Chương 22: Đi siêu thị (1)
Editor: Tiểu Mộc Hinh
Khương Khương là một đứa trẻ, nghe không hiểu cũng nhìn không ra chị gái là đang xấu hổ, chị gái nói không giận, cô liền thật sự coi là chị gái không giận, vui vẻ nở nụ cười.
" Chị gái, chị thật tốt."
Đôi mắt cong cong, âm thanh ngọt ngào, núm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên, khiến cho cô bé trở nên rất dễ thương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Khả lặng lẽ đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, trong lòng suy nghĩ.
-- Hừ, đừng nghĩ rằng em bán manh*, chị sẽ thích em. ( Bán manh : Tỏ ra dễ thương.)
Chị gái không tức giận, Khương Khương lại muốn đi chơi cùng chị gái, liền hỏi Khương Khả: " Chị, chị còn đi chơi cùng với em sao ?"
Khương Khả từ chối không chút do dự.
" Không đi."
Chị gái không đi, Khương Khương cảm giác một mình đi chơi cũng không có ý nghĩa gì, lập tức cũng không muốn đi, liền đi theo chị gái và mommy. Mommy ở chỗ nào, chị gái liền đi theo.
Mà chị gái ở chỗ nào thì cô cũng ở chỗ đó.
Ở trong phòng loanh qua loanh quanh, đi lui đi lại một lúc, mãi cho đến giờ ăn cơm tối thì mới đi xuống lầu ăn cơm.
Đêm đó, bọn họ đều ở lại nhà cũ. Trong nhà không có phòng riêng của hai chị em, cho nên hai người đều ngủ cùng ba mẹ.
Đêm đó, Khương Khương và chị gái ngủ ở giữa ba mẹ, ngủ rất say. Lúc tỉnh dậy, chị gái đã tỉnh, Khương Khương nhìn thấy chị gái tỉnh dậy, buông con thỏ trắng nhỏ đang ôm trong người xuống, mỉm cười ngọt ngào: " Chị gái, chào buổi sáng !"
Lúc này mới bảy giờ, Khương Khả vừa dậy, cả người không quá tỉnh táo, nghe được lời nói của em gái, cô trả lời lại một tiếng chào buổi sáng, ngáp một cái, sau đó lại nằm xuống thêm lần nữa, ôm chăn, híp mắt.
Giống như một con Koala lười biếng.
Khương Khương cảm thấy chị gái vô cùng đáng yêu, nhịn không được, liền tiến tới bên cạnh chị gái, lặng lẽ nói với chị: " Chị, chị giống như một con gấu a."
Trong đầu cô lóe lên hình dáng của Koala, nhưng cô lại không biết biểu đạt suy nghĩ của mình như thế nào. Chỉ nhớ rõ Koala là gấu.
Khương Khả còn buồn ngủ, Khương Khương nói gì bên tai cô, cô cũng không biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy chị gái không có trả lời, Khương Khương chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhảy xuống giường, chân gắn nhảy nhảy, đầu tóc dài xõa xuống, đi tìm mommy.
Nhưng không có ai ở dưới lầu hết, cũng không tìm thấy mommy, không biết bây giờ mẹ đang ở đâu. Khương Khương có chút nhàm chán, chạy đến phòng lấy rất nhiều đồ chơi ra, chơi đồ chơi đi.
Mya bay bay vèo vèo, tàu hỏa nhỏ chạy chạy, xây nhà thật cao.
Sau khi chơi đồ chơi, Khương Khương quên mất thời gian, đợi khi mommy tìm cô thì đã là hơn nửa tiếng sau.
Mommy kêu Khương Khương: " Bảo bối, đi rửa mặt."
Khương Khương nghĩ muốn chơi thêm một lúc, nói với mommy: " Mommy, con chơi thêm một lát nữa."
Tần Thư Vân nghe vậy cũng mặc kệ cô, đi rửa mặt cho chị gái trước.
Khương Khương vui vẻ tiếp tục chơi đồ chơi. Lại chơi thêm nửa giờ.
Lúc này chị gái đã tháy quần áo xong, cũng rửa mặt xong, ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ. Mà Khương Khương, còn xõa tóc mặc áo ngủ chơi đồ chơi. Nhìn thấy đống đồ chơi đối diện trước mặt Khương Khương, mấy món đồ trước mặt thậm chí còn nhiều hơn lúc nãy một chút, Tần Thư Vân liền cảm thấy bất lực.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô đem bảo bối nhỏ đang ngồi ở trên đệm mềm ôm dậy, sau đó hướng ra ngoài cửa đi.
" Bảo bối, chúng ta đi rửa mặt, đợi lát nữa rồi chúng ta cùng đi siêu thị."
Khương Khương còn muốn chơi thêm lát nữa, lúc này đột nhiên bị mommy ôm đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo chút oán niệm. Nhưng mà vừa nghe thấy mommy nói muốn đi dạo siêu thị, trạn thái tinh thần của Khương Khương liền lập tức tỉnh táo.
Tay nhỏ đặt trên vai mommy, đôi mắt sáng ngời trong suốt.
" Mommy, chúng ta sẽ đi cái siêu thị nào, có phải đi cái siêu thị rất lớn rất lớn hay không ?"
Khương Khương rất thích đi siêu thị, siêu thị có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui, còn có rất nhiều đồ vật.
Nói xong, khoa tay múa chân đứng lên.
Tần Thư Vân vui vẻ.
" Đúng vậy, muốn đi siêu thị rất lớn rất lớn."
Khương Khương: " Con có thể mua nhiều đồ sao ?"
Tần Thư Vân lấy tay chỉ chỉ lên đầu Khương Khương, cười: " Con, cái đứa nhỏ láu cá này."
Nói xong ra phòng liền lên lầu.
Tần Thư Vân rửa sạch mặt cho con gái nhỏ, thay áo quần chải tóc. Khương Khương ở bên bọn họ đươc nuôi dưỡng rất tốt cho nên sửa soạn cho con bé cũng không tốn nhiều công sức, một lúc sau đã sửa soạn xong.
Sửa soạn cho con gái xong, Tần Thư Vân cũng trang điểm thay đồ. Ngồi trước bàn trang điểm, lấy kem chống nắng ra và xoa lên mặt.
Khương Khương ở bên cạnh đang đếm đồ vật muốn mua, đem mười ngón tay ra tính cũng không đủ.
Đếm vài lần, vẫn chưa đếm được.
Ngẩng đầu lên thì thấy môi của mommy, hiện tại đang bôi son môi hồng hồng, bôi lên rất xinh đẹp và bóng. Khương Khương cảm thấy thích thú, liền nâng cái cổ tinh tế trắng nõn của mình lên, chỉ chỉ vào đôi môi hồng nhỏ nhắn của mình, nói với mommy.
" Mommy, mẹ cũng bôi cho con một chút được không. Con cũng muốn trở nên xinh đẹp."
Tần Thư Vân nhìn con gái nhỏ qua gương, đứng bên cạnh yêu cầu mình bôi son cho con bé, trên mặt thiếu chút nữa nhịn không được muốn cười. Nín cười, cô bôi xong son cho mình, sau đó nói với Khương Khương: " Bé cưng, con còn nhỏ, sau này lớn lên mới được dùng son."
Khương Khương: " Khi nào con mới lớn lên ?"
Tần Thư Vân: " Phải qua rất nhiều năm, rất nhiều năm nữa."
Khương Khương cực kỳ thất vọng: " Kia như vậy thì sẽ rất lâu nha."
Tần Thư Vân sờ sờ đầu con gái, khẽ cười nói: " Bé cưng rất nhanh sẽ có thể lớn lên a. Lúc trước khi con sinh ra cũng rất nhỏ, hiện tại đã lớn như vậy."
Khương khương cảm thấy hứng thú đối với bản thân khi còn nhỏ, hỏi mẹ: " Mommy, mommy, khi con còn nhỏ cũng nhỏ giống như con thỏ này vậy sao ?"
Con thỏ mà Khương Khương ôm buổi tối cũng không lớn lắm.
Tần Thư Vân thoáng nhớ lại một chút, cũng không nhớ rõ thời điểm lúc trước khi sinh ra Khương Khương lớn bao nhiêu, liền thuận miệng trả lời cô bé: " Cũng không khác mấy."
Khương khương vội vàng chạy tới giường, đi lấy thỏ nhỏ của cô, cao hứng ôm nó, sờ sờ đầu của nó.
" Thỏ giấy nhỏ, thỏ giấy nhỏ, mommy nói lúc chúng tớ sinh ra lớn bằng cậu a."
Khương Khả bên cạnh đợi mẹ mặc quần áo, nghe lời nói của Khương Khương, nhìn thoáng qua con thỏ nhỏ trong lòng con bé, nhịn không được đảo mắt một cách rõ ràng.
Con thỏ này của con bé cũng quá nhỏ đi, có đứa bé của nhà nào sinh ra lại nhỏ như vậy đâu chứ.
Bôi son môi xong, Tần Thư Vân rất nhanh cũng sửa soạn xong.
Hôm nay ngoài trời rất nắng, Tần Thư Vân lấy kem chống nắng bôi cho con. Bôi xong, Khương Khương nhìn thoáng qua ánh nắng bên ngoài, liền đi phòng quần áo lấy mũ, một cái hồng nhạt thêu con thỏ, một cái màu vàng thêu mèo nhỏ.
Đưa mũ cho chị gái, vẻ mặt chân thật nói.
" Bên ngoài rất khô nóng, chúng ta phải đội mũ, nếu không thì buổi tối sẽ bị đâu nhức đầu, đầu đau âm ỉ, buổi tối sẽ không ngủ được, còn phải kiểm tra.
Ngữ khí ngây ngô của bé con có chút đáng yêu, Tần Thư Vân sờ sờ đầu của Khương Khương: " Con nói đúng."
Nhận lấy mũ, ba người ra khỏi phòng, đi xuống lầu dưới.
Đi vào phòng ăn, dùng bữa sáng xong, Tần Thư Vân liền đem bọn nhỏ ra ngoài.
Lúc ra cửa, vừa lúc đụng phải lão thái gia mặc áo dài màu xám, rèn luyện trở về.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão thái gia, môi của Tần Thư Vân mấp máy, kính cẩn mà lễ phép hô một tiếng ông nội.
Khương Khương nhìn thoáng qua mẹ, vừa liếc nhìn chị gái, do do dự dự hồi lâu, cũng không thể hô một tiếng ông cố.
Ông ấy không thích mommy, Khương Khương cũng không thích ông.
Em gái không chào ông cố, Khương Khả cũng không muốn chào. Lão già này thật sự rất đáng ghét.
Nhìn thấy hai đứa con không chào ông, Tần Thư Vân nhíu mày. Sợ ông nội có ý kiến, vội vàng thúc giục bọn nhỏ chào ông cố.
" Bé yêu, mau chào ông cố."
Khương Khương cong cái miệng nhỏ nhắn, không quá vui vẻ.
" Mommy, con không muốn chào."
Sắc mặt của lão thái gia giống như trời chuyển mưa giông bão tố.
Vẻ mặt bình thường, khó coi dọa người.
Khương Khương không có chú ý sắc mặt của ông cố, sợ mommy trách cứ cô, giải thích: " Ông cố không thích mommy, con cũng không thích ông. Con cho ông ấy quýt ông cũng không muốn, con tức giận, con không chào."
" Không thích người của Khương Khương, Khương Khương mới không thích đâu."
Khương Khả một bên nghe được lời nói của em gái, trong đầu chợt lóe hình ảnh kiếp trước và kiếp này, em gái đang gặp khó kahwn ở đây, nhưng mà hình ảnh vẫn lần lượt hiện lên.
Nhất thời có chút giật mình cùng nghi hoặc: Hóa ra không phải người nào em gái cũng đối xử tốt a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...