Mạc Hàn Lâm trong phòng sách cũng đang chẳng yên ổn nổi, từ lúc từ phòng ăn lên đây, thì điện thoại của tên Phiên cứ tìm anh suốt, hiện tại cũng chẳng phải là chuyện gì khá khẩm hơn.
"Anh Hàn!" Tên Phiên gọi đến nỗi điện thoại của Mạc Hàn Lâm như muốn nổ tung, sau đó mới thấy Mạc Hàn Lâm bắt máy.
"Nói đi! " Mạc Hàn Lâm nhìn thấy tên Phiên bất chấp giờ giấc đã gọi đến hơn mười cuộc gọi nhỡ, khẳng định là có chuyện không nhỏ.
"Anh đang bận gì sao, mới sớm mà đã không gọi anh được?" Tên Phiên ý tứ trong câu nói không một chữ đứng đắn nói ra với Mạc Hàn Lâm.
"Mày không nói chuyện chính thì tắt, tao còn đang có việc khác.
" Mạc Hàn Lâm khó chịu lên tiếng.
"Có...sao lại không có mà dám gọi cho anh!" Tên Phiên nghe Mạc Hàn Lâm nổi giận liền sợ hãi mà nói lại.
"Nhà họ Hứa đó lại muốn phá chúng ta, lúc trước thì Quách Gia hiện tại thì là Lý Gia, bọn họ đều là ra tay giúp đỡ cho Hứa Gia bằng cách cướp hàng trên tay của chúng ta."
"Hàng lần này không giống lần trước, là vũ khí, tao không biết là mày làm bằng cách nào, phải lấy lại bằng được cho tao." Mạc Hàn Lâm tức giận đến nổi chân mày cũng không nằm yên được mà chau lại một chỗ.
"Cũng không phải là không có cách, nhưng phải qua được chốt, mà anh biết rồi đó, cái chốt đó...rất khó." Tên Phiên khó xử ở trong điện thoại thì giọng nói nhỏ xíu, ở bên ngoài thì vừa nói chuyện vừa cúi đầu.
"Thằng Bàng đâu?" Mạc Hàn Lâm nghe đến cái chốt của cảnh sát người nghe người sợ kia, thì lại nhớ đến một người.
Cách đây không lâu tên đó có mạnh miệng hứa một câu rất chắc chắn, nhưng vẫn là bản thân anh cùng với mấy thằng đi theo tên Phiên làm việc quả thật rất chu đáo nên chẳng bao giờ xảy ra chuyện, cho đến hôm nay thì lại có thể có một cơ hồi dùng đến lời hứa kia rồi.
Mạc Hàn Lâm anh khi đó là vì Hạ Nhạc Nghi kia mới tha cho Hứa Mặc một cái mạng chó, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày lại có thể sử dụng được quyền nhờ sự trợ giúp kia, vậy mà hiện tại lại có thể dùng đến sự trợ giúp không mong muốn đó.
"À anh nhắc em mới nhớ ra nó, em tìm nó rồi báo lại với anh." Tên Phiên nghe đến đây thì ngay lập tức nhớ ra người đàn ông tên Bàng kia.
"Mạc Tổng...Mạc Tổng..." Hạ nhạc Nghi ở bên ngoài kia hoàn toàn không hề hay biết câu chuyện đang xảy ra ở trong căn phòng sách này, cô chỉ là đang muốn tìm Mạc Hàn Lâm nên đã đến gõ cửa phòng sách của Mạc Hàn Lâm.
"Ừm...thôi tao có việc khác, mày cứ làm trước, đừng trách tao không nhắc trước, Lý Manh lão già chết tiệt đó không ngu ngốc giống mấy lão kia đâu, cẩn thận một chút." Mạc Hàn Lâm nghe thấy giọng nói của Hạ Nhạc Nghi ở bên ngoài cánh cửa kia thì có chút khó hiểu, liền muốn nhắc nhở thêm tên Phiên vài câu sao đó có thể tắt máy.
"Mạc Tổng...Anh có ở trong không?" Hạ Nhạc Nghi ở bên ngoài không nghe được câu trả lời của Mạc Hàn Lâm thì có chút nóng lòng liền gọi thêm một lần.
"Ai đang gọi anh vậy?"
"Là chị dâu sao?"
"Ừm!" Mạc Hàn Lâm chỉ đáp lại một từ sau đó thì tắt máy của tên Phiên.
Mạc Hàn Lâm tắt máy không nói chuyện với tên Phiên nữa, sau đó thì lại nhìn tới cánh cửa đang bị Hạ Nhạc Nghi dày vò ở ngoài kia, Hạ Nhạc Nghi bên ngoài gọi mãi cũng không có người trả lời liền gõ cửa thêm hai cái rồi bước chân đi.
"Vào đi!" Mạc Hàn Lâm buông điện thoại đang dùng để nói chuyện với tên Phiên xuống bàn làm việc, bản thân thì ngồi thẳng nhìn về phía cánh cửa phòng đang được người ở bên ngoài từ từ mở ra.
"Tôi vào nha...!" Hạ Nhạc Nghi vừa mở cánh cửa phòng ngăn cách hai con người ra, vừa bước vào trong nói.
Hạ Nhạc Nghi đầu tiên là ghé mắt vào phòng trước, xác nhận trong căn phòng này chỉ có mỗi Mạc Hàn Lâm thì cô mới an tâm mà bước vào.
"..." Mạc Hàn Lâm nhíu mày nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi kỳ kỳ quái quái dòm ngó, dò xét căn phòng sách này của anh mà không khỏi khó hiểu.
"Em tìm tôi?" Mạc Hàn Lâm nói với Hạ Nhạc Nghi đang im lặng không nói gì kia.
"Ừm...anh không bận đúng không?" Hạ Nhạc Nghi có chút ngập ngừng, chính bởi cô nhìn thấy gương mặt không mấy dễ chịu của Mạc Hàn Lâm, liền nghĩ bản thân không biết là có phải đang làm phiền anh hay không.
"Ừm, không bận, làm sao?" Mạc Hàn Lâm dọn dẹp lại mấy bộ hồ sơ, cùng với sắp tài liệu đang để ở trên bàn sang một bên, sau đó trả lời Hạ Nhạc Nghi.
"À...không có gì, tôi chỉ là muốn qua đây xem anh ở bên này thế nào." Hạ Nhạc Nghi cả một quá trình nói chuyện đều không hề thoải mái, cô nói được với Mạc Hàn Lâm hai chữ thì lại nhìn đi xung quanh một lần, cứ cố gắng tỏ ra vẻ mặt không có vấn đề gì.
Nhưng Hạ Nhạc Nghi lại chẳng nghĩ đến Mạc Hàn Lâm anh ta là ai, người như anh ta là dễ mắc lừa đến như vậy hay sao.
"Xem tôi?" Mạc Hàn Lâm đuôi mắt cong lên, nói lại một câu với Hạ Nhạc Nghi.
"Ừm...ở nơi này còn có người khác sao?" Hạ Nhạc Nghi khó hiểu hỏi lại Mạc Hàn Lâm.
"Ừm, có!" Mạc Hàn Lâm mặt tỉnh như không trả lời cô.
"Ai...ai vậy?" Hạ Nhạc Nghi nghe được câu nói đùa chẳng chút vui vẻ của Mạc Hàn Lâm dọa cho sợ lạnh toát cả sống lưng.
"Em!" Mạc Hàn Lâm cười cười nhìn Hạ Nhạc Nghi nhát gan, sợ chết đang đứng ở trước mặt anh.
"..." Hạ Nhạc Nghi hiểu ra được từ ban đầu là cô đang bị Mạc Hàn Lâm lừa nên có phần khó chịu, nhưng chẳng dám tức giận với anh, dẫu sao hiện tại là Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn việc muốn nhờ Mạc Hàn Lâm anh ta giúp đỡ.
"Đừng có vòng vo nữa, nói mau, em tìm tôi làm gì?" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy đồng hồ treo tường được gán ngay cạnh cửa ra vào, hiện tại là đang điểm đến giờ nghỉ ngơi rồi.
Anh cũng không muốn Hạ Nhạc Nghi đứng mãi ở nơi này chỉ để nói chuyện phiếm với anh, điều quan trọng ở đây không phải vì Mạc Hàn Lâm muốn nghỉ ngơi nên gấp rút muốn Hạ Nhạc Nghi nhanh chóng ra ngoài, mà là anh muốn cô nhanh chóng quay về nghỉ ngơi, ngày mai còn không phải là ngày đầu tiên cô quay lại trường học hay sao.
"Cũng không có gì...chỗ này của anh không có giường ngủ sao?" Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ một chút sau đó thì tìm ngay một đề tài để tiếp tục nói với Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi cô không có ý muốn quay lại phòng ngủ một mình, nên cô rất cố gắng để kéo người qua ngủ cùng mình.
"Làm sao? Em còn muốn ngủ ở đây?" Mạc Hàn Lâm mặt mày gian xảo, nhìn Hạ Nhạc Nghi trong câu nói đầy ý tứ trêu chọc không có một chữ đứng đắn.
"Không phải không phải...tôi chỉ tò mò thôi." Hạ Nhạc Nghi nghe Mạc Hàn Lâm nói như vậy, cũng không nhìn rõ ràng sắc mặt của Mạc Hàn Lâm chỉ nghe câu nói kia là đang hiểu sai ý muốn của cô nên vội vội vàng vàng mà giải thích.
"Vậy bình thường anh ngủ thế nào?" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang im lặng cũng không có ý định nói thêm nên cô liền nói vào.
"Sô pha, ghế ngồi."Mạc Hàn Lâm nói ra một thứ thì chỉ một Lần.
"À...như vậy chắc phải mỏi cổ lắm nhỉ, nếu cứ như vậy lâu dài sẽ không tốt cho sống cổ đâu." Hạ Nhạc Nghi nói với giọng điệu đầy hiểu biết, sau đó là cười cười với Mạc Hàn Lâm.
"Nói đi em thật sự chỉ là tò mò thôi sao ?"
Mạc Hàn Lâm Nghe Hạ Nhạc Nghi nói như vậy, anh liền có thể đoán chừng ra được là Hạ Nhạc Nghi cô khẳng định là đi đến đây chắc chắn không có ý tốt chỉ muốn quan sát anh, mà đang có tâm ý khác, nhưng hiện tại anh vẫn chưa thể nghĩ ra được là Hạ Nhạc Nghi cô là đang muốn cái gì.
Mạc Hàn Lâm đứng dậy kéo ghế, đi ra khỏi bàn làm việc bước gần đến giá sách sát tường, nơi mà Hạ Nhạc Nghi đang đứng.
“Tôi...! " Hạ Nhạc Nghi bị hành động của Mạc Hàn Lâm làm cho sợ hãi.
Cô không biết là bản thân nên làm như thế nào, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt như thế của Mạc Hàn Lâm nhìn cô thì cả người của cô bất tri bất giác sẽ lùi lại phía sau vài bước.
Hạ Nhạc Nghi cảm nhận được, con người của Mạc Hàn Lâm này tốt nhất những người như cô không nên đứng quá gần, cô sợ phải chịu ảnh hưởng bởi không khí xung quanh của anh ta.
Cô hiện tại chỉ muốn giữ khoảng cách an toàn với Mạc Hàn Lâm, nhưng có vẻ Mạc Hàn Lâm lại chẳng muốn như vậy, cũng không thể hiểu được nỗi lòng của cô.
Anh bước ngày càng gần hơn tới Hạ Nhạc Nghi.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy những bước chân của Mạc Hàn Lâm càng lúc càng gần, cô hoảng sợ chỉ biết lùi lại phía sau, cho đến khi gót chân của cô chạm đến thành của giá sách thì lúc này cô mới nhìn lên phía trước mặt.
Mạc Hàn Lâm ở trước mặt cô vẫn còn đang bước đến, cho đến khi gương mặt kia của anh ta là đang ở gần mặt của Hạ Nhạc Nghi, đoán chừng khoảng cách còn không quá một gang tay thì mới dừng lại.
Hạ Nhạc Nghi nhìn Mạc Hàn Lâm, cô không biết được là bản thân có phải là nói ra cái gì đó không đúng rồi hay không, cô có phải đã làm cho Mạc Hàn Lâm tức giận rồi hay không.
Lúc này hơi thở của cả hai gần nhau trong gang tấc, Hạ Nhạc Nghi sợ hãi chỉ dám cúi đầu.
Mạc Hàn Lâm và cô đứng như thế này làm cho cô có thể dễ dàng nghe được hơi thở của anh ta, còn Mạc Hàn Lâm anh, anh có thể nghe ra được hơi thở của Hạ Nhạc Nghi cô hiện tại là đang không thoải mái không, bởi cô sợ đến mức đến thở cũng sắp quên mất, thì còn nói gì đến chuyện trả lời câu hỏi của anh.
"Là muốn tự em nói ra hay là em muốn tôi..." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi cúi đầu, anh cũng không hề có ý định buông tha cho cô mà đuổi theo tới cùng.
Con thỏ nhỏ trước mặt anh hiện tại đang sợ đến mức hơi thở cũng có chút nghẹn ngào mà không khỏi tự mình cười khổ.
Anh đã làm ra việc gì bản thân còn không tự biết sao, đến một người có thể nếu lúc trước anh không cố chấp mà buông lỏng thì lúc này nói không chừng là đã chung chăn gối, nhưng giờ cô lại sợ hãi như thể sắp bị anh ăn mất vậy, đối với một người như anh, nhìn thấy cô như thế này là việc tốt hay xấu đây.
"Tôi nói, tôi nói, tôi nói không phải là được rồi hay sao!" Hạ Nhạc Nghi lấy lại hơi thở cô ngửa mặt lên nhìn Mạc Hàn Lâm mỉm cười với anh.
"Anh thấy lúc chiều rồi...tôi có xem qua phim kinh dị, tôi kỳ thực là không tài nào ngủ nổi..." Hạ Nhạc Nghi vừa ngại chín mặt vừa hổ thẹn với lòng.
Cô từ lúc đứng bên ngoài cánh cửa phòng sách đi đi lại lại đã nghĩ qua loại chuyện này nhất định sẽ bị Mạc Hàn Lâm cười nhạo cho chết, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Cô thật sự mà nói thì so với việc sợ ma quỷ thì mấy việc như hổ thẹn này xem như chẳng là gì, nếu anh ta có thể canh chỗ ngủ giúp cô vài hôm thì cho dù anh ta muốn mang chuyện này ra ngoài cũng không thành vấn đề.
"Em muốn tôi cùng ngủ với em?" Mạc Hàn Lâm khó hiểu nhìn Hạ Nhạc Nghi hỏi lại.
"Ừm..." Hạ Nhạc Nghi gật gật đầu, nhưng sau khi câu trả lời của cô thốt ra khỏi miệng, thì sắc mặt của Mạc Hàn Lâm lúc đầu đã là không tốt gì, mà hiện tại lại còn trở nên đáng sợ khó coi hơn.
Hạ Nhạc Nghi lúc này liền hối hận với lời nói trước đó của mình, cô muốn rút lại, còn kịp không.
"Hơ...tôi nói này Hạ Nhạc...Tiểu Nhạc...em đúng là biết cách làm người khác khó hiểu.
Lúc nảy trong phòng tôi một bước thì em một bước, tôi càng đi tới thì em lại lùi lại, vậy mà bây giờ lại đến đây muốn tôi ngủ cùng với em.
Em bây giờ là đang muốn làm gì vậy? Lạc mềm buộc chặc?"
Mạc Hàn Lâm ánh mắt bắt đầu sắc bén, từng nơi trên người của Hạ Nhạc Nghi bị ánh mắt của anh lướt qua cơ hồ như có một con khứa từng thớ thít vậy, vừa đau vừa rát, Hạ Nhạc Nghi liền hối hận.
Cô muốn nhanh chóng kết thúc loại chuyện này, cô không còn muốn tiếp tục nữa.
Hạ Nhạc Nghi cô đã xác định rõ ràng, so với ma quỷ cô càng sợ Mạc Hàn Lâm hơn, cô không không ngủ cùng với anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...