Về phần tại sao sau nửa năm Bạch Hiên mới nói ra nguyên nhân chuyện này?
Đó là một lần ầm ĩ nào đó anh không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Kết hôn được nửa năm, số lần chúng tôi cãi nhau càng ngày càng nhiều, nói đến cùng vẫn là vì một chữ tiền.
Tôi đang tìm một công việc, Bạch Hiên nhận vài quảng cáo, về vấn đề kinh tế…chúng tôi ở nơi này quả thật rất khó khăn, ngột ngạt.
Bạch Hiên trước kia sẽ không nói chuyện không tốt của giới giải trí với tôi, anh sẽ đem tất cả âm u cùng phức tạp giấu ở phía sau.
Nhưng dần dần anh để lộ ra càng ngày càng nhiều: trong cái vòng tròn thượng vị này, hoặc là dựa vào người quen, hoặc là dựa vào tiền.
Bạch Hiên không có người quen, không phải nói anh không cùng người khác chung đụng, mà là anh không cùng người ta ‘chơi’—anh bởi vì tôn nghiêm không bán, lại vì tôn nghiêm mà không thông đồng làm bậy, nói cách khác những thứ đó đều chẳng là gì…
Cho nên chỉ có thể dựa vào tiền.
Gia cảnh Bạch Hiên thật ra không tệ, chỉ vì anh đi trên con đường của làng giải trí đen tối này, trong vòng một năm cơ hồ là táng gia bại sản.
Mà tôi cũng giúp anh không ít, đã từng cho rằng hai người yêu nhau, anh đối tốt với tôi, tôi đối tốt với anh, chăm sóc chiếu cố lẫn nhau sẽ vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng sau khi trải qua tôi mới phát hiện tôi sai rồi.
Kỳ thực không có tiền, cuộc sống quả thật rất khổ, mỗi ngày đều là mặt ủ mày chau.
Có đôi khi ban đêm đi ngủ, ngủ lại ngủ, đến nửa đêm tôi đột nhiên tỉnh dậy, sau đó nghĩ: tháng này còn dư có hai trăm đồng thì mười tám ngày còn lại sẽ chịu đựng như thế nào a!
Tôi hầu như mỗi ngày đều bị vây ở giữa một loại áp lực, trong nửa năm giống như già thêm mười tuổi.
Lại có đôi khi, nửa đêm xoay người qua, trong bóng đêm mơ hồ quan sát người đàn ông quen thuộc trước mắt: tuy rằng anh lớn lên nhìn đẹp như vậy, nhưng lại sinh ra lòng tràn đầy sức sống cùng tiên vô lực.
Sau đó chúng tôi lại nhịn ba tháng, anh nhận được một vai diễn trong bộ phim truyền hình.
Đóng vai nhân vật phản diện trong một phim truyền hình lớn, từ tập thứ bảy bắt đầu ra sân diễn, đến tận tập ba mươi hai, là nam số ba.
Bạch Hiên hôm qua đem kịch bản về ném một phần cho tôi xem, ý tứ của anh mơ hồ không muốn diễn.
Sáng ngày thứ bảy, anh đi ra ngoài kết thúc chụp quảng cáo, tôi ở nhà nằm trên giường đọc kịch bản.
Đọc xong tôi dường như đã hiểu được vì sao Bạch Hiên không muốn diễn vai diễn này: nhân vật phản diện mà anh phải diễn này thật sự là rất xấu!
Đây là một bộ phim truyền hình cổ trang võ hiệp, Bạch Hiên diễn vai ma tôn tà phái, tâm ngoan thủ lạt làm nhiều việc ác coi mạng người như cỏ rác, hơn nữa ngay từ đầu đã giết cha mẹ nam chính, tiếp đó cả bộ phim đều không ngừng truy đuổi tàn sát giết hại nam chính.
Thế nhưng tôi lại không ghét nổi nhân vật này.
Bởi vì hắn cuồng ngạo ngang ngạnh, càng hấp dẫn tôi chính là: hắn cao ngạo lãnh mạc, giết người như ngóe, đối với tất cả mọi người đều không tốt, lại cứ cố tình si luyến muội muội của nam chính (nữ số hai), cầu không được lại không chịu buông tay, đối với nàng mối tình thắm thiết ôn nhu tới cùng, đến cuối bởi vì một chữ ‘tình’ mà thất bại, chết dưới kiếm của nam chính.
Đọc xong kịch bản, tôi tu bổ não bộ một chút về hình tượng Bạch Hiên, đối với hình tượng này liền hoa si, còn cùng cái chết của hắn đau đớn nội tâm.
Lúc này có người gõ cửa.
Có phải Bạch Hiên trở về hay không? Tôi lập tức từ trên giường nhảy xuống: nhất định phải khuyên anh, ngàn vạn lần không được bỏ qua vai diễn này.
Bộ phim này được công chiếu, anh nhất định sẽ thành công.
Cửa mở ra, tôi lại sửng sốt.
Không phải Bạch Hiên về, mà là người đại diện của anh tôi đã gặp mấy lần.
Đứng sau người đại diện là một người đàn ông trung niên, không nhận ra, nhưng nhìn thái độ cung kính của người đại diện đối với ông ta, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra đó là một đại nhân vật.
Tôi cho bọn họ vào nhà.
“Đây là chủ tịch của công ty Á Vũ.” Người đại diện giới thiệu người đàn ông trung niên với tôi.
Công ty Á Vũ, là công ty sản xuất phim lớn nhất Châu Á, chủ tịch bọn họ cũng là người làm phim có quyền thế nhất Châu Á—gần như lũng đoạn hai phần ba thị trường phim ảnh cùng truyền hình.
Tôi lập tức kinh sợ, cũng không dám dùng cái chén pha trà trong nhà, lấy một chai nước khoáng mở nắp ra, hai tay đưa tới: “Mời chủ tịch!”
Tôi nghĩ bộ dáng của tôi thực nhún nhường thực khiêm tốn.
Chủ tịch tiếp nhận uống một ngụm, thoạt nhìn khá dễ nói chuyện.
Ông ta nói: “Tôi dự định đem vai Bạch Trạch cho Bạch Hiên diễn.”
Bạch Trạch chính là nam số ba nhân vật phản diện, vừa khéo họ Bạch.
“Biết biết, tôi cùng Bạch Hiên đều rất cảm tạ ngài, chủ tịch.” Tôi vốn không ngồi, giờ phút này đứng lên lưng khom dưới chín mươi độ, tuyệt đối cung kính vái chủ tịch một cái.
“Thật là rất cảm tạ ngài.”
Thế nhưng ông ta lại khẽ nâng tay, ngừng một chút.
“Trước tiên đừng cảm ơn tôi, tôi cho Bạch Hiên diễn vai này là có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi buột miệng hỏi.
“Cô cùng Bạch Hiên ly hôn.”
Trong lúc nhất thời tôi nghe không rõ, hoặc có thể là nghe rõ nhưng không kịp phản ứng.
Bạch Hiên diễn hay không diễn vai này có quan hệ gì với việc tôi cùng anh ấy ly hôn?
“Vai diễn này vô cùng đặc biệt, cho Bạch Hiên diễn nhất định sẽ thành công.”
Tôi có một chút hiểu ra nguyên nhân.
“Bạch Hiên rất xuất sắc, cũng đã yên lặng hai năm rồi, tôi dự định nâng năng lực cậu ta.” Chủ tịch nhìn tôi bán tín bán nghi.
“Không tại sao, điều kiện cá nhân cậu ta tốt như vậy, tôi chính là muốn tích tài.”
Dựa vào, sao ông không sớm đến tích tài đi, hai năm qua không tới tạo cơ hội cho Bạch Hiên…
“Cậu ta là thần tượng có tài năng, không nên kết hôn sớm như vậy.” Chủ tịch lại có thể nể mặt uống thêm một ngụm nước khoáng tôi đưa cho ông ta.
“Cậu ta kết hôn, sẽ không thành công.”
Tôi gật gật đầu.
Tôi lại có thể gật đầu.
Cảm thấy chủ tịch nói rất có đạo lý, tôi ở chung với Bạch Hiên bảy năm nay, hai người đều là càng lẫn càng sai, mọi chuyện không xong, sẽ không có một việc nào thành công.
Thay vì ôm nhau cùng sa vào, không bằng tách ra tự giương cánh bay.
Chúng tôi không thể chung nghèo khổ, cũng không cách nào chung phú quý.
Tôi nghĩ như vậy, lúc chia tay Bạch Hiên hỏi tôi vì cái gì, tôi cũng là như vậy nói rõ nguyên nhân.
Hơn nữa tôi thấy rõ ràng, môi anh ngập ngừng, bộ dáng kia… thật ra thì trong lòng anh cũng đã nhận thức đi.
