Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi
Đều đặn một ngày hai bữa, cô gặp anh. Lại ngồi ăn cùng nhau và lại không một câu nói nào thốt ra từ hai bên. Sau bữa ăn tối, mỗi người lại trở về phòng của mình. Tĩnh lặng như chẳng có bất kỳ sự thay đổi gì , Triệu Khắc Minh đã ra nước ngoài giải quyết một số chuyện, mọi việc trong nhà đều giao lại cho anh .
Mấy hôm nay ở trong phòng hoài cũng chán, cô bắt đầu mò mẫm mọi thứ trong nhà. Từ khu vườn được chăm chút kỹ càng từng ngọn cỏ đến ngôi nhà nhỏ bằng gỗ của mấy chú thỏ con sau vườn đều khiến cô thích thú. Ít ra thì nơi đây cũng có chút biểu hiện gọi là nhà. Ở đây không nhiều người làm cho lắm, chỉ có dì Minh đã già nhưng vẫn còn khỏe mạnh và hai người hầu gái. Tất cả đều có phòng ngủ cho riêng mình không khác gì những người thân trong nhà. Nhưng bọn họ đều khá kín tiếng khiến cô cảm thấy khó chịu, tất cả giống như robot không có bất kỳ cảm xúc nào. Nơi đây đặc biệt yên tĩnh.
Bảo Nhi đi dọc hành lang, cô di di ngón tay theo từng cánh cửa. Bất chợt cô dừng lại trước một căn phòng khá cũ kỹ nhưng được chăm sóc cẩn thận. cô đẩy cửa bước vào. Tối quá, ánh đèn mờ ảo khiến cô chẳng thấy gì. Cô bấm công tắc. Một tấm hình to lớn treo trên tường khiến cô hoảng sợ . Quá đột ngột, cô giật mình lùi lại. Chợt một bàn tay tóm chặt lấy cánh tay cô:
-Ai cho cô tự ý vào đây?
Là Lục Phong , cô lắp bắp:
-Em, chỉ là...
-Ra ngoài ngay!
Lục Phong gần như lôi cô ra khỏi căn phòng đó, cánh tay rắn chắc của anh ta khiến cô tưởng như mình sắp gãy xương đến nơi.
-Từ nay không được đến đó nữa nhớ chưa!
Lục Phong dọa cô. Dù anh không dọa thì cô cũng chẳng dám bén mảng đến đó nữa. Phòng gì đâu mà đáng sợ, nhưng cô chợt cảm thấy kỳ lạ. Người đàn bà trong tấm hình, dường như cô đã gặp ở đâu đó, cảm giác rất quen. Ai vậy nhỉ? Tại sao Lục Phong lại không muốn cô nhìn thấy! Lúc nãy trông anh ta rất giận dữ. Rốt cuộc là vì sao?
________________________
Không hiểu sao tối nay Lục Phong lại bảo cô ăn mặc thật đẹp. Chẳng biết anh ta sẽ đưa cô đi đâu. Bảo Nhi ngắm mình trong gương, cũng không quá tệ. Bộ váy hở vai màu trắng muốt lại càng đẹp hơn khi khoác lên người cô. Ngay cả Lục Phong khi nhìn thấy cô cũng hơi ngẩn người.
Nơi cô đến là một nhà hàng Trung khá kín đáo. Cô khoác tay anh đi xuống như bao cặp đôi khác nhưng giữa chừng anh gỡ ra làm cô có chút hụt hẫn và ngại .
- Xin chào Triệu thiếu gia, đây là ....- 1 ông chủ bụng bự cầm ly rượu đi tới , đưa vẻ mặt thích thú về phía cô
- Không cần để ý tới cô ta , chỉ là một nhân viên quèn trong công ty thôi - Lục Phong nói rồi nở nụ cười thâm hiểm .
Ngay giờ phút đó , người cô bắt đầu đông cứng lại, là vậy sao ? lí do anh kêu cô mặt thật đẹp để tới đây là sĩ nhục à ?, đưa ánh mắt căm phẫn về phía anh, Lục Phong đã nhìn thấy nhưng lại giã vờ như chưa thấy gì ! Rất tự nhiên, anh cười nói với những người xung quanh như chẳng có gì , Bảo Nhi chẳng mấy dễ chịu, cô cười một cách gượng gạo, rồi nói :
- Tôi có chút mệt trong người , tôi qua ghế kia ngồi - nói rồi Bảo Nhi bước chân đi dù cho anh có cho hay không !
Tới ghế rồi , Vậy ra anh định hạ nhục cô theo kiểu này đây. Không cần nói ra cũng biết, một nhân viên quèn đến nơi của những người giàu có uống rượu vang xa xỉ thế này ngoài mục đích thăng tiến bằng con đường tắt thì chẳng còn gì hết. Anh ngoài việc không muốn người khác biết cô là vợ anh lại còn muốn sỉ nhục cô nữa.
- Triệu Lục Phong, tôi hận anh- cô nói thầm trong miệng .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...