoát ra khỏi tất cả những điều này, cô nghĩ có lẽ tìm cho mình một gia đình là có thể bắt đầu lại như trước.
Cho nên cô ta đã tìm một người đàn ông trông khá dịu dàng, có công ăn việc làm không tồi, nhưng không ngờ dưới lớp da hiền lành bên ngoài là một loài ác ma hung tàn.
Mỗi khi nhìn thấy gương mặt bị đánh đập thê thảm đầy đau đớn của Tiểu Quỳ, Kiều Yến vừa cảm thấy cực kỳ vui mừng vừa thấy tội lỗi.
Cô ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy là sai, những lần như thế cô đều tự nhủ rằng không thể có lần sau, không thể tiếp tục thế này.
Nhưng vào thời điểm La Vĩ Đình bạo hành cô đều không kiềm được bản thân đẩy Tiểu Quỳ ra, thậm chí có lần cô còn nghĩ nếu đứa nhỏ này cứ vậy mà chết đi thì có phải mình sẽ được giải thoát hay không.
Kiều Yến càng không ngờ Tiểu Quỳ thật sự đã chết, mà còn do chính tay cô xô chết.
Tiểu Quỳ thật sự bị La Vĩ Đình ném ra khỏi ban công, nhưng trước đó thằng bé đã bị cô đẩy ngã đến chết.
Kiều Yến đâu biết một sinh mệnh lại mong manh đến vậy, chỉ mới quăng ngã một cú đã khiến một đứa trẻ còn sống tốt rời khỏi cuộc đời.
Trông thấy đôi mắt không muốn nhắm lại của Tiểu Quỳ đang nhìn chằm chằm vào mình, cô vừa hoảng sợ vừa buông lời nguyền rủa, lúc này kẻ đã say như chết – La Vĩ Đình – đúng lúc về đến nhà và chịu trách nhiệm cho tất cả bi kịch.
Còn bức tranh nhuốm máu kia, tại sao cô lại giữ lại? Bản thân Kiều Yến cũng chẳng rõ.
Cô thậm chí còn không nhớ nỗi rốt cuộc tâm trạng mình đang ôm trong lòng là gì.
Sau khi vụ án kết thúc, cô từng bước từng bước thêu ra bức tranh hoa hướng dương kia, cảm thấy chính mình nhất định đã bị điên rồi mới có thể để lại một bằng chứng đáng ngờ như vậy, nhưng sự việc cứ cố tình phát triển đến nước này.
Kiều Yến nhảy lầu tại ngôi nhà mà mình đã đánh chết Tiểu Quỳ, may mắn được người của Từ Khiên sắp xếp theo dõi phát hiện, kéo cô trở lại.
Lúc được cứu, Kiều Yến điên cuồng giãy giụa, luôn miệng nói mình muốn chết, như vậy mới có thể đền mạng, dù sao kiếp này cũng là cô nợ nó, để cho dù nó có vĩnh viễn làm âm hồn cũng không đi theo mình.
Tuyến phòng thủ tâm lý của Kiều Yến đã hoàn toàn sụp đổ, sau khi đưa về cục cảnh sát, không cần qua quá trình thẩm vấn cô ta đã lập tức khai thật mọi việc.
Mặc dù vụ trọng án được lật lại, nhưng La Vĩ Đình không lập tức được trả tự do mà chỉ sửa và giảm án ba năm.
Còn Kiều Yến thì bị lãnh án phạt khá nặng, cô phải chịu mười tám năm tù giam, dài hơn bản án trước đó của La Vĩ Đình ba năm.
Vụ việc nhanh chóng được truyền thông phơi bày, thân làm mẹ đã giết chết con ruột lại còn đổ tội cho người cha dượng có khuynh hướng bạo lực, càng khiến cho người ta bức xúc hơn chính là khi đứa nhỏ còn sống đã bị mẹ ruột lẫn cha dượng bạo hành như thế, thậm chí còn là một đứa trẻ câm điếc cần được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, vậy mà trước khi xảy ra án mạng lại không có bất kỳ ai phát hiện.
Ngay cả nơi Tiểu Quỳ từng theo học, Mái Ấm An Tâm thường xuyên tổ chức bán hàng từ thiện cũng bị đào ra.
Không ít người tấn công Mái Ấm An Tâm, nếu như bọn họ thật sự tốt bụng nhân từ tới vậy thì tại sao không ai chú ý đến một đứa trẻ thương tích đầy mình như thế? Nếu phát hiện sớm một chút, vạch trần sớm một chút, có lẽ mọi chuyện đã không phát triển đến mức như ngày hôm nay.
Cuối cùng dưới sự công kích cùng cắn xé của cư dân mạng, đã điều tra được không ít lịch sử đen tối của Mái Ấm An Tâm.
Tuy không đến mức ngược đãi trẻ em, nhưng sự thật đã có rất nhiều kẻ lợi dụng dưới danh nghĩa từ thiện và bán hàng từ thiện, lấy đi mấy phần của cải.
Lần này, hai chữ ‘từ thiện’ một lần nữa được đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Ôn Nhiên không ngờ chuyện này lại trở thành tiêu điểm của dư luận, nhưng như vậy cũng tốt, một nơi đội lốt từ thiện như vậy bị vạch trần cũng chẳng sao.
──── ∘°°∘ ────
Ngày Kiều Yến bị kết án, Từ Khiên có tới trường học Ôn Nhiên một chuyến, chẳng qua là gặp được cậu trong lớp văn học dân gian.
Từ Khiên lặng lẽ đi theo Ôn Nhiên và ngồi xuống hàng cuối cùng, thấp giọng hỏi: “Không phải cậu học Khoa Truyền Thông sao, tại sao lại chạy đến ké lớp này?”
Ôn Nhiên nói: “Lớp này có một tiết học nói về phong tục mai táng, có thể xem như nghe kể chuyện ma quỷ, thú vị lắm đó.”
Từ Khiên không khỏi liếc nhìn Ôn Nhiên một cái, đây chắc là sở thích của tiểu đạo sĩ, thật kỳ lạ.
Từ Khiên kể hết sự tình về phiên tòa của Kiều Yến cho Ôn Nhiên, nhưng cậu chỉ ậm ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Từ Khiên nói tiếp: “Thường khi gặp những chuyện thế này, nếu cậu ra tay há chẳng phải sẽ lỗ lắm sao? Suy cho cùng thì khổ chủ cũng không bỏ tiền ra thuê, nếu cứ làm lụng thu không đủ chi, thâm hụt như vậy thì liệu cậu có gặp khó khăn trong sinh hoạt không?”
Ôn Nhiên nghe vậy phì cười: “Làm gì có chuyện tệ như thế, anh yên tâm đi.” Mặc dù chuyện của Tiểu Quỳ không phải do khổ chủ mời cậu, nhưng đã có một tên ngốc nhà giàu chi tiền rồi.
Ngay cả khi không có tiền, việc siêu độ cho một âm hồn trong sạch cũng có thể tích góp công đức cho cậu, tính thế nào cũng không lỗ.
Từ Khiên không hiểu biết mấy về đời sống của Ôn Nhiên, tuy anh có thể hỏi từ miệng em trai mình, nhưng nếu đã là bạn bè thì anh cho rằng không tìm hiểu quá mức về cuộc sống của đối phương cũng là một hình thức tôn trọng họ, và vì vậy mà từ trước đến nay anh chưa từng hỏi qua.
Thấy dường như Ôn Nhiên không có áp lực về kinh tế, lúc này Từ Khiên mới nhẹ nhõm đi phần nào.
“Vậy tôi không làm phiền lớp học của cậu nữa, có việc gì cứ liên lạc với tôi.”
Ôn Nhiên ừ đáp, sau đó hỏi một câu: “Còn bức tranh kia, các anh định làm thế nào?”
Từ Khiên nói: “Giữ lại để làm bằng chứng giống như hồ sơ vụ án trước, có gì sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu.
Có một chuyện mà cậu không nói, chính là trên bức tranh ngoài máu của Tiểu Quỳ ra còn có nước mắt của Kiều Yến.
Và cũng bởi vì giọt nước mắt ấy, mới tạo nên chấp niệm của Tiểu Quỳ.
──── ∘°°∘ ────
Sau khi vụ án của Tiểu Quỳ khép lại, Ôn Nhiên đã gửi một bộ trò chơi ghép hình cho người bạn tốt của cậu bé dưới hình thức ẩn danh, hơn nữa còn giúp Tiểu Quỳ gửi kèm một lời xin lỗi.
Lúc trước cậu bé đã quá thân thiết với Tiểu Kiệt, khiến nhà cậu bạn gặp đủ chuyện không may, nhưng thật ra bé làm ầm ĩ như vậy chỉ mong người nhà Tiểu Kiệt có thể gửi bức tranh trở về, lại vô tình làm tổn thương đến người bạn thân duy nhất.
Cậu bé vẫn luôn thấy có lỗi, cho nên trước khi rời đi đã nhờ Ôn Nhiên nói một tiếng xin lỗi giúp mình.
Mặc dù Tiểu Kiệt không nhớ rõ khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy bộ trò chơi cậu nhóc đã lập tức òa khóc.
Nhóc biết lần này người bạn thân của mình đã thực sự rời đi.
──── ∘°°∘ ────
Khi mọi chuyện hoàn toàn được giải quyết xong xuôi, Ôn Nhiên đã cởi bỏ lớp quần áo dày cộm rồi cõng đủ loại sách trên lưng ngày ngày đi dạo quanh sân trường.
Tuy mấy đứa bạn cùng phòng đã bắt đầu phát triển sự nghiệp riêng, trong ký túc xá chỉ còn lại mỗi cậu, lúc đầu cũng không quen mấy nhưng từ từ Ôn Nhiên cảm thấy cuộc sống một mình quả thật không tồi.
Càng quen với cuộc sống độc thân, cậu càng mong chờ đến ngày căn nhà của mình hoàn thành.
Mỗi ngày đi học đều đặn, thỉnh thoảng đến Kỳ gia ăn cơm, rồi cùng Kỳ Vân Kính thể hiện tình cảm trước mặt bà cụ Kỳ, tuy cậu cảm thấy đó chỉ là hành vi quấy rối đơn phương thuần túy của bản thân mình đối với Kỳ Vân Kính, nhưng bà cụ Kỳ trông rất hạnh phúc.
Ngoài ra, Ôn Nhiên còn có một nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là dạy Kỳ Vân Kính nhập đạo.
Trò chơi đoạt mạng kia khoảng ba tháng sẽ lại diễn ra một lần, Ôn Nhiên không biết lần tiếp theo mình có thể tham gia cùng Kỳ Vân Kính hay không.
Mặc dù với mệnh cách của anh muốn chết cũng chẳng dễ dàng, nhưng trên đời luôn có những chuyện ngoài ý muốn, huống chi hiện tại Kỳ Vân Kính là bị cậu liên lụy, chi bằng dạy anh một vài cách phòng thủ sẽ tốt hơn.
Nếu không phải không thể mang đồ đạc ở bên ngoài vào, thì cậu đã hận không thể dán bùa hộ mệnh kín người Kỳ Vân Kính.
Trong quá trình chỉ dạy cho Kỳ Vân Kính, đại khái cậu cũng cảm nhận được nỗi bi ai của cha nuôi năm xưa.
Cậu cứ cho rằng bản thân là một thiên tài, cái gì cũng đều vừa nhìn liền hiểu, còn trẻ đã biết vẽ bùa giữa không trung, kỹ năng siêu việt ấy chưa từng có một ai trong Đạo giáo có thể vượt qua.
Nhưng tới Kỳ Vân Kính, nào có phải vừa nhìn đã hiểu, mà là hận không thể nhìn một hiểu ba kia kìa.
Ôn Nhiên nhìn anh, lắc đầu cảm thán: “Đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn.”
Kỳ Vân Kính nhìn thoáng qua cậu một cái, nhàn nhạt đáp: “Loại tài hoa này, cậu hâm mộ không nổi.”
Ôn Nhiên lập tức muốn giơ ngón giữa với anh, trước giờ đều là người khác ngưỡng mộ tài năng của cậu, còn Kỳ Vân Kính nhất định là khắc tinh của cậu! Ôn Nhiên có lời muốn nói: Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Bẵng đi một thời gian, Hàn Sơn lại mua bùa của cậu, đoán chừng số bùa Sát Thần lần trước dùng khá tốt nên lần này Hàn Sơn trực tiếp quét sạch cả một lô hàng.
Bùa Sát Thần tiêu hao rất nhiều sức lực, vì vậy lúc Ôn Nhiên vẽ cũng có phần hơi quá sức, chỉ khi nào ở trong trạng thái tốt nhất mới vẽ được một tấm.
Gom góp suốt mấy tháng trong tay cũng chỉ có hơn chục tấm và tất cả gần như bị Hàn Sơn vung tay mua sạch.
Ôn Nhiên còn cố ý gọi Hàn Sơn ra ngoài để giao dịch trực tiếp, đợi kiểm kê xong cậu liền hỏi thẳng: “Lúc ở trên núi, sau khi các anh vào trò chơi đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Sơn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt khó tin: “Cậu, cậu làm thế nào…”
Ôn Nhiên giơ bàn tay có ấn ký ngọn lửa lên trước mặt Hàn Sơn, đồng tử anh ta lập tức co rụt.
Không ngờ mới qua chưa bao lâu, đại sư cũng biến thành người chơi trò chơi?!
Ôn Nhiên nói tiếp: “Bây giờ anh đã có thể nói, rốt cuộc lúc trước ở trên núi các anh đã gặp phải chuyện gì.”
Trong khoảng thời gian này Hàn Sơn đã chịu rất nhiều áp lực, đối mặt với cái chết và cả những thứ mình không biết, từ lâu anh đã muốn tìm một người để tâm sự nhưng lại chẳng có cách nào nói cùng người khác.
Ngay cả người cùng mình tiến vào trong trò chơi, anh cũng không biết phải nói thế nào.
Hiện giờ có thể nói với Ôn Nhiên, Hàn Sơn chẳng cần phải giấu giếm nữa, anh vội nói ra hết tất cả những điều mà bản thân đè nén trong lòng.
Hôm đó sáu người bọn họ cùng nhau lên núi, kết quả có hai người bạn nhìn thấy một nhóm mười người khác cũng tổ chức chuyến đi tình bạn ở phía sau tảng đá.
Lúc ấy bọn họ còn cho rằng mình gặp quỷ, kết quả sau đó mới phát hiện hình như cả nhóm đã hiểu lầm.
Tuy rằng mười người kia cũng tổ chức chuyến đi gắn kết tình bạn nhưng thoạt nhìn chẳng giống quỷ chút nào.
Chỉ là dường như bọn họ cũng chẳng rõ về vụ mất tích của những sinh viên trong chuyến du lịch tình bạn năm đó, hơn nữa còn vừa vặn là mười người.
Có điều sự trùng hợp này quá rùng rợn, vì vậy khi nhóm đối phương nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống ăn thịt nướng, mọi người đều từ chối.
Nếu không phải trời đã tối, đường đi trong núi vô cùng nguy hiểm, có lẽ cả bọn đã lập tức cuốn gói rời khỏi hẻm núi này rồi.
Vốn dĩ cả nhóm còn dự định rạng sáng hôm sau sẽ nhanh chóng chuồn trước, nhưng nào ngờ hôm sau bình minh căn bản chẳng ló dạng.
Trong núi chợt nổi lên một trận sương mù, màn sương dày đặc bao phủ cả bầu trời, nhóm mười người kia cũng hệt như bọn họ, đều lạc giữa lớp sương dày mù mịt.
“Khi màn sương vừa giăng, chúng tôi đã lập tức gọi điện cầu cứu, nhưng di động chẳng những không có tín hiệu mà còn xuất hiện một giao diện quỷ dị, tên là Trò chơi Vong Linh, còn có yêu cầu qua cửa gì mà phải tìm được hắn.
Lúc đó tất cả chúng tôi đều ngây ngốc, ngay cả mười người tình cờ gặp trên núi cũng vậy, trong di động cũng xuất hiện giao diện tương tự.
Loại tình huống quỷ dị này khiến tâm lý của nhiều người suy sụp.”
“Sau đó chúng tôi không ngừng tìm kiếm đường ra, mò mẫm tìm đường xuống núi trong sương mù dày đặc.
Tuy nhiên cho dù thế nào kết quả đều quay về khe núi kia, có đi ra sao cũng chẳng thể thoát ra.
Bấy giờ cả nhóm mới ý thức được, e rằng lần này chúng tôi thật sự thất thủ rồi.
Có người bắt đầu phân tích trò chơi này, rốt cuộc ‘hắn’ là ai, nhưng rất nhanh lương thực của chúng tôi dần cạn kiệt, thời gian lạc đường trong núi càng lâu đồ ăn càng quan trọng, chẳng bao lâu bản tính tàn ác của con người liền lộ ra.”
Nói đến đây Hàn Sơn nhịn không được mà vuốt mặt.
Vốn là người lớn lên dưới nền cờ đỏ, cho dù thỉnh thoảng có làm chuyện liều mạng nhưng cũng đều thuận lợi trưởng thành đến bây giờ, vì vậy sau khi trải qua vụ việc kia dù đã mất vài tháng vẫn chưa khôi phục lại âu cũng là lẽ thường tình.
Hàn Sơn kể tiếp: “Người bị hại đầu tiên là một cậu sinh viên trông rất gầy, là thành viên trong nhóm mười người kia.
Cậu ta bị hoàn cảnh không tìm được lối thoát kia bức điên, rồi như phát rồ mà chạy loạn lung tung.
Để đảm bảo an toàn chúng tôi có đi tìm kiếm xung quanh trong chốc lát, có điều không tìm thấy người, thế là đành quay lại hẻm núi lần nữa.
Kết quả đến ngày hôm sau, chúng tôi lại đi đảo một vòng quanh rừng, cứ như bị quỷ dẫn đường mà quay về khe núi, còn cậu sinh viên thì nằm trên tảng đá lớn đó tự bao giờ.
Nhưng người đã chết, không ai biết cậu ta chết như thế nào và tại sao lại ở chỗ này, bởi vì tất cả chúng tôi luôn ở cạnh nhau từ lúc cậu ấy bỏ chạy.
Cuối cùng cả nhóm bèn đào một cái hố, chôn cất cậu ấy.
Tuy nhiên… Tuy nhiên lại bị kẻ khác đào lên.”
Ôn Nhiên khẽ cau mày, cậu có thể tưởng tượng được những chuyện đã xảy ra tiếp theo.
Hàn Sơn vò đầu bứt tóc, hoảng sợ nói: “Là ăn thịt người! Tôi sống tới từng tuổi này, đã xem qua không ít chuyện thần quái, còn có rất nhiều chuyện kinh dị xa xưa có tình tiết ăn thịt người, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ đào xác cậu sinh viên kia lên và nướng ăn!”
Ôn Nhiên nói: “Sau đó thì sao.”
Hàn Sơn: “Sau đó, sau đó mọi người chia thành hai phe, một bên ăn thịt người, còn chúng tôi thuộc bên không dám ăn, cuối cùng hình thành mối quan hệ kẻ săn và con mồi.
Nhóm chúng tôi bỏ chạy vào rừng, bị một đám quỷ ăn thịt người truy đuổi, thậm chí còn có một số người chịu không nổi đã quỳ xuống cầu xin những kẻ đó cho mình chết một cách nhẹ nhàng, dần đà số người trốn và đuổi cũng càng ngày càng ít.
Trong quá trình này, chúng tôi mới biết hóa ra tất cả những người kia đều là người đã chết, chính là những sinh viên mất tích trên núi năm đó, nhưng chúng tôi không thoát ra được càng chẳng thể rời đi.
Cuối cùng, tôi và bạn bè đã bàn bạc với nhau, quy tắc trong trò chơi này là phải tìm được ‘hắn’, vậy chắc chắn hắn nằm trong số họ, chỉ cần giết hết tất cả thì nhất định có thể tìm được.”
Ôn Nhiên: “Các anh đã xuống tay sao?”
Hàn Sơn gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi xuống tay, một khi đã nóng nảy con người thật sự chuyện gì cũng dám làm, huống chi đám người kia đều là kẻ đã chết.
Nào ngờ khó khăn lắm chúng tôi mới cùng nhau giết được một người, đối phương chẳng những không chết mà còn trực tiếp hóa thành lệ quỷ.
Lần này trận trốn và đuổi giết càng thêm ác liệt.
Sau cùng, sau cùng vẫn là những lá bùa hộ mệnh tôi mua từ cậu đã cứu tôi một mạng.”
Ôn Nhiên sửng sốt, vội nói: “Anh nói, những lá bùa anh đeo trên người vẫn còn tồn tại trong trò chơi?”
Hàn Sơn gật đầu: “Đúng vậy, bùa vẫn ở đó, đồ đạc trên núi của chúng tôi đều ở đó.
Nếu không cái gì cũng chẳng có thì e rằng chúng tôi đã chết đối từ lúc bắt đầu.”
Ôn Nhiên thầm ghi nhớ điểm khác biệt, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hàn Sơn nói: “Chúng tôi thăm dò được quy luật, chỉ cần giết sai người thì người nọ lập tức hóa lệ quỷ, may mà bùa tôi mang theo có thể xua tan bọn họ.
Cuối cùng chúng tôi sống sót hoàn toàn dựa vào số bùa ấy, nhưng cho dù như vậy, trong số sáu người bọn tôi cũng đã chết mất ba người.
Mà điều đáng sợ nhất chính là, khi chúng tôi tìm thấy hắn và tiêu diệt, sương mù liền tan biến, ba người bạn đồng hành đã qua đời của chúng tôi lập tức đứng ở bên cạnh, mọi thứ dường như là một giấc mơ, có điều giấc mơ này chỉ có ba người còn sống chúng tôi nhớ rõ.
Và điều quỷ dị nhất chính là bản thân tôi còn không biết cả nhóm chúng tôi leo núi, còn chụp ảnh trên núi từ bao giờ.
Lúc chúng tôi vừa thoát khỏi màn sương, ba người bạn còn lại đứng đó chào đón chúng tôi cùng nhau xuống núi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Ôn Nhiên: “Và rồi ba người kia đều qua đời vì tai nạn bất ngờ, đúng không?”
Hàn Sơn gật đầu: “Đúng vậy, giống như quy tắc mà trò chơi nói, sau khi trở về thế giới hiện thực, những người đã chết trong trò chơi sẽ đột ngột bỏ mạng trong vòng ba ngày, hơn nữa còn hoàn toàn quên hết tất cả những gì đã xảy ra.”
Ôn Nhiên nhìn vào chiếc hộp đựng bùa: “Lần này anh mua nhiều như vậy là muốn mang vào trò chơi sao?”
Hàn Sơn gật gù: “Lo trước khỏi họa.”
Ôn Nhiên nói tiếp: “Vậy anh có biết, hầu hết mọi thứ đều không được phép mang vào trò chơi hay không? Cái lần các anh ở trên núi kia có lẽ là ngoài ý muốn.”
Nghe vậy sắc mặt Hàn Sơn liền thay đổi, tất cả những gì anh biết về trò chơi này đều do tự bản thân mò ra, hoàn toàn không được người chơi lâu năm dẫn dắt.
Nghe Ôn Nhiên nói, anh lập tức cảm thấy như bị thần chết bóp nghẹt cổ, không có bùa bảo vệ, chỉ dựa vào chính mình thì có thể sống sót trong lần chơi tiếp theo sao.
Ôn Nhiên nói: “Nếu anh có thể vượt qua lần chơi tới thì liên lạc với tôi.
Tôi mong chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...