Tiểu Bảo Bối Của Tống Dật Minh
Anh nhìn qua chiếc áo sơ mi đã bị anh xé rách nằm trên đất, nghĩ có lẽ không thể dùng được nữa, vì thế anh quyết định cởi áo vest của mình ra trùm lên người cô sau đó nhấc bổng bế cô vào lòng.Anh bước ra khỏi căn phòng, vừa đi vừa nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, đôi má ửng hồng trên làn da trắng sáng của cô, khiến Tống Dật Minh hai mươi lăm năm chưa gần nữ sắc lại cảm thấy tâm trí mình đang bị cô gái này điều khiểnTống Dật Minh bế cô ra xe đưa thẳng cô về căn vinh thự riêng của mình.Về trước căn vinh thự, anh bước xuống xe với bao nhiêu sự ngỡ ngàng từ các người làm, mọi người thì thầm nói:“ Ông chủ thế nào lại ôm một người phụ nữ về nhà, quần áo lại chẳng chỉnh tề, tôi làm ở đây cũng đã 5 năm nhưng đây là lần đầu tôi thấy cậu chủ gần nữ sắc…”Khi thấy Tống Dật Minh bước tới các tiếng xì xào ban nãy bỗng tắt liệm đi chỉ còn lại tiếng bước chân vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát của Tống Dật Minh.Bước tới trước mặt người hầu lớn tuổi nhất ở đây, cũng là vú nuôi của Tống Dật Minh từ nhỏ đến lớn khi anh dọn ra ở riêng bà ấy cũng theo anh đến đây“ Vú Tần, vú chuẩn bị giúp tôi một bộ đồ cho cô ấy và giúp tôi nấu một bát canh giải rượu mang lên phòng cho tôi.”Nói rồi anh ôm cô đi thẳng lên cầu thang mọi người cũng đưa mắt nhìn theo khó hiểu…ba mười phút sau bát canh và bộ đồ được vú Tần mang lên“ Cậu chủ, tôi đã mang những gì cậu cần đến rồi.”Tống Dật Minh giọng không nặng không nhẹ nói:“ Vú cứ để trên bàn cho tôi là được rồi.”Bà vú nghe thấy thì đặt ngay lên bàn định quay lưng đi thì các thắc mắc đang cần giải đáp của bà lại khiến bà khó chịu, bà nhẹ giọng hỏi:“ Cậu chủ, cô gái này là…?”Bởi vì mẹ anh mất khi anh còn rất nhỏ vú Tần là người chăm sóc anh từ bé nên anh đối với bà từ lâu cũng đã xe như người nhà của mình, giọng không nặng không nhẹ đáp:“ Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”Bà vú cười thầm rồi nhẹ nhàng bước ra, bởi vì hơn ai hết không chỉ có ông nội ngay cả bà vú cũng mong chờ thấy được ngày anh có được gia đình cho riêng mình.Anh giúp cô lau sơ người mặc quần áo vào rồi nhẹ nhàng dùng miệng của mình móm từng ngụm canh vào miệng cô.Sau khi tất cả đều xong, bát canh cũng đã hết sạch và *con mèo nhỏ* trước mặt anh vẫn ngủ say không biết gì.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn đấp kín cho cô sau đó qua phòng sách kế bên làm việc.…Sáng hôm sau, ánh nắng rọi vào từ khung cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Lý Y Y khiến cô thức giấc.
Cô từ từ mở mắt ra khung cảnh xung quanh khiến cô hết sức ngỡ ngàng, một căn phòng thiêng về tông tối không gian vô cùng rộng rãi và thông thoáng.
Cô nhìn lại bộ đồ đang mặc trên người của mình dường như lại không phải bộ đồ hôm qua của cô.
Cô tưởng rằng mình vẫn đang nằm mơ nên lấy tay vả thật mạnh vào mặt của mình một cái mạnh đến mức cô không chịu được mà la lên:“ A, đau quá, vậy những thứ này đều là thật sao?”Trong đầu cô đang là một mớ câu hỏi nghi vấn thì có một âm thanh của một người đàn ông cất lên khiến cô bừng tỉnh:“ Chào buổi sáng, mèo nhỏ.”Cô ngoáy đầu lại nhìn thì trước mắt cô lại là một người đàn ông xa lạ, cô nhìn một lượt đánh giá, anh cao khoảng một mét tám mươi, có vẻ lớn tuổi hơn cô, gương mặt rất tuấn tú góc nghiêng có thể thấy được xương hàm, sóng mũi cao thẳng, hang lông mài đen đậm, cặp mắt trông rất hút hồn người đối diện, trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở dưới là chiếc quần tây âu đen trong rất chững chạc.
Cô thầm nghĩ anh đúng là một mẫu đang ông lí tưởng của bao cô gái ao ước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...