Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Khi mang theo Hạ Mộng trở lại vương phủ, Hoàng Phủ Nam Ninh ra lệnh một tiếng - - 

"Tất cả đều đi ra ngoài." 

“Vâng." Một phòng nha hoàn sai vặt chạy trốn vôị vàng. 

"Tiểu bạch thỏ." 

Sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên giảm âm điệu, xoay đầu, từng bước từng bước hướng đến gần Hạ Mộng. 

Hạ Mộng trong nội tâm đột nhiên bùng nổ. 

Hắn... Làm cái gì vậy? Bởi vì nàng không nghe lời hắn, cho nên hắn tức giận? 

"Tiểu bạch thỏ." 

Nhưng một giây sau, nghi hoặc trong lòng biến mất, người nàng bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp. Đôi cánh tay sít sao ôm nàng, hô hấp nóng rực phun tại vành tai, nàng còn có thể cảm giác được hắn run rẩy. 

Chuyện gì xảy ra? 

"Vương gia, ngài làm sao vậy?" 

"Tiểu bạch thỏ, cám ơn nàng." 

Nhẹ nhàng êm ái một câu nói, Hạ Mộng ngây ngốc, nàng không thể tin được lỗ tai mình. 

"Vương gia, ngài nói cái gì?" 

"Ta nói, cám ơn nàng." 

Dùng cùng ngữ điệu nhẹ nhàng như lúc trước, Hoàng Phủ Nam Ninh từ từ buông tay ra, cùng nàng mặt đối mặt, thấp giọng. 

Hạ Mộng lần nữa bị kinh hãi. 

"Vương gia, có phải ngài bị bệnh không?" 

"Không có. Ta chỉ thật đang rất vui." Nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực. 

Hạ Mộng lại là sững sờ. 

"Ngài vui cái gì?" 

Hơn nữa, lại là vui đến mức trước mặt nàng tự xưng ‘ ta ’? 

"Cao hứng chuyện nàng làm." Tựa cằm vào vai nàng, âm thanh của Hoàng Phủ Nam Ninh còn mang theo vài phần hưng phấn rung động. 

"Ta... Làm cái gì?" 

"Nàng vì ta, tự mình đi tìm mẫu thân Như Phong, từ mẫu thân hắn, khiến hắn cúi đầu trước ta, cùng ta hòa hảo như lúc ban đầu. Nếu như không phải là nàng, ta cùng hắn khẳng định còn tiếp tục chiến tranh lạnh." 

Ách... 

Thì ra là vì cái này ư. 

Hạ Mộng tự giễu cười cười."Ta còn tưởng rằng vương gia sẽ trách tội ta chứ?" 

"Ta tại sao phải trách tội nàng?" 

"Bởi vì..." Ngày hôm qua khi nàng chủ động đề xuất đề nghị này, hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, còn một mực chắc chắn chuyện của nam nhân sẽ phải do nam nhân giải quyết. Nàng không nghe lời hắn, tự tiện hành động, dựa theo đạo lý mà nói, hắn sẽ tức giận. 

"Ha ha, nàng nói lời của ta ngày hôm qua sao?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười, lần nữa nâng đầu lên, "Vốn là, lúc đầu biết chuyện này, ta có chút tức giận. Nhưng khi nhìn thấy việc nàng làm có kết quả tốt vậy, ta chỉ biết, nàng làm rất khá, so với ta còn tốt hơn nhiều. Đã như vậy, ta cảm tạ nàng còn không còn kịp, lại vì sao phải tức giận với nàng?" 

Nói cách khác, lúc trước hắn nghiêm mặt, nói chuyện lớn tiếng như vậy, kỳ thật không phải là vì tức giận, mà là lòng tràn đầy hưng phấn lại không thể nào phát tiết? 

Trời đất! 

Vội vàng thở dài một hơi, Hạ Mộng tay chân đột nhiên phát giác được vài phần vô lực. 

Ai 

"Tiểu bạch thỏ." 

Lại buông một âm điệu mềm mại, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng kêu, hai tay nâng mặt nàng."Ta phát hiện, nàng thật sự là bảo bối. Kể từ khi nàng xuất hiện bên cạnh ta, cuộc sống của ta càng vui vẻ, cũng càng thuận lợi." 

Ách... 

Trong lòng có chút ít thẹn thùng. Bất quá, lời này lọt vào tai, khóe miệng Hạ Mộng vẫn không tự chủ nhếch lên nhẹ nhàng. 


"Vương gia ngài nói cái gì đó? Ta cũng chỉ là làm việc ta nên làm mà thôi." 

"Nhưng nếu đổi lại là những nữ nhân khác, các nàng ấy khẳng định làm không được như nàng." Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt thâm trầm, "Các nàng sẽ không giống như nàng biết rõ lòng ta, cũng sẽ không giống như nàng, mỗi ngày đều có thể khiến ta thật vui vẻ, càng sẽ không khi ta buồn rầu sẽ cùng ta buồn rầu, sau đó chủ động hiến kế, giúp ta giải quyết vấn đề." 

Hắn nói cũng có phần hơi quá đi. Hạ Mộng có chút thẹn không dám nhận. 

Nhưng mà, Hoàng Phủ Nam Ninh lại một lần sít sao ôm nàng. 

"Tiểu bạch thỏ, có nàng ở đây, thật tốt." 

Trái tim tựa hồ bị cái gì kích trúng, Hạ Mộng rung động, trong lòng hiện lên một cảm giác ngọt ngào. 

"Làm sao bây giờ?" Sau đó, môi hắn từ từ chuyển dời đến bên tai nàng, nhẹ nhàng thấp giọng nói. 

Hạ Mộng thân thể run lên."Vương gia, làm sao vậy?" 

"Tiểu bạch thỏ, ta càng ngày càng phát hiện, ta không thể rời nàng. Bắt đầu từ bây giờ, nàng không được rời khỏi ta, vĩnh viễn không được rời đi, được hay không?" 

Ách, cái này sao... 

Nghe ngữ điệu chân thành của hắn, trong nội tâm có vài phần rung động. Nhưng là, ngẩng đầu lên, nhìn về phía nơi xa trời xanh mây trắng, trong lòng nàng lại tràn đầy đều là không nỡ. 

"Tiểu bạch thỏ" Không nghe thấy câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức khiến nàng cười một tiếng. 

"Ta... Ta hứa với ngài." Cắn môi, Hạ Mộng không tự chủ hứa hẹn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nở nụ cười. 

"Tiểu bạch thỏ, ta cũng biết ngươi là lễ vật trời cao tặng ta, đời này, ngươi là của ta." 

Vội vàng ôm nàng vào lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu, nặng nề chặn lên môi nàng. 

"Ngô" 

Nam nhân này, miệng của nàng bị hắn đụng đau. 

Bất quá, còn chưa kịp phản kháng, nàng liền cảm giác được đầu lưỡi của Hoàng Phủ Nam Ninh đã cạy môi nàng ra, hai tay ôm eo nàng, hôn nàng thật sâu. 

Vì thế, cũng chỉ có thể dùng hai tay ôm cổ hắn, đem thân thể nghênh đón, chủ động thừa nhận nhiệt tình của hắn. 

Mà nàng chủ động, cũng khiến Hoàng Phủ Nam Ninh thêm vui mừng. Vội vàng dùng đầu lưỡi dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng, hai tay hắn cũng sít sao nhéo ở eo nàng, dùng sức sâu hơn cho nụ hôn này. 

Đợi đến lúc hết thảy kết thúc, Hạ Mộng thiếu chút nữa không hô hấp nổi. 

"Tiểu bạch thỏ." 

Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn lại là vẻ mặt thỏa mãn, lại đem mặt dán lên nàng. "Có ngươi ở bên người, thật tốt." 

Đúng vậy 

Có người có thể cho ngươi phát thú tính, hơn nữa còn có thể giúp ngươi xử lý chuyện ngổn ngang, khiến cuộc sống của ngươi càng nhiều màu nhiều sắc, cho nên ngươi rất sảng khoái đúng không? 

Bị hắn cường hôn khiến đầu lưỡi tê dại, Hạ Mộng trong lòng lại cực kỳ khó chịu. 

"Bất quá, nếu nàng có thể đối với Như Phong khoan dung chút ít, vậy thì tốt hơn." 

Ách... 

Kế tiếp một câu nói, lại khiến nội tâm Hạ Mộng đột nhiên cả kinh. 

"Vương gia, ngài nói cái gì đó? Ta đối với Lý tướng gia làm sao?" Vội vàng nặn ra vẻ mặt cười, nàng nhỏ giọng hỏi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh nhéo gương mặt nàng. "Nàng đừng cho là ta không biết. Những ngày qua, hắn đều là bị nàng bức thành như vậy. Hôm nay, nàng còn tìm tới mẫu thân của hắn, chờ chúng ta đi, mẫu thân của hắn còn không biết sẽ dạy dỗ hắn như thế nào đây? Đến lúc đó, chỉ sợ hắn sẽ đem hết thảy đều tính kế lên đầu nàng. Những thứ này ta có thể ngăn cản giúp nàng, bất quá, về sau nàng đừng như vậy. Sự kiên nhẫn của hắn không lớn, lại bị một nữ nhân cho lăn qua lăn lại thành như vậy, hắn nhất định sẽ không cam lòng." 

Cắt, không cam lòng, thì cứ trả đũa đi. Ai sợ ai? 

Khóe miệng kéo ra, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta không biết là ta làm sai." 

"Ta biết, các người nên có chừng có mực đi. Như Phong không phải là dễ trêu, nàng cũng thế. Đều là người ta tín nhiệm cần gì phải nháo thành như vậy?" 

Hừ. 

Mới giúp hắn làm chút chuyện, lão nhân gia ngươi liền bắt đầu dương dương tự đắc, còn lấy thân phận đại nam nhân dạy dỗ nàng. 

Hơi mím môi, Hạ Mộng thấp giọng nói: "Chỉ cần hắn không chọc ta, ta sẽ không động đến hắn." 


Nhưng hiện tại hắn đã chọc nàng. Hơn nữa, còn chọc không ít. 

"Vậy là tốt rồi." Hoàng Phủ Nam Ninh lại coi nàng đã tuyên cáo, liền vội vàng gật đầu, "Ta sẽ chuyển đến hắn. Về sau, đảm bảo hắn sẽ không chọc giận ngươi." 

Chỉ sợ khó nha. 

Hạ Mộng lại ở trong lòng cười lạnh. 

Cái kẻ nam nhân lòng dạ hẹp hòi, lại bị nàng làm cho buồn bực, hắn cam tâm tình nguyện tiếp nhận mới là lạ. 

Nhún nhún vai."Nếu như vương gia có thể thuyết phục hắn, thì ta sẽ." 

"Nàng..." Xem vẻ mặt mây trôi nước chảy của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn không được thở dài: "Tiểu bạch thỏ, nàng nên dừng thôi, Như Phong hắn không dễ trêu đâu." 

Chẳng lẽ nàng dễ chọc? Hạ Mộng cười lạnh. 

"Đước rồi, ta biết, nàng cũng không dễ trêu." Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh vô lực cúi đầu, thấp giọng nói. 

Di? 

Hắn biết? 

Nghe vậy, Hạ Mộng ngược lại sợ hết hồn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại lắc đầu, kéo gương mặt nàng."Nàng nghĩ rằng ta là người ngu sao? Sống trong hoàng cung nhiều năm như vậy, nên trông thấy, nên học được, ta đều học xong. Chỉ là, nếu không cần thiết, ta cần gì thông minh? Ngươi làm việc gì, ta đều nhìn thấy, nếu cùng ta không có quan hệ, ta vì sao phải trông nom?" 

Lau? 

Thì ra là hắn biết. Còn một mực trước mặt nàng giả ngu? 

Khóe miệng giật giật, Hạ Mộng xoay đầu đi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại đem đầu nàng quay lại, môi mỏng dán lên môi nàng. 

"Tiểu bạch thỏ, ta phát hiện, ta thật càng ngày càng thích Nàng, càng ngày càng thích Nàng..." 

== ta là đường ranh giới a đường ranh giới == 

"Ơ ơ ơ, nhìn mắt hạnh má đào trên mặt ngươi, gần đây cùng Khủng Long Bạo Chúa nhà ngươi chung đụng không sai a." 

Ngày hôm sau, Hạ Tình đến, nhịn không được kêu lên. 

Hạ Mộng vội vàng đẩy nàng."Ngươi nói cái gì đó?" 

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hạ Tình khóe miệng bĩu bĩu, nhẹ nhàng ngồi xuống, "Như thế nào? Bởi vì ngươi giúp hắn vãn hồi tình bạn tốt, hắn cảm kích ngươi, liền đối với ngươi tốt hơn?" 

Không kém bao nhiêu đâu. 

Hạ Mộng cười cười."Ngươi hôm nay tại sao lại cam lòng cho đến chỗ của ta?" 

"Đây không phải là nhàm chán sao?" Khoát khoát tay, Hạ Tình nói, méo mó đầu, "Đúng rồi, thân ái, ta nhớ, Tam tỉ nhà ngươi sắp xuất giá rồi. Ngươi rốt cuộc có đi hay không?" 

"Đi chứ? Sao lại không đi? Ta không phải đã đáp ứng người ta sao?" 

"Như vậy, Khủng Long Bạo Chúa nhà ngươi đâu? Hắn có đi hay không?" 

"Cái này thì phải hỏi hắn." Nhún vai, Hạ Mộng trả lời. 

Hạ Tình ngay lập tức trợn lớn mắt. "Nói cách khác, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa có nói cho hắn biết?" 

"Kỳ thật, nói hay không, đều đồng dạng, hắn sẽ nói gì ta đã sớm đoán được." Khóe miệng giật nhẹ, Hạ Mộng nói, bưng lên một ly trà uống. 

"Nói cái gì? Ta biết cái gì?" 

Tiếng nói mới nói ra, liền nghe tiếng của Hoàng Phủ Nam Ninh trầm thấp truyền lọt vào tai, hai người vội vàng đứng dậy: "Vương gia." 

Hạ Mộng đương nhiên là trước sau như một chủ động nghênh đón. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thuận thế đem nàng ôm vào lòng: "Tiểu bạch thỏ, các nàng đang nói cái gì?" 

"A, chúng ta đang nói, tháng này mười lăm, chính là Tam tỷ nhà mẹ đẻ ta xuất giá, cha mẹ tháng trước chủ động tới tìm ta đưa thiếp mời, hi vọng hai chúng ta đến lúc đó có thể cùng nhau đến." 

"Không đi." 


Xem đi. Nàng đã biết hắn sẽ nói như vậy. 

Hạ Mộng cười cười: "Mặc kệ vương gia có đi hay không, nhưng ta đã hứa với bọn họ, vậy ta nhất định sẽ đi." 

" Nàng cũng không cho đi." Lập tức sắc mặt trầm xuống. Hoàng Phủ Nam Ninh nắm chặt cổ tay nàng. 

"Vương gia" Hạ Mộng vội vàng khẽ gọi. 

"Không cho phép. Dù sao cũng không cho phép đi." 

"Vương gia, nếu Vương phi đã đáp ứng, vậy hãy để nàng đi. Nếu như Vương gia ngài không yên tâm, vậy thì cùng Vương phi đi. Đại hôn Tam tỷ Vương phi, làm muội muội, nàng vốn là nên đến." 

Di? Thanh âm này có phần quen tai. Hắn là... 

Tranh thủ xoay chuyển ánh mắt. Đoán nàng sẽ gặp được ai? 

"Minh vương phi." Khi bắt gặp ánh mắt của nàng, trong nháy mắt, Lý Như Phong vội vàng cúi đầu, cung kính thi lễ. 

"Thì ra là Lý tướng gia." Trên mặt vội vàng giương lên khẽ cười, Hạ Mộng hoàn lễ, "Ngài đến quý phủ vấn an vương gia à?" 

"Đúng vậy? Thuận tiện đến hướng Vương phi ngài nhận sai, nói cảm tạ." 

Nhận lầm nàng có thể lý giải, nhất định là bị buộc. Nhưng là, nói lời cảm tạ... 

"Lý tướng gia, ta như thế nào không nhớ rõ ta đã làm chuyện gì với ngươi?" 

"Làm sao không có? Minh vương phi ngài nhìn ra điểm yếu của tại hạ, kịp thời chỉ ra, khiến mẫu thân cảm kích không thôi. Hiện tại, tại hạ vâng lời mẫu thân, tới đây hướng Vương phi ngài nói lời cảm tạ." 

Chậc chậc, nghe giọng hắn nói chuyện, tựa như một giây sau sẽ nhào tới đem nàng tươi sống cắn chết. Có thể thấy được oán khí trong lòng hắn không giảm, trái lại còn tăng a. 

Vương gia đáng thương, xem ra kỳ vọng của ngươi sẽ tan vỡ, người nam nhân này đời này càng ngày càng nhìn ta không vừa mắt, tuyệt đối không có khả năng cùng ta nắm tay giảng hòa. 

Bất quá, vì mặt mũi, Hạ Mộng vẫn cười một tiếng, ung dung khoát tay: "Thì ra là vì cái này. Kỳ thật cũng không có gì a, ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới lão phu nhân thật sự nghe lọt, lão phu nhân thật đúng là hiền đức thiện lương." 

Ngươi lợi dụng bà hiền đức thiện lương, để mẫu thân ta đối phó ta, từ đó để ta vô lực chống đỡ? 

Dùng sức trừng mắt nhìn nàng, Lý Như Phong trong lòng gầm thét. 

Hạ Mộng nhún vai. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ mà? Trước chúng ta làm nhiều nỗ lực như vậy, ai kêu ngươi một chút mặt mũi cũng không chịu cho? Hiện tại, ta cũng chỉ có thể làm như vậy. 

Ngươi? 

Lý Như Phong dùng sức cắn răng, mới có thể không để cho hàng loạt từ thô tục phát ra. 

"Ha ha, tiểu bạch thỏ, chắc hẳn Như Phong còn có những lời khác nói vơí ngươi, các ngươi hàn huyên một chút đi, lát ta quay lại." 

Phát hiện hai người trao đổi ánh mắt, mặc dù biết rõ chuyện không hay, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lựa chọn để bọn họ tự giải quyết, chỉ cười một tiếng, ung dung rời đi. 



Hắn cứ đi như thế? Để hai người bọn họ ở chỗ này? 

Nghe vậy, Hạ Mộng cùng Lý Như Phong đều cả kinh. 

Nhưng, Hoàng Phủ Nam Ninh nói ra những lời này xong liền lui thân ra ngoài, đám người Hạ Tình cũng theo đuôi đi ra ngoài. 

Gian phòng to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. 

"Rất hận ta?" 

Sau đó, Hạ Mộng ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười hỏi. 

Lý Như Phong hừ lạnh một tiếng. "Ngươi biết rõ còn cố hỏi." 

"Đúng vậy, ta biết rõ. Nhưng, ta muốn nghe chính ngươi nói, cũng muốn biết, ngươi rốt cuộc hận ta hận đến thế nào." 

"Bộ Nhu Nhi, ngươi đừng được voi đòi tiên." Nghe nói thế, trong mắt Lý Như Phong xuất hiện hai ngọn lửa thật to, thiếu chút nữa đem nàng tổn thương. 

Hạ Mộng vô thức lui về phía sau hai bước, lập tức đắc ý nở nụ cười. "Lý tướng gia, cảm giác bị người bắt lấy tay cầm khiên chế trụ, vui lắm đúng không?" 

Nàng không phải là nói nhảm sao? Lý Như Phong dùng sức trừng nàng. 

"Bất quá, nếu như ngươi còn hùng hổ doạ người, không thay đổi thái độ với ta, thì ngươi cứ yên tâm, cuộc sống sau này của ngươi cũng sẽ giống như lúc này, kinh tâm động phách, cho ngươi cả đời hưởng thụ." 

