Đại cửu mẫu đưa nàng ra bên ngoài viện, sau đó Thôi lão thái thái lại đến trái phải dặn dò muốn mua thêm đồ cho nàng làm của hồi môn.
Hề Nhụy vốn tưởng rằng chỉ là đồ vật đơn giản, nhưng mắt thấy Thôi gia thiếu chút nữa là lấy ra toàn bộ gia sản.
"Kỳ thật phụ thân đã chuẩn bị của hồi môn cho con, ngoại tổ mẫu không cần phiền toái".
Vừa nói nàng vừa liếc nhìn Hề Quảng Bình đang đứng chắp tay sau lưng cách đó không xa.
"Bộ dạng của cha ngươi có thể có của hồi môn gì? Tiểu cô nương của chúng ta xuất giá cũng không thể mất mặt được!" Lúc này trái lại Thôi lão thái thái căn bản không để Hề Quảng Bình vào mắt.
Nàng trợn mắt, nhìn qua danh sách một lượt, nghiễm nhiên là một bộ dạng hôm nay liền muốn đưa nàng xuất giá.
Hề Nhụy: "..."
Phụ thân thật sự nên suy ngẫm một chút về hành vi keo kiệt của mình.
"Gậy như ý bằng gỗ khảm ngọc, bình trà sứ men phấn thái*, trầm hương Triều Châu..."
*Loại hình men phấn thái trên đồ sứ cổ Trung Hoa được cho là xuất hiện vào năm Khang Hi thứ 52 (1713), phấn thái còn được gọi là nhuyễn thái, là tác phẩm độc đáo của nghệ thuật gốm Trung Hoa và được biết đến là "Báu vật Phương Đông".
Có lẽ là có sính lễ giá trị liên thành kia ở phía trước, hiện tại Thôi gia chuẩn bị của hồi môn giá trị xa xỉ khiến trong lòng Hề Nhụy càng thêm khổ sở.
Nàng biết bọn họ là muốn điều tốt nhất cho nàng, nhưng bây giờ Thôi gia cũng không còn như xưa, nàng cũng không muốn để cho bọn họ tốn kém như vậy.
Đè nén nỗi chua xót trong lòng, nàng vừa định mở miệng, liền bị đại cữu mẫu cắt ngang.
"Nhắc mới nhớ, những ngọc thạch này đều có thể khảm được trên áo cưới của Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy ngươi cảm thấy thế nào?".
Xuất giá! Áo cưới!
Bốn chữ vừa ra, nhất thời Hề Nhụy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, nàng vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Cảm giác chua xót vì Thôi gia tốn kém mới vừa rồi phút chốc biến mất, nhất thời vẫn là cảm thấy mình đáng để thương tâm hơn.
"Nhụy Nhụy?" Thấy nàng không nói gì, đại cữu mẫu lại gọi một tiếng.
Nàng lẩm bẩm hả một tiếng, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói: "Quả...quả thật không tệ...".
Cũng may chuyện này nói qua là xong, mọi người cũng đều mặc định áo cưới sớm đã thêu xong, Hề Nhụy có khổ khó nói, chỉ có thể gật đầu theo.
Đại cửu mẫu trêu ghẹo còn đang cùng mấy cữu mẫu tẩu tẩu khác nói cái gì đó, đột nhiên đại biểu tẩu thần thần bí bí kéo nàng sang một bên, nhét vào tay nàng một quyển sách nhỏ.
Hề Nhụy hồ nghi tiếp nhận, vừa định mở ra liền bị đại biểu tẩu ngăn lại, chỉ thấy nàng che môi cười khẽ: "Phu quân ngươi ngày thường tuấn mỹ lại dũng mãnh thiện chiến như vậy, nhất định là một nam tử thân thể cường tráng, Nhụy Nhụy trở về nên tích cực bồi bổ, hiện tại thật sự quá gầy, sợ là không chịu nổi giày vò".
Giày vò? Tại sao phải giày vò?
Nhìn bộ dạng mơ hồ của nàng, nụ cười của đại biểu tẩu càng thêm sâu, nói thêm: "Cái này trước khi thành thân lại xem lần nữa, khụ...Chớ có thẹn thùng, mấy hài tử của ta và Thôi Việt ít nhiều là nhờ nó".
Vẻ mặt Hề Nhụy bối rối, làm sao chờ được đến lúc sắp thành thân? Đợi người rời đi liền vội vàng mở ra xem.
Nhưng vừa liếc mắt một cái, nàng liền cảm thấy máu toàn thân tuôn trào lên đỉnh đầu, ửng đỏ trong nháy mắt từ hai má lan đến sau tai.
Này này này...!!
Giống như củ khoai nóng bỏng tay, nàng tùy tiện đóng lại tiện tay ném cho A Lăng không biết đang làm gì ở phía sau.
"...Không được phép nhìn!"
A Lăng: "..."
Tê rần.
*
Ngày thành thân càng gần, Hề Nhụy cũng thật sự đến lúc sắp trở về kinh đô.
Nàng đi theo đám đông vui mừng với nụ cười gượng gạo, chỉ cảm thấy vui buồn giữa người với người cũng không giống nhau.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị lên đường hồi kinh, đại môn Thôi phủ bị một đội quân Trấn Bắc mặc giáp đen làm chấn động.
Không đợi bọn họ hỏi, đã nghe người cầm đầu giải thích: "Công gia phái thuộc hạ hộ tống Hề cô nương và Hề đại nhân trở về, để tránh lại gặp phải bất trắc".
"..."
Chuyện tốt lại đến một lần nữa.
Khi ngồi trên xe ngựa rộng rãi xa hoa kia, rốt cuộc Hề Nhụy cũng hiểu được, sự việc xảy ra lúc mới đến đây tạm thời có thể coi là gặp phải ám sát rốt cuộc không giấu được nữa.
"Kỳ thật phụ thân, ta có thể giải thích, chính là khi đó xe ngựa kia két một tiếng đột nhiên bị gãy, phu xe kia lại ôm tiền bỏ trốn, ta nói không phải, nhưng lúc phụ thân người thuê gã sai vặt thì nên thật sự tỉ mỉ khảo sát nhân phẩm nhiều một chút...Tiếp sau đó một đám hắc y nhân đột nhiên xông ra, ta sợ muốn gần chết...".
"...Tóm lại chính là đúng lúc gặp được Kỳ...công gia, sau đó hắn thuận đường đưa ta đến huyện Đan Dương, ta cam đoan, cho dù lúc ấy không biết thân phận của hắn, ta cũng tuyệt đối không làm ra hành vi ngỗ nghịch gì với hắn! Dọc theo đường đi vô cùng nhu thuận an tĩnh, ngủ một giấc liền đến nơi..."
Hề Nhụy khua tay múa chân xong, trong nháy mắt lại đặt hai tay ở đầu gối, cuối cùng còn cắn môi nghiêm túc gật đầu.
Hề Quảng Bình nghe nàng miêu tả liên tục nhíu mày: "Là cha đây suy nghĩ không chu toàn".
Hề mỗ nữ đang chờ bị trách cứ: "? "
"Ngày sau nếu ngươi gả qua, gặp phải việc khó chớ sợ, tuy cha không được việc gì, nhưng dù sao vẫn có thể liều mạng cá chết lưới rách".
"..."
Không đúng, nàng làm sao lại cảm thấy phụ thân đối với hôn sự này còn bi quan hơn so với nàng??
*
Kinh đô, chiếu ngục.
Ánh nến tĩnh mịch sừng sững lay động, lưu lại những cái bóng lờ mờ trên vách tường loang lổ.
Trong không khí mùi máu tươi cùng ẩm ướt đan xen tán loạn, tiếng giày giẫm lên đất vang vọng từng trận trong hành lang hẹp dài.
Két một tiếng cửa sắt bị mở ra, Kỳ Sóc cất bước đi vào.
Trên giá tra tấn bóng người huyết nhục mơ hồ hơi thở yếu ớt, hắn nhấc tay ra hiệu, liền nghe ào một tiếng, một thùng nước muối từ đỉnh đầu người nọ dội xuống.
"A——"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng, cách tầng tầng vách tường đều có thể nghe được sự đẫm máu tàn khốc ở nơi này.
Vẻ mặt Kỳ Sóc không gợn sóng, một tay làm động tác im lặng, chậm rãi đi tới trước mặt người nọ, trong tay cầm một xấp chứng cứ phạm tội viết bằng máu, ngữ điệu lạnh nhạt, nói ra đủ loại tội ác của hắn.
"Lại Bộ Thượng Thư, lão thần hai triều đại, lấy công mưu tư đề bạt quan viên đức không xứng vị để mưu lợi cá nhân, nhận hối lộ vô số, lại giúp đỡ quan viên vận chuyển muối lậu, ngươi có nhận tội không?".
Lại Bộ Thượng Thư nâng mi mắt nặng nề lên, mắt thấy tín chỉ gần trong gang tấc, đồng tử hỗn loạn chợt phóng đại, dường như khó có thể tin được.
"Ngươi...!Ngươi..."
Bỗng nhiên, đoản kiếm lạnh như băng tìm đến cổ hắn, xúc cảm hơi lạnh khiến Lại Bộ Thượng Thư run rẩy không ngừng.
Con ngươi Kỳ Sóc đột nhiên co rụt lại, chợt dùng sức, đầu kiếm đâm vào da thịt: "Mười năm trước vụ quan viên buôn lậu muối, tam ti hội thẩm, là ai ở giữa gây khó dễ?".
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu bả vai, sắc mặt Lại Bộ Thượng Thư trắng bệch, môi cử động khó khăn, đau đớn nghẹn ngào cuồn cuộn trong cổ họng, sao vàng không ngừng bay lượn trước mặt.
"Ta...!Ta không biết a a a——"
Kỳ Sóc không nói gì, ngón tay khẽ đảo, khuấy cho huyết nhục lẫn lộn, vết máu nâu đỏ không ngừng tuôn ra, nhỏ giọt, cuối cùng tụ lại thành một cái trũng trên mặt đất khô cạn.
"Có lẽ đại nhân là muốn nói chuyện về những thị tộc phía Bắc Trường Thành được nuôi dưỡng trong phủ phải không?"
Lại Bộ Thượng Thư đột nhiên giật mình sững sờ, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất nửa khắc.
Tên này, tên này làm sao có thể...!Đột nhiên hắn nghĩ tới lúc trước Chương Miễn nháo ra một phen động tĩnh trong cung yến, dường như có mang theo vài người.
Nhất định là lần đó bị bắt được nhược điểm! Nghịch tử này!
Kỳ Sóc nhìn đáy mắt hắn thay đổi bất ngờ, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Tự mình thú nhận, hoặc là ——"
"Ta không ngại tốn thêm mấy ngày để bồi ngươi".
Dứt lời, lực độ trong tay càng tăng.
Lại Bộ Thượng Thư đau đến trợn trắng mắt, dĩ nhiên nói không ra hơi: "Ta...Ta nói..."
Kỳ Sóc buông tay, tiếp theo liền nghe thấy hắn há mồm thở dốc, run cầm cập nói.
"Là...Đại Lý Tự..."
......
Lúc trời ngả về chiều, đại môn chiếu ngục mới lại mở ra, thân hình nam tử sừng sững dưới ánh tà dương lưu lại một bóng râm thật dài.
"Công gia, nhi tử Chương Miễn của Lại Bộ Thượng Thư kia ở trong ngục náo loạn kịch liệt".
Ánh mắt Kỳ Sóc ngưng lại, rốt cuộc nhớ tới Chương Miễn chính là người hắn đã nhìn thấy trong cung yến ngày đó, muốn mưu đồ bất chính với Hề Nhụy.
Không lâu sau, hắn nói: "Tiếp đãi thật tốt".
"Vâng."
*
Đường hồi kinh so với lúc đi thuận lợi hơn rất nhiều, Hề Nhụy không gặp lại Kỳ Sóc nữa, cũng không dám hỏi chuyện liên quan đến hắn.
Nàng quy củ ở trong khuê phòng đợi gả, không ra khỏi đại môn không bước đến nhị môn, cực kỳ giống một tiểu thư khuê các chân chính.
Vì thế Hề nãi nãi còn cùng Hề Quảng Bình cảm thán, một chuyến đi Đan Dương này khiến cho nàng thu lại tính tình quá quắt rất nhiều, nói đến còn có chút vui mừng.
Trên thực tế mỗi ngày Hề Nhụy đều đang suy nghĩ tìm lý do gì để xin phụ thân áo cưới năm đó của mẫu thân.
—— Nãi nãi cũng được.
Hôm nay nàng nằm trên giường đang phiền não túm tóc, Văn Nhân từ bên ngoài cầm phong thư đi tới.
"Tiểu thư, An Dương Hầu phủ truyền tin tới".
Nghe nói, Hề Nhụy giật mình ngồi thẳng người: "Đem đến cho ta xem".
Mở phong thư ra, nhìn thấy trâm hoa và chữ khải nhỏ* quen thuộc, khuôn mặt nàng lộ vẻ vui mừng.
*Khải thư hay chữ khải, còn gọi là chân thư, chính khải, khải thể và chính thư, là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại.
Gần hai tháng không có thư từ qua lại với A Mộc, nàng có một bụng tâm sự cũng không biết nói với ai.
Trong thư Giang Dư Mộc đầu tiên là đơn giản hỏi han vài câu, tiếp theo là mời nàng đi Hàn Sơn Tự cầu phúc.
Từ trước đến nay Phong triều vẫn luôn có tập tục nữ tử chờ gả sẽ đi cầu phúc, lấy lý do này ra ngoài cộng thêm mấy ngày nay an phận thủ thường, phụ thân nhất định sẽ không làm khó.
Nghĩ đến đây, Hề Nhụy đi tới trước bàn cầm bút lên viết, nhanh chóng bỏ phong thư vào bao thư, đưa cho Văn Nhân: "Đưa đến An Dương Hầu phủ".
"Vâng".
...
Quả nhiên Hề Quảng Bình không làm khó nàng quá nhiều, chỉ dặn dò một câu đi sớm về sớm.
Ngược lại Hề Nhụy nhìn thấy xe ngựa kia rực rỡ nổi bật đỗ ở trước cửa phủ, bên cạnh còn có mã phu và hộ viện mới được thuê thì tâm tình có chút phức tạp.
Chính là nói, còn có một tia cảm động như vậy?
*
Hàn Sơn Tự cách kinh đô trong thành cũng không xa, bọn họ chỉ đi gần nửa ngày liền đến nơi.
Giang Dư Mộc còn chưa đến, Hề Nhụy liền mang theo mũ có mạng che xuống xe dự định chờ nàng cùng đi lên núi.
"Nghe nói lần này là Phụ Quốc Công tự mình nam hạ đến Đan Dương, trừng trị tham quan huyện lệnh kia, điều tra bắt đám tham quan ô lại buôn lậu muối kia, quả thực là hả lòng hả dạ!".
Nghe được cái tên quen thuộc Hề Nhụy hơi dừng bước, mặt dưới mũ hơi nghiêng, muốn nghe được nhiều hơn.
"Chẳng qua chính là, không nghĩ tới đường đường là Lại Bộ Thượng Thư lại lấy công mưu tư như vậy, đề bạt loại cẩu quan vơ vét của cải xương máu của người dân này".
"Cũng không biết Chương Miễn kia ở trong ngục đắc tội với ai, nghe nói ngày lưu đày đó có người thấy toàn thân hắn không có một khối da tốt nào".
......
Ban đầu Kỳ Sóc đi Đan Dương, đúng là tự mình thẩm tra tin tức vụ án buôn muối lậu ở Đan Dương, mà vụ án này lại còn liên quan đến Lại Bộ Thượng Thư.
Nghe được tin tức này Hề Nhụy khiếp sợ không thôi.
Lại bộ chưởng quản việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan văn trong thiên hạ, khoa khảo, thăng chức, huân phong, điều động, hắn chính là lấy đó làm tiện lợi để đề bạt rất nhiều tham quan ô lại có lợi cho mình, huyện lệnh Đan Dương kia chính là một trong số đó.
Cuối cùng vụ án này lấy hình thức tịch thu tài sản, xử trảm và lưu đày để kết thúc.
Nghe đến đây hai người kia đã dần dần đi xa, bỏ qua những chuyện xấu hổ không dám nhớ lại đó, lại nhớ đến những chuyện Thôi gia đã gặp phải, nàng cũng cảm thấy kết quả này thật sự rất hả lòng hả dạ.
"Nhụy Nhụy".
Xa xa thấy nàng ngẩn người ở chỗ này, xe ngựa vừa dừng lại, Giang Dư Mộc đội mũ che xong liền nâng váy xuống xe đi về phía nàng.
Hề Nhụy nghe tiếng quay đầu lại, bước nhanh đến nghênh đón, nàng chợt phát hiện hôm nay hai người các nàng đúng là mặc váy lụa màu hồng giống nhau.
"Xem ra chúng ta thật sự là tâm linh tương thông".
Nàng trêu ghẹo Giang Dư Mộc.
Giang Dư Mộc mỉm cười, cũng không phủ nhận, sau đó nghi hoặc hỏi: "Vì sao ngươi lại muốn mượn áo cưới của ta?".
Hôm qua khi nhận được thư của Hề Nhụy, nàng đã rất kinh ngạc khi thấy những lời nói muốn mượn áo cưới.
Không nói đến nàng gả đi chính là Phụ Quốc Công, cho dù là thành thân với người bình thường, việc mượn áo cưới của người khác cũng không giống chuyện bình thường cho lắm.
Nói đến đây Hề Nhụy cũng không cười nổi nữa.
Nàng nhìn lên bậc thang của Hàn Sơn Tự, mặt đầy sầu não, thở dài nói: "Nói đến thì rất dài".
......
Để cầu phúc linh nghiệm, chư vị đến tế tự đều đi bộ leo lên bậc thang để tỏ lòng thành tâm.
Dọc theo đường đi, Hề Nhụy đem nguyên nhân hậu quả lần này nàng đến Đan Dương hoàn toàn nói hết ra.
"Nói cách khác ngươi dưới tình huống không biết hắn là Kỳ công gia, được hắn cứu không nói, còn có ý đồ lừa...lừa gạt hắn?" Giang Dư Mộc lấy khăn che mặt, nhịn xuống ý cười.
"Đây cũng không phải trọng điểm".
Hề Nhụy tức giận chống nạnh, "Chủ yếu là hình tượng thục nữ của ta...!Chính là, ta còn nghĩ sau khi thành thân sẽ dùng nhu tình tiểu ý dỗ dành hắn, ngươi cũng biết Nhất phẩm cáo mệnh là có bổng lộc..."
"...Cho nên ngươi chờ mong đối với cửa hôn sự này chỉ là Nhất phẩm cáo mệnh có bổng lộc?" Lần này Giang Dư Mộc thật sự khiếp sợ.
Hề Nhụy không cho là đúng, vẻ mặt viết 'Nếu không thì vì cái gì?'
Mặc dù nàng thừa nhận trong lòng có chút mừng thầm khi biết người sẽ thành thân là hắn, nhưng chuyện đó chẳng là gì so với những việc mất mặt xấu hổ nàng đã làm.
Thấy Giang Dư Mộc im lặng, Hề Nhụy chỉ cho rằng nàng ấy sợ nàng nghĩ không thông còn muốn cự tuyệt hôn sự này, liền trấn an nói.
"A Mộc ngươi không cần phải nói, ta đều hiểu, ta sớm đã chuẩn bị xong để thành thân, chỉ là ta sợ một phen hành vi lúc trước khiến cho hắn còn chưa bắt đầu đã chán ghét vứt bỏ ta, đến lúc đó đem ta hưu đi..."
"..."
Ngươi không hiểu đâu.
Giang Dư Mộc nghe nàng lải nhải, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay nàng, nói: "Nhụy Nhụy, thành thân cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ".
Thấy nàng ngừng lại, lại tiếp tục nói: "Các ngươi được bệ hạ tứ hôn, Kỳ công gia lại lấy sính lễ giá trị liên thành đem kết thân, nếu không có gì ngoài ý muốn, hôn sự này rất khó lung lay, các ngươi là phải bầu bạn cả đời, các ngươi sẽ hành lễ phu thê, sinh con dưỡng cái, nếu phải giả bộ cả đời là một việc rất mệt mỏi".
Hề Nhụy sửng sốt, lúc nghe được 'lễ phu thê, sinh con dưỡng cái', mặt vụt một cái liền đỏ lên.
Bỗng dưng nàng nhớ đến quyển sách nhỏ lúc trước đại biểu tẩu đưa cho nàng, không biết tại sao trong đầu hiện lên khuôn mặt cương nghị bất phàm của Kỳ Sóc.
Trước đây nàng lại chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề này.
"Cho nên mặt quá quắt nhất của ngươi cũng đã bị hắn thấy được, dù sao cũng có chuẩn bị tâm lý, không đến mức sau khi thành thân tương phản quá mức rõ rệt, đó mới là thật sự dọa người".
"..."
Quá! Quắt! Nhất!
Mới vừa rồi đáy lòng vừa mới nổi lên rung động trong nháy mắt như bị một tảng đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống đánh tan, Hề Nhụy không còn tâm tư gì nữa.
Thậm chí ngay cả A Mộc cũng cảm thấy nàng là người quá quắt nhất!
Còn dọa người??
"Lúc trước ngươi cũng từng nói hắn cứu ngươi rất nhiều lần, điều này chứng tỏ hắn cũng không bởi vì vậy mà muốn vứt bỏ ngươi, như vậy là đủ rồi".
Giang Dư Mộc cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Tính tình nàng vốn ôn nhu, đến nói chuyện cũng giống như nước suối trong vắt chảy qua: "Trên đời này phần lớn phu thê đều là tương kính như tân trải qua cả đời, huống hồ chúng ta gả vào gia đình có tước vị, nếu thiếp thất an phận, phu quân thông cảm, lại có thể bình yên suôn sẻ, đã là có phúc lắm rồi".
"Ngươi cùng Thế tử chính là như vậy sao?" Hề Nhụy đột nhiên hỏi.
Giang Dư Mộc kinh ngạc nửa ngày, thu liễm ánh mắt cô đơn, chợt cười nói: "Nhụy Nhụy, ngươi phải hạnh phúc hơn ta".
Ít nhất Kỳ công gia cưới nàng, là bởi vì nàng là Hề Nhụy.
Hề Nhụy còn muốn hỏi gì đó, thấy nàng dường như không vui, chợt lóe lên linh quang: "Có phải quận chúa lại tìm ngươi gây phiền toái gì hay không?".
Càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy.
Từ lúc Thượng Nguyên đăng yến, nàng liền mơ hồ cảm thấy Tiêu Vân Ức kia không phải là người lương thiện gì, lại ngang nhiên nói năng lỗ mãng với tẩu tẩu của mình như vậy.
Huống hồ nàng cũng không hề nghe nói An Dương thế tử nạp thiếp, nếu là như vậy, cũng chỉ có quận chúa kia mới có thể làm cho A Mộc phiền lòng.
Nghĩ như vậy nàng phẫn uất lên tiếng: "Đối với loại nữ tử kiêu ngạo ương ngạnh này, không thể nuông chiều được, ngươi nên thổi gió bên gối với thế tử nhiều một chút, để cho hắn dạy dỗ lại muội muội phiền phức này của mình!".
Giang Dư Mộc bật cười, đột nhiên quay đầu lại hỏi nàng: "Ngươi có biết gió bên gối là gì không?".
Hề Nhụy khó hiểu: "Không phải là...!gió bên gối sao?".
Giang Dư Mộc che miệng cười khẽ, tiến lại gần nàng nhỏ giọng nói: "Các nàng ấy có cho ngươi xem sách Tị Hỏa Đồ không?"
Sách Tị Hỏa Đồ?
Sách Tị Hỏa Đồ nào?
Thấy bộ dạng hoang mang của nàng, Giang Dư Mộc cảm thấy rất đáng yêu, nghiêng người nói gì đó bên tai nàng, khiến cho khuôn mặt của Hề Nhụy đỏ bừng lần nữa.
Dĩ nhiên chính là...chính là loại sách đó——
Hôm nay chỉ mới gần nửa ngày nàng đã bị ép nhớ lại tới hai lần!
Nàng là không sạch sẽ rồi!
Thiên nhân giao chiến trong đầu Hề Nhụy, Giang Dư Mộc cũng không trêu chọc nàng nữa: "Được rồi, Tiêu Vân Ức bây giờ bệnh không nhẹ, mới không có thời gian tìm ta gây phiền toái".
"Bệnh không nhẹ?"
Lúc Thượng Nguyên đăng yến vẫn còn giỏi ca múa, sao lại bệnh không nhẹ rồi?
Giang Dư Mộc nhìn quanh bốn phía, sau khi phát hiện nơi này không có người mới nói với nàng.
"Nói đến thật quỷ dị, từ trước đến nay Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, nhưng chỉ hơn một tháng trước, cũng chính là sau khi ngươi rời khỏi kinh đô không lâu, trong phủ không hiểu sao lại xuất hiện một chiếc xe ngựa chưa từng thấy qua, xe ngựa kia dừng ở trong viện của Tiêu Vân Ức, mở ra xem, bên trong tất cả đều là chân người, máu chảy đầy đất!".
Nói tới đây Giang Dư Mộc cũng cảm thấy kinh hãi, mặc dù nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng nhìn phản ứng giận dữ của Tiêu Lăng lúc đó rất rõ ràng là không đơn giản.
Tiêu Vân Ức liền bị dọa hôn mê bất tỉnh tại chỗ, về sau lại càng nằm liệt giường không dậy nổi, thỉnh thoảng còn nói ra hai câu mê sảng, nhìn thật giống như người điên.
Hề Nhụy nghe xong kinh hãi không thôi, lại không nghĩ tới thế gian này còn có chuyện hoang đường như vậy.
"Có thể tra được là do ai gây ra không?"
Giang Dư Mộc lắc đầu, nếu có thể tra được là ai làm, An Dương Hầu phủ sẽ không yên ổn như vậy.
Hề Nhụy cắn răng, đột nhiên nghĩ đến thích khách ngày đó cũng nói muốn chém chân nàng, đột nhiên hai chân mềm nhũn.
Giang Dư Mộc nhanh tay đỡ lấy nàng, nhíu mày hỏi: "Sao lại bị dọa thành như vậy rồi?".
Hề Nhụy thì thào nói nhỏ: "Ta...!Lúc ấy ta bị người đuổi giết, dường như bọn hắn cũng nói muốn chém chân ta..."
Giang Dư Mộc ngẩn ra, bàn tay đỡ lấy nàng cũng siết lại một chút.
Đột nhiên Hề Nhụy phát hiện hôm nay đường lên núi Hàn Sơn Tự vắng vẻ khiến cho người ta sợ hãi, nơi này cây cối rất nhiều lại không có ánh mặt trời, nàng lại cảm thấy sau lưng giống như có gió lạnh thổi qua.
Vì thế vội vàng nắm lấy tay Giang Dư Mộc, nói: "Chúng ta đi nhanh đi".
Giang Dư Mộc gật đầu, hai người dìu đỡ nhau không nói gì nữa, mãi cho đến khi sắp lên tới đỉnh núi mới dừng lại.
Ánh nắng chiếu xuống, luồng ớn lạnh khó hiểu trong lòng Hề Nhụy mới dần dần rút đi.
Nàng nghiêng đầu, dư quang thoáng nhìn, lơ đãng phát hiện Giang Dư Mộc vì đỡ nàng mà vén ống tay áo lên, cánh tay dường như có vết tím loang lổ.
Nàng nhướng mày, đưa tay muốn nhìn kỹ: "Cánh tay ngươi bị làm sao vậy?".
Giang Dư Mộc bị động tác bất thình lình của nàng làm kinh hãi, lập tức đưa tay ra sau lưng, bối rối chợt lóe lên, lập tức khôi phục bình thường: "Chẳng qua là không cẩn thận đụng trúng này nọ, không có gì đáng ngại".
Hề Nhụy hiển nhiên không tin: "Đụng trúng này nọ vì sao không thể cho ta xem?".
Nói xong nàng tiến lên ép sát từng bước, ngay khi nàng sắp chạm vào cổ tay Giang Dư Mộc, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam tử.
"Nhụy muội muội".
Hề Nhụy quay lại nhìn thì thấy một nam tử áo trắng đứng ở phía trên cách hai bậc thang đang nhìn xuống các nàng.
Thân hình hắn thon dài, yên tĩnh tốt đẹp, trên mặt lộ ra ý cười nhạt.
Thẩm Diệu thấy Giang Dư Mộc bên cạnh liền chắp tay thi lễ, phong thái không tranh giành với đời, ôn nhuận như ngọc: "Thế tử phi bình an".
Giang Dư Mộc nhanh chóng sửa lại tay áo xong, cũng nhẹ nhàng gật đầu với Thẩm Diệu: "Thẩm đại nhân".
"Biểu ca ngươi sao lại ở đây?" Hề Nhụy nghi hoặc lên tiếng.
Hôm nay cũng không phải Hưu Mộc, hắn không nên xuất hiện ở chỗ này mới đúng.
Thẩm Diệu đè nén đáy lòng mơ hồ mừng rỡ, chậm rãi nhấc chân đi xuống.
Hắn tận lực làm cho mình nhìn như bình tĩnh, khẽ cười nói: "Hôm nay việc ở Đại Lý Tự rất ít, nên ta về sớm, muốn đến Hàn Sơn Tự tế bái, không nghĩ tới gặp được Nhụy muội muội, Nhụy muội muội cùng Thế tử phi cũng đến cầu phúc sao?".
Giang Dư Mộc cũng biết được một phần tâm tư của Thẩm Diệu, lập tức nói thẳng: "Ngày thành thân của Nhụy Nhụy sắp đến, ta cùng nàng đến Hàn Sơn Tự cầu bình an".
Chỉ là Thẩm Diệu cũng không biểu hiện ra nửa phần mất mát, vẫn cười nhạt như trước: "Như vậy rất tốt, đúng lúc có thể cùng đi".
Dừng một chút, hắn lại lo lắng hỏi: "Nghe nói lúc Nhụy muội muội đi đến Đan Dương thì gặp thích khách, có gì đáng ngại không?".
Tâm tình Hề Nhụy vừa mới bình tĩnh lại bị nhắc tới việc này, trên mặt cứng đờ trong phút chốc, sau đó mỉm cười nói: "Vốn là thiếu chút nữa có chướng ngại, cũng may gặp được phu quân tương lai, nên không có gì đáng ngại".
Thấy nàng thoải mái nói ra hai chữ phu quân như vậy, lại là ngữ khí tín nhiệm như thế, cho dù lúc trước Thẩm Diệu đã cố gắng hết lần này đến lần khác buông bỏ đoạn tình cảm này, cuối cùng vẫn có một chút chua xót chảy qua trong lòng.
"Không có gì đáng ngại là tốt rồi".
Hắn nắm chặt quyền, cũng không muốn lại trì hoãn thêm nữa.
Lập tức từ trong ngực lấy ra tấm khế đất được hắn vuốt phẳng lại nhiều lần, đưa cho nàng: "Đây là một viện tử ở ngoại ô kinh thành, chính là năm ngươi mười ba tuổi chúng ta cùng nhau dạo chơi trong tiết thanh minh, ngươi nói phong cảnh nơi đó rất tốt, vốn là vì ngươi mà mua, hôm nay cũng coi như ——"
"Thẩm đại nhân, thật là trùng hợp".
Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm khôi hài phát ra từ trong gió.
Ba người dưới đài nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh Hàn Sơn cách đó không xa có hai người sừng sững đứng trên cao, cũng không biết bọn họ đứng ở đó bao lâu.
Quý Bắc Đình mặc y phục đỏ phô trương, tay cầm quạt gấp khẽ lay động.
Hắn cười chế nhạo, đột nhiên nâng quạt lên che nửa khuôn mặt, nhướng mày nói với người bên cạnh: "Nói như thế nào?"
Kỳ Sóc lười để ý tới hắn.
Quý Bắc Đình bĩu môi, oán thầm người này vẫn là không thú vị đến cực điểm như vậy, trong lòng vì cuộc sống buồn tẻ sau này của Hề Nhụy mà thương tiếc nửa ngày, sau đó tự mình kiễng chân, lên xuống mấy cái liền rơi xuống bên cạnh bọn họ.
Hề Nhụy chỉ cảm thấy một cái bóng đỏ vụt qua, bên cạnh lại có thêm một người, người này nàng đã gặp qua, là người đã giải cứu nàng ở quán trà lần trước.
"Hề cô nương cùng Thế tử phi vẫn như trước đây, xinh đẹp động lòng người".
Quý Bắc Đình chắp tay cười, lập tức nhìn về phía khế đất trong tay Thẩm Diệu.
"Thẩm đại nhân thật có tiền, tại hạ cũng không thể mua được tòa viện trạch ở ngoại ô kinh thành kia đâu".
Thẩm Diệu: "..."
Hề Nhụy gật đầu lấy lệ, sau đó ánh mắt nhìn đến một người khác trên đỉnh núi kia.
Y phục màu đen, tóc đen mũ ngọc, tay áo đón gió mà động, toàn thân đều là sự lạnh lùng xa cách, cách quá xa nàng nhìn không rõ mặt hắn.
Nhưng...!lại là một cảm giác quen thuộc.
Quý Bắc Đình nhìn theo ánh mắt của nàng, ý vị thâm trường cười cười, sau đó giải thích: "Đó là Phụ Quốc Công Kỳ Sóc, à đúng rồi, chính là vị hôn phu của Hề cô nương".
Nghe vậy Hề Nhụy vội vàng dời mắt, chỉ cảm thấy tim đập nhanh một trận.
Quý Bắc Đình xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, sờ cằm đề nghị: "Nếu tất cả mọi người đều đến Hàn Sơn Tự tế bái, không bằng tất cả cùng nhau đi đi?"
Hề Nhụy vừa định nói ra lời cự tuyệt: "Kỳ thật không..."
Quý Bắc Đình lại không cho nàng cơ hội nói xong, nhướng mày: "Vậy thì đi thôi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...