Tiểu Bạch Kiếm

Không có thực lực cũng như không gặp được cơ hội thích hợp thì phải ẩn nhẫn

Đạo lý này, căn bản cũng không cần người khác tới cầm lỗ tai Vương Phục Hưng mà dạy cho hắn, nhưng không có thực lực mà lại có cơ hội, chắc chắn sẽ cho đối phương chút chơi đùa, một đồng chí chắc chắn sẽ để ý tới chuyện ấy.

Tựa như hiện tại, cách làm của La Kỳ tại Phục Sinh quán bar đêm nay, đặt ở chỗ nào cũng chính là phản bội. Vương Phục Hưng ngày đầu tiên đã bị một phát tát vào mặt, hắn đương nhiên nuốt không trôi khẩu khí này, vừa vặn hôm nay là lần đầu tiên cùng các huynh đệ lôi kéo cảm tình, nhiều cơ hội tốt a, La Kỳ tại Phục Sinh quán bar chính mồm nói thiếu nợ mình một món nhân tình, vì vậy Vương Phục Hưng liền không chút do dự dùng nhân tình này cho thật tốt rồi, tổ chức thành đoàn thể đến chơi gái. Kỹ nữ, quá mẹ nó uy vũ rồi, cũng đúng mấy chục gã đàn ông khẩu vị, cùng loại này lão bản, tuy rằng năm nhẹ một chút, nhưng vẫn là rất không tệ.

Trong đại sảnh một mảnh không khí hỗn loạn, một đám người địa vị cao nếu nhìn thấy mà nói thì chính là: Bọn họ đều là một đám người thô kệch, không hiểu được rụt rè lễ nghi, có thể có lợi ích sự tình thì sẽ đi làm, chẳng muốn muốn cái gì mặt mũi, coi như là chơi nữ nhân, chuyện thứ nhất cũng là phỉa kiểm tra nữ nhân đó một phen, xác nhận không có bị bệnh tật gì giày vò thì mới có thể chơi a.

Vương Phục Hưng thích những huynh đệ như vậy.

Hắn ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, nhìn lên một đám huynh đệ đang chen chúc ồn ào chọn nữ nhân trước mặt, dáng tươi cười ý vị thâm trường. Phương Hạo Nhiên chính là kẻ đang biểu đạt tích cực nhất nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lăng lệ ác liệt quét qua vòng này đến vòng khác, đem hai vị muội tử xinh đẹp nhất kéo ra, hặc hặc cười cười, cũng không nói chuyện, mang người lên lầu.

Đây là muốn song phi nữa a.

Những người khác một hồi khinh bỉ, vốn là tài nguyên không đủ, kết quả lại để cho gia hỏa này một người chọn lấy hai cái, đúng là quá đáng rồi a.

Đã có Phương Hạo Nhiên dẫn đầu, phía dưới những người này triệt để buông thả, đây là tiêu chuẩn sói nhiều thịt ít cục diện, đoán chừng không ít huynh đệ đêm nay muốn sảng khoái thì phải chia sẻ cùng với huynh đệ khác rồi. Một đám nữ tử cứng ngắc khuôn mặt nhỏ nhắn, lại không dám phản kháng, có thể làm cho lão bản mình phỉa chịu nhịn nhục mà đuổi hết khách đi tiếp đón những người này, khẳng định không phải là những kẻ mà các nàng có thể phản kháng a.

Đám người càng ngày càng ít, tìm được ‘Quy túc’ trực tiếp lên lầu người càng ngày càng nhiều, nội tâm đã bắt đầu có chút hối hận La Kỳ vẻ mặt đau khổ đứng ở một bên, có ý định gọi điện thoại cho Tiểu Lục kia, lại  không dám, đối phương cũng không làm ra cái nháo nhào gì cả, chỉ dựa vào cái nhân tình cửa miệng mà hắn lỡ mồm nói ra đến đây chơi gái, hắn đúng là cực khổ mà không dám nói ra.


Khi hắn thấy nữ nhân chuyên hầu hạ mình bị ba nam nhân lôi lên lầu, La Kỳ dường như đã đên biên giới phát tác, đó là tiểu tình nhân đã theo hắn gần hai năm, bình thương vô cùng được sủng ái, chỉ phải phục vụ cho hắn, thân thể mềm mại như vậy, có thể chống lại ba nam nhân tàn phá sao?

“Vương tiên sinh, cái kia cũng không phải trung tâm tắm rửa nhân viên, mà là thư ký bên người của ta!”

La Kỳ mặt sắc mặt xanh mét nói, thân thể không ngừng run rẩy, ánh mắt gắt gao chăm chú vào mặt Vương Phục Hưng.

“Cái nào?” Vương Phục Hưng vẻ mặt mờ mịt, nhìn La Kỳ, cười cười, giễu cợt nói: “Nếu không lão La ngươi đi lên xem một chút, ai đưa người không nên động tới lên, cứ dựa theo quy củ xử lý, trả thù lao tốt rồi.”

La Kỳ hít thở sâu một hơi, nói khẽ: “Vương tiên sinh đây là ở nhằm vào ta?”

“Làm sao có thể?” Vương Phục Hưng dáng tươi cười sáng lạn: “Lão La ngươi lại suy nghĩ rồi, quán bar sự tình tuy rằng ngươi không đúng với ta, nhưng ta vẫn là có thể lý giải được, lão La ngươi là người làm ăn, lấy sinh ý làm trọng, chúng huynh đệ của ta đến đây để tạo sinh ý cho ngươi, đây không phải chính là giúp ngươi hay sao? Nói nhằm ngươi quả thật là không đúng rồi.”

Mang người đến bạo lực chơi gái lại coi như là giúp mở rộng sinh ý?

La Kỳ cố nén ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Vương Phục Hưng, trầm giọng nói: “Vương tiên sinh, ngươi đến cùng muốn thế nào?”

Vương Phục Hưng chậm rãi chọn điếu thuốc, nem cho Yên Đế không có lên lầu man đang đứng bên cạnh một cây, hơi híp híp con mắt, thản nhiên nói: “Không được tốt lắm, bất luận kẻ nào cũng phỉa đối với hành vi của mình mà trả cái giá thật xứng đáng ngươi cũng vây, mà ta cũng vậy, hiện tại ngươi có thể gọi điện thoai cho cái tên Lục ca kia rồi.”

Thanh Phổ địa phương này, chính là trong toàn bộ các nơi của Hoa Đình, chính là con gà đẻ trứng vàng đại danh đỉnh đỉnh.


Được xưng nam nhân thiên đường Thiên đô đô thị giải trí. Ổn thỏa Hoa Đình một đường quán bar trước vài thanh ghế xếp có tay vịn phục sinh quán bar. Còn có chính là thần thần bí bí bóng lưng phức tạp nghe gió lầu.

Thanh Phổ khu đoạn thời gian gần nhất này đặc biệt hỗn loạn, vốn là Tề đại thiếu gia Tề Phượng Vũ chiếm lĩnh được một thời gian, sau đó qua tay Sở Thành Võ, nhưng cũng không lâu lắm, tại Hoa Đình dưới mặt đất xã hội mọi việc đều thuận lợi Sở Nhị gia lại gặp phiền toái, mảnh đất này bàn cũng trong vòng một đêm bị Kim Lăng Dương Đổng Hổ phá hủy mất phân nửa, theo sát lại là Hoa Đình lão hồ ly Nghiêm Thủy Trường thò tay vào khuấy lên rồi thâu tóm lấy hơn một nửa mảnh đất này. Sở Nhị gia thế lực lập tức thu nhỏ lại chỉ còn chiếm được mấy nhà. Sau đó Vương Dự Tây tọa trấn Thanh Phổ nửa tháng, tình huống ổn định về sau, Nghiêm lão hồ ly lần nữa đổi soái, đem một trong bốn thủ hạ đắc lực nhất ‘Thiên Địa Huyền Hoàng’ Hoàng Vân Hạo phái đến Thanh Phổ.

Một loạt động tác nhìn như khẩn trương, nhưng cũng dị thường bình tĩnh, trong con mắt người ngoài cuộc, Sở nhị gia có thể vượt cấp cùng Nghiêm Thủy Trường giao phong, giống như là đã không thể tránh né được rồi.

Nhưng đối với Hoàng Vân Hạo người trực tiếp đối đầu mà nói, hắn bây giờ đối thủ, chỉ là một cái mới xuất đạo không bao lâu đã bị phái đến nơi đây chịu chết tiểu tạp chủng mà thôi.

Nghe gió trong lầu cái nào đó trong rạp.

Hoàng Vân Hạo cầm lấy một phần tư liệu Nghiêm Thủy Trường giao cho hắn, cũng không thèm đọc qua mấy dòng liền ném qua một bên, khinh thường cười nói: “Vương Phục Hưng? Chưa nghe nói qua, một cái chưa đủ lông đủ cánh tiểu tạp mao, lại còn dám chạy đến đây cùng ta tranh giành địa bàn. Đầu năm nay, người trẻ tuổi có dã tâm là chuyện tốt, nhưng dã tâm bành trướng quá mức thì lại không nên rồi, ngược lại sẽ hại người hại mình. Sở lão nhị thủ hạ không còn ai hay sao? Nguyên bản ta cho rằng hắn không đến tranh phong cùng với ta, ít nhất cũng sẽ phái Tôn Tường đi ra, không nghĩ tới phái đến một người tuổi còn trẻ, cho dù đùa hắn chết cũng không có nửa điểm thành công tý tứ.”

“Lão bản, ngươi chớ coi thường tiểu tử này. Gần đâu tiểu tử này thanh danh đang lên như diều gặp gió, Sở lão nhị cháu rể, nghe nói đã từng hai lần anh hùng cứu mỹ nhân cứu ra Sở tiểu thư, có thể đánh nhau, thân thủ rất khá. Hơn nữa cùng Kinh Thành một vị đại nhân vật cũng có quan hệ thân mật, trước đó vài ngày vẫn còn trên báo chí nhao nhao chuyện xấu. Những thứ khác không nói, Dương Tu Kiệt bị giết sự kiện kia, cũng là xuất phát từ tay hắn, cảnh sát đến bây giờ đều tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì, một cuộc sát cục, xếp đặt thiết kế không chê vào đâu được, hiện tại không ít người đều tại cảm khái hậu sinh khả uý, không phải ta xem trọng hắn, Vương Phục Hưng vẫn có chút thủ đoạn tâm cơ đấy.”

Tiểu Lục ngồi ở một bên nói khẽ, đối mặt Hoàng Vân Hạo, hắn biểu hiện cung kính dị thường, hoàn toàn không như đối mặt với Tôn Tường liều lĩnh không có chút trói buộc nào.

“Không thể xem thường đối thủ, nhưng cũng đừng quá coi trọng đối thủ, hắn ngay cả có thủ đoạn thì như thế nào? Cùng kia nói hắn có thủ đoạn, chẳng bằng nói hắn cơ hội thi triển thủ đoạn. Người trẻ tuổi, ví dụ như ngươi, ví dụ như Tiểu Tứ, ví dụ như hắn Vương Phục Hưng, có thể đi cho tới hôm nay một bước này, cũng không phải ngu ngốc. Tiểu Lục, nếu như sự tình của Vương Phục Hưng đặt trên người ngươi, ngoại trừ vũ lực phương diện ngươi không bằng hắn, những thứ khác có lẽ ngươi kém hắn bao nhiêu, hắn rất ưu tú, ta thừa nhận. Nhưng không là đối thủ của ta, hắn cũng không xứng làm đối thủ của ta.”

Hoàng Vân hạo thản nhiên nói, nhìn như vô ý quét mắt nhìn qua Tiểu Lục, ngón tay có tiết tấu gõ gõ vào lan can bên cạnh, lặng lẽ nói: “Vương Phục Hưng là một khối đá kê chân rất tốt, nếu như đi ra, ngươi liền chịu trách nhiệm đem hắn đạp xuống, giết chết, giẫm tàn phế! Có lòng tin hay không?”


Tiểu Lục sắc mặt nghiêm nghị, trong đầu không khỏi nhớ tới trong quán bar Phục Sinh mấy giờ đồng hồ trước, mình gặp phỉa cái đối thủ trạc tuổi mình.

Mình lúc ấy đã nói cho hắn biết rồi, lần sau gặp mặt, nhớ gọi mình là Lục ca đó.

Khóe miệng của hắn nhẹ nhàng giơ lên, khí chất cũng càng liều lĩnh, trầm giọng nói: “Có!”

Hoàng Vân Hạo thoả mãn gật đầu, nhìn như vô ý nói một câu: “Giết chết hắn, mảnh đất này sẽ là của ngươi.”

Tiểu Lục ánh mắt càng sáng ngời sắc bén đứng lên.

Một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Tiểu Lục nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra, nhìn xuống dãy số, trầm giọng nóii: “Lão La, chuyện gì? Hả? Mẹ nó, chuyện phát sinh lúc nào, hắn đã đi chưa? Nói cái gì rồi hả? Đi, ta đã biết.”

Trò chuyện thời gian không đến nửa phút đã bị cắt đứt.

Hoàng Vân Hạo thản nhiên nói: “Làm sao vậy?”

“Tiểu tử kia mang theo tất cả huynh đệ của hắn tới tràng tử của La Kỳ chơi gái rồi một lần.”

Tiểu Lục cầm di động, sắc mặt cổ quái nói.


“A?”

Hoàng Vân Hạo hứng thú đứng lên.

“Hắn còn cho Tân Hồ trung tâm tắm rửa đề lại mấy chữ. Con mẹ nó, thật coi mình là một nhân vật hay sao? Ngu ngốc. Lão bản, chúng ta đem La Kỳ về bên mình, đào góc tường của hắn, hắn liền cho ra sự khiêu khích trắng trợn này.”

Tiểu Lục sắc mặt âm lãnh nói, giờ khắc này, hắn giống như có lẽ đã đem mình trở thành chủ nhân của mảnh đất này.

“Viết lưu niệm? Đề câu gì?”

Hoàng Vân Hạo bình tĩnh nói, ánh mắt lại hơi chút híp híp.

Tiểu Lục môi rung rung xuống, cắn răng nói: “Kỹ nữ bất tử. Kim Thương Bất Khuất! Hắn nói hắn ngày mai còn đi chơi gái.”

“Ha ha ha ha ha.”

Hoàng Vân Hạo đột nhiên cười to, thanh âm phóng khoáng, chỉ có điều tiếng cười càng về sau, thanh âm của hắn lại thẳng tắp lạnh như băng xuống.

“Tốt cho một gái điếm bất tử Kim Thương Bất Khuất. Tiểu Lục, một hồi ngươi đi đem cái bộ chữ kia mang tới cho ta.”

Tiểu Lục gật gật đầu, nhìn lão bản của mình, muốn nói lại thôi.

Hoàng Vân Hạo tựa hồ biết rõ ý nghĩ của hắn, phất phất tay, bình thản nói: “Nếu như người ta ra chiêu, ngươi cũng đừng chậm trễ, Tiểu Lục, rút ra một chút thời gian, chiếu cố hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui