Trần Tĩnh nhẹ giọng nói trong vô tuyến điện: “Tân Vũ, tiếng thở của cậu quá lớn.”
Bạch Tân Vũ nhanh chóng mím chặt mồm, trong tay cậu bây giờ là khẩu súng trường tự động 95 [1], đây là loại súng duy nhất bọn họ được sử dụng, cậu từng dùng loại súng này để thắng trong cuộc đấu với Du Phong Thành, lần đó một phát súng cuối cùng, hướng thẳng bia di dộng, cậu rất quen thuộc với khẩu súng này, cậu nhất định có thể bắn tốt, cậu nhất định sẽ bắn trúng mục tiêu! Bạch Tân Vũ lặng lẽ hít sâu một hơi, cảm giác nóng đầu đã dịu xuống một chút, cậu nằm sấp ở trong bụi cỏ, để cỏ dại che chờ thân thể của chính mình, sau đó chăm chú xác định kẻ địch đang trốn sau bóng cây.
Du Phong Thành nói nhỏ: “Yểm hộ.” Hắn cùng Trần Tĩnh đột nhiên xông ra ngoài từ trong bụi cỏ, tiếng súng không ngừng vang lên.
Bạch Tân Vũ khóa trúng được một bóng dáng đang lấp ló sau gò đất che chắn, ngón trỏ của cậu vuốt ve cò súng, đại não bị vây trong trạng thái trỗng rỗng ngắn ngủi, đây là lần đầu tiên cậu chĩa súng vào người sống, đó không phải mô hình người, cũng không phải chai bia, mà rõ ràng là một con người bằng xương bằng thịt đang di chuyển, tốc độ thật nhanh, so với bia di động còn nhanh hơn, thế nhưng…… So với chai bia quăng lên trên trời thì chậm hơn! Bạch Tân Vũ mạnh mẽ bóp cò súng, tiếng súng nổ “đoàng” một cái, ghim ngay ngực kẻ đang bị nhắm đến, khói trắng lập tức bốc lên, trong phút chốc che khuất tầm mắt của Bạch Tân Vũ. Trái tim Bạch Tân Vũ đập bình bình, hưng phấn đến nỗi chỉ muốn rống to, cậu bắn trúng! Cậu đã xử lý gọn một “kẻ địch”! Thích quá đi! Quá dữ dằn!
Bên trong tai nghe truyền đến âm thanh trầm thấp của Du Phong Thành, “Làm tốt lắm.”
Bạch Tân Vũ lộn một vòng trong bụi cỏ, rời khỏi vị trí vừa rồi, hướng tới phía kẻ địch phủ phục đi tới, khói trắng không ngừng bốc lên trong rừng cây, cũng không biết là địch hay ta, đám khói kia gây trở ngại tầm nhìn của Bạch Tân Vũ, cậu nhất thời không thể phân biệt đằng đó có phải vài kẻ địch chưa “chết” hay không, cậu chỉ có thể tiếp cận gần thêm một chút.
Lúc cậu đang nhanh chóng phủ phục đi tới, Bạch Tân Vũ đột nhiên cảm giác bụi cỏ phía trước bên phải hơi động đậy, cậu bén nhạy đánh mắt về phía đó, mơ hồ thấy được một bóng người đang lắc lư, cậu không chút suy nghĩ giơ súng lên, hướng tới phía đó bắn một phát, tiếng súng bên đối phương đồng thời vang lên, nổ tung ngay bên cạnh lỗ tai cậu, phía trước bốc lên khói trắng, Bạch Tân Vũ hoảng hốt nhìn chính mình, hoàn hảo, cậu không có trúng đạn!
Người đang bốc khói đứng lên, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Bạch Tân Vũ hướng hắn cười đắc ý, tiếp tục bò về phía trước.
Đột nhiên, xa xa lại truyền đến tiếng xe mô-tô, cậu quay đầu vừa thấy, Lương Tiểu Mao cùng Đại Hùng đang cưỡi mô tô [2] phóng đến, còn bắt hai “người chết” ngồi ở phía trước như tấm khiên bằng thịt.
Trần Tĩnh hét lớn: “Tiểu Mao, hướng 11 giờ!”
Tiếng súng đoàng đoàng đoàng vang lên không ngừng, hai người Du Phong Thành cùng Trần Tĩnh ép vài kẻ địch phải lui thẳng về phía sau, Lương Tiểu Mao lái xe ở bên cạnh yểm hộ bọn họ, giúp bọn họ tiện tay xử lý thêm vài tên.
“Tân Vũ, mau nhảy xuống dưới!”
Bạch Tân Vũ lại “diện gọn” một kẻ địch, từ phía trên sườn núi nhỏ chạy xuống dưới, nhảy lên trên xe mô tô, xe rất nhanh quá tải, Lương Tiểu Mao đứng ở một bên, đem hai “người chết” đẩy xuống, cười nói: “Người anh em, cảm ơn nhe.”
Một “người chết” nói “Ớ, thuốc lá của tui, tốt xấu gì cũng để lại cho tui một điếu chớ.”
Đại Hùng lắc lắc bao thuốc lá kia, “Đây là chiến lợi phẩm!”
Nói xong, mô tô chở tám người phóng về phía trước, nhanh chóng bỏ đám binh sĩ và tiếng súng lại xa xa phía sau.
“Tôi lần đầu tiên biết có thể cướp xe như thế này á, ắc, cậu đừng có chèn tôi.”
“Cậu mới là thằng không được đẩy tôi xuống.”
“Dứt khoát dùng dây thừng lôi cậu chạy đê.”
“Á á, muốn rớt quá á á á á……”
Xe mô tô chở bọn họ chạy không đến hai km, hòm thư đã thấy đáy, mộng đẹp vụng trộm chơi bài lười của cả đám triệt để tan thành mây khói, quả nhiên những người đó còn khuya mới cống cho bọn họ phương tiện giao thông tiện lợi như vậy.
Mấy người mang hành lý trên lưng, tiếp tục chạy về phía trước.
Bạch Tân Vũ hỏi Trần Tĩnh, “Tiểu đội trưởng, vừa rồi cậu tiêu diệt được mấy tên?”
Trần Tĩnh cười cười, “Hai.”
“Tôi 3 tên lận!” Bạch Tân Vũ cười nói: “Có một người trốn ở trong bụi cỏ muốn phục kích tôi, kết quả bị tôi phát hiện, tôi bắn phát đó nhanh hơn hắn”
“Làm tốt lắm.” Trần Tĩnh vỗ vỗ bờ vai cậu.
Tim Bạch Tân Vũ liền run lên, nhớ tới lúc đó trong vô tuyến điện Du Phong Thành đã nói câu kia: “Làm tốt lắm”, Bạch Tân Vũ lập tức tự tin hơn rất nhiều.
Bọn họ vội vã chạy hơn 10 km, đã là buổi chiều, mỗi người đều đói bụng, thường thường lúc này, bọn họ đã sớm có một bữa trưa no nê, bắt đầu chương tình tập luyện buổi chiều, suốt từ sáng đến bây giờ, chỉ có một thanh lương khô vào bụng, không bù nổi vào thể năng đã tiêu hoa.
Bọn họ chọn một chỗ khuất nghỉ ngơi, Đại Hùng xoa bụng, nuốt nước miếng, “Đói quá.”
Trần Tĩnh chụp lấy chai nước của hắn, “Đừng uống quá nhiều, cho tới bây giờ chúng ta còn chưa tìm được nguồn nước, tiết kiệm chút.”
Ao ước được uống nước cùng ăn no của mọi người đều không thực hiện được, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dài.
“Chúng ta phải tìm cái gì lấp đầy dạ dày đã.” Vương Thắng ngó nghiêng chung quanh, “Ăn cái gì giờ?”
Lý Giai Nhạc trợn trắng mắt, “Rêu, nấm, cỏ dại, rễ cây, thân củ…… Tùy ngài lựa chọn.”
Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ nói: “Không có thịt à?”
“Có, giun đất, bọ cánh cứng, kiến, may mắn thì gặp được chuột.”
Đại Hùng nuốt một ngụm nước bọt, “Chúng ta còn chưa đói đến mức phải ăn mấy cái kia đâu.”
Du Phong Thành vỗ bờ vai của hắn, “Giờ này ngày mai cậu không thể nói như thế nữa được đâu, chúng ta không thể nổ súng, không thể nhóm lửa, những thứ có thể ăn chắc chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Bắn được súng cũng vô ích, không có đạn thật.” Lưu Liễu buồn bực nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một con thỏ hoang nhưng không bắt được, trốn nhanh dễ sợ.”
Trần Tĩnh nói: “Đi thôi, không thể nghỉ ở một chỗ quá lâu.”
Mọi người đứng lên, hết sức xóa đi dấu vết cho thấy họ đã dừng chân ở đây, tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc mặt trời xuống núi, bọn họ lại một lần nữa bị phục kích, may mắn không có ai bị trúng đạn, bọn họ giết thẳng mở một con đường, điên cuồng chạy trối chết bốn km, mới bỏ lại được đám người truy kích ở phía sau.
Xem ra suốt quãng đường này không chỗ nào không có mai phục, tùy thời điểm đều có khả năng bị người vọt ra bắn lén, cả đám tinh thần cảnh giác cao độ, thấy gió thổi cỏ lay cũng không dám coi thường, không ai còn tâm tình như lúc buổi sáng tán nhảm đùa cợt, bọn họ rất sợ phát ra một điểm động tĩnh, tinh thần căng thẳng cộng thêm đói khát cùng thể lực bị tiêu hao, đến buổi tối, cả đám đều mệt đến uể oải không thôi.
Trần Tĩnh lau mồ hôi trên trán, “Đám người đó bị chúng ta cắt đuôi rồi, đêm nay ngủ lại chