Một tháng sau......
- Kính chào ông chủ
Đám người hầu đang làm công việc của mình , khi thấy Triệu Khắc Minh đều dừng lại và cúi chào, ông gật đầu không nói gì nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn ở phòng khách ngồi xuống, đưa tách trà lên miệng từ từ thưởng thức, không lâu sau anh và cô cùng đi xuống, khi gặp ông, hai người rất là ngạc nhiên nhưng anh nhanh nhẹn nói trước:
- Ba về lúc nào sao không nói con ra đón
- Ba mới về- Ông hiền từ đáp sau đó quay sang nhìn cô.
Nhìn thấy được ông đang nhìn mình, cô ngại ngùng nói:
- Con chào ba!
- Được rồi, hai đứa ngồi xuống đây ta nói chuyện!
Ông đưa gương mặt nghiêm khắc lên nhìn hai người, cả cô và anh đều rùng mình. từ từ đi lại chiếc ghế đối diện với ông ngồi xuống:
- Chuyện gì vậy ba?- Lục Phong tò mò hỏi
- Hai đứa tính khi nào cho ta có cháu bồng !
Triệu Khắc Minh nghiêm túc nói, nghe lời ông bỗng hình ảnh hôm bữa hiện về khiến mặt cô đỏ như cà chua chín, thấy vậy anh liền lên tiếng:
- A....chúng ta chưa ăn bữa sáng mà ha, dì Minh, mau dọn bữa sáng lên đi!
Triệu Khắc Minh biết con trai mình đánh trống lãng nên cũng thôi, khi bữa sáng được dọn lên, cả 3 người đang ngồi ăn, cô gắp một miếng cá rồi đưa vào miệng bỗng cảm thấy muốn nôn, bụm miệng chạy vào phòng tắm, từ trong phòng tắm phát ra tiếng nôn mửa .
Lục Phong kinh ngạc nhìn cô, lo lắng chạy đến gõ cửa phòng tắm.
- Tiểu nhi, em sao vậy ?
Từ trong nhà tắm truyền ra tiếng nôn cùng tiếng nước chảy. Càng làm cho anh hốt hoảng , gấp gáp gõ cửa liên tục
- Tiểu nhi , trả lời anh đi. Em có làm sao không ?
Một lúc sau , Bảo Nhi đứng bên trong nói vọng ra :
- Em không sao !
Anh lo lắng không thôi, chỉ có duy nhất một người lúc nãy tới giờ ngồi im, khuôn mặt mỉm cười , dù gì ông cũng đã từng làm cha nên ông có kinh nghiệm hơn.
Mấy phút trôi qua , cánh cửa bị đẩy ra. Lục Phong nhanh chân chạy đến bên cô . Nâng cằm cô lên , xem xét gương mặt xinh đẹp.
- Tiểu nhi, chuyện gì vậy ? Nói cho anh nghe đi ? Em thật sự không bị làm sao chứ ?
Bảo Nhi mỉm cười dịu dàng nói:
- Em không sao mà, chỉ là có chút mệt thôi! Em về phòng trước!
Nhận được cái gục đầu của anh, cô từ từ quay người bước lên phòng, anh đi đến bàn ăn ngồi xuống thì Triệu Khắc Minh lên tiếng:
- Con nên đưa nó đi khám bác sĩ!
- Vâng, lát con sẽ đưa cô ấy đi!
...........................
Anh đang ngồi trước cửa phòng khám , cô đã vào bên trong lâu như vậy mà vẫn chưa ra, không lâu sau, một bác sĩ đi ra ngoài:
- Anh là người nhà của bệnh nhân ?
- Đúng, là tôi- Anh lạnh nhạt nói
- Vợ anh đã có thai được một tháng, trong thời gian này anh nên cho cô ấy nghỉ ngơi!
Khuôn mặt anh trợn to , ngay lập tức , gương mặt anh tuấn trở nên bừng sáng như ánh dương, cô có thai sao ? Anh sắp được làm cha rồi! Không nói nhiều anh bỏ mặc vị bác sĩ đó , tức tốc chạy vào phòng ôm chầm lấy cô, giọng nói không nén được vui mừng:
- Tiểu nhi, chúng ta có bảo bối rồi, anh được làm cha rồi
Cô cũng rất xúc động , vui mừng ôm lấy anh. Cô tin rằng anh sẽ là người cha tốt nhất trên đời này.
- Bây giờ anh đưa em về!- Giọng anh ôn nhu nói
- Được!
..........................
Sau khi về nhà, cô thấy mệt nên lên phòng nghỉ trước, anh vui mừng chạy đến phòng làm việc của Triệu Khắc Minh mà quên luôn gõ cửa:
- Ba, Bảo Nhi đã có thai rồi!
Triệu Khắc Minh đang làm cũng ngước đầu lên, mỉm cười nói với con trai:
- Ừm, con sắp được làm cha rồi đó!
________________________-
Kể từ sau hôm đó, ngày nào anh cũng đi làm trễ rồi về sớm, anh rất chu đáo nha, mua những thứ cô thích ăn, rãnh còn đọc sách bà bầu nữa . Cảm giác được làm cha thật thích mà, ngày nào anh cũng ôm bụng cô thủ thỉ những lời với đứa bé, như hôm nay:
- Con ơi, con à, bao giờ con mới ra ngoài chứ.
-Ba đang chờ con ở ngoài đây, chỉ cần con ra là ba sẽ bế con ngay.
- Tiểu bảo bối của ba ngoan, không hành hạ mẹ!
Đó là những câu tự kỉ 1 mình của anh và em bé trong bụng cô. Ngày nào anh cũng nằm áp mặt vào bụng cô thủ thỉ làm cô bật cười nhưng cảm thấy thật hạnh phúc.
- Con còn nhỏ mà, làm sao nó hiểu anh nói gì được!
- Con sẽ hiểu được anh nói mà, em yên tâm- Anh cười híp mắt nói, thật hạnh phúc!
.......................
1 năm sau..............
Cô đã sinh ra bảo bối, đó là một bé trai nha, ba nó và ông nó rất vui mừng.
Trên chiếc giường to lớn ,người đàn ông nằm bên cạnh cựa quậy ôm chặt lấy cô dưới lớp chăn. Cô biết là anh tỉnh dậy rồi.
- Buông ra nào , em muốn đi qua xem con thế nào- Cô vỗ nhẹ cánh tay của anh
Lục Phong chỉ "um" nhẹ một tiếng như đứa trẻ , không chịu buông cô ra .
- Em suốt ngày chỉ có con thôi, em không quan tâm gì đến anh cả!
Bảo Nhi nằm bên cạnh mà cảm thấy buồn cười, có người cha nào lại đi ghen tị với con mình chứ:
- Thôi nào , anh đã làm cha rồi đấy.
- Làm cha thì làm cha chứ, Tiểu nhi à, em không nên phân biệt đối xử như vậy , dù gì cũng nhờ anh mà em mới có được bảo bối, em không quên ân nhân của mình chứ ?
Lục Phong như con nít oán trách với cô, làm sao anh không giận cho được, cô suốt ngày cũng chỉ có con thôi không quan tâm gì tới anh cả, chờ tiểu tử kia lớn lên anh nhất định sẽ đánh nó một trận vì dám cướp đi Bảo Nhi của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...