Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu
Trong bất kì một cuộc trò chuyện vui vẻ nào rồi cũng có thứ cản trở. Giản Kiều vừa diễn giải lại nội dung đoạn bị mất của tác phẩm mới phát hành chưa lâu, cũng đang được bà của Hoắc Thẩm Dịch khen ngợi thì không biết Lục Diễn Diễn từ đâu không mời mà đến.
"Diễn Diễn chào bà, chào cô." Trên tay là một đống quà cap, trên người khoác một chiếc váy bó sát người rồi khoác thêm một chiếc áo da dày bên ngoài như muốn khoe vòng eo con kiến cùng dáng người mảnh mai trong cái thời tiết lạnh lẽo này. Đi đến chỗ có ba con người đang cười đùa vui vẻ kia mà chào hỏi.
Diệp Linh vốn tính tình hiền lành, cởi mở nên bà cũng nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi lại Lục Diễn Diễn rồi gọi cô ta cùng ngồi xuống uống trà.
"Diễn Diễn, Bắc Kì đâu? Nó không đến cùng cháu à?" Lâm Hồng Nhung gấp cuốn sách từ từ đặt xuống bàn rồi lên tiếng.
Khóe miệng cong lên một đường nhẹ nhàng, Lục Diễn Diễn như rót mật vào tai người phụ nữ lớn tuổi bằng giọng nói ngọt ngào "Anh Kì bảo cháu đến trước, anh ấy còn bận việc chắc là lúc nữa sẽ đến cùng anh Thẩm Dịch luôn ạ."
"Thôi thôi, kệ mấy đứa nó đi Diễn Diễn để cô giới thiệu cho cháu một người." Diệp Linh chuyển qua một câu chuyện khác thay vì nói về hai người đàn ông kia.
Haha, có ai mà cô ta cần được giới thiệu nữa không chứ mấy người ngồi ở đây cô biết rõ cả rồi. Đặc biệt là Giản Kiều thì lại càng không phải nói nữa.
Cô ta chưa để Diệp Linh nói tiếp mà vội bắt chuyện như đã thân từ lâu với Giản Kiều "Chào chị, chúng ta lại gặp nhau rồi. Bộ đồ hôm nay chị mặc nhìn nho nhã quá, đúng là quá hợp luôn ấy. Có thể chỉ cho em chỗ mua không?"
'What? Mình mới chỉ gặp cái cô em gái của Lục Bắc Kì mấy lần thôi mà, có được đến nỗi thân thế không? Lại còn chị chị em em nữa có phải là hơi sến không? Nhưng mà trước mặt bà và cô mình cũng không chấp nhặt cô ta làm gì.' Đầu Giản Kiều như nhảy số liên hồi, xâu chuỗi lại một vòng các chi tiết gặp mặt, nói chuyện cũng chưa đến mấy lần mà Lục Diễn Diễn đã cố ý níu kéo mối quan hệ thế này rồi.
Mặc dù Giản Kiều không thuộc tầng lớp quý tộc, tiểu thư có gia thế khủng như Lục Diễn Diễn nhưng cô vẫn có cách ăn nói vô cùng lịch sự và lễ phép tối thiểu.
"Nếu em thích bộ đồ này thì hôm nào rảnh chị em mình cùng đi chọn nhé. Với lại phong cách hôm nay của em cũng rất đẹp và có vẻ hợp với em hơn." Hừ, đấu với ai chứ đâu với Giản Kiều cũng khá là khó nhằn đấy.
"...." Lục Diễn Diễn cười nhẹ nhưng lòng lại chẳng mấy thõa mãn, cô ta cứ nhìn thấy Giản Kiều là cứ xốn xáo hết cả lên.
………………
Ở Hoắc thị.
"Này Kì, cậu thật sự rung động rồi à dạo này toàn thấy cậu quấn quýt lấy Giản Kiều thôi. Đến cả thời gian đến bang hội cũng chẳng có, bây giờ ở đó rối tung cả lên rồi tính sao?" Lục Bắc Kì lo lắng liếc nhìn Hoắc Thẩm Dịch mà lên tiếng.
Bạch Kiến Sinh cũng không biết nên nói gì nhưng xem ra việc Hoắc Thẩm Dịch lâu nay đắm chìm trong tình yêu làm bỏ lỡ bao chuyện như này thật không ổn.
Người đàn ông họ Hoắc kia nghe lão Lục miệng câm nín một lúc, hắn lại đơ ra khuôn mặt trầm tư. "Rung động? Cũng chẳng được cái gì, còn không phải tôi làm gì cũng không có con nối dõi sao? Hừ, thật là hay nhỉ?"
Haiz, lắc đầu rồi thở dài một hơi đầy sự ngao ngán. "Cậu đừng tự lừa mình ai cũng nhìn ra rõ từ khi có Giản Kiều cậu đã thay đổi rất nhiều rồi. Nhưng đừng quên bên cạnh cậu có rất nhiều nguy hiểm, muốn bảo vệ cô ấy thì tốt nhất là đừng để lộ cái điểm yếu này. Gửi phương án giải quyết lần này cho Cao Lãnh đi, để cậu ta xử lý."
"Lại còn cả Trịnh Hy Hy nữa, tôi thấy cô ta là đã không ưng mắt rồi. Cứ hở là quấn lấy cậu như thế không sợ Giản Kiều hiểu lầm à." Bạch Kiến Sinh nói.
Đến là để bàn chuyện của Thần Long bang nhưng mười câu thì chín câu là đã đề cập đến tình cr của Hoắc Thẩm Dịch cùng Giản Kiều rồi. Song Hoắc Thẩm Dịch cũng chẳng để tâm mấy tên này nói gì, hắn mặc kệ mà bấm máy.
Sau một hồi nghe mấy lời lãi nhãi của hai anh bạn trẻ, Hoắc Thẩm Dịch mới mở miệng buông lời "Chẳng ai thay thế được vị trí của Giản Kiều, kể cả Trịnh Hy Hy. Từ nay đừng nói đến mấy chuyện này nữa không thì coi chừng tôi cắt lưỡi hai cậu vứt cho mấy con yêu của hai người ăn."
Bạch Kiến Sinh ôm miệng mà lặng thinh, Hoắc Thẩm Dịch nói được là hắn làm được đấy đừng nên đùa vào lửa vẫn hơn.
Cả ba rời đi sau một trận nói chuyện phiếm, chẳng hiểu sao bên ngoài lạnh lùng mà khi gặp nhau là ba cái người này lại như trẻ con. Nào là nói nhiều, kể khôn xiết rồi lại bàn luận về tình cảm của Hoắc Thẩm Dịch sang đên tận Cao Lãnh nơi xa.
Có lẽ đây là tình bạn mà hiếm ai có được trong truyền thuyết sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...