Bàn Long quan —
Nhạc Minh Phong huých Lâm Dược:
– Này, lão Lâm, ngươi phát hiện không, tâm tình của Vương gia rất không ổn.
– Minh chủ không ở bên, tâm tình Vương gia sao có thể tốt? Lâm Dược nhỏ giọng nói.
– Cho nên chúng ta lén cứu tỉnh minh chủ, để nàng cải trang ẩn trong đội thiết vệ, cùng đến Bàn Long quan là đúng chứ?
– Nói nhỏ thôi, ngươi –
– Lúc tuần tra ban đêm không được nói chuyện, các ngươi không biết sao?
Cùng với tiếng quát là khuôn mặt tối sầm của Tề Tranh,
– Vâng thưa Vương gia!
Nhạc Minh Phong và Lâm Dược ủy khuất cúi đầu, trời mới thấy bọn họ nói chuyện còn nhỏ hơn muỗi kêu, sao lại nói là ồn ào?
Tề Tranh tức giận hừ một tiếng đi vào soái trướng. Trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, Tề Tranh rất rất hiểu. Hắn không cho Trữ Tiếu Mộng đến chiến trường vì sự an toàn của nàng nhưng đồng thời cũng phải chịu nổi sầu tương tư
Trước khi hắn làm nàng hôn mê rồi nhờ người đưa nàng về Vân Mộng Sơn, hắn đã tự nhủ vô số lần, chia lìa chỉ làm tạm thời, tất cả vì ngày sau tươi đẹp.
Hắn có thể nhẫn nại, tạm thời không gặp nàng, hắn có thể, hắn có thể……
Nhưng đến khi thực sự chia tay nàng, ngày đầu tiên, hắn đã cảm thấy buồn bã, mất mát, ngày hôm sau, ăn không biết ngon, ngày thứ ba, ngủ không yên, ngày thứ tư, ngày thứ năm…… Đến bây giờ, ước chừng sáu mươi lăm ngày, lúc nào hắn cũng thấy như không thở nổi, không biết liệu có không thở nổi mà chết không?
Tính cách hắn càng ngày càng nóng này, thường thường, luôn có xúc động muốn hủy diệt mọi thứ
Ngay ba ngày trước, hắn hạ lệnh diệt một bộ lạc của nước Địch, chỉ vì đối phương hạ độc vào nước uống khiến mấy trăm binh sĩ của nước Tề bị trúng độc, một người chết. Nghiêm khắc mà nói, hai nước giao chiến, không từ thủ đoạn là đương nhiên, hắn căn bản không cần phải quá tức giận. Nhưng hắn không khống chế được, lo âu, ưu phiền, phẫn nộ, cuối cùng hắn hạ lệnh giết không cần hỏi.
Khi máu tươi nhuộm đỏ thảo nguyên, hắn lại hối hận. Hắn muốn là nhất thống Trung Nguyên chứ không phải chia rẽ dân tộc, khiến các nước khác thống hận nước Tề, cuối cùng, gió lửa khắp nơi
– Bình tĩnh, bình tĩnh, ta phải bình tĩnh……
Đi vào trong trướng, ngã lên giường, hắn ôm đầu, đau khổ thở dài
– Tiếu Mộng, Tiếu Mộng… nàng ở đâu?
Sớm biết tương tư đau khổ, hắn đã giữ nàng ở lại:
– Không được, chiến trường rất nguy hiểm, ta không thể để nàng bị thương tổn.
Nhưng bản thân mình khó chịu, hắn nên làm gì bây giờ
– Tiếu Mộng… a!
Cảm giác thật quen thuộc, hắn bị người đá lăn xuống giường
– Thiếp đói bụng
Ngữ điệu trong trẻo mà lạnh lùng, lại có cả sự quyến luyến. Nháy mắt, hốc mắt Tề Tranh cay cay. Hắn kinh ngạc ngồi dậy, ánh mắt si mê nhìn dung nhan như hoa đào kia. Mày liễu mắt phượng, quần áo thanh nhã, như là tiên tử vừa từ rừng sâu đi ra.
– Tiếu Mộng! Hắn mơ sao?
Nàng tiện tay vứt một bao gì đó cho hắn
– Thiếp chạy suốt ba ngày, đói lắm rồi
Hắn yên lặng nhìn nàng, chỉ cảm thấy chính mình vĩnh viễn không chán dung nhan tú lệ này.
– Này, chàng ngây người ra cái gì?
Nàng mất kiên nhẫn đẩy hắn ra, rất nhẹ, không dùng lực nhưng hắn lăn trên đất ba vòng. Nàng nhìn tay mình, không thể tin được.
– Thiếp… thiếp không dùng lực…
Tình tiết đối thoại quen thuộc này khiến hắn kích động.
– Thật là nàng, thật sự là nàng… Hắn tiến lên, nắm chặt tay nàng
– Vô nghĩa.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, trước khi gặp hắn, nàng tích một bụng lửa giận cho nên vừa vào đã đá hắn. Nhưng thấy hắn như si như cuồng thì cũng mềm lòng.
Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp đó, nàng lườm hắn:
– Rốt cuộc chàng có định làm cơm không?
– Đương nhiên làm.
Hắn kéo nàng ra khỏi soái trướng, ngay ở ngoài có một bếp hành quân:
– Nàng muốn ăn gì, ta làm ngay
– Cái gì cũng được, chỉ cần no là được
Nhìn cái bếp lửa, ánh mắt nàng có hơi nóng bừng. Hắn nhớ nàng đến mức như vậy nên dù ở chỗ nào cũng làm một bếp hành quân ở bên soái trướng sao? Lòng hắn vẫn khát vọng nàng nhưng hắn lại ngốc đến độ tự tay đẩy nàng đi. Bọn họ có phải là rất giống nhau không? Nàng thương hắn nhưng vĩnh viễn nói không nên lời, hắn muốn nàng ở bên nhưng lại mâu thuẫn đẩy nàng đi xa chỉ vì lo lắng cho nàng
Thật ra chỗ nào không có nguy hiểm? Trong hoàng cung lục đục, giang hồ đao quang kiếm ảnh, chỗ nào mà chẳng vậy. Trở về Vân Mộng Sơn luyện võ cũng không chắc không bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn, hồn về địa phủ.
Nàng nhìn hắn ở bên kia bận rộn, cảm thấy hắn thật ngốc. Trên đời đầy chuyện xấu, cỏ thể ở bên nhau thì nên trân trọng thời gian đó, sao phải chờ đến bao giờ mới được gặp lại? Tề Tranh chuẩn bị rồi bắt đầu nấu cháo.
– Để ta làm cho nàng mấy chiếc bánh cho no bụng rồi làm thêm mấy món điểm tâm cho nàng. Nàng thích ăn gì, ngọt hay mặn?
– Đều ăn hết. Nhưng mà…
Nàng giảo hoạt trừng mắt nhìn hắn
– Thiếp đã ba ngày không ăn gì, chàng cứ làm cho thiếp bát cháo là được, đồ ăn cũng không cần xa hoa, đậu phụ thối là được.
Khuôn mặt tuấn tú nhăn lại:
– Tiếu Mộng, chỗ này không phải kinh thành, ta làm sao tìm được đậu hũ thối đây, cứ ăn bánh tạm đi
Hắn đột nhiên nhảy dựng:
– Nàng ba ngày chưa ăn cơm
– Lớn tiếng như vậy làm gì? Thiếp đi ám sát Ngột Hạ Nhi, mai phục ba ngày mới tìm được cơ hội, một đao cắt đầu hắn
Nàng bĩu môi:
– Hay là nàng cho rằng trước khi ám sát được, thiếp lúc nào cũng có thể ăn thịt cá?
– Ngột Hạ Nhi không phải là quốc sư nước Địch sao? Nàng… giết hắn?
– Vừa rồi thiếp ném túi đầu cho chàng, chẳng lẽ là giả?
Túi khi nãy nàng quăng vào trướng là đầu của Ngột Hạ Nhi? Đáng tiếc trong trướng hắn vừa thấy nàng tâm thần đã hoảng hốt, trong mắt chỉ còn nàng, sao có thể để ý đến cái gì. Giờ nghe nàng nói vậy, hắn cảm thấy tim lạnh toát.
– Không có việc gì nàng đi ám sát hắn làm gì? Chuyện nguy hiểm như vậy … nàng, nàng, nàng…
Hắn lập tức kéo nàng, nhìn từ đầu đến chân, một tấc cũng không tha. Nguy hiểm thật, nàng vẫn bình yên, nếu không hắn sợ mình không khống chế được mà giết cả nước Địch mất.
– Trước đó quân lính uống nước trúng độc, thiếp phân tích chất độc, đúng là Cửu U Thất Hồn tán của Ngột Hạ Nhi chế ra. May mà mọi người uống không nhiều, trong quân có cao tăng Thiếu Lâm mang hoàn đơn giải độc, nếu không hậu quả khó lường. Để ngừa chuyện tương tự, thiếp một đao giết hắn cho xong.
Hắn không biết nên nói gì? Cảm động ư? Đúng vậy, nàng vì hắn mà trả giá rất nhiều. Nhưng trong lòng hắn lại càng sầu lo:
– Tiếu Mộng, nàng cứ lỗ mãng như vậy bảo ta làm thế nào yên tâm đây?
– Bằng không chàng nói nên làm thế nào? Để Ngột Hạ Nhi sống, mặc hắn ám toán sao? Chỉ có trăm ngày làm giặc chứ làm gì có trăm ngày phòng cướp được?
Nàng vừa nói vừa đẩy hắn:
– Nói chuyện thì nói nhưng đừng có ngừng tay, thiếp đói lắm.
– Ừm
Hắn gật đầu, sau đó làm bánh nướng:
– Một người trên chiến trường cũng không đại biểu được cái gì, chỉ có toàn quân đánh thắng mới là chiến thắng chân chính, cho nên…
Làm xong một chiếc bánh, đưa đến trước mặt nàng, hắn kéo tay nàng:
– Tiếu Mộng, đồng ý với ta, đừng tùy tiện mạo hiểm nữa.
– Sức một người có lẽ không là gì nhưng có thể giúp chiến thắng được thì càng thoải mái, sao không làm?
Hơn nữa, nàng cũng ít khi làm chuyện ám sát này, trừ phi đối phương ra tay trước, muốn dùng thủ đoạn để mưu hại Tề Tranh.
– Nàng đi ám sát quốc sư nước khác, bọn họ cũng có thể đến ám sát nàng, nàng có thể đề phòng bao lâu?
– Phòng đến khi chàng đánh bại nước Địch
Nàng liếm ngón tay, ăn xong một chiếc bánh như chưa no
– Này, thiếp còn đói.
Hắn tức điên người:
– Tiếu Mộng, nàng có biết là nàng đang chơi với lửa không?
– Sao thiếp cảm thấy cơn tức của chàng còn lớn hơn lửa trong bếp lò. Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
– Tiếu Mộng! Đừng tưởng hắn không nghe được
– Có bản lĩnh chàng lại đánh mê thiếp đi, đưa về Vân Mộng Sơn
– Nàng nghĩ ta không dám? Hắn phụ trách ăn uống của nàng, muốn đánh mê nàng quá dễ
– Thử xem nào!
Nàng nhún vai, căn bản không để ý sự uy hiếp của hắn:
– Nếu chàng không còn gì để nói thì mau nấu cơm đi, thiếp sắp chết đói rồi
Cả người hắn bốc hỏa, vừa cố tỏ vẻ hiền lành vừa cắn răng:
– Chờ xem!
Hắn thực sự không tin, hắn dùng thuật hành quân ẩn xem nàng không thông quân sự có thể đuổi kịp hắn không. Nói tóm lại. Nàng đừng mơ mà mạo hiểm thêm lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...