Tiểu sủng vật của Vương Anh tới trường một lần, ấn tượng không hề tốt, ngày hôm sau đã quyết định ở nhà cùng Tiểu Mễ. Vậy nên cô dù có là thần thánh cũng không biết được ở trường Vương Anh, nữ nhân thì mừng phơi phới ra mặt, còn nam nhân thì ôm đầu kêu trời.
Thiên Nam từ ngày hôm đó tần suất xuất hiện trước mắt Tiểu Bạch ngày một dày lên. Dường như cậu chàng quyết tâm cao độ khiến cho Tiểu Bạch phải công nhận sắc đẹp của hắn. Tiểu Bạch dường như không mấy ác cảm với mỹ nam này. Vậy nên cũng rất lịch sự tiếp Thiên Nam. Tất nhiên, mọi chuyện đều là phải có mặt Vương Anh nữa.
Mấy ngày sau đó, Tiểu Bạch cư nhiên trở thành mục tiêu của Thiên Nam. Hắn lúc nào cũng cảm thấy nhiện vụ cao cả của mình lúc này chính là làm cho nữ nhân duy nhất trên thế giới không thèm để mắt tới hắn kia công nhận hắn. Có vậy mới có thể tiếp tục xưng là mỹ nam với các mỹ nhân. Vương Anh một hai ngày thì còn có thể hiểu được. Thế nhưng tới ngày thứ 5, hắn tuyệt nhiên không thèm đếm xỉa, bản chất bá đạo ham chiếm hữu cũng lộ rõ ra, cư nhiên túmlấy áo Thiên Nam quẳng ra khỏi cửa một cách không thương tiếc.
-“Vương Anh. Vương Anh. Ông không thể làm như thế. Tôi nhất định phải làm cho sủng vật của cậu sáng mắt ra.”
Vương Anh nhếch môi lên một cái. Sáng mắt? Chỉ sợ Tiểu Bạch chưa kịp sáng mắt hắn đã đem thằng bạn chí cốt lên thớt làm thịt từng phần rồi. Hắn không thèm nói tới nửa lời, quay lưng đi thẳng, mặc cho Thiên Nam gào thét đến khản cả họng, nát cả lưỡi bên ngoài.
-“Vương Anh ca ca. Như vậy rất là tàn nhẫn a.”
Tiểu Bạch ngây thơ ló cổ ra, yếu giọng nói với Vương Anh. Vương Anh nhướn mày. Mấy hôm nay hắn đã nhìn tới mãn nhãn rồi. Nếu không phải là bạn thân, e rằng đã bị hắn lột sạch đồ vứt ra ngoài đường từ lâu rồi. Vậy mà Tiểu Bạch còn lên tiếng bênh vực tên đó.
Tiểu Bạch nhìn thấy Vương Anh nhướn mày, vẫn không tài nào biết được Vương Anh đang tức giận. Khuôn mặt vẫn một mực ngây thơ thắc mắc với hắn. Đúng lúc Vương Anh đang còn phân vân không biết nên xử phạt cô nương này thế nào, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng hét inh tai
-“TIỂU TỬ KIA. NGAY LẬP TỨC MỞ CỬA CHO TA.”
Thân ảnh Vương Anh lập tức đứng hình. Hắn tới nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích nổi. Cái… cái gì a? Chẳng lẽ lại là…
-“TIỂU TỬ. CÓ NHANH LÊN KHÔNG THÌ BẢO?”
Tiểu Bạch bị tiếng thét bên ngoài làm cho run sợ, có chút run giọng nhắc Vương Anh.
-“Vương Anh ca ca. Hình như là có người gọi cửa.”
Vương Anh bị tiếng nói của Tiểu Bạch đánh thức, lập tức thu hồi vẻ đứng hình, thế nhưng thay vào đó lại là hành động có chút gấp gáp, vừa kéo Tiểu Bạch vào phòng vừa nói nhỏ.
-“Không phải đâu Tiểu Bạch. Là nhầm thôi.”
Tiểu Bạch chu môi thắc mắc. Nhầm sao? Vậy sao Vương Anh ca ca lại có vẻ gấp gáp như thế? Hơn nữa còn lớn giọng gọi tất cả người hầu trong nhà tuyệt đối không được mở cửa, bản thân thì kéo cô vào phòng, khoá trái lại.
Thắc mắc của Tiểu bạch không lâu sau đó liền được hoá giải.
“Ầm!!!”
Tiếng động vang lên đinh tai nhức óc, Tiểu Bạch hoảng hốt chạy ra nấp sau lưng Vương Anh, ngó chừng về phía cánh cửa vừa mới bị đạp bay không thương tiếc kia.
Trước mặt Tiểu Bạch là một vị thúc thúc khoảng 30 tuổi, ăn mặc có vẻ bụi bặm. Thế nhưng dáng người lại rất đẹp, khuôn mặt cũng có vẻ rất lãng tử. Chiếc cằm được phủ một lớp râu nhìn rất bụi. Tóc tai thì có chút rối.
Tổng thể từ trên xuống dưới, Tiểu Bạch đưa ra được một kết luận : Thúc thúc này hình như là mấy ông hát rong ngoài đường.
Vương Anh ngao ngán nhìn vị khách không mời kia, ngao ngán quay đầu đi chỗ khác như thể nhìn thấy một chuyện không mấy vừa mắt. Vị thúc thúc kia thì ngược lại, có vẻ rất vui vẻ. Hắn ta cười rộ lên, bước tới vỗ vai Vương Anh mấy cái, giọng nói hào sảng vang lên.
-“Tiểu tử. Nhà ngươi muốn trốn ta sao? Còn phải học thúc thúc mấy năm nữa.”
Vương Anh mím chặt môi, chẳng nói chẳng rằng, đưa điện thoại bấm số cho người hầu.
-“Gọi người tới sửa lại cửa chính cùng cửa phòng của tôi. Nói họ nâng hàng rào thêm 5 mét.”
Vị thúc thúc kia lại bật một tràng cười ha hả.
-“5 mét? Ít nhất cũng phải thêm 10 mét.”
-“Được. 10 mét.” Vương Anh nói thêm vào điện thoại, sau đó cúp máy. Thúc thúc kia khuôn mặt vẫn cười toe.
-“Không phải chứ tiểu tử? Ngươi định biến nơi này thành nhà giam sao?”
Tiểu Bạch nãy giờ núp bên sau Vương Anh, có chút tò tò níu níu gấu áo hắn, nhỏ giọng hỏi.
-“Vương Anh ca ca. vị thúc thúc này là…”
Vị thúc thúc kia nghe thấy giọng Tiểu bạch, tò mò quay sang nhìn phía cô, ánh mắt vừa chạm vào người cô đã lập tức sáng rỡ.
-“Cha! Tiểu tử. Ngươi đã cưới vợ rồi sao? Sớm như vậy? Sao lại không báo cho thúc thúc ta một tiếng?”
Vương Anh cảnh giác đứng chặn trước mặt Tiểu Bạch, đưa tay ra che chắn cô như thể bảo vệ khỏi kẻ thù. Thế nhưng lại không thể chắn được cái con người kì cục kia đang chung thuỷ lao tới chỗ Tiểu Bạch.
Trương Vương Lãng nắm chặt lấy tay Tiểu Bạch, vui vẻ nói như hét.
-“Tiểu nha đầu. Ngươi tên gì? Ta tên Vương Lãng. Ngươi cứ gọi ta là Lãng thúc thúc.”
Vương Anh khóc không nổi, khoé môi giật giật nhìn vị thúc thúc cổ quái kia. Ông ta vốn dĩ là em trai út của cha hắn. Thế nhưng sao tính tình lại kì quái như thế? Lại còn nghiên cứu ngôn ngữ của dân ta thời xưa, cư nhiên nhiễm luôn.
Tiểu Bạch có chút lo lắng nhìn Lãng thúc thúc. Cô là có chút không thoải mái a. Thế nhưng nghe ông ta giới thiệu, cô lại lập tức nở nụ cười.
-“Lãng thúc thúc. Con tên Kim Sa.”
-“Không đúng. Cô ấy tên Tiểu Bạch.”
Thiên Nam nãy giờ lấp ló đứng bên ngoài, bây giờ ló mặt vào. Hắn là theo Lãng thúc thúc vào đây, vốn đang vui mừng. Lãng thúc thúc trở về. Vậy mấy ngày tới hắn có thể thoải mái thực hiện nghĩa vụ cao cả rồi.
Tiểu Bạch giật mình nhìn Thiên Nam, Vương Anh thì nhăn mặt. Một Lãng thúc thúc đã đủ rắc rối. Bây giờ lại còn thêm cái tên điếc không sợ súng này nữa. Mấy ngày tới quả thật sẽ vất vả đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...