Tề Tranh không muốn Trữ Tiếu Mộng lại đi làm gián điệp, dù sao cũng có nguy hiểm.Nhưng Trữ Tiếu Mộng rất kiên trì, nàng không có năng lực thống lĩnh quân đội, không thể giúp hắn đánh giặc nhưng ít nhất có thể do thám tin tức quân địch cho hắn, giúp hắn biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Tề Tranh không khuyên được nàng, đành phải theo ý nàng, giúp nàng chuẩn bị lương khô, ít nhất giúp nàng không bị đói khi làm nhiệm vụ
– Nhớ cẩn thận, đừng quá cô gắng, vạn nhất… Hắn vừa tiễn nàng ra ngoài vừa lải nhải
– Câu này chàng đã nói 186 lần rồi. Nàng thật ra nhớ rất rõ
– Ta đang lo lắng cho nàng. Nắm tay nàng, nỗi lòng thật phức tạp
Cho tới giờ, hắn luôn coi nhất thống thiên hạ là giấc mộng của mình. Có lẽ từ khi hắn phát hiện thân phận hoàng tử trưởng của mình, hắn đã có khát vọng kế thừa giấc mơ dang dở của tiên hoàng, chinh chiến bốn phương.
Hắn quả thật cũng là thống lĩnh trời sinh, tứ thư ngũ kinh, sách trị quốc hắn không để mắt nhưng vừa cầm binh thư lên là hắn có thể đọc suốt ba ngày đêm, si mê không kém gì Trữ Tiếu Mộng mê võ công. Từ khi bắt đầu có nhận thức, phân nửa thời gian hắn đều dùng để gây dựng thế lực của mình.
Giờ, giấc mộng của hắn đã thành sự thật, làm đại tướng quân, đánh trận với Chu Bằng, liên tiếp thắng trận chứng tỏ sự cố gắng của hắn có kết quả, hẳn là lúc hắn đên đắc ý nhất nhưng mỗi khi nghĩ đến Trữ Tiếu Mộng ở bên ủng hộ hắn hắn lại không vui nổi
Nếu lý tưởng của hắn phải nhờ đến nàng mạo hiểm mà thành thì đáng sao? Một bên là tình yêu, một bên là mục tiêu sống, hắn luyến tiếc cả hai nhưng hắn không có cả hai
– Chàng không tin tưởng võ công của thiếp như vậy. Trước kia, thiếp cho rằng, chàng thích có thiếp sát cánh bên chàng, chẳng lẽ sai rồi? Nàng nhíu mày
– Ta biết nàng giỏi võ nhưng… cuộc đời luôn có những chuyện bất ngờ, bảo ta không lo lắng sao được?
– Theo lời chàng nói, vậy thiếp nên đánh chàng bất tỉnh rồi giam chàng ở Vân Mộng Sơn, tránh chàng đánh nhau trên chiến trường khiến thiếp nóng lòng
– Nhưng khác nhau! Ở chiến trường ta có hàng trăm thân vệ, chúng ta giúp đỡ nhau, hơn nhiều so với nàng một mình mạo hiểm
– Vậy chàng xem lại về tiên hoàng đi rồi đến đây nói cùng thiếp.
Làm ơn đi, khắp thiên hạ ai chẳng biết tiên hoàng bị bắn lén giữa thiên binh vạn mã mà mất mạng. Người hắn cứng đờ lại, cả người phiền não đến xanh mặt
– Tề Tranh, trên đời này không có chỗ nào là hoàn toàn an toàn. Nếu chàng giữ thiếp ở chốn thâm cung thì có chắc rằng thiếp cũng không bệnh tật gì, sống hơn trăm tuổi?
Hắn bĩu môi, không cam lòng nói:
– Ít nhất an toàn hơn xâm nhập quân địch
– Vạn nhất thiếp không cẩn thận luyện công bị tẩu hỏa nhập ma?
– Phi phi phi. Lời nói linh tinh, để gió thổi đi
Hắn lườm nàng một cái. Nàng khẽ lẩm bẩm:
– Không biết chàng cũng mê tín như vậy
– Có gì thì nói lớn ra, thì thầm vậy ai nghe được?
Nàng lườm hắn:
– Thiếp bảo chàng sắp biến thành bà già lèm bèn rồi
– Nàng…
Ôm lấy khuôn mặt nàng, hắn hung hăng hôn:
– Hôn chết nàng
Hắn ôm nàng, thật sự không muốn buông tay. Nàng có thể cảm nhận được người hắn đang run lên, đó là sự lưu luyến vô cùng
– Yên tâm đi!
Nàng ôm lại hắn, dịu dàng nói vào tai hắn:
– Nhiều nhất 10 ngày thiếp sẽ trở về
– Không thể nào!
– Thiếp nhận được tin, quân địch ở ngoài Bàn Long quan đã tập kết rồi, chúng ta phải mau chóng chấm dứt trận chiến này để chiến đấu với quân thù
Nghĩ như vậy, biết ai là kẻ phản quốc cũng chẳng làm gì. Dù sao, Lí Hữu Hợp và Chu Bằng đều phải chết, tội gì để nàng mạo hiểm
– Tiếu Mộng, ta cảm thấy…
– Dừng ngay
Ngón tay thon ngăn môi hắn:
– Thiếp biết ý chàng, đánh trận thẳng thắn cùng Chu Bằng, đánh úp đối phương rồi tiến quân ra Bàn Long quan sao?
– Tiếu Mộng, nàng đúng là con sâu trong bụng ta, ta nghĩ gì nàng đều biết (=.=”)
– Đáng tiếc chàng không biết ý nghĩ của thiếp
Nàng ngăn bàn tay hắn đang nghịch ngợm bên hông mình.
– Quân đội của Chu Bằng cũng là con dân nước Tề, thiếp hi vọng chàng không giết chóc quá nhiều
Bởi vì lăn lộn ở đó nên nàng cũng hiểu thật ra nhiều binh sĩ không tán thành trận nội chiến này, mọi người đều chỉ muốn đánh giặc ngoại xâm, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt? Thật ra những điều nàng nói sao hắn không hiểu, hắn cũng mong như vậy nhưng tất cả lý trí đều không thắng nổi sự quyến luyến với nàng
– Tiếu Mộng, ta…Hắn nhắm mắt lại, thở dài: – nàng nhớ bảo trọng
– Ừm.
Sao nàng có thể bỏ hắn được? Dù chết hồn phách nàng cũng phải trở về bên hắn (Móa, dọa ma à =))
Hắn nhìn nàng, thật lâu sau thật lâu sau, mới hạ quyết tâm.
– Ta có một kế, có lẽ có thể khiến nàng mau chóng tìm được kẻ thông đồng với địch
– Kế gì
– Nàng đem chuyện trong kho vũ khí có dầu đen nói cho Chu Bằng
– Chàng chắc chắn kẻ phản quốc không phải là Chu Bằng như vậy? Nàng nghi ngờ hắn muốn thắng cược nàng đến điên rồi
– Nàng thử thì sẽ biết
– Được.
Dù sao nàng cũng hoàn toàn không biết gì về quân sự, chính trị, nếu hắn đã tự tin như vậy, nghe theo hắn cũng có làm sao
– Tiếu Mộng, nhớ phải…
– Bảo trọng
Nàng đã mệt rồi, còn nghe nữa thì tai mọc kén mất. Chớp mắt, nàng đã phi thân bỏ đi
– Tiếu Mộng…
Bỏ đi bỏ đi, nói cái gì mà nói, tất cả đều là chó má. Đối với nàng, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, vĩnh viễn không buông tay, sao có thể rời xa? Không biết tương tư là thế nào, dù hắn đường đường là nam tử hán người cao bẩy thước, trên chiến trường xông pha nhưng đến khi tiễn người tình thì lòng vẫn đau như cắt. Hắn không tin quỷ thần, nay lại hy vọng tượng đất trong miếu này đều có thật, để cho hắn cầu xin cho nàng được bình an vô sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...