"Phong Linh,mi đi đâu giờ này mới về vậy hả? Biết cả đám lo lắng đến không ngủ được hay không? Làm tụi này phải gọi cho ba mẹ mi hỏi mi có trở về nhà không đấy." Đinh Nhi bước lại gần,đánh thùm thụp lên người Phong Linh.
"Thật xin lỗi." Phong Linh chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi như lúc này.
Để các bạn phải lo lắng rồi.
Minh Ngân với Thiên Ân đồng loạt lên tiếng nhằm xoa dịu sự căn thẳng "Thôi,khuya rồi,đi ngủ đi,cãi nhau gì sáng mai rồi cãi."
Nhìn thấy vẻ mặt cô bạn mình lộ vẻ mệt mỏi,Đinh Nhi cũng không nỡ trách nữa,vỗ vỗ lưng Phong Linh "Đi tắm đi,nhanh rồi ngủ."
Phong Linh gật đầu nghe lời,nhưng cho tới khi lên giường,cô vẫn không thể chợp mắt được,những chuyện tối nay xảy ra như một cuốn băng chạy đi chạy lại trong suy nghĩ của cô.
Đúng là ngu ngốc khi suy nghĩ rằng chị ta đã thay đổi.
Giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời.
Trần Lạc Hy mãi là Trần Lạc Hy,tính cách khốn nạn đó có chết cũng không thể thay đổi được.
- ------------------------------
Vương Ngọc Hải Lam đặt cây bút xuống bàn,nhìn cô gái nhỏ trong lòng,ánh mắt toát lên sự hoài nghi.
"Làm sao vậy?" Suốt từ lúc Thiên Ân tới đây,cô chỉ im lặng tựa đầu vào vai Vương Ngọc Hải Lam,còn lại thì không nói một lời nào.
Thái độ bất thường này khiến cho Vương Ngọc Hải Lam rất lo lắng.
Cô không đáp,cũng không buồn ngẩng mặt để ý đối phương,còn cố ý dụi dụi vào người Vương Ngọc Hải Lam tỏ ý đang muốn ngủ.
"Nói." Giọng nói thâm trầm lại vang lên.
Nhưng y như trước,câu trả lời vẫn là im lặng.
Vương Ngọc Hải Lam cố kìm nén cơn tức giận "Em đang tỏ thái độ với ai vậy? Nếu cảm thấy không thể mở miệng nổi thì trở về đi."
Cô gái nhỏ trong lòng đột nhiên bật dậy,cô vẫn như vậy không nói,chỉ có hai hàng nước mắt âm thầm chảy xuống đôi gò má đỏ hồng,môi mím lại như muốn ngăn tiếng nức nở chỉ chực chờ phát ra khỏi vòm họng.
Cơn giận chuẩn bị bùng nổ,cuối cùng lại bị những giọt nước mắt của cô dập tắt.
Vương Ngọc Hải Lam ôm lấy cô vào lòng,giọng nói có phần dịu dàng "Là em đơn phương gây chuyện.
Còn khóc lóc cái gì?"
"Lam...em có phải là gánh nặng của chị không?" Thiên Ân bất chợt lên tiếng,giọng đầy sự chua xót.
Câu hỏi này đã ám ảnh cô mấy hôm nay,khiến cô ăn không ngon,ngủ không yên.
Bây giờ phải biết được đáp án chính xác,có lẽ trái tim cô mới thôi bị càn quấy.
"Sao lại hỏi câu đó?" Vương Ngọc Hải Lam có chút không vui buông người trong lòng ra.
"Chị chỉ cần trả lời cho em biết thôi."
...
"Phải.
Em là gánh nặng của tôi."
Thiên Ân hoảng hốt.
Câu trả lời này tuy nằm trong dự liệu của cô,nhưng lúc này nó lại khiến cho cô đau đớn muốn phát điên.
Tại sao? Nếu cô là gánh nặng của chị,sao chị không bỏ cô đi,giữ lại cô bên cạnh làm gì chứ.
Cô như chết lặng,nước mắt rơi đầy mặt,tay đang đặt trên vai chị như mất hết sức lực,từ từ trượt xuống,nhưng lại đáp xuống lòng bàn tay của Vương Ngọc Hải Lam.
Vương Ngọc Hải Lam âu yếm hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô "Nhưng biết sao được.
Vì yêu em,nên tôi phải chịu thôi." Vươn tay ôm eo cô kéo sát lại gần chị,nhíu mày nhìn cô "Nghe được câu trả lời rồi,bây giờ em định thế nào? Chia tay? Tôi đã nói rồi,ở bên cạnh tôi sẽ phải gặp rất nhiều nguy hiểm.
Thế nào? Muốn bỏ cuộc rồi sao?"
Thiên Ân ngẩn người,đột nhiên cô oà khóc,ôm chặt lấy cổ Vương Ngọc Hải Lam "Không có,em chỉ muốn ở bên cạnh chị...nhưng em lại sợ chị sẽ mệt mỏi...sợ chị sẽ bỏ rơi em..."
Vương Ngọc Hải Lam vuốt nhẹ lưng cô,hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống "Bỏ rơi? Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi đâu.
Đã biết?"
Thiên Ân gật đầu liên tục.
Nghe lời tuyên bố bá đạo này lại khiến cho cô xúc động muốn chết.
Vậy là cô không cần suốt ngày phải lo sợ nữa,vì chị sẽ luôn ở bên cô.
Một đứa vô dụng,bất tài như em,suốt ngày chỉ biết khóc lóc,may mắn lại được yêu chị và được chị đáp trả tình cảm,với em vậy là quá đủ.
Có thể em chưa bao giờ nói cho chị biết điều này,vì chính em đôi lúc cũng sợ hãi,thứ gì càng quan trọng ta càng sợ đánh mất.
Chị chính là người quan trọng nhất,là mạng sống,là tất cả của em.
"Lam,em yêu chị."
- -------------------------------
Không gian mờ ảo đang bị bao trùm,khuấy động bởi tiếng nhạc xập xình,như một sự gọi mời,khiến cho ai cũng muốn hoà mình vào nó.
Times,quán bar nổi tiếng nhất,nằm trong lòng trung tâm thành phố,được mọi người biết đến như một địa danh bí ẩn.
Vì sao nó bí ẩn? Bởi vì không phải người nào cũng được vào.
Chỉ những ai sở hữu chiếc thẻ đặc biệt mới có thể bước vào quán.
Mà những kẻ sở hữu được những tấm thẻ đó đều không phải là những người có thân phận bình thường.
Và Trần Lạc Hy là một trong số đó.
Trần Lạc Hy cũng giống như những người đang có mặt trên sàn nhảy,là những con thiêu thân đang điên cuồng nhảy nhót,muốn hoà vào âm nhạc làm một,bởi vì chỉ những lúc này,họ mới có thể tìm thấy con người thật của mình.
Sắc đẹp của Trần Lạc Hy khiến cho ai cũng ngoái đầu nhìn,không ít tên đàn ông cũng mon men lại gần nàng nhưng đều bị Trần Lạc Hy dùng ánh mắt chán ghét đuổi đi.
Bất chợt có ai đó vòng tay ôm lấy eo Trần Lạc Hy,một mĩ nhân xinh đẹp ngước nhìn nàng nở nụ cười,nâng gót chân nói lớn vào tai Trần lạc Hy để át đi tiếng nhạc xập xình.
"Cô gái bữa trước của chị đâu rồi? Làm em bất ngờ đó.
Style mới hả?"
Trần Lạc Hy bật cười, "Lâu lâu đổi gió chứ style quái gì."
Mĩ nhân nghe vậy liền câu lấy cổ Trần Lạc Hy,cơ thể không ngừng uốn éo theo tiếng nhạc "Vậy đêm nay dành cho em nha."
Khoé miệng cong lên nụ cười,Trần Lạc Hy gỡ hai cánh tay mĩ nhân đang dính như keo trên cổ nàng "Được thôi." Nói xong lại kéo tay mĩ nhân đó ra khỏi sàn.
Âm thanh ám muội vang lên khắp phòng,mĩ nhân trên giường đang không ngừng thở dốc,tay bấu chặt drap giường,người cong lên như không thể chịu nổi sự kɦoáı ƈảʍ dồn dập.
"Hy...chậm một chút...xin chị..." Mĩ nhân cảm giác như mình sắp ngất rồi,lên tiếng cầu xin Trần Lạc Hy.
*Vậy tôi chính là món đồ giải trí như chị nói đúng không? Giúp chị thoả mãn ham muốn chứ gì?"
*Trần Lạc Hy,vậy để hôm nay tôi nói cho chị biết,tôi không hề giống với những người mà chị đã quen đâu.
Hoàn-toàn-không-giống.*
Những lời nói này cứ bay lởn vởn trong đầu Trần Lạc Hy,không hiểu như thế nào lại biến thành cơn tức giận.
Mà mĩ nhân kia,xui xẻo lại hứng phải.
Hai ngón tay điên cuồng ra vào bên trong của mĩ nhân,tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mĩ nhân kia nhanh chóng lên tới đỉnh núi,thét lên một tiếng.
Trần Lạc Hy thấy mĩ nhân đã thoả mãn,lập tức rút tay ra,dùng khăn giấy lau sạch,bỏ mặc người trên giường,có chút thẫn thờ ngồi suy nghĩ.
Phong Linh.
Nhớ lại tối hôm đó,cô bé này tát nàng một cái muốn xéo quai hàm.
Sống hai mươi mấy năm rồi,chưa ai dám đánh nàng,vậy mà...!Còn nói nàng là người sống vì tìиɦ ɖu͙ƈ nữa chứ.
Đã là con người ai chẳng có ham muốn,tìиɦ ɖu͙ƈ là chuyện bình thường,chỉ có mấy đứa yếu sinh lí mới to mồm nói không cần.
Được lắm.
Em cứ chờ đi.
Sẽ có ngày tôi khiến em phải cầu xin để được ngủ với tôi.
Mĩ nhân kia thấy Trần Lạc Hy không thèm đả động gì tới mình,lại còn ngồi lẩm bẩm một mình,lâu lâu lại còn cười một cách man rợ,có chút thắc mắc vòng tay qua cổ Trần Lạc Hy.
"Hôm nay chị chỉ có vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi.
Hết hứng thú rồi." Trần Lạc Hy đứng lên,cầm cái áo khoát bước ra ngoài phòng "Cho cô 2 phút thay đồ,không thì tự mà về." Nói xong liền đi xuống quầy tiếp tân,mặc cho mĩ nhân kia mặt mày vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Phòng 30.
Kí Túc Xá Nữ Trường TET School.
Trần Lạc Hy vừa bước vào phòng liền ho sặc sụa,tay bịt mũi dùng tốc độ ánh sáng chạy lại dập điếu thuốc của Vương Ngọc Hải Lam.
"Muốn gϊếŧ người hả? Đã bảo tôi không chịu được mùi này mà." Trần Lạc Hy vẫn một tay bịt mũi,tay còn lại cầm lên chai dầu thơm xịt như điên.
Vương Ngọc Hải Lam không nói gì,tay móc bao thuốc đứng lên định ra cửa sổ hút.
Trần Lạc Hy nhanh như cắt chợp lấy bao thuốc trong tay Vương Ngọc Hải Lam,mặt tỉnh bơ "Này,tôi công nhận tôi không phải tốt lành gì,nhưng cái thứ này tôi không bao giờ đụng tới.
Nếu cậu thấy mệt mỏi thì đi bar với tôi,uống rượu vào sẽ quên hết,sẵn tiện ôn lại kỉ niệm xưa.
Thấy chưa,rất lành mạnh."
Vương Ngọc Hải Lam một hơi thở sâu,quăng cái gối vô mặt Trần Lạc Hy.
"A..." Trần Lạc Hy bực bội liếc tên lạnh lùng kia "Vậy nói đi,cậu mệt mỏi cái gì?"
Vương Ngọc Hải Lam nén tiếng thở dài,ánh mắt có chút xa xăm nhìn về phía trước.
"Tôi không mệt mỏi.
Chỉ là linh cảm,có một số thứ không mong muốn...dường như sắp xảy ra.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...