Ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, Tề Tranh — Không, hắn sắm vai là thánh long hoàng Tề Hạo, mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cái tên Tề Tranh sẽ không bao giờ xuất hiện trong sử sách Đại Tề
Ở đây, hắn chỉ là một kẻ qua đường, chẳng để lại dấu vết gì
Nhưng cho dù thế, ở vị trí cao cao tại thượng này vẫn luôn khiến hắn thấy vô cùng cô độc.
Tề Tranh lạnh lùng nhìn đám đông đang ầm ỹ phía dưới tranh luận xem khi nào hắn nên lập hậu, lập thiên kim nhà ai. Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra muôn khuôn mặt thanh thanh, tú nhã
Trữ Tiếu Mộng, một nữ tử vì bảo vệ hắn mà cải nam trang. Muội muội Tề Tuyên đăng cơ không lâu thì vào cung làm hoàng hậu, cũng chẳng được xếp vào tông miếu. Khi tất cả mọi người nghĩ Tề Tuyên đã chết nên cũng chẳng ai để ý nàng lưu lạc ở đâu. Vì thế nàng thoải mái trở về sư môn, quỷ vực nổi tiếng Đại Tề – Vân Mộng Sơn.
Hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên nàng vào cung, không có khí độ đẹp đẽ, hoa mỹ nhưng lại như ánh trăng lạnh lùng mà thoát tục
Chỉ một lần nhìn thoáng qua hắn đã biết nàng là chủ nhân duy nhất của Phượng Nghi cung.
Từ đó về sau, hắn thường tìm cớ đến gần Phượng Nghi cung dây dư. Đến tột cùng là để nàng chú ý hay là vì mê luyến ánh mắt lạnh lùng đó? Chính hắn cũng không rõ, chỉ biết một lần nhìn nàng, bóng dáng nàng đã in vào tim
Hắn muốn lập hậu ư? Không, hắn không phải đế vương, không cần hoàng hậu, nhưng ở vị trí lạnh lùng cao cao tại thượng này, hắn lại khát khao có nàng bầu bạn. Hắn muốn chỉ cần quay người sẽ nhìn được bóng dáng u nhã như ánh trăng của nàng
– Việc này để sau sẽ bàn, bãi triều
Hắn chán không muốn nghe mấy đại thần này sắp xếp vị trí tam cung lục viện của hắn, vẫy vẫy tay áo rồi đi khỏi Kim Loan điện.
Những văn võ bá quan ở lại vô cùng kinh ngạc. Hoàng thượng tính tình luôn vô cùng tốt, sáng nay làm sao vậy? Tự dưng bực bội hay là long thể có bệnh?
Mấy trăm con mắt đổ dồn về phía tể tướng Lí Hữu Hợp, đáng tiếc hắn cũng không biết nguyên do.
Tề Tranh ọi người lui, một mình đi trong thâm cung hoa lệ, phóng tầm mắt nhìn ra, long các phượng hiên, quỳnh lâu điện ngọc, nhìn vô cùng phồn hoa nhưng lại càng cô độc
Vô ý bước tới Phượng Nghi cung, bóng dáng linh động ấy lại hiện lên trước mặt,
Trong đoạn thời gian này, nàng có chú ý đến hắn không? Hẳn là không rồi. Nàng là người si mê võ công, mặc kệ khi nào hắn đến cũng đều thấy nàng đang luyện võ, vô cùng chuyên chú, dường như ngoài bí kíp võ công thì không gì có thể lọt vào mắt nàng
Dù sau đó hai người biết nhau nhưng nàng vẫn chỉ đối xử với hắn rất lãnh đạm
Thật sự khiến người nghiến răng nghiến lợi… Hắn chẳng lẽ hoàn toàn không thể khiến nàng chú ý sao?
Nhiều năm ở chung như vậy nhưng hắn chưa từng được nàng nhớ đến một cách cẩn thận. Bất mãn, oán hận và nhớ nhung nhất thời tràn ngập trong lòng.
Nếu không phải từng cùng nàng đến Vân Mộng Sơn, đi thăm Tề Tuyên và Bộ Kinh Vân bị tập kích thì hắn thật sự nghĩ Trữ Tiếu Mộng chính là kẻ cuồng võ học mà không tim không phổi.
Nhưng thật ra nàng không phải vậy, nhìn nàng quan tâm sư huynh và Tề Tuyên, hắn biết trong lòng nàng cũng có sự dịu dàng
Đáng giận! Hay là đã từng gặp người khác rất tốt cho nên nàng nhìn thấy hắn thường xuyên lui tới Phượng Nghi cung cũng chẳng buồn nhìn hắn
Buồn cười cho đám đại thần hao hết tâm tư muốn đem thiên kim của mình đẩy vào Phượng Nghi cung, dường như họ nghĩ chỉ cần thiên kim của họ ngồi lên hậu vị thì có thể nắm được một nửa giang sơn. Thật quá ngu xuẩn.
Nếu Phượng Nghi cung này thực sự cần chủ nhân… hắn bất giác khẽ cười. Dù sao hắn cũng không làm được Hoàng đế ngoan ngoãn chỉ để trang trí, dù sao muốn trở mặt với Lí Hữu Hợp và Chu Bằng thì chẳng bằng tìm nàng về, vừa giải nỗi tương tư cho hắn cũng làm tấm mộc cho việc hắn thay tâm đổi tính
– Lại còn đi trêu chọc nàng. Hắn khẽ nói
Trở về ngự thư phòng, truyền tổng quản đại nội đến, dặn dò Hoàng đế bị bệnh phải tĩnh dưỡng, bãi triều một tháng rồi hắn một mình đến Vân Mộng Sơn
Trữ Tiếu Mộng hẳn là rất kinh ngạc. Nghe hắn nói muốn nàng một lần nữa làm chủ Phượng Nghi cung thì càng giật mình.
– Ta đã không phải là Hoàng hậu
Trên thực tế, nàng chưa bao giờ là Hoàng hậu.
– Nhiệm vụ của ta sớm đã kết thúc, không muốn tham gia chuyện hoàng cung
Tề Tranh không tranh cãi với nàng, lạnh lùng nói:
– Không phải tham gia mà nàng vốn nên làm. Năm đó Bộ Kinh Vân, Lí Hữu Hợp, Chu Bằng tổ chức ra Nghĩa Dũng quân, ổn định Đại Tề lại đưa Tuyên Nhi lên ngôi đế. Chuyện đó nàng có tham gia. Sau này triều đình không chấp nhận Tuyên Nhi làm Hoàng đế khiến nàng phải trá tử bỏ trốn, Tiểu Hạo Tử thế chỗ lại khiến cuộc sống của dân chúng khốn khổ. Vì thế sư muội nàng là Tần Khả Tâm ép hắn ra cung, để ta dịch dung thành Tiểu Hạo Tử. Chuyện này người ở giữa liên lạc là nàng, mà nay ta bị vây khốn cảnh nàng có thể mặc kệ?
– Thế lực của ngươi trong hoàng cung lớn như vậy ai có thể hại người?
Đừng tưởng rằng nàng không biết, Tề Tranh nắm giữ năm đại binh đoàn mạnh nhất nước Tề, chỉ cần thế thôi đã đủ cho hắn tung hoành khắp thiên hạ
– Ta chuẩn bị diệt trừ Lí Hữu Hợp và Chu Bằng, bọn họ tất sẽ cử tử sĩ ra ám sát ta, những âm mưu đó ta không ứng phó được, chỉ đành nhờ nàng
Lí do gì kì quái vậy?
– Chẳng lẽ ta phải bảo vệ cho tất cả thể hệ của Tề gia nhà các ngươi
– Cái đó thì không cần nhưng nể tình từng quen biết, mạng nhỏ của ta nàng coi chừng giùm được không
– Thực sự có người muốn giết ngươi?
– Dựa vào tính tình của ta, dù biết là đang diễn trò cũng không thể nào chuyện gì cũng nghe Lí Hữu Hợp và Chu Bằng. Ta luôn đối nghịch với bọn họ, nàng nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho ta?
Có chút đạo lý. Nhưng là……
– Bọn họ nhiều lần làm khó ngươi nhưng cũng không đến mức hành thích vua chứ?
– Tính mạng có lẽ không lo nhưng có tàn phế hay không thì khó nói lắm
Dù nói chuyện nghiêm túc nhưng hắn vẫn cười thong dong.
Nàng lại nhíu mày:
– Chuyện nghiêm trọng thế sao?
Sao hắn còn cười được?
– Ta không phải Lí Hữu Hợp và Chu Bằng, cho nên không trả lời được nàng. Phàm là chuyện gì cũng nên dự tính đến một số trường hợp xấu nhất đúng không? Hơn nữa, ta mời nàng về cung cũng chẳng phải làm không công, ta tích được khá nhiều bí kíp võ công, toàn những thứ được cất dấu mấy trăm năm gì gì đó, nàng không có hứng thú xem sao?
Vừa nghe đến bí kíp võ công, mặt nàng giản ra, trong mắt ánh lên sự si mê. Đối với một kẻ cuồng võ mà nói, trên đời không có gì có thể hấp dẫn bằng bí kíp võ công.
Trong lòng hắn cười thầm, chỉ biết cái này có thể khiến nàng chú ý. Hắn sớm biết…
ng. Phàm là chuyện gì cũng nên dự tính đến một số trường hợp xấu nhất đúng không? Hơn nữa, ta mời nàng về cung cũng chẳng phải làm không công, ta tích được khá nhiều bí kíp võ công, toàn những thứ được cất dấu mấy trăm năm gì gì đó, nàng không có hứng thú xem sao?
Vừa nghe đến bí kíp võ công, mặt nàng giản ra, trong mắt ánh lên sự si mê. Đối với một kẻ cuồng võ mà nói, trên đời không có gì có thể hấp dẫn bằng bí kíp võ công.
Trong lòng hắn cười thầm, chỉ biết cái này có thể khiến nàng chú ý. Hắn sớm biết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...