Sau đó Tạ Lan thường xuyên tới tìm ta, qua hai tháng nhận được điện thoại của hắn, ta mới ngạc nhiên phát hiện ra đó là ngày sinh nhật hắn.
Năm ngoái ta còn chuẩn bị quà cho hắn trước rất lâu, nhưng năm nay mỗi ngày ta đều ở cùng Đoạn Thích chơi khắp nới, vậy mà hoàn toàn quên mất.
Tạ Lan có chút cô đơn nói: "Hôm nay sinh nhật ta, muốn cùng đi đi đến sau núi ngắm sao.
Tạ Ninh, ngươi đi cùng ta được không?"
Cấp ba cũng là thời khắc ta và Tạ Lan âm u nhất, ba mẹ ta không ở cạnh, người duy nhất giúp đỡ ta là bà cũng đã mất.
Cô nương mười mấy tuổi liền thành kẻ bơ vơ, khi đó ta cái gì cũng không hiểu, cũng không sợ đàm tiếu mà thường xuyên ngủ qua đêm trong nhà Tạ Lan cùng với cọ cơm.
Cũng may, mẹ Tạ Lan là ngời rất tốt, chưa từng ghét bỏ ta, cũng không ra ngoài nói xấu, giống như mẹ ta, chiếu cố ta rất lâu.
Mẹ hắn đi rồi, hai chúng ta liền không còn gia đình.
Đoạn thời gian kia thật sự khó khăn.
Mỗi ngày Tạ Lan đều như cái xác không hồn, không khóc, không cười, cả người như choáng váng.
Sau ta phát đỉnh núi phía sau trường học có thể ngắm những ngôi sao xinh đẹp liền lôi kéo hắn lên núi:
"A di nhất định ở nơi đó nhìn chúng ta, nàng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chúng ta."
Tạ Lan lúc ấy không nói chuyện, chỉ dùng sức mà ôm lấy ta, thật giống như chết đuối vớ được cọc gỗ duy trì sự sống.
Cũng chính là sau thời khắc đó, chúng ta ở trong cuộc sống của nhau trở nên không thể thay thế.
Sau đó chúng ta thường xuyên lên núi ngắm sao, chỉ cần tâm tình không tốt liền lôi đối phương lên núi.
Trên núi gió lớn rất lạnh, hắn liền choàng áo khoác cho ta, cũng không nói lời nào, chỉ dựa sát vào nhau.
Cho đến khi lên đại học, rời khỏi thành phố, chúng ta mới không biết đi thế nào.
Hắn nói muốn lên núi, nhất định là tâm tình rất không tốt, cần ta làm bạn.
Chỉ là...!ta nhìn về phía người quay mặt đi làm bộ không thèm để ý, lại dựng lỗ tai lên nghe lén Đoạn Thích, bất đắc dĩ cười nói:
"Tạ Lan, ta đang cùng bạn trai hẹn hò, ngươi một mình đi đi!"
Tạ Lan im lặng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Lục Ninh, ngươi một hai phải đối xử tàn nhẫn với ta như vậy sao?"
Ta nghĩ nghĩ nói: "Ta không muốn chậm trễ ngươi, ngươi có thể hiểu đi!"
Đây là lúc hắn nói với ta, làm tâm ta đau muốn chết.
Hiện tại trả lại cho hắn, để hắn nếm trải tư vị như thế nào đi.
Tạ Lan quả nhiên không nói.
Lúc ta muốn cúp điện thoại, hắn nhẹ giọng nói:
"Ta ở đây chờ ngươi."
Buông điện thoại, ta có chút lo lắng.
Tạ Lan bên ngoài vân đạm phong khinh nhưng thật ra là người cố chấp, nếu không cũng sẽ không giữ vững 28 điều này nhiều năm như vậy.
Đầu xuân, buổi tối rất lạnh.
Tạ sợ hắn sẽ luôn chờ đợi như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định không đi.
Không cần lại dây dưa vô nghĩa, duyên phận của chúng ta cũng chỉ cso 10 năm này.
Quãng đường còn lại, sớm muộn gì cũng phải tự mình đi.
..............
Ngày hôm sau, Tạ Lan gọi điện thoại cho ta, ta không tiếp.
Lúc ta đem chuyện này quên đi, ngày thứ ba, ta nhận được điện thoại của Phùng Tĩnh Nghi.
Trong điện thoại, nàng khóc rất thảm, còn mang theo một tia hận ý: "Lục Ninh, Tạ Lan đang vào phòng ICU, ngươi có thể tới nhìn hắn không?!"
Ta cả kinh, cả người như rơi vào động băng, lảo đảo mặc xong quần áo một đường vượt đèn đỏ mà đến bệnh viện.
Phùng Tĩnh Nghi ngồi ở trên hành lang, mắt khóc đến đỏ hồng, khom lưng ngồi trên băng ghế dài lạnh lẽo.
"Tạ Lan làm sao vậy?!"
Phùng Tinh Nghi ngẩng đầu lên oán hận nhìn ta, trong thanh âm mang theo tiếng nức nở: "Tạ Lan ở trên núi đợi ngươi hai ngày, ngươi vẫn luôn không tới, hắn phát sốt, viêm phổi đã rất nghiêm trọng!"
Ta ngạc nhiên, ta biết Tạ Lan cố chấp, chỉ không ngờ hắn sẽ như vậy.
"Bác sĩ vừa nói hắn bệnh tình nguy kịch cần thông báo cho người nhà," Phùng Tĩnh Nghi che mặt lại, "Hắn đến cả ngời nhà ký tên đều không có, Lục Ninh, ngươi vì sao đối xử với hắn như vậy?!"
Ta ngơ ngác đứng tại chỗ.
Giờ khắc này, ta mới biết được làm bạn mười năm là ý nghĩa gì.
Ta cho rằng không thích hắn là có thể không thèm để ý.
Chính là mười năm qua đi, chúng ta giúp đỡ nhau chống đỡ, nương tựa nhau cho tới tận bây giờ.
Giờ khắc này, cả người ta run rẩy, ta đột nhiên rất sợ, sợ Tạ Lan cứ như vậy chết đi, ta đây cả đời đều không thể tha thứ cho bản thân mình!
Thời gian chờ đợi tựa như ngưng đọng, không biết sau bao lâu, Tạ Lan mới được đẩy ra.
Đồ bảo hộ trên người bác sĩ ướt đẫm, mệt mỏi nói: "Người bệnh đã qua giai đoạn nguy hiểm, buổi chiều nhìn xem không có vấn đề gì là có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Các ngươi ai là người nhà bệnh nhân? Tranh thủ đi thanh toán đi."
Ta lúc này mới nhận ra phía sau lưng đã ướt đẫm, vô lực tựa vào vách tường ngồi bệt xuống đất.
..................
Tạ Lan khôi phục không tệ, buổi tối hắn hiền tỉnh lại.
Khi đó ta đã dựa vào bên cạnh giường bệnh gật gù, cả ngày mệt mỏi lại lo sợ, thật là kiệt sức.
Hắn nhìn ta, trong mắt đầy ý cười:
"Lục Ninh, ngươi cuối cùng cũng đến?!"
Ta không ngăn nổi nước mắt rơi xuống, oán hận nói: "Ngươi có bệnh phải không? Không phải làm ta đau khổ thì chính là làm bản thân mình đau khổ? Đầu óc ngươi choáng váng có phải không?!"
Tạ Lan gian nan kéo khóe miệng: "Kẻ ngốc nhất trên thế giới, bằng không làm sao để ngươi đi rồi mới biết khó chịu."
Hắn trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:
"Lục Ninh, ta thật sự đã hết cơ hội sao?"
Nước mắt theo cằm rơi trên ga trải giường, ta khóc đến chật vật:
"Tạ Lan, ta đợi ngơi mười năm ngươi chưa từng để ý, ngươi vẫn luôn bướng bình như vậy.
Chỉ la ta đã buông bỏ, ngươi cũng nên buông tha chính mình đi."
Hắn đỏ hốc mắt, run giọng nói: "Ngươi đừng khóc, ta thật không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của ngươi, lại làm ngươi khóc."
"Nhưng Lục Ninh, ta thật sự không buông tay được, ngươi tha thứ hay không không sao cả, ngươi đợi ta mười năm, hiện tại đến lượt ta chờ ngươi."
Ta nhìn hắn rớt nước mắt.
Ở bên nhau mười năm, trừ bỏ ngày đầu mẹ hắn qua đời thời điểm Tạ Lan khóc, lúc sau ta không nhìn thấy hắn rơi nước mắt nữa.
Đột nhiên ta cảm thấy rất khó chịu.
Ta đã từng cho rằng chúng ta sẽ làm bạn đến khi bạc đầu, trên thế giới này không có gì có thể đem ta và hắn tách ra.
Nhưng trời xui đất khiến, rốt cuộc là không có duyên phận.
Đoạn nghiệt duyên dây dưa mãi cũng không có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta, định sẵn sẽ bỏ lỡ nhau.
..................
Ba ngày sau Tạ Lan ra viện.
Ta nói rõ với hắn sau đó lập tức tìm Đoạn Thích nhận sai.
Đoạn Thích mặt đã muốn dài đến chạm đất, ta tươi cười bóp vai hắn:
"Tuy rằng ta không thích hắn nhưng trước kia mẹ hắn đã rất chiếu cố ta, khi đó nhà ta một người cũng không có.
Nếu không nhờ bọn họ giúp đỡ, tả khả năng đã sớm chết."
"Coi như là còn ân tình."
Sắc mặt Đoạn Thích hơi hòa hoãn: "Một lần cuối cùng, về sau ta tới chiếu cố ngươi, không cần những người không liên quan."
Ta gật đầu: "Đương nhiên!"
Đoạn Thích không đồng ý buông tha dễ dàng như vậy: "Ta phải phạt ngươi, hôn ta 10 phút!"
Ở bên nhau mấy ngày, Đoạn tổng ngượng ngùng đã biến mất không còn tăm hơi, nắm cổ ta liền hôn xuống.
Ta chỉ cảm thấy trên môi hơi lạnh, đã bị hắn hung hăng nói: "Nhắm mắt!"
Ngoài miệng hung hăng, động tác lại rất dịu dàng.
Đến lúc ta thiếu oxy không nhịn được nghĩ, thật không lãng mạn, đến hẹn hò cũng đều ở văn phòng.
Nhưng mà trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường.
Trải qua thời gian lâu dài và chờ đợi gian nan, ta giống như hồ ly, muốn lưu lại chỉ có hoa hồng trong lòng tiểu vương tử, một người lẻ loi bước đi trong đêm tối, cô đơn và tịch mịch.
Nhưng không sao cả, hồ ly không có tiểu vương tử, nhưng có người ngoài mặt uy hiếp nguơi sửa 180 lần báo cáo sau đó lại trộm làm thay ngươi, ông chủ lòng dạ hiểm độc luôn ồn ào muốn đem ngươi sung quân đi Ghi-nê.
Bước một mình nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng đợi được kết thúc hạnh phúc cho phản thân.
- ------------------------- TOÀN VĂN HOÀN --------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...