Tiểu Bào Ngư Chú Là Ba Cháu!


Lại nói về Lam Bích.
Sau khi gây cãi với mẹ và giận dữ bỏ về phòng riêng thì mấy hôm liền không mở miệng nói chuyện với bà Quý Hữu.

Đến bữa ăn, Lam Bích đặt món qua điện thoại nhờ người đưa đến, chứ không ăn thức ăn đầu bếp gia đình nấu.

Ngày thứ tư, Lam Bích xếp quần áo vào một va li nhỏ, định sẽ đi đâu đó cho nhẹ lòng.
"Chị hai, lên mang đồ xuống cho tôi!"
Khi Lam Bích xuống nhà thì đã thấy mẹ mình đang ngồi trầm tư trên ghế.
"Con đi đâu giờ này?”
Bà Quý Hữu hỏi con gái.

Lam Bích còn tức giận nên quay lưng lại mẹ cô, im lặng bước hẳn ra sân.
"Bích nhi, đã vậy, sáng mai mẹ lập tức qua hủy liên hôn với Mặc gia."
Câu nói có vẻ quyết liệt của bà Quý Hữu quả nhiên có tác.

dụng với Lam Bích.

Cô quay nhanh lại, hỏi giọng run run:
"Hủy liên hôn?"
"Phải.

Con sẽ không cần làm hài lòng bất cứ người nào nữa.

Sau ngày mai, luật sư gia đình mình sẽ làm thủ tục ly hôn cho con”
Choáng váng trước sự dứt khoát của bà Quý Hữu, Lam Bích không giấu được sự hoảng loạn.

Cô bước nhanh vào nhà, quỳ xuống trước mặt mẹ, khóc nấc lên:
"Xin mẹ, xin mẹ đừng làm thế! Mi Mi cần có bal"
"Chẳng phải con không vui vì bị mẹ chồng bắt phải mổ lấy con sao? Mẹ chỉ là muốn con được thoải mái thôi mài"
"Không, xin mẹ thương Mi Mi.

Con sẽ không làm mẹ lo.

đâu ạ"
"Không biết được, mẹ sẽ xem biểu hiện của con mấy bữa tới đây, Bích nhi à.

".
"Mẹ cho con đi chơi nhé.

Con chỉ muốn hít thở không khí trong lành cho thư thái, nên định lên vùng núi vài bữa thôi..."
Biết Lam Bích đã nhữn như chỉ chỉ, Bà Quý Hữu mới nói;
"Phải có người đi cùng.

Mẹ không cho phép con đi một mình”
Đến đây, thì quản gia lên tiếng:
"Thưa phu nhân, để chị Loan đi cùng tam tiểu thư ạ" "Mặc thiếu phu nhân!"

"Dạ, tôi lại sai.

Mặc thiếu phu nhân ạ."
"Được.

Vậy con định đi đâu?"
"Cao nguyên T"
"Dạ, để tôi thu xếp xe riêng cho Mặc thiếu phu nhân." "Không, tôi đi máy bay.

Tôi không muốn ngồi lâu." "Xe riêng của nhà ta có giường luôn ạ."
"Tôi vẫn muốn đi máy bay!"
"Dạ, vậy xin Mặc thiếu phu nhân chờ thêm chút nữa ạ”
Quản gia vội vã gọi điện cho người của ông ta.

Lát sau, thấy màn hình báo số vé của hai người Hoẵng gia.
"Ta đi thôi.

Xin phép phu nhân."
Bà Quý Hữu gật đầu mệt mỏi, mắt nhìn con gái, dặn dò:
"Con đang mang thai, nên chú ý sức khỏe đó, Bích nhi!"
Lam Bích gật đầu, rồi đi ra cửa lớn.
Chuyến bay cuối cùng của hãng hàng không quốc gia khởi hành lúc mười giờ tối, nên lượng khách không nhiều.

Khoang khách Vip chỉ có mỗi Lam Bích và người giúp việc, họ ngồi cạnh nhau, im lặng.
Gần hạ cánh, người giúp việc rụt rè hỏi Lam Bích:
"Tam tiểu thư, mình ở khách sạn hay gia trang của Mặc gia?"
"Mặc gia có gia trang ở đây?” “Dạ.

Quản gia đã gửi thông tin qua điện thoại cho tôi trước.

giờ chúng ta bay.

Mặc gia có biệt thự, và gia trang ở cao.
nguyên T"
"Chúng ta đừng dính líu tới họ làm gì.

Mình đến khách sạn tốt nhất ở đây đi.”
"Dạ.

Vậy sẽ ở Đại khách sạn."
Lam Bích gật đầu, rồi quay qua nhìn biển ánh sáng đang gần hơn dưới cánh máy bay.

Họ bắt đầu giảm độ cao.
Đại khách sạn.

Phòng vip 2501.
“Tam tiểu thư, cô muốn ăn gì thêm không?"

