Bạch Ly mỗi ngày tỉnh dậy lại buồn nôn một lần, chỉ cần ngửi thấy mùi tôm cá, hải sản các loại là dạ dày lại nhộn nhạo biểu tình, rau dưa hiện tại cũng là không muốn ăn. Bạch Lang thấy thê tử thương yêu của mình vì chuyện này mà hai tuần ngắn ngủi đã gầy đi một vòng trong lòng rất xót, liền cấp tốc gửi thư cho mẫu thân Hoàng Diễm, thỉnh giáo nàng về vấn đề ẩm thực lúc mang thai.
Hoàng Diễm nhận được thư của nhi tử, biết Bạch Ly đã mang thai cao hứng đến mức nhảy dựng lên, thông báo với người nhà một tiếng vội dùng thuật dịch chuyển tức thời đến Phiêu sơn dạy Bạch Lang cách chiếu cố Bạch Ly.
Tổ mẫu đột ngột xuất hiện, Bạch Phiêu giật mình ngã phịch xuống đất, Hà Thức chạy đến nâng Bạch Phiêu dậy, phủi hết bụi trên y phục rồi chào Hoàng Diễm một tiếng. Bạch Phiêu vẫn còn kinh sợ, nhẹ gọi “tổ mẫu”, sau đó thấy Bạch Lang từ trong phòng gấp gáp phi ra kéo Hoàng Diễm vào.
Hoàng Diễm nhìn tức phụ nhà mình ngồi trên giường, phát hiện hắn đúng là gầy đi không ít, hơn nữa thực không có tinh thần, tiến lên hỏi Bạch Ly tại sao không ăn cơm, mới biết được nguyên lai bữa nào cũng bày một bàn toàn tôm cá, quay đầu nói với Bạch Lang: “Lang nhi, thê tử ngươi là do không chịu nổi mùi tanh của hải sản nên không thể ăn cơm, sau này để Ly nhi ăn riêng trong phòng, tránh ngửi thấy mùi, còn có không ăn rau, từ từ dạ dày sẽ ổn định lại, sau đó tích cực bồi bổ, như vậy mẹ con sẽ cùng khỏe mạnh. Có hiểu chưa?”
Bạch Lang nghe xong đi đến bên giường, đau lòng nói: “Tại sao ngươi không nói? Ta sẽ không chuẩn bị cá nữa.”. Bạch Ly vươn tay sờ mặt trượng phu, “Nhưng cả ngươi và Phiêu nhi đều chỉ thích ăn cá, ta nói ra rồi thì các ngươi còn biết ăn gì nữa…”
Bạch Lang vô cùng hổ thẹn vì không nhận ra dị trạng, cúi đầu áp trán mình lên trán Bạch Ly, chop mũi chạm nhau, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Sau này ta dùng bữa cùng ngươi trong phòng. Còn rất nhiều thứ để ăn, mấy tháng này không ăn cá cũng được mà.”
Bạch Ly mỉm cười, ôm lấy cổ Bạch Lang, trả lời: “Tốt quá rồi, ta cầu còn không được.”
Hoàng Diễm im lặng rời phòng, liếc mắt lại thấy Hà Thức đang ở bên tai Bạch Phiêu nói gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Phiêu nháy mắt đỏ lên, nghĩ thầm, vẫn là về nhà với tên kia thôi, liền “hưu” một tiếng trở về Long cốc.
Mà Bạch Ly có Bạch Lang bầu bạn, thời kì thai nghén rất nhanh đã qua đi. Đứa nhỏ đã được bốn tháng, bụng vốn đang bằng phẳng, hiện tại đã thấy nhô lên, nguyên bản muốn đeo đai lưng, lại không thể để đứa nhỏ bị ép bức, y phục trên người chuyển sang kiểu dáng vô cùng thoải mái. Cảm giác thèm ăn cũng dần trở lại, trước đây mỗi bữa chỉ ăn một chén cơm, giờ có lẽ vì đứa nhỏ cũng muốn chia phần, đã trở thành hai chén, hết bữa còn ăn rất nhiều hoa quả, ba người Bạch Lang tuy rằng rất vui vì Bạch Ly đã ăn được, nhưng sức ăn như vậy không phải quá tốt đi? Viết thư hỏi Hoàng Diễm, nàng bảo chuyện đó rất bình thường, cơ thể mẹ tự nhiên muốn bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể cùng thai nhi, chỉ cần không phải luôn miệng ăn thì không có gì đáng ngại.
Bạch Lang đọc thư hồi âm thở phào một cái, hoàn hảo Bạch Ly cũng có chừng mực.
Còn một vấn đề khác, buổi tối Bạch Ly sẽ ngẫu nhiên chủ động muốn cùng Bạch Lang thân thiết, nhưng Bạch Lang luôn bận tâm đến việc Bạch Ly thể trạng không như trước, chỉ âu yếm phía trước mà không làm đến cuối cùng. Cho dù Hoàng Diễm có dặn chỉ cần không ân ái trong bốn tháng đầu tiên và một tháng trước khi lâm bồn, Bạch Lang vẫn quá cẩn thận không đụng chạm gì nhiều, khiến Bạch Ly không thể đạt tới thỏa mãn cao trào. Một hôm, Bạch Ly thực sự không thể chịu đựng được nữa, phẫn nộ thừa dịp Bạch Lang không có nhà, chạy về Hồ cốc. Ngân Thước cùng thê tử Mục Phù Dung thấy vậy liền chạy đi gọi bà bà Bạch Linh.
Bạch Linh đi vào đại sảnh, thấy Bạch Ly tức giận chực khóc, tiến đến an ủi hắn: “Ly nhi, ngươi đang mang thai, không nên vất vả. Nếu muốn về nhà thì bảo Lang nhi đưa đi là được rồi…”, lại phát hiện Bạch Lang không ở đây, “A? Lang nhi đâu, hai đứa cãi nhau sao?”
Bạch Ly vừa nức nở khóc vừa kể cho Bạch Linh sự tình, Bạch Linh nghe xong liền phái hai người Ngân Thước mang Bạch Lang tới đây. Ngay sau khi Bạch Linh đưa Bạch Ly khóc đến mệt đã ngủ mất vào căn phòng trước khi xuất giá, Bạch Lang cũng tới nơi. Bạch Lang nhìn dáng ngủ không an tĩnh của thê tử, vội vàng giải thích: “Nhạc mẫu, thật phiền đến người, đều là con khiến Ly nhi tức giận.”
Bạch Linh lắc đầu nói: “Lang nhi, ngươi săn sóc Ly nhi, không nỡ làm tổn thương nó, điều này ta hiểu, nhưng đối với dựng phu, chuyện phòng the vẫn rất quan trọng.”, lấy ra một quyển sách trong tay áo, hơi đỏ mặt giao cho Bạch Lang, “Đây, ta có quyển sách cho ngươi tham khảo chút, ta cũng lâu rồi không gặp Ly nhi, vừa vặn có chuyện cho nó trở về, hôm nay hai đứa ở lại đây đi.”, nói xong liền rời đi, để lại căn phòng cho phu thê hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...