Thích trừng phải không? Tốt, cho ngươi trừng, cho ngươi trừng. Khóe miệng giơ lên nhẹ nhàng, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng. 

"Ngươi." 

"Bộ Nhu Nhi, ta rốt cuộc chọc giận ngươi chỗ nào, ngươi có cần phải đem ta lăn qua lăn lại đến nước này còn chưa bỏ qua được ư?" 

"Không." Nhẹ nhàng khoát tay, Hạ Mộng nói cười, "Không phải là ta ngừng lăn qua lăn lại ngươi, là ngươi không nên lăn qua lăn lại chính mình. Nếu như ngươi ngay từ đầu không có ý hãm hại ta, ta đương nhiên không phản kích; Về sau, nếu như ngươi giữ mặt mũi cho vương gia, không để ta cùng người trong vương phủ chịu áp lực, ta sẽ không đem việc ác của ngươi bẩm báo với mẫu thân ngươi; mà bây giờ, ngươi lại tới tìm ta khởi binh vấn tội. Xin hỏi, sắc mặt ngươi đối với ta không chút thay đổi, ta còn hạ thủ lưu tình với ngươi sao?" 

Nói cách khác, nàng vẫn còn phải không ngừng cố gắng. 

Mặt Lý Như Phong cũng phải thay đổi. 

"Ngươi rốt cuộc muốn đem ta như thế nào?" 


"Không biết a? Nói không chừng, nếu ngươi lại làm ta mất hứng, ta sẽ tùy tiện nói với bà ấy chút gì đó, hậu quả kia... Ha ha, chính ngươi tự tưởng tượng đi." 

"Ngươi dám?" Căn bản đều không dám nghĩ tới, Lý Như Phong lập tức hai mắt trừng trừng, nghiêm nghị quát lên. 

Hạ Mộng nháy mắt mấy cái. "Ngươi cho là ta có dám hay không?" 

Nàng chết tiệt khẳng định dám. 

Đặc biệt là bây giờ còn có Hoàng Phủ Nam Ninh che chở cho nàng nữa! 

Lý Như Phong muốn hộc máu. 

"Minh vương phi" Rốt cục, lòng tràn đầy oán giận đều hóa thành vô lực, hắn vô lực quát to một tiếng, "Ta cầu xin ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho mẫu thân ta, không đem nàng liên lụy vào được không?" 

"Tướng gia." Nghe vậy, Hạ Mộng lại nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ngươi đầy bụng kinh luân, khắp thiên hạ đều nhờ ngươi bày mưu nghĩ kế. Cho nên, khi ngươi muốn đối phó một người, đương nhiên là đem hết thảy nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa tốt nhất bắt lấy nhược điểm của hắn. Hiện tại, ta cũng làm như vậy a? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ buông tha cho cơ hội tốt này sao?" 

"Ngươi..." Lý Như Phong đau đầu muốn nứt. 

Nếu như có thể, hắn cũng muốn bắt lấy yếu điểm của nàng, sau đó xuất chiêu. Nhưng, cho tới bây giờ, hắn phát hiện nhược điểm của nàng cũng chỉ có Hạ Tình cùng Hoàng Phủ Nam Ninh, hai người kia hắn đương nhiên là không dám động a? Mà nàng cũng biết rõ điểm này, cho nên mới không sợ hãi. 

Hắn hận a? 

Mình tại sao lại chọc đến loại nữ nhân khó dây này a. 

"Bất quá, Lý tướng gia à." 

Đang khi hắn cúi đầu buồn bực, Hạ Mộng đã đi tới bên cạnh hắn, một tay ấn lên bờ vai hắn. 

Lý Như Phong vội vàng đẩy nàng ra. 

Vẫy vẫy tay, Hạ Mộng liền vừa cười cười."Kỳ thật, nếu như ngươi về sau không nhằm vào ta, đối với vương gia tốt một chút, ngoài mặt sẽ khách khí với ta một chút, nói chuyện không mang theo ác cảm. Về sau, ta cũng sẽ bớt phóng túng. Dù sao, chúng ta đều quan tâm vương gia, cũng đều muốn an toàn sống qua ngày, không phải sao?" 

Rốt cuộc là ai một mực nhằm vào ai, ai đối với ai nói chuyện mang theo ác cảm cùng châm chọc a? Hắn còn chưa tính chuyện nàng nói với Nam Vân công chúa những lời kia, Lý Như Phong trừng nàng. 

Hạ Mộng mỉm cười nhìn hắn."Ngươi cảm thấy thế nào?" 

Hắn có thể có cảm thấy gì? 

"Nếu như, về sau ta đối với ngươi khách khí một chút, cũng không sẽ cùng vương gia tức giận, ngươi cũng sẽ không đem mẫu thân ta làm tay cầm đến ức chế ta?" Cắn môi, Lý Như Phong nghiến răng nghiến lợi hỏi. 

Hạ Mộng gật đầu. "Không khác lắm. Hơn nữa, ta còn có thể tại trước mặt bà nói giúp ngươi vài câu hữu ích. Tựa như ngày hôm qua, ta cùng Vân nhi vì hôn sự của ngươi giải vây." 

"Xin miễn thứ cho kẻ bất tài." Khóe miệng Lý Như Phong xé ra, "Nếu như có thể, kính xin Minh Vương phi cùng mẫu thân ta giữ khoảng cách, ngài cao cao tại thượng, mẫu thân trèo cao ngã không dậy nổi." 

Ha ha, cũng bắt đầu từ phương diện kia phòng bị nàng? 

Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng. "Được rồi, theo lời tướng gia ngài vậy, ta sẽ chú ý." Chỉ là chú ý mà thôi. 

Nhưng, Lý Như Phong cũng biết rõ mình không có tư cách cầu xin nhiều. Cũng chỉ có thể cúi đầu: "Đa tạ Minh Vương phi." 

"Sao lại phải cảm ơn, chúng ta đây không phải là cùng tồn tại sao?" Khẽ mỉm cười, Hạ Mộng đưa tay ra, "Như vậy, vì chúng ta về sau hòa thuận chung sống, bắt tay đi." 

"Vương phi, nam nữ thụ thụ bất thân." Giương mắt, Lý Như Phong lập tức lui về phía sau hai bước. 

Ha ha, nhìn ánh mắt hắn phòng bị, còn tưởng rằng nàng sẽ đem hắn làm gì sao? 

Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng. 

"Không muốn thì thôi." 

Liền xoay người, bước đi đi ra cửa. 

"Tiểu bạch thỏ?" 

Đi ra phía trước chưa được vài bước, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng xuất hiện. "Các ngươi nói xong rồi?" 

"Đúng vậy. Hết thảy đều giải quyết, từ nay về sau, ta cùng tướng gia hòa thuận chung sống." Ôn nhu cười, Hạ Mộng quay đầu trở lại, "Đúng không, tướng gia?" 

“Vâng." Không ngẩng đầu, Lý Như Phong chỉ cắn răng lên tiếng. 

"Vậy thật sự là quá tốt." 

Không ngừng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm nàng."Tiểu bạch thỏ, ta cũng biết là nàng có thể làm được." 

Ai, kỳ thật hiện tại ngươi không nên ôm ta, mà là nên đi an ủi bạn tốt nhiều năm của ngươi một chút đi. Lắc đầu, Hạ Mộng trong lòng thầm nói. 

Rõ ràng, Lý Như Phong bị thương cực kỳ nặng, đặc biệt là khi nhìn thấy Hoàng Phủ Nam Ninh đem Hạ Mộng ôm vào trong ngực, sắc mặt hắn âm trầm xuống. "Vương gia, đã như vậy, vậy ta đi về trước." 

"Đã đi sao?" 

"Là, vài ngày bỏ bê công việc, hiện tại chồng chất không ít chuyện phải làm." 

"Vậy cũng tốt." Nếu hắn nói như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không giữ lại, "Vậy ngươi đi thong thả, hôm nào chúng ta gặp lại sau." 

"Ừ, tướng gia, thay ta vấn an mẫu thân ngươi." Hạ Mộng cũng gấp rút lớn tiếng. 

Lý Như Phong cước bộ dừng lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói - - 

"Biết rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận