Sáng nay Hòa An thức dậy muộn, ra đến quán thì mọi thứ đã đâu vào đó, nước sôi đã có, cà phê cốt đã chuẩn bị xong, bánh được cho vào lò, trái cây đã được rửa sạch chất đầy hai sọt lớn.
"Chồng à, anh là một siêu nhân đó!"
Tâm "khùng" cười toe toét, cao giọng khoe khoang:
"Ngoài siêu nhân này, chủ quán còn tìm được ai tận tụy hơn nữa chứ? haha..."
Mẹ Hòa An nhìn con gái, vui vẻ hỏi:
"Con đã khỏe hơn chưa?"
"Dạ, con ổn rồi mẹ ạ."
Hòa An cười tươi, bắt tay vào việc.
Loáng một chút, khách lại đã đầy quán.
Dễ dàng nhận ra cách pha cà phê của Hòa An rất hấp dẫn cánh đàn ông trên phố, ai cũng thấy vị cà phê của quán "Công Chúa Nhỏ" không những đậm đà, mà còn rất thơm ngon.
"Chủ quán à, cà phê của cô khiến chúng tôi nghiện rồi!"
"Vậy xin hãy đến thường!"
Hòa An luôn nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, nên ai cũng hài lòng.
Dù việc bầu bí khá bất tiện, nhưng vốn là người nhanh nhẹn, nên Hòa An rất tự nhiên với công việc pha chế của mình.
Thi thoảng, Tâm "khùng" lo lắng thấy cô đưa tay đấm lưng, nên nhắc:
"Hòa An, đừng cố quá, Mi Sa không thoải mái đâu!" "Ừ, tôi biết rồi."
Gương mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi nhưng rất vui vẻ của Hòa An hiện ra sau quầy.
"Mi Sa có ba đỡ đầu là siêu nhân chắc vui lắm nè!" "Haha..haha..." Không khí của hạnh phúc!
Hòa An cảm thấy không khí của hạnh phúc trong quán của cô.
Buổi trưa, khách vào quán chủ yếu để uống trà đá đường, và ăn bún mộc.
Đây là combo bán chạy nhất của "Công Chúa Nhỏ", nên Hòa An thoăn thoät ra tô, ba mẹ cô phụ vẫn không xuể, may mà có Tâm "khùng" chạy bàn chứ không chẳng biết làm sao với tiếng giục giã khäp quán:
"Nhanh lên chút đi, chúng tôi đói bụng quá rồi!"
"Ba tô bún mọc đặc biệt nha chủ quán."
"Ép ổi, hai ly"
Đến gần một giờ rưỡi chiều, Hòa An mới có thời gian ngả lưng một chút.
Cô năm trên ghế xếp sau quầy, tay vọc điện thoại xem tin tức.
Reng...reng...
"A lô, Hòa An hả?"
"Anh Điền? Chuyện gì nữa?"
"Em đọc tin tôi gửi chưa?”
"Tin gì?"
Giọng Mặc Điền thoáng chốc trở nên khét lẹt.
"Em xem thường tôi quá, Hòa An.
Lập tức mở tin nhắn ra xem ngay đi"
Nghe khẩu khí, biết đối phương đang rất bực, Hòa An cũng không dám khiêu khích thêm, liền mở tin nhắn ra xem.
"Hòa An, nếu em không ký hợp đồng, tôi sẽ không chuyển tiền trợ cấp nữa, chỉ lo tã, sữa và chỉ phí y tế thôi."
"Hòa An, tôi là ưu ái cho em, vì nghĩ tình nghĩa hai năm qua đó."
"Hòa An, hợp đồng này người nhà Mặc gia không được biết, nên thể diện của em tuyệt đối không tổn thương.
Hãy suy nghĩ cho kỹ."
Đọc qua ba tin Mặc Điền gửi cho mình, Hòa An thấy khó xử.
Cô vẫn là muốn an phận nuôi con, xây dựng cuộc đời tự chủ.
Hợp đồng Mặc Điền muốn cô ký với anh ràng buộc cô và con gái vào anh rất chặt, dẫu rằng mẹ con cô sẽ có nhiều tiền, nhưng tự do hẳn nhiên đã bị hạn chế tối đa.
"Tôi còn phải nghĩ cho kỹ đã, không vội được đâu.
Anh cứ chờ đi."
Đọc tin nhắn của Hòa An, mặt Mặc Điền đen kịt, anh lớn tiếng gọi quản gia, nhưng người giúp việc đứng gần anh lúc đó rụt rè lên tiếng nhắc:
"Thưa thiếu gia, quản gia đã đi đón thiếu phu nhân rồi ạ!"
Vừa nghe đến đó, lửa giận trong người Mặc Điền đột nhiên trở nên nguội lạnh, anh quay qua nhìn người giúp việc, nhếch môi:
"Khi nào quản gia về, gọi tôi."
"Dạ, thiếu gia."
Xe đón Lam Bích không về điền trang ngay, vì cô muốn đi xem một vòng cao nguyên T.
Quản gia được Mặc đại phu nhân dặn dò phải tuyệt đối phục tùng Mặc thiếu phu nhân, nên Lam Bích muốn gì cũng đều được đáp ứng chu toàn.
Xe chạy qua vài con phố nhỏ, nắng bắt đầu gay gắt khiến Lam Bích thấy khát nước, nên lên tiếng nói với người giúp việc của mình:
"Chị mua giúp tôi một ly nước ép."
"Dạ, tiểu thư đợi chút, tôi sẽ đặt nước ạ."
Xe khi đó lướt qua quán "Công Chúa Nhỏ", Lam Bích liền lên tiếng:
"Quán này có phong vị dễ thương, không cần đặt nữa, vào mua nước ép hay sữa lạnh cũng được, chị Loan."
Chị giúp việc bước xuống, Lam Bích ngồi yên trên xe, đưa mắt nhìn khung cảnh quán qua mấy khung kính lớn, thấy khách khứa khá đông, thì tự dưng buột miệng:
"Quán này chắc bán ngon."
"Dạ, thấy cũng sạch sẽ, gọn gàng."
Quản gia giờ mới lên tiếng, ông ta nhìn Lam Bích, nhẹ nhàng nói:
"Thiếu phu nhân về điền trang, nhất định sẽ thích vườn trái cây ở đó.
Chúng tôi sẽ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt."
"Cảm ơn ông.
Tôi không quá cầu kỳ đâu."
Ngay khi đó, chị giúp việc hai tay hai ly nước ép, lại có cả một phần bún mộc kèm theo quay lại ghế bên cạnh Lam Bích.
"Tiểu thư, quán này có bán bún mộc, tôi mua để tiểu thư ăn thử luôn."
Lam Bích vừa uống xong một ngụm nước ép, thấy rất hài lòng:
"Ngon lắm, tôi thích loại nước ép này."
"Tôi nhớ quán rồi, từ mai, thiếu phu nhân muốn ăn uống gì ở đây, tôi sẽ cho người đến mua."
"Cảm ơn ông."
"Giờ chúng ta về điền trang để thiếu phu nhân nghỉ ngơi cho khỏe."
Xe tiếp tục chạy về hướng Tây Nam, nơi có điền trang của Mặc gia.
"Thiếu gia, quản gia đón thiếu phu nhân về đến điền trang.
rồi ạ!"
"Ừ, tôi sẽ xuống, chuẩn bị phòng cho thiếu phu nhân ổn cả chứ?
"Dạ, đầy đủ cả rồi ạ.
"Tốt"
Mặc Điền bước xuống thang lầu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn ra sân nắng.
Từ xa, anh thấy Lam Bích mặc một chiếc váy ren hồng nhạt rất trang nhã, đang khom người xuống xe.
Dù đã mang thai gần sáu tháng, nhưng Lam Bích khá nhanh nhẹn, cô tự cầm dù bước khoan thai trên lối rẽ vào phòng khách.
"Chào anh, em không nghĩ ta sẽ gặp nhau ở đây!"
"Ừ, tôi cũng không nghĩ vậy"
"Anh lên đây vì công việc?"
"Ừ.
Em lên để xả stress đúng không?"
"Dạ"
"Không cần tạo áp lực cho bản thân đâu, không tốt cho.
em bé.
Thời gian này, nên thư giãn nhiều một chút!"
"Dạ.
Mi Mi cũng có vẻ dễ chịu với không khí ở đây." "Mi Mi?"
"Là tên con gái chúng ta.
Anh thấy dễ thương phải không?"
"Ừ, em lên phòng nghỉ ngơi cho khỏe.
Giờ tôi phải đi, có chút chuyện cần làm."
Vẫn gương mặt điềm nhiên không cảm xúc, vẫn giọng nói ôn tồn, nhưng xa cách, Lam Bích chua chát nhận ra khoảng cách giữa họ chưa từng được rút ngắn.
Mặc Điền ra xe, đầu anh vang lên hai cái tên" Mi Sa", "Mi Mi".
"Thế quái nào mình lại có một lúc hai đứa con gái, mà tên thân mật lại na ná nhau vậy nhỉ?"
Nằng nóng càng làm cho sự bức bối trong lòng Mặc Điền
tăng lên.
Anh lái xe ra khỏi cổng lớn, định sẽ đến chỗ Hòa An, ép cô ký hợp đồng nhanh nhanh một chút.
Bốn giờ chiều.
Hòa An định chợp mắt một lát, nhưng Tâm "khùng" đã lại ra phá đám:
"Tôi rửa một núi tô, và mấy chục cái ly to, giờ kiệt sức.
luôn rồi.
Cho tôi uống tăng lực đi vợ!"
Nghe mấy từ "tăng lực", Hòa An phì cười.
Tâm "khùng" luôn gọi nước dùng bún mộc là "nước tăng lực”, và anh ta thường húp một tô mỗi khi làm việc mệt.
Húp xong, sẽ "khà" một tiếng sảng khoái, rồi lại huýt sáo bài "Bông Hoa Nhỏ Trên Thảo Nguyên" trước khi quay lại làm tiếp công việc đang làm dở.
Múc cho "chồng hờ" tô nước dùng nóng thơm phức, Hòa An đợi Tâm "khùng" húp xong, mới động viên anh:
"Rán đi, tối mai tôi bao anh ăn thịt nướng."
Tâm "khùng" cười toe, vui vẻ lui xuống nhà sau, thì bỗng đâu có tiếng nói làm Hòa An giật mình:
"Em trả lời nhanh đi chứ?"
"Ai vậy?"
Hòa An tưởng khách hàng thắc mắc chuyện gì nên quay người lại, liền bät gặp ngay thân hình cao lớn của Mặc Điền
chắn ngang trước mặt.
"Là anh?"
Vẻ thất vọng của Hòa An khiến Mặc Điền tự ái, anh luôn nghĩ mình là người được chào đón, chứ có ngờ đâu bị lạnh nhạt thế này.
"Em có thái độ gì vậy? Tôi đến là muốn em ký hợp đồng ngay hôm nay.
Mai tôi ôi"
"Về thành phố?" "Chứ còn về đâu?"
"Được.
Tôi sẽ trả lời anh tám giờ tối nay.
Ký hay không lúc.
đó sẽ biết."
nay" "Giờ anh về đi.
Chỗ làm ăn buôn bán!" Cái gì vậy trời? Rõ ràng Hòa An có ý nói anh là kẻ cản trở công việc làm ăn của cô.
May cho Hòa An, cô đang bụng
mang dạ chửa, chứ không thì chết với Mặc Điền lúc này rồi.
"Em được lắm, càng lúc càng quá đáng.
Tối nay tôi không nhận được thứ tôi muốn, em không yên thân đâu, Hòa An."
"Tôi không được yên thân? Vậy anh định làm gì? Đốt nhà giết người sao?"
Hòa An nhìn vào mắt Mặc Điền.
Dù cố tình trêu tức anh, nhưng cảm giác nhận lại khi đó là một nỗi buồn.
Hòa An biết họ rất khó quay trở lại lăn ranh cũ.
Mặc Điền không suy nghĩ phức tạp như Hòa An, lúc đó đầu anh chỉ quan tâm đến hợp đồng, nên nghe vậy thì nhếch
môi cười nhẹ:
"Không cần giết người đốt nhà, chỉ cần không để em tự tiện nuôi con tôi thôi."
Nghe mấy lời đó, tim Hòa An thắt lại, cô hoang mang hỏi: "Anh muốn chia cắt mẹ con chúng tôi sao?"
"Hoặc một nhà đoàn viên, hoặc Mặc gia sẽ giành quyền nuôi đứa trẻ, là do em chọn."
Thấy Hòa An lo lắng ra mặt, Mặc Điền bồi thêm một câu:
"À, tôi quên là em luôn yêu tiền, nên chắc sẽ chọn đúng thôi, ha?"
'Tâm "khùng" rửa xong chén bát chạy lên, nhận ra vị khách đứng ở quầy là Mặc Điền, liền lập tức đến bên cạnh, lên giọng:
"Anh vô sỉ quá! Vợ tôi đã không còn liên quan gì đến anh nữa, sao anh cứ tới đây gây sự hoài vậy hả?"
"Vợ anh?"
"Ừ, Hòa An là vợ tôi!"
"Cô ta có yêu anh không?"
Hòa An nghe đến đây, tự dưng cáu quá, đốp chát ngay: "Yêu chứ! Chúng ta luôn yêu nhau, phải không chồng?"
"Phải, vợ yêu!"
Tâm "khùng" nói dứt lời, nhoài người qua quầy, thẳng tay bẹo hai má ửng hồng của Hòa An, nói giọng âu yếm:
"Yêu vợ lắm nè!"
Mặt Mặc Điền chuyển xám, anh khó chịu nhìn Hòa An, mắt tóe lửa:
"Yêu nhau? Hay lắm, nhưng đừng có quên cô đang mang thai con tôi! Cô không phủ nhận được sự liên quan giữa chúng ta đâu!"
"Anh về đi, ở càng lâu tôi sẽ càng làm cho anh thất vọng đói"
Hòa An lãnh đạm nói.
Mặc Điền nhìn cô, biết không nên ép nữa, nên im lặng đi ra cửa.
Nhưng một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Tâm "khùng” bỗng nhiên cao giọng:
"Mặc tổng, tôi cũng không phải là người kiên nhãn lắm đâu, nhớ đó!"
"Anh có nhiều thứ để mất hơn chúng tôi.
Danh tiếng chẳng hạn!"
"Đe dọa tôi sao?" "Không.
Nghĩ xem anh ngủ một đêm tới sáng, cổ phiếu Mặc thị từ hai trăm rưỡi ngàn xuống còn mười ngàn chắc vui
lắm nhỉ?"
Mặc Điền nhìn Tâm "khùng" thù hăn, rồi quay lưng, đóng sầm cửa lại.
Khi ngồi được vào xe, Mặc Điền vẫn chưa thôi tức giận.
Anh nhìn tấm biển hiệu "Công Chúa Nhỏ), rít khế:
"Thăng khốn, dám đe dọa Mặc gia sao?! Thế nào tao cũng phải bứng mày khỏi Hòa An."
"Em nữa, Hòa An, tôi mới là đàn ông của em, tuyệt đối không phải thằng dở người dở ngợm đó đâu!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...