Chương 34: Bảo bối nhà mình.
Editor: Tiểu Mộc Hinh
Bệnh tình của ông cố tới gấp lại nhanh, ba mỗi ngày lại bận rộn công tác, lại bận rộn giúp ông cố liên hệ với bác sĩ phẫu thuật, Khương Khương thường xuyên không thấy ba trong một ngày.
Khương Khương đã bắt đầu rất nhớ ba, mỗi ngày ăn xong cơm tối, liền yên tĩnh ngồi chờ ở cửa, một bên chơi đồ chơi, một bên lại chờ ba về.
Nhưng là cô bé đợi, đợi mãi, cũng không đợi được ba trở về, ngược lại là ngồi vài ngày buổi tối trước cửa, đem bản thân bị gió thổi đến cảm lạnh.
Ngày thứ nhất bị cảm, Khương Khương ôm chăn nhỏ màu hồng nhạt, cứ cách một lát lại hắt xì, nước mũi không ngừng chảy xuống, bộ dạng rất đáng thương.
Mà bên ngoài, trời lại đang đổ mưa, tí ta tí tách ngoài cửa sổ, làm cho tàu lá của cây chuối ngoài vườn cũng lắc lư.
Khương Khương ngồi trên giường bọc lấy chăn, tay nhỏ đang dùng khắn giấy lau nước mũi, mẹ bước vào. Trong tay còn bưng một chén canh gừng.
Mà buổi sáng, Khương Khương đã uống thuốc.
Mẹ nói canh gừng có thể làm cho bệnh của cô đỡ hơn, cho nên lúc mẹ bưng canh gừng đi vào, Khương Khương bịt mũi nhỏ, sau đó ùng ục đem canh gừng uống vào rất nhanh.
Tuy rằng canh gừng không thơm lắm. Khi uống cũng không phải rất ngon, nhưng là biết uống nó bệnh cảm mới tốt hơn, cho nên Khương Khương vẫn ngoan ngoãn uống.
Sau khi uống xong, cơ thể ấm lên một ít.
Nhưng Khương Khương nhịn không được lại hắt xì thêm cái nữa.
Hắt xì xong, lấy khăn lau khô nước mũi, Khương Khương hỏi mẹ: “ Mommy, uống xong cái này, ngày mai con có thể khỏe lên sao ?”
Tần Thư Vân cầm cái chen để qua một bên, nói: “ Đúng vậy.”
Khương Khương: “ Vậy thì tốt quá rồi.”
Tiếp, Khương Khương lại hắt xì thêm lần nữa.
Nước mũi ở ngay dưới mũi cô, mũi hồng hồng, cả người nhìn vào vừa đáng thương lại đáng yêu.
Cảm thấy em gái thật sự có chút đáng thương, Khương Khả nhàm chán, ngẫu nhiên sẽ quay lại phòng nhìn em gái đang bị bệnh.
Lúc này, Khương Khương rất cự tuyệt tiếp xúc với chị gái, vừa cầm khăn tay nhỏ ngăn nước mũi, núp ở trong giường, đối với chị gái, mặt đầy chân thành nói: “ Chị gái, em bị cảm, chị đừng có lại quá gần em, không thì sẽ bị cảm cùng với em đó. Như vậy cả hai chúng ta đều không thể khỏe lên được.”
Tuy rằng lời nói của em gái rất có đạo lý, nhưng mà lúc cô bé chũng chạc đàng hoàng nói chuyện, nước mũi thỉnh thoảng lại chảy xuống, bộ dáng thật sự rất buồn cười a.
Sau đó, con bé lại tiếp tục hắt xì, hắt xì đến mức cả người con bé cũng ngớ ra, trông…rất đáng yêu.
Nhưng mà, hôm sau Khương Khả vẫn bị cảm.
Bị lây từ em gái.
Buổi tối ngủ cùng với mẹ và em gái. Ngày hôm sau cô liền bị cảm.
Tuy rằng cô không có giống em gái, vẫn luôn bị chảy nước mũi, nhưng là nguyên một ngày, mũi đều bị ngẹt.
Chính mình cũng bị cảm, hơn nữa còn không quá dễ chịu. Khương Khả nhìn về phía ánh mắt của em gái, có chút oán niệm.
Khương Khương biết là do mình lây qua, sau đó cảm thấy rất áy náy, nhìn thấy ánh mắt của gái, cô bé cũng chột dạ đứng lên.
Vội vàng xin lỗi với chị gái.
“ Chị gái, xin lỗi ạ, tối qua em ngủ sớm, không biết chị đi ngủ cùng em. Cho nên đã lây bệnh cho chị.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù đầy vẻ áy náy, nhưng lời nói này, rõ ràng chính là do lỗi của cô. Nếu không phải bản thân cô chạy tới ngủ chung với con bé, cũng sẽ không bị lây bệnh.
Tuy rằng Khương Khương nói cũng rất có lý, nhưng rõ ràng nhất chính là đem trách nhiệm đổ lên hết trên người chị gái.
Khương Khương nói xong, liền cúi đầu, ngón tay nhỏ khuấy khuấy vào chiếc chăn đang đắp trên người, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Cái bộ dáng này thực sự phải khiến người ta buồn cười.
Khóe môi cong lên một chút, tay Khương Khả đưa lên nhéo nhéo mũi đang bị ngẹt của mình, nằm xuống, đem chăn màu xanh nhạt của cô đắp lên, sau đó nhắm mắt ngủ.
Thôi, không được cười, khó chịu chết.
Cô cũng không nghĩ tới cơ thể này của mình lại dễ dàng bị lây bệnh như vậy. Hơn nữa còn rất khó chịu.
Nếu biết như vậy thì tối qua đã không ngủ chung vối mẹ và em gái rồi.
Chị gái quay lưng lại ngủ, Khương Khương ngồi dậy, lại gần liếc mắt nhìn, chị gái thật sự đã nhắm mắt ngủ.
Lấy khăn lau nước mũi xong, vứt xuống một bên, Khương Khương nằm xuống, kéo chăn nhỏ của mình lên, cũng đi ngủ.
Không lâu lắm, một lúc sau, cô bé đã bắt đầu nằm mơ.
Thời gian uống thuốc đã đến, Tần Thư Vân bưng hai ly nước ấm vào, sau đó thấy hai tiểu bảo bối nhà mình đều đã ngủ, cả hai nằm cách nhau một khoảng cách ngắn, tự bọc thành bé tằm nhỏ, im lặng ngủ.
Cảnh tượng an tĩnh như vậy, khiến cho việc hai đứa nhỏ sinh bệnh, lại chỉ có thể tự bản thân mình chăm sóc, áp lực trên người Tần Thư Vân tựa hồ giảm bớt một ít, cảm giác cũng không làm cho người ta khó chịu đến vậy.
Hai đứa nhỏ bị bệnh liên tục mấy ngày.
Mà lão thái gia, cũng ở bệnh viện trong vòng mấy ngày, tiến hành một cuộc phẫu thuật lớn. Lúc phẫu thuật làm một đám người đúng ở bên ngoài chờ lo lắng, kết quả phẫu thuật xong cũng rất tốt. Không có chuyện lão thái gia tuổi tác đã cao mà chuyện rủi ro tăng thêm.
Lão thái gia ở trong phòng ICU ba ngày, vào ngày thứ tư, chuyển tới phòng bệnh bình thường VIP thì ung dung tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, thấy một đám người vây xung quanh, có cháu trai có con trai con dâu còn có cháu cố trai.
Còn có người bạn già của mình, cùng ông ấy đi thăm ông là cô cháu gái.
Cháu gái của ông bạn tự nhiên hào phóng, phong cách ăn mặc cũng rất đẹp, dáng người cao gầy, gương mặt cũng rất đẹp, càng giống với tiểu thư khuê các hơn Tần Thư Vân.
Nhưng mà lão thái gia bệnh nặng lâu, không biết như thế nào, hình như cũng không có hợp tác cháu trai của mình với cháu gái của ông bạn, chỉ mở mắt ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Cảm thấy, giống như là quên mất chuyện gì, nhưng mà lại không biết là quên cái gì.
Ông cố tỉnh, tim của một đám người treo lơ lửng cuối cùng cũng để xuống, Khương lão phu nhân thận trọng, sợ lão thái gia tỉnh lại đói bụng, vì thế ông ta vừa tỉnh, bà liền vội vàng hỏi:
“ Ba, ba có muốn uống nước hay ăn vài thứ gì đó hay không ?”
Lão thái gia vừa tỉnh, ông ta muốn ăn cái gì cũng chỉ có thẻ ăn thức ăn lỏng.
Ông ta liếm môi, do dự một chút, khó khăn mở miệng.
“ Nước !”
Đôi mắt, đục ngầu mà vô thần. Nằm trên giường bệnh, mái tóc hoa râm lộn xộn, cả nười tràn ngập vẻ già nua.
Khương lão phu nhân vội vàng đi lấy nước cho ông, lấy nước xong, bảo Khương lão gia tử nâng ông lên, cho ông ấy uống nước.
Nước vào trong họng, giống như băng tuyết vào mùa xuân lại tan ra, làm lão thái gia dần dần cũng tỉnh hẳn. Uống nước xong, lão thái gia cũng nhớ ra rốt cuộc mình đã quên cái gì.
Ông ta nhìn cháu trai của mình, hỏi: “ Hai đứa nhỏ nhà con sao lại không đến thăm ông cố ?”
Lão thái gia không nhớ rõ, ngày đó tranh luận cùng ông là đứa nhỏ hay đứa lớn, dù sao, thì cũng là hai đứa nhỏ giống nhau.
Trong phòng bệnh, tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ đến, lão thái gia tỉnh lại, chuyện thứ nhất nghĩ đến vậy mà lại là Khương Khả và Khương Khương. Lão thái gia thích hai đứa nhỏ này từ khi nào vậy.
Trong lòng mọi người nghi ngờ một lúc, sau đó đã suy nghĩ rõ ràng.
Lõa thái gia luô có thói quen ngôi sao vây quanh trăng sáng*, có lẽ bọn nhỏ vẫn chưa từng tới nên đáy lòng lão thái gia có chút không thoải mái đi.
(* Ý là các ngôi sao tuy sáng, nhưng lại vây quanh mặt trăng, bị ánh sáng của mặt trăng che mất. Hay là chỉ nhưng người luôn được người vây quanh khác quan tâm, chú ý.)
Khương Hành vội vàng giải thích với ông nội.
“ Bọn nhỏ đều bị cảm, không dám mang đến bệnh viện, sợ lây sang cho ông.”
“ Bị bệnh, làm sao lại bị bệnh ?” Lão thái gia cau mày.
Đồng thời, vợ chồng ông bà Khương gia cũng nhíu mày.
Mấy ngày nay Khương Hành đều bận rộn cho chuyện phẫu thuật của lão thái gia, con gái bị cảm vặt rất bình thường, anh cũng không quá để ý, lúc này người lớn trong nhà hỏi tới, anh mới nhớ tới nguyên nhân hình như là…
“ Hình như là Khương Khương ngồi chờ con trở về, ngồi ở cửa hóng gió, bị cảm, truyền nhiễm cho Khả Khả.”
Lúc này, thần kinh buông lỏng xuống, trong đầu của anh thoánh hiện lên hình ảnh con gái nhỏ ngồi ở cửa trông ngóng anh, đáy lòng Khương Hành lập tức ấm áp, cũng rất nhớ hai cục cưng nhỏ trong nhà mình.
Trong khoảng thời gian này anh bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, anh đúng là đã không để ý bọn họ. Không ngờ bọn nhỏ lại ngồi chờ anh trở về.
Lòng tốt của đứa nhỏ, làm cho người ta động lòng không ít. Cho dù là lão thái gia rất bất mãn đối với Tần Thư Vân, lúc này cũng vô cùng muốn đi gặp bọn nhỏ đơn thuần ngây thơ.
Ánh mắt ông nhìn qua ông bạn cũ cùng cháu gái của ông ta.
Suy nghĩ trong lòng càng thêm khẳng định.
Thôi.
Khi Khương Hành về đến nhà, đã là buổi chiều hơn sáu giờ, ông nội đã tỉnh lại, các rủi ro có thể xảy ra sau phẫu thuật đều không có xuất hiện, anh yên tâm hơn rất nhiều. Vừa về tới nhà, nói với Tần Thư Vân vài câu, sau đó tắm rửa xong liền ngả đầu vào giường đi ngủ.
Bệnh cảm mạo của Khương Khương đã tốt lên, nhưng mà mũi vẫn có chút ngẹt.
Nhìn thấy ba trực tiếp nằm dài lên giường ngủ, liền tò mò đi đến bên giường, nhìn ba.
Ba đã rất nhiều ngày không có chơi với cô bé.
Haizzz.
Nhìn thấy ba mệt mỏi ngủ, cô bé than nhẹ, thở dài nói: “ Daddy rất vất vả a !”
Sau đó cô lại phát hiện, hình như râu của ba dài ra.
Khương Khương thò tay qua sờ sờ.
Râu ngắn ngủi màu đen, có chút cứng cứng.
Ba trước kia không có râu nha.
Cảm thấy có chút tò mò, có chút thú vị, tay của Khương Khương, sờ tới sờ lui râu trên mặt ba.
Sờ soạng một hồi, cảm thấy râu của ba có chút…có chút chơi vui, sau đó tò mò đếm thử.
Em gái lên lầu một lúc lâu không đi ra, Khương Khả ở dưới lầu xem anime một mình, không biết con bé lại đi chỗ nào, nghĩ nghĩ, sau đó lên lầu nhìn xem.
Em gái không có ở trong phòng con bé.
Cũng không có ở trong phòng Khương Khả.
Nghĩ nghĩ, Khương Khả vào phòng ba mẹ tìm.
Sau đó nhìn thấy con bé đang nằm lỳ trên giường, bên cạnh là ba đang ngủ, đang đếm đếm cái gì đó.
“ Một, hai,…mười bốn, mười lăm.”
“Một…”
Gần đây chơi đùa cùng với chị gái, cô đã có thể đếm số tới mười lăm.
Nghe thanh âm giòn giòn của em gái, trên đinh đầu Khương Khả đã có một loạt quạ đen bay qua: Em gái vậy mà đã nhàm chán đến mức đếm râu của ba.
Cô xoay người rời đi.
Nhưng Khương Khương đã phát hiện ra chị gái.
Vội vàng vẫy vẫy tay về phía chị gái: “ Chị gái, chị mau tới đây, em phát hiện ra cái này chơi vui.”
“…” Khương Khả quay đầu rời đi.
Nhìn thấy chị gái rời đi, Khương Khương có chút không hiểu làm sao. Vì sao đồ vật cô thích, chị gái lại không thích chứ.
Nhưng mà rất nhanh, lực chú ý của cô lại trở về việc đếm râu của ba.
Hừ, chị gái không cảm thấy hứng thú thì cô tự mình chơi.
Nhưng là, ba đã tỉnh lại.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, mở mắt ra đã nhìn thấy cô nhóc nhỏ nhà mình ngồi bên cạnh bản thân.
Khương Hành mới tỉnh ngủ nên có chút mông lung, ngồi dậy, hỏi cô.
“ Bảo bảo, con đang làm gì ?”
Khương Khương đặc biệt cao hứng, vỗ tay, nói với ba.
“ Daddy, vừa rồi con đếm chút râu mép của ba, ba có thật nhiều râu a !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...