- 7:30 sáng - Chủ Nhật -
Không khí ngoài trời có chút nực nội của những ngày đầu mùa Hạ. Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, nhưng quả thật với khí trời như thế đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
hôm nay là ngày nghỉ, cô nằm dài trên giường, chiếc quạt chạy hết công suất của nó từ tối đến giờ vẫn chưa nghỉ, cô vẫn ngủ rất ngon chả biết trời trăng mây mù gì sất.
Kệ tiếng chim hót, kệ làn gió thổi, kệ hoa đua nở, kệ trời tỉnh giấc, kệ luôn mây bay, kệ cả hàng xóm đã dậy từ sớm. Cô vẫn ngủ!
-8:00- cùng ngày -
Vẫn đang say sưa giấc mộng, không hiểu sao chiếc điện thoại của cô vang lên như chuẩn bị đánh trận đến nơi, đó là nhạc chuông dành cho những số lạ.
Đôi mắt vẫn nhắm chặt, tay mò mẫm cái được xưng là Quái Vật ấy dưới gối, trượt một đường rồi đưa lên tai, với chất giọng lè nhè của mình.
- Alllo? - chữ alo cũng nói không rõ, còn có chút dài hơn bình thường.
Đầu dây bên kia là một chất giọng lanh lảnh, là giọng của trẻ con.
- Cô Nhi Nhi, hôm nay là cuối tuần, hay là cô qua làm gia sư cho con đi, con học quá tệ chả ai dạy nổi, chỉ có cô mới có thể thôi - Cậu bé tuôn một tràng rành mạch, còn giống như mếu, nhìn người bố đẹp trai của mình đang ngồi trên giường đọc sách.
- Quân Quân hả? Được được, chờ cô một chút - Nghe thấy giọng nói liền đoán được ngay là cậu bé mấy hôm trước, chả hiểu sao cô liền tỉnh ngủ và bật giậy, nhiệt tình vscn rồi nhiệt tình thay quần áo rồi chạy như bay.
Đầu dây bên kia sau khi cúp máy thì liền cầm nó và cười nhếch môi, hà hà ==
(* Chồng với chả con, đều là sói già ! )
20 phút sau, liền từ ngoài ngôi biệt thự xuất hiện một cô gái với mái tóc đỏ ngắn rực rỡ trong nắng, chiếc mũ bành nhỏ không thể nào che hết nắng khiến cho đôi má cô đỏ hồng lên càng đáng yêu hơn.
- Cô Nhi Nhi, cô đến nhanh thế? - Anh Quân ( vờ ) ngoan ngoãn ra mở cửa, cười tươi hết cỡ rồi tự nhiên nắm lấy tay Nhi Nhi lôi vào nhà.
- Quân Quân, cô đến thế này sẽ không kì chứ? Cô đâu có quá thân thiết gì đâu - Cô hơi ái ngại, nói khẽ
- Bố cháu sẽ không ý kiến gì đâu, ông đang trong thư phòng.
- Thật ra thì...
Chưa nói xong thì Anh Quân đã kéo cô đi một mạch vào phòng khách, rồi đi lên cầu thang tiến thẳng vào phòng cậu rồi.
Mở cửa phòng ra rồi cười cười nhìn cô.
- Ngại quá, nãy con chưa kịp dọn phòng. - Gãi đầu ngượng ngịu, cậu ( vờ ) lật đật thu dọn đống gói bim bim vương vãi xung quanh, nhưng chưa kịp làm gì liền...
- Thôi con đi lấy sách vở đi, để cô giúp con dọn ! - Cô xoa đầu Anh Quân, cất mũ lên móc cùng áo khoác mà túi xách, cô nhanh chóng giúp cậu bé ( quỷ sứ ) dọn dẹp lại căn phòng, không tốn nhiều thời gian sau đó, căn phòng lại lần nữa trở lại ngăn nắp như vốn có.
Sau khi cô bắt đầu công việc dạy học không bao lâu thì lần nữa, cô có điện thoại từ toà soạn đến.
- Sao ạ?
....
- Vậy thì thay người thôi!
....
- Anh ta nghĩ anh ta cái cái quái gì vậy?
....
- Không thể nào!
.....
Vừa nói chuyện, cô vẫn tiếp tục ôm Anh Quân trước ngực chỉ nó từng chút về những bước làm mặc dù không lên tiếng.
- Được rồi, mai tôi sẽ lo liệu sau.
....
- Xin lỗi thưa anh Hùng, nhưng hôm nay là ngày nghỉ của tôi! Tôi không phải trâu bò để suốt ngày chỉ biết cày và cuốc đâu nhé! Chào!
Nói xong cô liền lạnh lùng cúp máy, mà không biết rằng cuộc hội thoại vừa rồi đều bị cậu nhóc ngồi yên trên chân mình nghe không bỏ sót một câu.
* Mẹ yêu nghiệt! Lại có người dám đeo bám mẹ cậu sao? Đừng hòng, mẹ là của bố !*
- Cô Nhi Nhi, cháu đói, nãy chưa ăn sáng nên... - Cậu tội nghiệp quay lại nhìn cô.
Cô nhìn xuống đồng hồ trên tay, tưởng chừng mới ngồi được một tý mà đã hơn 10 giờ rồi, chả trách cậu bé đói, dù gì đi nữa thì nó cũng chỉ là trẻ con.
- Được rồi, dưới nhà có gì không, cô nấu một chút cho con ăn.
- Tuyệt vời! - Cậu bé chả mấy ngại ngùng mà hôn chụt vào má cô khiến cô bật cười khanh khách, càng ngày càng quý cậu bé... Đáng yêu này. Nhưng chưa chắc sau này biết hết mọi chuyện thì sẽ như thế nào đâu ha
~Thật kì lạ, cô nhìn quanh ngôi nhà, ngôi nhà lớn như vậy mà sao không có lấy một người làm nào.
Anh Quân dẫn cô đến nhà bếp. Trời ạ, cô choáng váng, nhà bếp chẳng những rất sạch sẽ lại còn chả có gì ở trên, nhìn liền biết chắc là nó đã lâu không được sử dụng rồi.
Đảo mắt xung quanh tìm tủ lạnh, liền thấy cái tủ lạnh to đùng màu trắng ở một góc gần đó, cô bước lại và mở ra, sau đó thì thở phào nhìn những món đồ chưa qua chế biến ở bên trong được sắp xếp rất gọn gàng và theo thứ tự rất tốt, cũng hiểu được chủ nhân của ngôi nhà rất thích ngăn nắp và sạch sẽ.
Xoa xoa tay, cô lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra và bắt đầu chế biến. Anh Quân rất tự nhiên ngồi xuống chiếc bàn ăn ngay giữa phòng bếp, xem cô vật lộn với đống rau củ quả. Thao tác của cô rất nhanh gọn, lại đẹp mắt đến kì lạ, rất chuyên nghiệp đúng như mô tả của bố, chính là mẹ cậu rồi, còn nhầm lẫn vào đâu nữa.
Sau một hồi xào xào nấu nấu, mùi hương thức ăn liền bay khắp cả nhà, lên đến tận phòng của anh, khiến anh cũng mỉm cười liền biết Anh Quân đã thành công trong công việc dụ dỗ cô nấu nướng. Đóng máy tính lại, cũng nên lộ diện thôi.
- Xong rồi đây ! - Cô vui vẻ dọn những dĩa đồ ăn thơm phúc ra với đôi mắt sáng như sao của cậu, Anh Quân chưa bao giờ cảm thấy đói như vậy, mùi hương này ngay cả những nhà hang 5 sao mà cậu từng đi ăn với Gia Huy cũng không hề có, kể cả những nhà hàng nổi tiếng ở nước ngoài trong những lần cậu bu bám mặt dày cùng bố cậu đi công tác ở nước ngoài.
Anh Quân không hề ngại ngùng, cầm đũa lên và gắp thức ăn liên tục cho vào miệng, (vờ) dễ thương khen ngợi cô không ngớt khiến cô có chút đỏ mặt.
Anh bước xuống từ trên cầu thang, nhìn cô cùng con trai đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn trên bàn liền cũng rất vui vẻ.
- À, Gia Huy, chào anh! Tôi đến giúp Anh Quân học, nó đói nên... - Cô vội giải thích khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, anh đứng khoanh tay, dựa lưng vào cửa phòng bếp nhìn vào trong. Nghe cô vội vã như thế cũng bật cười gật gù, tính khí này vẫn không thay đổi gì cả.
- Anh có muốn qua đây ăn một chút không? - Cô vẫn hỏi, có chút ngượng ngùng mà rước giờ chưa từng xuất hiện khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh.
- Được rồi, bố hẳn không muốn ăn đâu, để con ăn hết cho! - Anh chưa kịp trả lời thì đứa con quý tử đã thay bố nó trả lời giúp khiến anh không biết nói gì hơn, đành tiếp tục im lặng mà nhìn nó đang ăn ngon lành, xử lý hết đống đồ ăn trên bàn một cách nhanh chóng.
- Được rồi, tôi không thấy đói, vết thương lúc trước em không thấy đau nữa chứ? - Anh cười nhẹ, hỏi han
- Vâng, cảm ơn anh!
Không quan tâm đến sự có mặt của anh ở đây, Anh Quân sau khi ăn xong còn quẹt môi đáng yêu, vẫn tiếp tục giả nai cười cười xoa xoa bụng no trong của mình. Cô càng ngạc nhiên khi một đứa trẻ con nhà giàu, mà lại ăn hết bao nhiêu là thức ăn như bị bỏ đói lâu ngày không bằng.
- Cô Nhi Nhi, cô nấu ăn rất ngon nha! Con có một chuyện mới xin cô có được không? - Cố gắng nâng cao chất giọng vốn trầm trầm của mình lên như một đứa trẻ thực thụ, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Thùy Nhi mà nói, môi nhỏ còn hơi chu chu trông rất đáng yêu, Gia Huy vẫn đứng yên nhìn thằng con quý tử của mình bày trò.
- Được, con nói coi cô giúp được không. - Thùy Nhi thấy sự đáng yêu của Anh Quân, lại càng không đề phòng mà chấp nhận luôn.
- Thực ra thì....đồ ăn cô nấu con rất thích, mà thức ăn do đầu bếp nấu với cả những nhà hàng quanh đây quả thực rất khó tiêu thụ, cô có thể thường xuyên đến đây nấu con ăn lúc rảnh được không? Một tuần 2-3 lần thôi cũng được! - Giả vờ ngập ngừng, cậu bé lại nói tiếp - Với lại, trình độ Toán học của con rất kém, cô giúp con luôn mà... con biết cô còn công việc bận rộn, nếu không có thời gian thì cuối tuần cũng được, được không? - Lại nhìn sâu vào mắt cô, mắt của Anh Quân trở nên long lanh hết cỡ, sử dụng khả năng của Vampire tỏa ra một ít hương thơm tự nhiên để quyến rũ người đối diện, khiến trong mắt cô cậu bé lại càng đáng yêu vạn phần.
- Chuyện này... thực ra... - Cô có chút bối rối, lại hơi ngượng ngùng hết nhìn Anh Quân rồi lại Gia Huy như muốn xin ý kiến của chủ nhà...đẹp trai này.
- À, thực ra con mới có quyền quyết định mọi chuyện trong nhà, cô cứ coi bố con không tồn tại là tốt rồi ! - Anh Quân can đảm tiếp lời, câu nói rất rành mạch như đã nói đi nói lại nhiều lần rồi vậy. Nghe câu nói xong mặt cô như mếu máo, gượng cười, đứa bé này....
Gia Huy nhướng mày sau khi nghe câu nói trên, nhìn thằng con đáng yêu của mình, tối nay hẳn là nên dạy dỗ nó một trận nên thân mới được, anh quá chiều nó rồi! Nó lại dám không coi bố nó ra gì, đã thế ngay cả chiêu mỹ nam kế cũng lôi ra dùng luôn với mẹ nó, ôi con anh...
Bắt gặp ánh mắt có vẻ bối rối của cô, đáp lại anh chỉ là nhún vai và một cái mỉm cười nhẹ, thay ột cái đồng ý từ anh.
- Vậy được rồi, vậy lúc nào cô rảnh thì cô sẽ đến! - Và thế là... không hề suy nghĩ thêm gì nữa, cô liền chấp nhận. Không hiểu sao cô lại cực kì thích đứa nhỏ này, có một loại quen thuộc đối với ngôi nhà cùng với cái người từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười chứ không nói ở đằng kia, thật kì lạ nhưng cô cảm thấy rất thoải mái.
- Cô Thùy Nhi, tôi có thể gọi cô như thế chứ? - Lịch sự, chất giọng của anh lành lạnh lại trầm trầm, rất nam tính mà cất lên.
- Vâng ạ ! - Cô cười
- Cô có thể cùng tôi ra phòng khách, uống một cốc trà không?
- Được , nhưng chờ tôi rửa xong đống bát chén này đã ! - Cô đang định thu dọn lại thì...
- Không cần ! - cả Anh Quân và Gia Huy đều lên tiếng, sau đó Gia Huy im lặng nhường Anh Quân nói - Để con gọi chị Linh vào rửa, là giúp việc mà.
- Vậy... ngại quá - Cô cười cười ngượng ngịu với anh, tay bất giác vén mấy sợi tóc lưa thưa trước mặt qua ngang tai.
- Mời ! - Anh đứng thẳng người lại, cười hiền, lịch sự.
Cô gật đầu rồi bước về phòng khách trước, cũng chả mấy khách sáo nữa.
Còn sau khi chờ cô đi khuất khỏi cửa nhà bếp, vẫn nụ cười đó trên môi, anh quay qua nhìn cậu con của mình...quỷ dị, đáng sợ, rất đáng sợ
- Bố... - Anh Quân có chút chột dạ vì nãy hình như đã quá liều mạng rồi, nhưng cái đầu nhỏ thông minh của cậu liền nhớ ngay đến người mẹ của mình, chạy như bay ra phòng khách và ngồi luôn lên chân cô mà không có chút ngại ngùng gì. Cô cũng rất tự nhiên để cậu ngồi lên, còn cười và ôm cậu trong lòng. Tiếp xúc chưa lâu nhưng cô rất thích cậu bé này...
- Mời cô uống trà - Đi ra với hai cốc trà Mạn lấy từ Trung Quốc về, loại trà này rất thơm và anh rất thích, cùng với một ly sữa cho thằng con bất trị của mình.
- Cảm ơn anh.
- Không, tôi mới là người cảm ơn cô mới phải. - Ngồi lên ghế đối diện, vắt chân lên đùi. Phong cách của một chủ nhà thực thụ.
- Cô đã không ngại mà dành cả ngày nghỉ cho thằng bé. - Anh lại nói tiếp
Cô gãi gãi đầu - Thực ra nó rất đáng yêu, tôi rất thích. - Như phát hiện ra điều gì, cô mới nhìn quanh nhà rồi nhìn anh và hỏi - Chị nhà đâu? Sao nãy đến giờ tôi không thấy nhỉ?
Vợ ơi là vợ!
- Cái này... hơi khó nói. Thực ra cô ấy tạm thời đang bị phong ấn trí nhớ. Và đã mất tích từ 9 năm về trước...
- Tôi... xin lỗi - Cô bối rối, mặt không hiểu sao mà ỉu xìu, tim không hiểu sao lại thót lên một cái đau nhức.
- Không sao, tôi tìm thấy cô ấy rồi, không lâu nữa cô ấy sẽ nhớ lại thôi! - Nhấp một ngụm trà, anh nói.
- Vâng, vậy chúc anh... thành công. - Cô cười gượng, tim lại lần nữa đau lòng, cô đang không vui trong khi đó, người đối diện sau ly trà lại cười khé thích thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...