Chương 11: Khả Khả và Khương Khương
Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh)
Khương Khương ôm màu cái rương nhỏ màu xanh biển.
Trong rương nhỏ đựng không ít đồ vật.
Có búp bê chạy bằng điện, còn có tất cả đồ chơi trong nhà, còn có búp bê tóc vàng mắt to cùng hộp nhạc, còn bày biện rất có trật tự nữa.
Cô đem đồ chơi tới, đặt ở giữa hai người, mắt chớp chớp: " Chị, đây đều là đồ chơi em thích a, chúng ta có thể chơi cùng nhau."
Khương Khả nhìn Khương Khương, nhìn cặp mắt của Khương Khương, phảng phất như đôi mắt kia biết nói chuyện, thoáng trầm mặc một lúc, vẫn không thích lắm, muốn rời đi.
Tần Thư Ninh thấy thế, hỏi Khương Khả: " Khả Khả, tại sao không chơi cùng em gái con nha?"
Nghe thấy tên mới của chị gái là Khả Khả, Khương Khương vội vàng nhìn chị, vui vẻ nói cho chị biết: " Chị tên là Khả Khả, em là Khương Khương, oa, tên của chúng ta đều là hai chữ nha."
"..." Khương Khả cảm thấy em gái có chút ngu ngốc, nhưng là, rốt cuộc cũng không nói được ngu ngốc chỗ nào. Bơi vì em ấy nói cũng không có sai, tên của bọn họ, đều là hai chữ.
Khương Khả tìm lý do, từ chối chơi với em gái: " Con muốn uống nước."
Nói xong thì nhảy xuống sô pha, bước chân ngắn đi theo sau Tần Thư Ninh.
Tần Thư Ninh liềm đem con gái đi uống nước.
Khương Khương buông rương nhỏ trong ngực xuống, chân ngắn cũng bước đi the phía sau.
" Mom, con cũng muốn uống nước."
Đem hai đứa nhỏ tới nhà bếp, Tần Thư Ninh đưa cho con gái lớn một ly nước trước.
Lại đưa cho con gái nhỏ một ly.
Khương Khả cầm ly nước xong, trực tiếp ngửa cổ uống nước. Cô cũng có khát thật.
Khương Khương cầm ly xong, nhìn thoáng qua, cũng uống theo.
Hai đứa nhỏ đều cầm cái ly màu trắng trong tay, rột rột uống nước, động tác ngửa đầu uống nước cũng giống nhau như đúc.
Làm cho Tần Thư Ninh nhìn đến sửng sốt.
Động tác của hai đứa nhỏ, thực sự giống nhau a. Ôm Khả Khả, có khi cô còn lầm là Khương Khương.
Tần Thư Ninh liền cảm thấy, thai song sinh thật kỳ diệu.
Khương Khương uống nước chậm một chút, Khương Khả đặt ly nước xuống trước. Hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy em gái cũng uống nước theo mình, trong lòng cô chợt lóe lên một cảm giác cổ quái.
Cô cảm thấy Khương Khương đang bắt chước cô.
Cô không thích dáng vẻ Khương Khương bắt chước cô như thế này, trên mặt cô lộ ra một chút không vui, nhưng rất nhanh lại tan thành mây khói.
Khương Khương uống hết nước, thì nhìn thấy chị gái đang nhìn cô. Trong lòng cô tràn đầy vui sướng, cô cười với chị gái một cái thật vui vẻ.
" Chị."
Bên miệng cô còn có vệt nước, nhận ra, Khương Khương liền đem tay nhỏ lên miệng lau một chút, trong mắt còn mang theo ý cười. Ánh mắt linh động chớt lóe, lông mi dài run lên, bên trong mắt rất ngây thơ, chân thực đến mức làm cho Khương Khả không dám nhìn nữa.
Cô gãi gãi đầu quay đi không nhìn con bé.
Nhưng Khương Khương cũng không bỏ qua cho chị gái, kéo tay cô qua, liền nhảy nhót muốn đi ra bên ngoài, vui vẻ nói: " Chị, chúng ta tiếp tục chơi đi."
Khương Khả quay đầu nhìn về phía mẹ, mẹ cũng cho cô một ánh mắt dịu dàng cổ vũ: " Khả Khả, đi theo em gái chơi."
Vì thế Khương Khả lại ngẩn người ra giữa, bị Khương Khương kéo đến phòng khách chơi.
Trên sô pha bày ra không được, Khương Khương liền kéo cô đi phòng đồ chơi, kéo vài cái đệm lót, đặt xuống đất trải ra, bọn họ có thể ngôi lên đó chơi đồ chơi.
Lúc lấy đồ chơi ra, Khương Khương đem một chiếc xe ô tô màu đỏ đặt vào tay Khương Khả, nghiêm túc nói cho chị gái.
" Chị, đây là chiếc ô tô em thích nhất, cho chị chơi đó."
Sau khi đặt xe lên tay chị gái, cô lo lắng chi gái không biết chơi, lại lấy trở về, mở công tắc, đặt ở trên sàn, bắt đầu nghiêm túc dạy cho chị gái cách chơi.
" Em dạy cho chị cách chơi."
Cầm điều khiển từ xa, Khương Khương khống chế tốc độ xe, khiến cho nó chạy khắp nhà, một bên điều khiên ô tô, một bên đắc ý cười nói với chị.
" Chị, ô tô nhỏ của em có phải rất tuyệt hay không !" Nói xong, cô để điều khiển từ xa lên tay Khương Khả, nói: " Vừa nãy chị xem đã hiểu chưa, rất đơn giản a."
Khương Khả cầm điều khiển từ xa trong tay, biểu tình trên mặt có chút co giật.
Đứa tẻ ba tuổi dạy cách dùng điều khiển từ xa, tự con bé chơi một hồi, sau đó đem điều khiển từ xa cho bạn, hỏi bạn hiểu không...
Đứa trẻ ba tuổi bình thường, làm sao có thể hiểu được a.
Khương Khương còn cố tình dùng vẻ mặt thành thật hỏi: Chị hiểu chưa.
Khương Khả bị vẻ ngu ngốc đáng yêu làm cho cười, khóe miệng vô thức kéo kéo.
" Dạy" cho chị gái hiểu cách chơi ô tô, Khương Khương lại lấy búp bê nhỏ của mình ra, đưa cho Khương Khả. Nói với Khương Khả: " Chị gái, đây là bé cưng của em a, sau này cũng là bé cưng của chị, chị phải yêu quý em ấy thật nhiều a."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...