Cười cười, tôi hỏi anh: “Chẳng lẽ anh không muốn thành công sao?”
Anh lại nhu nhu môi, thoáng như đang run rẩy.
“Nhưng mà anh còn không nghĩ đến không có em.”
Ha ha, hiện tại không nghĩ, về sau sẽ nghĩ, hoặc có thể không cần suy nghĩ… tôi không quan tâm.
“Đồng Đồng, chúng ta cùng nhau cố gắng, chỉ cần chúng ta không buông bỏ, luôn luôn hi vọng, vượt qua được khoảng thời gian này là tốt rồi.” Cuối cùng anh vẫn phải nghiêng đầu, nhìn thẳng tôi.
“Anh sẽ thành công!”
“Nhưng mà em không chịu đựng nổi nữa.” Khi tôi nói những lời này đau khổ cùng mệt mỏi không chịu nổi.
“Cuộc sống quá u tối quá khó khăn, em cảm nhận không được hi vọng, nhìn không tới tương lai, anh lại… lại không thành công.”
“Anh không thành công đến cuối cùng là vì cái gì, là bởi vì ai?” Anh đột nhiên rống lên, ngẩng cao cổ tức giận nhìn tôi, trong đôi mắt sáng rực lại lạnh như băng, tôi rõ ràng trông thấy nước mắt trào ra, lại hai bên hai hàng chảy xuống.
“Chia đi chia đi, chúng ta đi ly hôn.” Bạch Hiên nói xong, che kín khuôn mặt gào khóc giống như đứa bé.
Thế nhưng tôi nhìn không thấy mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy mười ngón tay kết lại trên mu hai bàn tay, lại khắc ở trong lòng tôi một hình ảnh tuyệt vọng của anh.
Tình yêu bảy năm cuối cùng lần lữa kiệt quệ, hóa thành hai bản chứng minh ly hôn.
Sau khi ly hôn, Bạch hiên vào studio, còn tôi một lần nữa đi thi ban nghiên cứu.
********************************************************
Đợi đến khi tôi nhận được thông báo trúng tuyển phỏng vấn thi nghiên cứu, Bạch Hiên đã nổi tiếng đến từng thành thị phố lớn ngõ nhỏ đều biết.
Nhân vật mà anh diễn quả nhiên trở thành vai diễn được chú ý nhất bộ phim, từ thiếu nữ mười ba đến thiếu phụ ba mươi tuổi đều hâm mộ, rất nhiều cô gái điên cuồng thần tượng anh.
Ở trên mạng, khắp nơi là các cô gái cuồng nhiệt làm hình ảnh Bạch Trạch, video, bài viết, xoát lần lượt bài đăng, xếp thành một tòa lại một tòa lầu cao.
Thậm chí điên khùng truyền một câu nói mê muội như này: một lần gặp Bạch Trạch lầm lỡ cả đời.
Về phần Bạch Hiên diễn Bạch Trạch, chủ tịch làm rất tốt công tác niêm phong, anh trở thành người đàn ông ‘sạch sẽ’, có diện mạo có tài đức có trong sạch, vì vậy tiền đồ sáng lạn, nhảy vọt trở thành đại minh tinh.
Hơn nữa anh thừa dịp rèn sắt khi còn nóng tuôn ra toàn bộ album sau khi tự mình sáng tác lời, tự mình soạn nhạc.
Lấy chồng lấy người như Bạch thiếu gia—có người nói như vậy.
Bạch thiếu gia chỉ có ở trên trời, há những người như chúng ta có thể lấy được sao—lại có người nói như thế.
Anh nháy mắt giết các cô gái ‘đẹp’ mọi lứa tuổi, lại có tài hoa, vì thế không có cô gái nào có thể xứng đôi với anh.
Lúc trước bất kì một nữ minh tinh nào truyền ra scandal với anh đều bị ném đá.
Chủ tịch nói đúng: Bạch Hiên là một người không thể kết hôn.
Không biết lần này vụ ‘Trình Văn Dạ là có chuyện gì xảy ra, gần đây tôi bận rộn với hạng mục trong tay, đã lâu không chú ý tới Bạch Hiên.
Hoặc nói, Bạch Hiên đã lâu không chú ý đến tôi.
Sau khi chúng tôi ly hôn đều không thay đổi số điện thoại, ngầm hiểu với nhau vì hai bên lưu lại một vị trí cuối cùng.
Anh có vai diễn mới, phát album mới đều gọi điện thoại cho tôi, gọi tôi đi xem đi nghe.
Tôi thăng chức, đổi thành phố, phát luận văn gì cũng đều gọi điện thoại cho anh—tôi không yêu cầu anh đọc, khẳng định đọc không hiểu ==#
Về sau hai người gọi điện thoại dần dần trở thành nhắn tin.
Sau nữa lại thay đổi thành bộ dạng này, liên hệ càng ngày càng ít, hai bên càng ngày càng không quan tâm nhau…Có lẽ nói không chừng một ngày kia cả hai cứ như vậy quên nhau.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, buổi tối thứ sáu này, lúc hai mươi ba giờ chín phút.
23:09
Một chuỗi dài, là dãy số không có thông tin tôi lưu lại trong danh bạ.
Thế nhưng tôi có thể đoán ra—là Bạch Hiên.
Nhấn phím trả lời.
Nghe được giọng nói quen thuộc lại xa lạ, tôi có thể cảm nhận được đáy lòng mình trong phút chốc run lên.
Liều mạng đè xuống, nhưng vẫn là không kìm lòng nổi.
Thật là đáng ghét a, rõ ràng đã ly hôn ba bốn năm.
Vì sao trong tâm can lại một trận run rẩy.
“Anh muốn em đến buổi biểu diễn ca nhạc.” Cách điện thoại, giọng nói của anh càng thêm vẻ từ tính.
Có thể đã lâu không gặp, giọng nói của anh trở nên thành thục hơn.
“Ừ.” Tôi nói gãy gọn một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.
“Sao vậy?”
“Anh đến rồi.”
Trái tim tôi trong nháy mắt đông cứng lại, “Đến chỗ nào?”
“Anh mở buổi biểu diễn, cho nên đã tới, đến rồi.”
“Không phải cuối tuần mới bắt đầu sao?” Tôi nhớ đã nghe radio trên taxi nói buổi biểu diễn là ngày hai mươi ba tháng tư.
“Không có chuyện gì, nên đến trước thời hạn.”
“Nga—“ Trong lòng tôi rõ ràng đang cao hứng lại đắc ý, ban nãy mới đắm chìm trong hồi ức lạc tịch, nhưng tôi lại nói ra câu khác với ngữ điệu cổ quái.
“Anh ngày hôm qua không phải mới cùng Trình Văn Dạ tới buổi lễ đóng máy sao? Như thế nào lại bỏ đại mỹ nữ để chạy tới đây vậy?”
Tôi không biết, tôi rõ ràng có thể không nói, lại không nên nhắc tới tên một người phụ nữ khác.
“Cô ấy cùng đi với anh.”
Nga…” Lạc tịch quay về, còn mang theo một chút ghen tuông.
“Cảm giác như thế nào? Ngọt không?”
Tôi miệng sắc bén răng lại nhọn, nhưng thật ra cắn bị thương người khác, chính tôi cũng không chịu nổi.
“Nói thử một chút mùi vị…”
“Đủ rồi.” Bạch Hiên đánh gãy lời tôi, giọng nói bình tĩnh, tôi có thể nghe ra anh đích thị là một bộ dạng ‘không để lộ ra tức giận’.
“Tiểu Dạ là một cô gái tốt, rất đơn thuần, cũng không bị nhiễm những thói quen xấu của những người trong nghề bọn anh.”
A? Cô ấy rất đơn thuần? Cô ấy không nhiễm thói quen xấu trong nghề như bọn anh? Chính là nói cô ấy thanh cao trong sạch thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng?
Giống như nàng công chúa cho nên anh là hoàng tử phải bảo vệ cô ấy?
“Vậy anh nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt.
Ngàn vạn lần đừng để cô ấy, đi vào, cái vòng luẩn quẩn của các anh.” Ngữ khí của tôi tự nhiên kỳ quái.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, thậm chí một tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Thật lâu sau, Bạch Hiên mới thấp giọng nói: “Không có việc gì… Chúc ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vốn muốn cho nam chính xuất hiện trong chương này, nhưng mà—tôi không nhận được tin nhắn lại, vì vậy tôi quyết định cho anh ta xuất hiện ở chương tiếp theo.
Đúng vậy, tôi cũng sẽ có kiêu ngạo cũng sẽ có thương tâm, tuy tôi lãnh quán nhưng thỉnh thoảng trái tim cũng sẽ đột nhiên trở nên yếu đuối ToT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...