"Tôi muốn ăn bún sườn."
"Để tôi gọi nhà hàng xem họ còn làm việc không?"
"24/7.

Họ luôn làm việc, không cần phải hỏi đâu.

Nhưng món bún sườn họ làm được không thì tôi không chắc."
"Dạ, vậy tôi sẽ hỏi chuyện bún sườn."
Không hiểu sao Lam Bích đột nhiên lại nhớ đến thư ký Hảo.

Cô tự hỏi lúc này liệu quán Thanh Nhã gần nhà anh ta còn mở cửa không, rồi tự cười nhạo bản thân:
"Mình ham ăn từ lúc nào vậy nhỉ?"
Đang nghĩ ngợi, Lam Bích nghe thấy có ai đó gọi mình.
"Tiểu thư, tiểu thư!"
"Chuyện gì?"
"Bún đây.

Tiểu thư ăn cho nóng."
Trước mặt Lam Bích là một chiếc tô sứ trằng, trình bày: đẹp mắt, với bún và sườn non, mộc nhĩ và mọc, đang bốc khói nghỉ ngút.
"Ngon quá.

Tôi ăn đây."
Buổi sáng trên cao nguyên rất đặc biệt, mát lạnh và thơm mùi cây cỏ.

Người giúp việc tên Loan vén rèm cửa lớn, để không khí trong lành đầu ngày ùa vào phòng, rồi quay sang nhìn Lam Bích.
“Tiểu thư, cô có lạnh không?" "Không, tôi rất thích khí hậu này.

Dễ chịu quát"
Nhìn gương mặt tươi tăn của chủ nhân, chị người làm thấy an tâm, bèn nhän tin cho quản gia:
"Tiểu thư đã khá hơn rồi.

Phiền ông báo cho phu nhân biết."
Sau bữa sáng, Lam Bích đi cùng người giúp việc đến khu vực hồ U Tịch, một địa điểm tham quan nổi tiếng gần khách sạn.

Họ khá thoải mái khi chụp hình cho nhau giữa cảnh thiên nhiên.
"Tiểu thư, đúng là không khí trong lành này rất dễ chịu.

Nhà ta tuy rộng lớn, nhưng không bao giờ có được sự tự nhiên kỳ diệu này."
Câu nói hoa mỹ của người giúp việc khiến Lam Bích để ý.

Phải, chưa bao giờ cô thấy người nhẹ nhàng sảng khoái như: thế này, dù biệt thự Hoằng gia cây cối rất nhiều.
"Ừ, chúng ta chơi ở đây vài ngày rồi hẳn về."
Vừa nói xong, thấy đứa nhỏ đạp mạnh một cái, Lam Bích đưa tay xoa bụng, nói giọng âu yếm:
"Mi Mi, con cũng thích không khí ở đây ư?"

Hòa An về nhà khi quán "Công Chúa Nhỏ" đã đóng.

Mọi việc dọn dẹp đều một tay Tâm "khùng" đảm đương.
Ba mẹ Hòa An đang ngồi uống trà nóng ngoài phòng khách cùng nhau, thấy Hòa An về tới, mặt mày xám xịt thì lo lắng hỏi:
"Con có gặp ba đứa nhỏ không?”
"Dạ có."
"Chuyện thế nào?"
"Không có gì quan trọng hết, là anh ta dở chứng kiếm cớ chọc giận con thôi."
"Con cũng đừng gay gắt quá, dù sao, đó cũng là ba Mi Sa."
Nghe ba chữ "ba Mi Sa", tự dưng Hòa An nổi giận, cô nói giọng khó chịu:
"Con đi ngủ đây, mệt quá rồi."
Hai ông bà già nhìn nhau, rồi nhìn con gái, nói nhẹ nhàng: "Con nghỉ ngơi cho khỏe.

Chuyện gì cũng để mai tính đi" "bạ"
Nhìn theo dáng đi đã có phần nặng nề của Hòa An, mẹ cô.

thì thầm với chồng:
"Con bé gặp phải chuyện gì không ổn đâu ông.

Tôi biết vẻ mặt này của nói"
Người cha gật đầu tán thành.
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng xưa giờ cần chúng ta nghe, nó sẽ tự nói ra."
"Thôi, cứ chờ coi sao đã."
Mẹ Hòa An đứng dậy, đi ra khóa chặt cổng nhà.

Đồng hồ cũng vừa gõ được mười một tiếng chuông.
Trong phòng riêng, Hòa An tăm qua loa xong thì ra ngồi trên giường, nghĩ ngợi miên man.
"Mình có nên ký không nhỉ?"
Vừa tự hỏi, Hòa An vừa nhìn ra ngoài.

Tên cao, trăng cuối tháng mỏng như lá lúa làm cho cảnh đêm càng thêm u tịch, gió lạnh lùa vào cửa sổ khiến Hòa An bất giác rùng mình.

Cô căng mắt nhìn xuống khoảng sân nhỏ đầy bóng tối, lòng cứ dậy lên cảm giác lo âu.
"Mong sao anh ta giữ đúng lời hứa."
Em bé trong bụng trở mình, Hòa An đưa tay xoa nhẹ, nói khế trấn an:
"Ba con là người thích gây sự, nên mẹ phải gồng lên chút thôi, Mi Mi à!"
Như hiểu tâm tư của mẹ, em bé không đạp nữa, Hòa An mỉm cười đặt mình lên giường, chăn ga mát lạnh khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, tin nhăn của "ba Mi Sa" gửi tới vẫn không đánh thức được Hòa An, mấy ngày mệt nhọc đã khiến cô ngủ say.

như chết.
Mặc Điền nhắn tin cho Hòa An, vì không ngủ được.

Anh hết nhìn lên trần nhà, lại ra cửa sổ nhìn xuống khoảng vườn lung linh đèn.
"Hòa An bướng bỉnh xưa giờ, nhưng cô ấy ký hay không khó đoán quá.

Đứa nhỏ hình như làm cô ấy thay đổi nhiều."
Nói đoạn, nhìn vào điện thoại, không thấy tin nhắn trả lời thì lại nhắn thêm hai tin nữa.
"Mai nhìn thấy, chắc Hòa An sẽ ký."
Buổi trưa, Lam Bích và người giúp việc ăn uống rất thoải mái bên nhau.

Họ không câu nệ thân phận chủ tớ, mỗi người đều có chuyện để kể, nên chẳng mấy chốc mà câu chuyện hôn nhân vì gia tộc của Lam Bích đã đến tai Loan.
"Tiểu thư đừng quá lo, cũng không nên buồn, Mặc thiếu gia nhất định có trách nhiệm với mẹ con cô.

Trẻ con dễ thương, nhất định sẽ cảm hóa được Mặc thiếu gia thôi."

Nghe mấy lời êm dịu này, Lam Bích tự nhiên thấy lạc quan, mỉm cười.
"Ừ, tôi sẽ nghĩ theo hướng đó.

Mi Mi nhất định là đứa trẻ đáng yêu, ai nhìn cũng thương mến."
"Dạ phải đó, tiểu thư." Họ ăn thêm món tráng miệng, về phòng xem phim.
Vừa khép cửa, Lam Bích nghe có g chuông điện thoại, nên vội vàng bước lại giường.

Là cuộc gọi của Mặc phu nhân.
"Con dâu, ta nghe nói con đi nghỉ ngơi vài hôm?” "Dạ, mẹ"
"Mặc gia có hai cơ ngơi ở đó.

Con nên ghé qua để được chăm sóc tốt hơn."
"Con đang ở Đại khách sạn, điều kiện cũng rất tốt ạ.

Mẹ đừng lo."
"Ta đã dặn dò người của Mặc gia ở đó, nên chắc trưa hôm nay, họ sẽ đưa xe đón con về an dưỡng ở điền trang."
"222"
"Nhân tiện ta biết con không thích việc sinh mổ, mà gây với mẹ đẻ.

Đừng như vậy!"
"Con vẫn cho rằng việc ngày tốt giờ tốt vốn là sự mê tín.

Thiết nghĩ, chúng ta vẫn cho mình văn minh, thì nên dẹp bỏ.

cách nghĩ này!"
"Không đâu con, chuyện đó không hề mê tín.

Mỗi người mỗi vật đều có thời điểm tốt xấu.

Nếu được chọn, sao không làm?"
"Con không làm có được không mẹ?”
Giọng phản kháng yếu ớt của Lam Bích càng khiến Mặc phu nhân quyết liệt hơn.

Bà dùng giọng uy quyền vẫn hay dùng.
với kẻ dưới, nói chậm từng từ:
"Lam Bích, con nhất định phải mổ lấy con.

Đừng suy nghĩ nhiều cho mệt! Vậy nha."
Cúp máy, Lam Bích chưa kịp nói thêm được gì thì đã nghe tiếng chị giúp việc gấp gáp:
"Thưa, người của Mặc gia đem xe tới rước tiểu thư đến điền trang."
"Gì vậy? Họ thật quá đáng!"
"Tiểu thư bình tĩnh.

Quản gia của điền trang đích thân tới đón cô, lại nói Mặc thiếu gia đang ở điền trang."
"Gì vậy? Họ thật quá đáng!"
"Tiểu thư bình tĩnh.

Quản gia của điền trang đích thân tới đón cô, lại nói Mặc thiếu gia đang ở điền trang."
"g2" "Tiểu thư nên đi.

Việc này tốt, chứ không hề xấu!" "Ừ, tôi biết rồi”
Nói xong, Lam Bích để mặc người giúp việc thu xếp đồ đạc, bước nhanh ra khỏi phòng, xuống sảnh tiếp tân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui