Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Thế này có khác gì hai người đó tự đính ước vào nhau đâu cơ chứ. Nghe nàng nói xong, như bị đổ thêm dầu vào lửa, cơn tức của Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng bạo phát mạnh.

“Tiểu bạch thỏ.” Hoàng Phủ Nam Ninh dồn hết hơi mà rống to, đôi tay hắn lại càng tăng thêm lực, ép chặt bờ vai nàng. 

“Ngươi… Ngươi thật là… Tại sao lúc trước Bổn vương lại có thể coi trọng ngươi chứ?” 

“Vương gia, đau.” Lần này thật sự là Bộ Nhu Nhi đau dến chảy cả nước mắt, nàng lí nhí nói với hắn. “Nếu như… Nếu như Vương gia đã tức giận như thế, vậy thì người đưa thiếp thân về Bộ phủ đi. Cùng lắm, thiếp sẽ không làm Vương phi nữa.” 

“Ngươi đừng có mơ.” Như một phản xạ có diều kiện, Hoàng Phủ Nam Nịnh lập tức cự tuyệt lời đề nghị của nàng.

Tốt, phép khích tướng đã có hiệu quả. Bộ Nhu Nhi thở sâu, duy trì khuôn mặt dàn dụa nước mắt. “Vậy, Vương gia muốn làm gì bây giờ?” Đôi mắt mông lung ngập tràn nước mắt nhìn hắn, nàng thấp giọng nức nở nói. “Lúc trước ở Bộ phủ, sư huynh là người duy nhất còn lại yêu thương thiếp. Lúc ấy, trừ sư huynh ra, thiếp không còn ai khác để dựa vào. Khi huynh ấy đưa ra đề nghị muôn chăm sóc thiếp, thiếp đương nhiên rất vui sướng nên rất tự nhiên đáp ứng. Nhưng lời nói lúc dó chỉ là của một tiểu nhi nữ thuận miệng nói ra đâu có ý nghĩa gì mấy. Hơn nữa, sư huynh đi Biên quan đã nhiều năm, thiếp cũng chỉ biết được chút ít tin từ cha, chỉ biết huynh ấy đã lập được nhiều chiến công, huynh ấy cũng chưa từng về thăm thiếp. Đại nương cùng các tỷ tỷ thường đem chuyện này ra cười nhạo thiếp, họ còn nói hắn nhất định là đã cưới thê tử tại Biên quan rồi. Vậy nên, thiếp cũng đã sớm chặt đứt ý niệm với sư huynh từ lâu rồi. Với lại, hôn sự của thiếp và Vương gia cũng không phải do hai bên tự nguyện. Người cũng là bất đắc dĩ mới cưới thiếp, còn thiếp thì lại đang cần một chỗ dựa, nên mới cam tâm tình nguyện theo người. Nếu đã theo người thì cả tâm hồn và thể xác của thiếp đều thuộc về người, đời này sẽ không thay dổi. Sư huynh hiện nay đã trở về nhưng thiếp cũng đã sớm cự tuyệt tâm ý của huynh ấy, cũng đã nói với huynh ấy như vậy rồi. Thiếp muốn trong lòng Vương gia có thể hiểu rõ điều ấy. Nếu người vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, thì xin người hãy giải thoát cho thiếp thân để không phải tự hành hạ chính bản thân mình nữa!” 

Nước mắt giống như là hai dòng suối nhỏ, theo khóe mắt của Bộ Nhu Nhi uốn lượn rơi xuống, ánh mặt trời sáng lạn xuyên thấu qua khuôn cửa sổ chiếu đên, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Đôi mắt nàng như sương mù ẩn đầy hơi nước, viền mắt hơi sưng đỏ vừa đáng thương lại cũng rất đáng yêu. Cái mũi tinh xảo của nàng đang nhẹ nhàng hấp háy cũng mơ hồ lộ ra chút ửng dỏ, làm tâm người ta bất giác muốn nhói đau. Nhưng mà tác động đến lòng người nhất vẫn là hai cánh môi hoa hồng, bởi vì nức nở, đôi cánh môi xinh đẹp của nàng đang hé mở, hướng đến gần hắn. Trong cánh môi hơi hé ra đó, mờ hồ nộ ra những hàm răng trắng noãn, khiến hắn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu hơn.

Một loại xúc động khó nói lên lời bỗng xuất hiện trong tâm trí Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn muốn cắn thật mạnh xuống đôi cánh môi xinh đẹp đầy hấp dẫn kia. 

Nghĩ là làm. 

Giải thoát cho đôi vai Bộ Nhu Nhi, một tay Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm nàng, tay còn lại dùng sức ép cơ thể nàng sát vào cánh cửa. 

“Vương gia?” Sửng sốt, nàng khẽ hô. 


Dường như không thể nghe thấy tiếng hô của nàng, Hoàng phủ Nam Ninh cúi người, đôi môi hắn dùng sức ép sát vào đôi cánh môi của nàng. 

“Vương… Ưm… A…” 

Đau đớn bật kêu lên, khuôn mặt nhỏ xinh của Bộ Nhu Nhi trở nên nhăn nhó. 

Tên đáng ghét này. Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì thế không biết. Bỗng dưng hung hăng đụng vào răng nàng đau muốn chết, còn chưa kịp phản ứng, hắn lại đột ngột dùng sức cắn mạnh trên môi nàng nữa. 

Hoàng Phủ Nam Ninh hoàn toàn không tiết chế lực đạo trên đôi môi mình, cắn môi nàng thật lâu mới chịu buông tha. Hành động này của hắn làm nàng đau muốn chết. 

Cắn chặt đôi cánh môi Bộ Nhu Nhi một hồi, phẫn nộ bao phủ trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên tan thành mây khói. Khóe miệng cong lên thỏa mãn, hắn nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nha đầu trước mặt, sắc mặt hắn được ánh sáng mặt trời chiếu vào càng thêm tỏa sáng. 

“Tiểu bạch thỏ.” Nâng cằm nàng lên kéo sát hơn về phía mình, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng gọi nàng. 

Bộ Nhu Nhi run run. “Vương gia?” 

Van anh, đừng làm thế nữa. Lòng nàng thầm than, đôi môi nàng đau quá rồi, chắc chắn đã bị tên đó cắn nát. 

Liếm liếm môi nhìn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh phát hiện ra khóe miệng Bộ Nhu Nhi có vết máu. 

“Đột nhiên ta phát hiện ra, ngươi có hương vị rất tuyệt.” Hơi cúi đầu xuống nhìn nàng cười cười, tay hắn xoa xoa má nàng. 


Lại muốn làm gì nữa đậy. Bộ Nhu Nhi đau khổ nghĩ. 

Chống lại nụ cười của hắn, một trận sợ hãi nhanh chóng ập vào trong lòng Bộ Nhu Nhi. 

“Vương gia… ngài… ngài không đưa thiếp về Bộ phủ sao?” Nàng cố gắng hướng hắn sang chuyện khác. 

“Vì sao ta lại phải làm thế, ngươi là Vương phi của ta, đời này kíếp này đều là của ta.” Khuôn mặt trầm xuống, hắn khẽ quát. 

A… Nhẹ nhàng thở ra, điều này thật tốt với Bộ Nhu Nhi, kế hoạch của nàng mới chỉ vừa bắt đầu, nàng không muốn chưa gì đã bị người ta phá hư. 

“Ưm?” 

Cảm giác phía cằm của mình đột nhiên nóng lên, nhịn không được mà kêu nhỏ ra tiếng, Bộ Nhu nhi thu lại tâm trí, giật mình phát hiện ra… Hoàng Phủ Nam Ninh… hắn đang liếm cằm của nàng!!! 

Mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, Bộ Nhu Nhi hoàn toàn bị làm cho chấn kinh. 

Nhìn biểu hiện của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh phì một tiếng, cười rất vui vẻ. 

“Tiểu bạch thỏ, hương vị của ngươi thực rất tuyệt.” Nhỏ giọng khàn khàn nói, Hoàng Phủ Nam Ninh nâng cằm nàng lên, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi nàng. 


Bộ Nhu Nhi sợ hãi co rúm người lại, đôi tay vô lực cố gắng đẩy hắn ra xa. “Vương gia, không cần.” 

Tên khốn này, dừng lại đi. Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi chứ, nàng là Bộ Nhu Nhi, không phải là Lí Như Phong a a… 

Tóm lấy đôi tay không yên phận của nàng, dùng sức ép chặt nó lên cánh cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt đầu dùng lưỡi, liếm lên trên khuôn mặt nàng một cách say mê, một lần, lại thêm một lần nữa, lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng vẫn chưa làm hắn thỏa mãn… 

Trong cơn shock này, Bộ Nhu Nhi đột nhiên phát hiện ra, Hoàng Phủ Nam Ninh… hắn… là tên biến thái… hắn đang liếm nước mắt của nàng. TT^TT 

Từ dưới cằm của Bộ Nhu Nhi chậm rãi hướng lên trên, liếm đến khóe mắt của nàng, liếm hết bên phải, Hoàng Phủ Nam Ninh trằn trọc chuyển sang bên trái, liếm nuốt sạch nước mắt vương trên mặt nàng. 

Bộ Nhu Nhi đờ người ra, thật sự là sợ đến đờ người ra, nếu nàng sớm biết hắn sẽ có cái loại ham muốn này, nàng đã sớm lau sạch nước mắt, không để chúng còn lưu lại trước mặt hắn. Bây giờ thì nàng đã biết, nàng đã phạm sai lầm rồi, một sai lầm rất lớn rồi. 

Liếm sạch nước mắt vương trên mặt Bộ Nhu Nhi xong, Hoàng Phủ Nam Ninh mới chịu rời miệng khỏi khuôn mặt nàng. Hắn nhìn nàng, chép chép miệng, cười nhàn nhạt. “Tiểu Bạch thở, hương vị của nàng rất tuyệt, tại sao đến hôm nay Bổn vương mới phát hiện ra nhỉ? Nếu sớm biết thế này, Bổn vương đã không đã bỏ phí nước mắt của nàng trước đây.” 

Trời ạ! 

Tên điên! Tên biến thái! Cách thưởng thức của tên này thực quá khác với người bình thường! 

Khóe miệng co giật điên cuồng, Bộ Nhu Nhi nhìn hắn muốn á khẩu. 

Nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác đến phát ngốc của Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh cười cười, vươn tay xoa xoa hai má nàng. Hắn vừa nhìn nàng vừa liếm liếm môi đầy vẻ chưa thỏa mãn. “Tiểu bạch thỏ, khóc thêm một chút nữa xem nào?” 

Bộ Nhu Nhi ngây ngốc nhìn hắn. 

Nôn nóng, Hoàng Phủ Nam Ninh hơi dùng sức nhéo mặt nàng. “Khóc nhanh chút đi! Bổn vương dùng còn chưa có đủ!” 


Điên à! Anh muốn biến thái nhưng tôi không có muốn biến thái cùng anh đâu! 

Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Bộ Nhu Nhi lí nhí nói. “Thiếp thân không khóc được.” 

“Thật sao?” Không tin lời nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại tăng thêm lực nhéo mạnh vào má nàng. 

“Vương gia, đau!” Nhíu mày, nàng tóm lấy cổ tay Hoàng Phủ Nam Ninh ngăn lại động tác của hắn. 

“Nếu đau, sao ngươi không khóc?” Nhíu mày, Hoàng Phủ Nam Ninh rầu rĩ thấp giọng hỏi. 

Bộ Nhu Nhi khó chịu nói thầm trong lòng, khóc để cho anh liếm tiếp chắc, tôi đâu có ngu. 

Cô nàng ngẩng cao đầu nhìn hắn, trưng ra vẻ mặt rất đáng thương nhìn hắn. “Thiếp không biết. Thiếp không khóc được nữa.” 

“Haizz, quên đi.” Hoàng Phủ Nam Ninh thở dài một hơi rồi buông hai má nàng ra. Hắn để ý thấy hai má trắng noãn mềm mại của nàng bị hắn nhéo đã để lại hai dấu ấn màu hồng hồng, khiến tâm hắn bỗng dưng nổi lên chút tức giận. 

Lại nhẹ nhàng xoa xoa hai má nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh dịu dàng hỏi.” Còn đau không?” 

Má đang không đau, đột nhiên lại bí hắn dùng sức xoa xoa như vậy, lại làm cho Bộ Nhu Nhi thấy đau. Chằm chằm nhìn hắn, đầu óc nàng muốn giãn nở to ra. 

“Không đau.” Đành lắc đầu, trong lòng nành chỉ mong ôn thần này nhanh nhanh dừng ngay cái hành động chà đạp hai cái má đáng thương của nàng. 

“Không đau là tốt rồi.” Cám ơn trời, hắn rốt cuộc cũng lui ra sau hai bước, buông tha cho hai cái má của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận