"Đốt,đốt hết cho tao."
Julian đang đỡ Vương Ngọc Hải Lam xuống cầu thang,mỗi bước đi đều nơm nớp sợ bị phát hiện.
Nhưng hàng động này bây giờ có lẽ chỉ là thừa thải,phía dưới nhà đang rất hoảng loạn,tiếng bước chân rầm rập vang vọng đến tận chỗ hai người.
"Hải Lam,hồi nãy mày có nghe cái gì không?" - Julian nhàn nhạt hỏi,trong lòng mang dự cảm không tốt đẹp mấy.
"Có."
"Mày nghĩ nó ám chỉ đốt ở đây là đốt cái gì?"
"..."
Hàng ngàn giọt mồ hôi tuôn rơi.
Hai cặp mắt đáng thương ầm thầm trao nhau câu trả lời.
Còn cái gì ngoài cái nhà nữa.
"DỌT LẸ."
Sau tiếng hét thảm thiết,hai trái tim cùng chung nhịp đập mặc kệ thương thế,cùng nhau chạy như bay xuống dưới nhà.
Lửa bắt đầu bốc lên.
Đám đàn em của Tuấn Hạo và ngay chính cả hắn ta,tất cả đều bị người của Giang Minh khống chế nhốt vào trong nhà,dùng những bình xăng mà Tuấn Hạo đã chuẩn bị từ trước,"món quà" đáng lẽ chỉ dành riêng cho Vương Ngọc Hải Lam và Thiên Ân giờ đây đã trở thành một tấn thảm kịch kinh hoàng.
Tuy nhiên rất may,mọi người đều đã thoát chết nhờ cửa sổ ở sau nhà mà Thiên Ân đã khó khăn lắm mới mở ra được trước đó.
Chỉ còn Julian với Vương Ngọc Hải Lam còn đang quần đi quần lại trên cầu thang,đã vậy Julian lại còn không chuyên tâm,cứ làm những chuyện thừa thải.
"Thằng nhóc đó không biết đâu rồi?" - Julian nhìn quanh quất,cầu thần linh liên tục mong cậu nhóc đó đã thoát ra ngoài bình an.
Vương Ngọc Hải Lam gấp gáp.
"Chắc nó cũng đã thoát ra ngoài rồi.
Ai ở yên đây chờ chết hả."
Đang chạy,bỗng dưng một bóng đen xuất hiện sau lưng Julian,nắm cổ áo nàng ném thật mạnh,đầu đập vào cửa phòng bất tỉnh.
Nghe tiếng kêu của Julian,Vương Ngọc Hải Lam còn chưa kịp lo lắng cũng đã bị tóm lại,sức đàn ông hung bạo từ đằng sau kẹp cứng lại cổ chị,vật thể sắc lạnh kề cạnh sát ngay cổ họng.
"Mày sẽ không thể thoát khỏi tao đâu."
Vương Ngọc Hải Lam cười lạnh,chẳng cần quay đầu lại,cũng thừa biết kẻ đằng sau chính là Tuấn Hạo,chị biết hắn sẽ không bao giờ để chị trốn thoát một cách dễ dàng mà.
Vương Ngọc Hải Lam cố sức giẫy dụa nhưng thất bại.
Cơ thể kiệt quệ,tầm nhìn mơ hồ quay cuồng,nhưng nhìn Julian nằm im lìm đằng kia khiến chị càng không muốn gục ngã,nhất định không thể lôi thêm một người vô tội vào oán thù mù quáng của chị và Tuấn Hạo nữa.
Tuấn Hạo cũng không khá hơn,cứ thế này không thể chần chừ được,hắn vung dao,đôi mắt nhập nhèm nhắm ngay yết hầu của Vương Ngọc Hải Lam.
Kết thúc hết đi.
Cái...cái gì?
Lưng Tuấn Hạo đột nhiên trùng xuống,một bóng trắng nhỏ từ đằng sau nhảy lên người hắn,cắn thật mạnh vào cổ hắn,tình huống bất thình lình xảy ra làm hắn giật mình không thể lường trước,con dao trên tay cũng bị văng ra đất.
Bị cắn đau,Tuấn Hạo vội buông Vương Ngọc Hải Lam,tức điên gỡ kẻ phá đám đang bám chặt trên người mình.
Còn Vương Ngọc Hải Lam vừa được thả ra liền lập tức ho khan,chỉ kịp nhìn sơ qua người vừa cứu mình,nghĩ có thể là thằng nhóc mà Julian đã nhắc đến.
Vừa nhớ đến Julian,Vương Ngọc Hải Lam liền chớp lấy cơ hội nhẹ nhàng tiến qua đỡ Julian chạy thoát.
Dùng mớ sức lực tồi tàn còn lại của mình,hai người cuối cùng cũng thoát ra được bên ngoài,Vương Ngọc Hải Lam đặt Julian nằm xuống bãi cỏ cách khá xa ngôi nhà.
Nhìn ngọn lửa bắt đầu lớn dần,chắc chắn đã may mắn thoát ra rồi,chẳng ai muốn quay lại một lần nữa.
Vậy mà lúc trấn tĩnh lại,chị đã thấy mình đang nhảy qua cái cửa sổ,tìm cách đi lên lầu.
Vương Ngọc Hải Lam không màng đến tính mạng của Tuấn Hạo,hắn có chết cháy trên đây chị cũng mặc kệ,hắn đã có ý định gϊếŧ chị thì đây âu cũng là cái giá mà hắn phải trả.
Nhưng chị không thể bỏ mặc thằng nhóc đó.
Thằng nhóc đó...
Đáng ra chị phải nghĩ ra từ đầu chứ,đâu có ai chỉ vì một người dưng mà bất chấp tính mạng đi cứu.
Tại sao điều quan trọng thế này mà đến khi chị quyết định quay lại mới nghĩ ra chứ,khoảng khắc chị bỏ mặc,không ngần ngại đưa Julian đi chắc người đó đã đau đớn lắm...
Xin lỗi,xin lỗi...
- -------------
Tuấn Hạo điên cuồng siết ngón tay bóp chặt lấy cổ người nằm bên dưới,cả người tản ra sát khí đáng sợ nhưng trên môi kì quặc lại nở nụ cười hào hứng.
"Ồ,xem ai đây,không phải Thiên Ân sao? Anh mày vất vả kiếm mày suốt mấy hôm nay,không thể tin mày lại tự mò tới đây tìm cái chết."
"Mày đúng là con ngu,mày đến lúc này đã nhìn ra bộ mặt thật của Hải Lam chưa? Nó đã bỏ mày rồi,nó bỏ mặc mày chết ở đây,nếu trước đây mày nghe lời tao khuyên thì giờ đã chẳng ra nông nỗi này rồi."
Cổ bị bóp chặt,Thiên Ân hít thở không thông,tuy vậy cô vẫn không hối hận hành động ban nãy cô dành cho tên ác nhân này.
Cô cũng không trách chị,cô đã giấu thân phận để đến đây cứu chị,chị không biết cũng đúng thôi,chứ không bao giờ chị bỏ mặc cô đâu,cô biết điều đó,dù người khác có xuyên tạc thế nào cô vẫn tin chắc điều đó.
Từ khi ngọn lửa bùng lên,cô chưa hề rời khỏi đây,cô vẫn lo lắng chờ chị,nếu không phải thoát ra cùng chị,cô nhất quyết sẽ không đi đâu hết,cô không muốn cả hai lại phải xa cách một lần nữa,vì nó có thể là mãi mãi.
Nhưng khao khát của cô có thành sự thật không khi số phận nghiệt ngã này cứ dí theo cô với chị đến giây phút cuối cùng.
Là một kết thúc đau khổ? Liệu có thể chọn một trong hai hay không,nếu được chọn như vậy cô hoàn toàn nguyện ý.
"Anh muốn kết thúc đúng không? Thế gϊếŧ tôi đi,đừng tổn hại Hải Lam nữa...!Hải Lam rất yêu tôi,tôi chết đi sẽ là sự trừng phạt đáng sợ nhất của chị ấy.
Tin tôi đi...lời tôi nói...là thật đấy...."
"Đừng bao giờ nhắc đến thứ tình yêu đồng tính của tụi mày,và cũng đừng mơ tưởng tao sẽ tha thứ cho nó..." Tuấn Hạo nghiến răng dùng lực ngay cổ Thiên Ân bóp chặt hơn nữa "Mày yên tâm đi,mày sẽ không cô đơn đâu,không sớm thì muộn tao sẽ cho mày và Hải Lam được đoàn tụi với nhau dưới suối vàng."
Tầm mắt Thiên Ân dần mờ đi,ngay lúc cô định buông xuôi,cô ảo giác nhìn thấy thần chết đang đứng đằng sau lưng Tuấn Hạo,nhân vật mà hồi nhỏ cô vẫn nghe mẹ kể,lão mang cái bị to,để mang đi linh hồn của người chết.
Vậy là cô sắp chết thật rồi.
Hải Lam...Hải Lam...
Thiên Ân,Thiên Ân,mở mắt ra,xin em đấy...Thiên Ân...
Là ai đang gọi cô? Giọng nói này thật quen thuộc quá,sao lại gọi cô gấp gáp quá vậy?
Ngay lúc cô mơ hồ cảm nhận một đôi môi mềm mại áp vào môi cô,trao cho cô từng hơi thở,mặn đắng ngay đầu lưỡi như chất chứa những dòng nước mắt.
Lúc đó,cô thấy lão quay người rời đi,biến mất vào cõi hư vô.
Hơi thở trở lại với cô một cách gấp gáp khiến cô ho sặc sụa,mi mắt khó khăn hé mở.
Ngay lập tức cơ thể bị người ta ôm lấy chặt chẽ.
"Tốt quá,em tỉnh lại rồi,em làm tôi lo suýt chết,cứ nghĩ...là sẽ mất em rồi."
Vương Ngọc Hải Lam ôm Thiên Ân trong lòng khóc đến nấc trên vai cô,giây phút nhìn thấy cô không còn thở nữa,chị sợ như chết nửa tâm hồn,lần đầu tiên trong đời chị sợ hãi đến như vậy.
Cô đưa tay níu chặt lấy áo chị,thật chặt như minh chứng cô vẫn còn sống.
Nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi trên má người cô yêu thương nhất.
Nghe tiếng còi cứu hoả vang lên bên tai.
Mọi thứ chấm dứt rồi.
Chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu.
Không bao giờ xa nhau nữa.
Mọi thứ chưa chấm dứt đâu.
Không.
Không thể.
Nhìn Tuấn Hạo sau lưng Vương Ngọc Hải Lam đang ngoi ngóp bò dậy,tay chộp lấy con dao rơi kế bên,hắn mỉm cười với Thiên Ân,vung dao lên.
Cổ họng bị tổn thương,Thiên Ân không tài nào nói được,sức lực yếu đuối đánh lên vai Vương Ngọc Hải Lam để đánh động nhưng chị lại không nhận ra,chỉ ôm cô chặt hơn.
Không kịp rồi...không kịp rồi...
KHÔNGGGGGGGGG.
Cô đang ở đâu,thiên đàng hay địa ngục?
Chắc chắn là thiên đàng,thiên đàng mới có giường êm thế chứ,nhìn xem có một thiên sứ xinh đẹp đang ngồi kế bên đây này.
"Thiên Ân,may quá em tỉnh rồi,em ngủ gần cả một ngày rồi đó."
Julian mỉm cười với Thiên Ân,nhìn đôi môi mấp máy như muốn nói gì của cô liền vội vàng ngăn cô lại.
"Đừng cố gắng,cổ họng em bị tổn thương nặng lắm,tạm thời không nói được đâu.
Để chị gọi bác sĩ để hỏi xem có thể cho em uống nước không.
Nếu em muốn hỏi về Hải Lam thì để chị nói cho,nó hoàn toàn ổn,ngoài mấy vết thương do bị đánh trên người thì chỉ kiệt sức tại bị bỏ đói thôi,giờ đang ở phòng bệnh ngáy o o rồi."
"Cũng may Hải Lam kịp thời làm các biện pháp hô hấp nhân tạo cho em,nếu không có khi bây giờ Hải Lam nó đang tìm cách tự tử còn chị thì hối hận cả đời rồi.
Thế em có biết ai đã lãnh trọn nhát dao của Tuấn Hạo không?"
Thiên Ân lắc đầu,dường như lúc đó cô bất tỉnh hay sao ấy nên chẳng nhớ được mọi chuyện xảy ra sao đó.
"Là Thiên Kì,cô bé đã cứu cả hai đứa đó.
Tình hình lúc đưa mấy đứa ra Thiên Kì là tệ nhất,mất máu nhiều lắm nhưng may mắn là phẫu thuật thành công rồi,còn tên chủ mưu kia thì sợ hãi đến loạn trí,hắn vừa khóc như mưa vừa ôm Thiên Kì không cho ai đụng tới,bây giờ thì đang an toạ ở đồn cảnh sát rồi."
Cô nghe Julian kể mà đau lòng,hốc mắt đỏ lên.
Ngay lúc xảy ra đám cháy,đám đàn em theo lệnh Tuấn Hạo phải đưa Hạ Thiên Kì thoát ra ngoài trước,chị ta không tình nguyện bị lôi đi,không ngờ lại bất chấp tính mạng quay lại cứu cô với Hải Lam.
Tính cách con người đó thật phức tạp,chị ta ghét cô vì đã cướp đi Hải Lam,nhưng lại hận Hải Lam vì đã lợi dụng tình yêu đó.
Cô từng rất hận,rất rất hận Hạ Thiên Kì,nhưng giỡ nghĩ tới,thì chỉ cảm thấy thật thương tâm.
"Hải Lam đã lo lắm đó.
Nó không chịu chữa vết thương cho đến khi nghe bác sĩ nói em không có vấn đề gì mới gục xuống sàn.
Bạn của em cũng thế,cả đám chăm em suốt,chị mới vừa kêu chúng nó về tắm rửa để chị thay thì em tỉnh.
Mà phải rồi,cha mẹ đang công tác bên nước ngoài phải không,Tô hiệu trưởng đã đích thân liên lạc với họ rồi,họ đang bay về đấy,họ lo cho em lắm."
"Chị cũng cảm ơn em,tất cả đều là nhờ em.
Còn bây giờ thì em yên tâm nghỉ ngơi đi,ác mộng...đã thực sự qua hết rồi."
Phòng bệnh của Vương Ngọc Hải Lam.
Ngoài cửa vẫn là Vương Hải Nam và Lâm Hạ Nhiên với điệp khúc "Tại sao anh không nói em biết?" và "Anh không muốn em lo lắng." nối từ hôm qua tới giờ chưa dứt,còn bên trong phòng cả một đàn hợp xướng i a ỉ ê không ngừng.
"Ơi Lam ơi,tại sao lại ra nông nỗi này Lam ơi.
Bọn tôi xin lỗi cậu,bọn tôi đúng là đồ vô dụng,chỉ tại lạc đến năm,sáu khúc đường nên khi tới nơi đã thấy cậu ngồi trên xe cấp cứu rồi."
Trần Lạc Hy la lết khóc trên giường bệnh.
Nhai đi nhai lại điệp khúc này từ hôm qua tới giờ,còn liếc xéo qua Minh Dương tức kẻ cầm lái khiến Minh Dương vừa xấu hổ vừa tức,đen đỏ lẫn lộn trên mặt.
Lâm Ngọc Khanh ngồi kế bên giường,đặt một tay lên vai Vương Ngọc Hải Lam,nhỏ giọng an ủi - "Đừng lo,tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho Thiên Ân,hứa với cậu cô ấy sẽ sống thật hạnh phúc."
"THẬT LÀ,IM HẾT COI MẤY CÁI ĐỨA NÀY.
RỐT CUỘC CÓ ĐỂ CHO NGƯỜI TA NGỦ KHÔNG HẢ?"
Vương Ngọc Hải Lam không nhịn nổi nữa liền quát lên.
Đã thương tích đầy người,muốn nghỉ ngơi một chút đám này còn không tha nữa.
"Mà cậu đã đánh Tuấn Hạo à?" - Minh Dương tự nhận lỗi bằng cách lột quýt cho Vương Ngọc Hải Lam ăn,đồng thời đem thắc mắc của mình hỏi ra.
"Ừ,tôi đã lấy cái ván gỗ đập vào đầu hắn một cái,vậy mà vẫn còn ngóc lên được đòi đâm tôi nữa.
Cũng may có Thiên Kì,cũng may cô ấy không sao,nếu không tôi sẽ sống mà mang cảm giác tội lỗi cả đời."
Minh Dương lột xong quýt để vào đĩa cho Vương Ngọc Hải Lam,xong phủi phủi tay ngoắc Lâm Ngọc Khanh.
"Được rồi,thôi để cậu ấy nghỉ ngơi,chúng ta qua thăm Thiên Ân đi,chắc em ấy đã tỉnh rồi."
"Đồng ý." - Lâm Ngọc Khanh rất tán thành.
Vương Ngọc Hải Lam vừa nghe đến hai từ "Thiên Ân" ngay lập tức dùng tốc độ bàn thờ chạy ra khoá cửa lại.
"Không được,tôi không đi thì không ai được đi hết,ngồi xuống đi."
"Quan tâm như vậy sao không qua đi,cậu không qua cũng để tụi tôi qua chứ."
"Hừ.
Tôi rất muốn qua nhưng người phụ nữ ngoài kia nhất quyết không cho tôi ra khỏi phòng đấy chứ."
"À mà tôi vừa biết một chuyện,không biết cậu đã nghe chưa?" Minh Dương làm ra vẻ bí ẩn "Hình như cha cậu,đã biết cậu và Thiên Ân,có mối quan hệ đặc biệt với nhau rồi."
Vương Ngọc Hải Lam vừa nghe tin hú hồn giật lùi ba bước,không may vướng vào cạnh bàn.
"CẨN THẬN."
Minh Dương đứng ngay gần Vương Ngọc Hải Lam,vừa thấy chị sắp ngã,liền vươn vòng tay ôm lấy,nghĩ người này không thể chịu thêm một thương thế nào nữa đành quyết định dùng người anh làm đệm thịt,quay người 180 độ tiếp đất.
*Cạch*
"Anh biết con quan trọng với em mà vẫn giấu,chuyện lần này em không bỏ qua cho..."
Lâm Hạ Nhiên cùng Vương Hải Nam vừa mở cửa bước vào,bất ngờ nhìn thấy Vương Ngọc Hải Lam với Minh Dương "kẻ trên người dưới".
Lâm Hạ Nhiên thất thần im lặng đôi phút rồi cất tiếng nấc nhẹ,miệng mỉm cười hạnh phúc.
"Minh Dương,đúng là cháu với Hải Lam nhà bác...từ lâu bác đã biết mà.
Hải Lam,thế này là mẹ mãn nguyện lắm rồi."
Trần Lạc Hy đang ăn mấy miếng quýt mà sặc lên sặc xuống,cười lăn lộn.
Lâm Ngọc Khanh thì kín đáo hơn,đứng nép vào góc tường nhịn cười đến mức suýt ná thở.
Hai nhân vật chính thì khỏi nói,đông cứng như tượng đá,nhất là Vương Ngọc Hải Lam,mặt đen còn hơn cục than.
Chỉ có Vương Hải Nam là đưa ánh mắt kì quái nhìn con gái mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...