Cô dẫn Lý Chuẩn lên tầng sáu.
Có một con đường bí mật trong tòa nhà giảng dạy của khoa thương mại HKUST, phải đi lên từ cầu thang thép bên cạnh lan can bên ngoài, quanh năm phơi nắng nên cầu thang toàn rỉ sét, nhưng bởi vì cây thường xuân đuổi theo ánh nắng mặt trời nên có cảm giác tràn trề sức sống kỳ lạ, giống như bông hoa nở rộ ở nơi hoang vu tuyệt vọng.
"Lúc tâm trạng không tốt tôi sẽ tới nơi này." Bạch Linh kéo cửa tầng thượng ra.
Đại học Bình Thành nằm ở trên ngọn núi ở vùng ngoại thành, mà tòa nhà của học viện thương mại lại ở nơi cao nhất.
Trên sân thượng trống trải, bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ vườn trường, dường như ngay cả bầu trời cũng trong tầm tay.
"Nơi này rất đẹp." Lý Chuẩn nói: "Cậu thường một mình tới đây à?"
"Ừ."
"Bạn bè của cậu đâu?"
"Tôi nói tôi ở đây không có người bạn nào, tất cả mọi người đều thích Chu Miên Miên, cậu tin không?"
Bạch Linh dựa vào lan can nhắm mắt lại, gió từ trên sân thượng thổi tung mái tóc đen dài của cô.
"Vì sao?" Lý Chuẩn hỏi.
"Tôi cũng không biết.
Từ lúc cô ta xuất hiện ở trong sinh mệnh của tôi thì tất cả mọi người chỉ thích cô ta."
"Vậy bây giờ không phải vậy nữa." Lý Chuẩn thản nhiên nói: "Tôi không thích cô ta."
Bạch Linh nhìn anh, khóe môi hơi cong lên.
"Vừa rồi sao cậu biết nếu gửi sơ yếu lý lịch của Chu Miên Miên qua thì đối phương sẽ không cần?"
"Lúc nãy Văn Duệ ngồi hàng cuối cùng trong góc, anh ta được phỏng vấn đưa tin rất nhiều, gương mặt đó không khó nhận ra.
Nếu như anh ta nhìn trúng ai đó ở lớp thì chỉ có thể là cậu, tôi cá là anh ta sẽ hỏi vì sao lại nhận được sơ yếu lý lịch của một người khác." Lý Chuẩn trả lời.
Tuy rằng đây chỉ là một nửa đáp án.
Một nửa còn lại là anh cho vị trí kia biến mất luôn, dù sao Bạch Linh cũng không cần.
Đây được coi là chuẩn bị chu toàn.
Phong cách của anh không phải là can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng nếu anh đã can thiệp, vậy thì phải can thiệp nhiều một chút.
"Nam sinh kia nhìn không giống vị hôn phu tương lai của cậu."
"Chu Miên Miên không thể bắt cá hai tay cùng lúc sao?" Bạch Linh giật giật khóe miệng: "Nếu thật sự cho cô ta đi Văn Viễn, cô ta có thể câu con cá thứ ba đấy."
"Vậy cậu chia tay với vị hôn phu tương lai à?"
“Chúng tôi chưa bao giờ ở bên nhau.” Bạch Linh uể oải nói: “À, anh ta gọi điện tới này.”
Thông báo cuộc gọi của Trình Hành hiển thị trên WeChat.
Chẳng biết có phải nói chuyện buổi tối ăn cơm không, Bạch Linh nghĩ.
Cô không muốn dẫn Trình Hành về nhà ăn cơm nữa rồi.
Nhưng mà lúc bắt máy, đối phương lại nói ra lời cô hoàn toàn không ngờ tới.
"Bạch Linh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Chu Miên Miên khóc nấc lên với anh? Hình như là vì tranh giành một vị trí thực tập với em đúng không?"
Bạch Linh gần như khựng lại vài giây.
Sau đó, cô không khỏi cười lạnh: "Anh biết nhanh thật."
Chu Miên Miên cũng thật sự lợi hại.
Lợi dụng Cố Tử Minh xong là đuổi người ta đi, sau đó lập tức gọi điện đóng vai nạn nhân với Trình Hành.
Ngữ điệu Trình Hành gần như là hùng hổ dọa người: "Hai ta sớm muộn gì cũng nối nghiệp gia đình, em còn để ý mấy vị trí thực tập làm gì? Tặng cho cô ấy thì sao? Sao làm người ta khóc tới mức này? Hồi cấp ba em cũng luôn làm cô ấy khóc..."
"Em nhường." Bạch Linh cắt ngang anh ta.
"...!Cái gì?"
"Em nói, em nhường vị trí kia.
Cô ta không nói cho anh biết là Khoa học kỹ thuật Văn Viễn đột nhiên không cần thực tập sinh nữa sao?"
Tuy rằng Bạch Linh cũng biết, khả năng cao là người bí ẩn trong điện thoại của cô đã làm gì đó, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy.
Nhưng cô vẫn không ngờ rằng Trình Hành lại có thể vì chuyện này mà vội vã tìm tới cô hỏi tội.
Đôi khi cô không hiểu liệu Trình Hành có coi cô là người sắp đính hôn hay không.
Nếu quyết định đính hôn với cô, tại sao lại gọi cho vị hôn thê tương lai của mình để chất vấn loại chuyện này?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Linh hít sâu một hơi rồi nói: "Nếu như anh để ý cô ta không có chỗ thực tập thì hay là em gọi cho mẹ anh, bảo bà ấy giúp thu xếp cô ta vào công ty của nhà anh nhé?"
"..." Bên kia bỗng yên lặng, hình như tỉnh táo lại rồi.
Yên lặng vài giây.
Bạch Linh nói: "Trình Hành, bữa cơm tối nay không cần tới nhà em ăn nữa."
"Anh không nói là không đến..."
"Là tôi nói, anh không cần tới." Bạch Linh cắt ngang lần nữa, giọng điệu không buồn không vui: "Vốn tôi cảm thấy chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ thì sẽ hiểu rõ về nhau, nhưng nếu như anh đã thích người khác thì chúng ta cần gì chịu đựng nhau chứ? Dù sao tôi cũng chưa từng thích anh."
Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh như chẳng hề có cảm xúc nào nên người bên kia hình như bị lời của cô làm bối rối.
Có thể anh ta không ngờ cô sẽ nói thẳng như vậy, cũng không ngờ cô lại kết thúc mối quan hệ này hời hợt như thế.
Nhưng cũng có thể là, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói ra câu: Dù sao tôi chưa từng thích anh.
Bạch Linh dứt khoát cúp máy.
Có lẽ vì Chu Miên Miên mất đi cơ hội vào Văn Viễn nên tảng đá trong lòng cô đã trở nên nhẹ hơn, cũng chẳng khách khí với Trình Hành nữa, thậm chí còn có thể bình tĩnh nói với Lý Chuẩn ở bên cạnh vô tình nghe được toàn bộ câu chuyện: "Để cậu chê cười rồi."
Nhưng mà cũng chẳng phải lần đầu tiên, vò đã mẻ còn sứt rồi thôi.
Lý Chuẩn lại cong môi cười.
"Cậu nói dối."
"Cái gì?" Bạch Linh nhíu mày.
"Câu nói sau cùng, dù sao tôi cũng chưa từng thích anh là nói dối.
Cậu từng thích anh ta nên mới cố ý nhấn mạnh như vậy."
Bạch Linh lặng lẽ nhìn đối phương, cô cũng không phủ nhận.
Có lẽ cô đã từng rung động vào thời điểm rất lâu trước kia.
Nhưng đó đã là chuyện của đời trước rồi.
Lúc đó cô còn nghĩ rằng Trình Hành sẽ đứng bên cạnh cô không chút do dự, cô thậm chí còn cảm thấy Trình Hành sẽ không so sánh cô với Chu Miên Miên.
Cho tới khi cô biết, bắt đầu từ lúc Chu Miên Miên bước vào cuộc sống của cô, cán cân trong lòng Trình Hành đã lệch hẳn về phía đối phương, hủy bỏ ước hẹn với cô để đi đến cuộc hẹn với Chu Miên Miên.
Cho tới khi Chu Miên Miên nói với cô, Trình Hành từng nói với cô ta: "Anh chưa từng thích Bạch Linh, anh và cô ấy, chỉ là người nhà cảm thấy phù hợp mà thôi."
Cho đến khi lời đồn về cô lan truyền khắp nơi, Chu Miên Miên khăng khăng cho rằng lúc học cấp ba bị cô bắt nạt, mà Trình Hành còn ra mặt "làm chứng" cho Chu Miên Miên, trực tiếp khiến cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà...
Mỗi lần hít thở đều cảm thấy khó khăn, Bạch Linh ngồi trên giường bệnh nghĩ, vì sao Trình Hành có thể đối xử với cô như vậy vì Chu Miên Miên?
Nghĩ thế nào cũng không ra.
Nếu không phải vì vỗ về Trình Hành, tối qua có lẽ Bạch Lình đã tưới rượu lên đầu của anh ta.
Cho nên yêu thích ở chỗ nào cơ chứ?
“Đời trước tôi rất thích anh ta.” Bạch Linh nhìn về phương xa.
Chút rộn ràng của tuổi trẻ đó đã biến mất từ lâu.
"Được rồi, đừng quay đầu lại." Lý Chuẩn bỗng nhiên nói: "Cũng đừng nghĩ rằng anh ta sẽ quay đầu lại."
Bạch Linh đột nhiên nhớ lại những gì Lý Chuẩn đã nói với cô trước khi rời khỏi nhà.
Anh nói, mẹ tôi cũng từng phạm sai lầm ấy, từng cho rằng đối phương có thể thay đổi...
"Tôi đã nhận ra từ lâu, tôi sẽ không ôm những ảo tưởng không cần thiết đâu." Bạch Linh nói.
Sắc trời tối dần, hoàng hôn bắt đầu chuyển sang màu cam ấm áp, không gian trầm xuống.
Bạch Linh xoay người lại, nói với Lý Chuẩn: "Được rồi, tôi dẫn cậu tới đây chỉ là muốn nói với cậu, vốn tưởng rằng bèo nước gặp nhau, sau này không gặp lại nữa, lại không ngờ rằng chúng ta là bạn học của nhau.
Tôi sẽ không nói cho người khác biết cậu đang làm việc ở quán rượu, cũng hy vọng cậu giữ bí mật cho tôi.
Thỏa thuận vậy nhé?"
***
Lần tư vấn thứ mười một.
Bác sĩ Trần nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trong phòng tư vấn, trên mặt vẫn không có vui hay buồn, nhưng lại có chút bối rối khó phát hiện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Xảy ra chuyện gì sao?" Anh hỏi.
Người bệnh "ừ" một tiếng.
Ba tháng trước, người bệnh bắt đầu đến tiến hành tư vấn tâm lý.
Mỗi tuần một lần, vô cùng đúng giờ.
Lúc đầu, bác sĩ Trần tưởng đây là thần tượng mới công ty giải trí nào đó vừa ký hợp đồng.
Dù sao thì khuôn mặt như thế này cũng không thấy nhiều ở những khu vực phồn hoa tấc đất tấc vàng như Bình Thành.
Nhưng hình như không phải.
Ban đầu, bệnh nhân vẫn có giọng Hồng Kông đặc trưng, thỉnh thoảng cần sử dụng tiếng anh cho những từ không chắc chắn, nhưng mỗi lần đến đây thì tiếng phổ thông của anh đều tốt hơn một ít, hôm nay đã rất thành thạo rồi.
Trạng thái người bệnh nhìn không tồi tệ lắm, cũng không thấy cuồng loạn hay có tố chất thần kinh, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như ao tù nước đọng.
"Tôi gặp một người lạ, cô ấy tưởng tôi làm nhân viên tiếp rượu ở quán bar." Người bệnh nói.
Anh kể lại ngắn gọn sự việc.
Người phục vụ không cầm chắc chiếc khay, vô tình làm đổ ly cocktail vào người anh.
Quản lý quán bar ra mặt xin lỗi, còn tìm tạm một bộ quần áo cho anh thay, nói là trong quán chỉ có bộ này nhưng mà mới tinh, còn xin khách hàng bỏ qua.
Anh uống quá nhiều, bụng cồn cào, tiếng người ồn ào và nhạc nhảy múa càng khiến anh chán ghét nên anh ngoài một mình.
Sau đó, ý thức có chút mơ hồ.
Lúc tỉnh lại thì đang ở trong nhà một người lạ rồi.
Người lạ chuẩn bị cho anh một cốc nước mật ong ấm, còn có thuốc dạ dày và giải rượu.
Nhưng mà người lạ đang khóc.
...
"Rất trùng hợp, tôi phát hiện ra, cô ấy lại là bạn học của tôi."
“Tôi thậm chí còn cảm thấy sự trùng hợp này có gì đó bất thường, tôi còn nghi ngờ cô ấy chính là người được phái đến giám sát tôi.”
"Nhưng sau khi kiểm tra thì không phải vậy."
"Cô ấy sống không được tốt lắm.
Tất cả những gì tôi nghe được đều là những tin đồn tiêu cực.
Nhưng trực giác nói cho tôi biết, những tin đồn này là sai."
"Vậy nên tôi ra tay giúp cô ấy."
Người bệnh dừng một chút.
Vài giây sau, anh nói tiếp: "Tôi không biết tại sao tôi muốn giúp cô ấy, nhưng trong nháy mắt ấy, tôi đã làm vậy.
Hình như cô ấy rất vui.
Sau đó lâu lắm rồi...!tôi cũng cười theo cô ấy."
Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt bác sĩ Trần.
"Tôi cảm thấy rất khó hiểu."
Người bệnh đã rất nỗ lực và thử nghiệm, muốn tìm lại cảm xúc.
Mặc dù một số nỗ lực này không tốt cho sức khỏe, chẳng hạn như sử dụng rượu.
Anh lần lượt tìm về từng thứ một.
Sự tỉnh táo, nhạy cảm, mỉa mai - tất cả đều là những điều tiêu cực.
"Anh nói cô ấy tưởng anh là nhân viên tiếp rượu quán bar.
Lúc đó anh phản ứng thế nào?"
"Tôi không giải thích."
“Bởi vì không quan tâm à?”
"Không." Bệnh nhân bình tĩnh nói: "Tôi thấy rất kỳ lạ.
Cô ấy dường như không có thành kiến gì với nghề này, thậm chí còn không thèm hỏi tại sao nên tôi mới hỏi cô ấy.
Câu trả lời của cô ấy là: Chưa trải nỗi khổ của người khác, đừng khuyên họ tử tế."
Tuy nhiên cô vẫn giải thích hai câu, "tử tế" ở đây không chỉ "lương thiện", mà là đừng tùy tiện chỉ tay năm ngón vào chuyện của người khác.
Sau đó, bệnh nhân đã đưa ra nhận định thận trọng: "Khi cô ấy nói điều này, tôi cảm thấy hình như cô ấy có rất nhiều bí mật.
Nó còn tệ hơn những gì cô ấy thể hiện ra ngoài."
Bác sĩ Trần suy nghĩ một lúc.
"Có thể là anh nhìn thấy cô ấy giống như nhìn thấy chính mình ở một khoảng thời gian nào đó, cho nên anh muốn giúp cô ấy."
"Thật sao? Có lẽ vậy."
“Nhiều khi chúng ta cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa vì xung quanh không có người nào mang lại ý nghĩa cho mình." Bác sĩ Trần nói: “Nếu cô ấy là người duy nhất có thể giúp anh tìm lại những cảm xúc tích cực trong giai đoạn này thì anh nên giúp đỡ cô ấy, đây là lời khuyên của tôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...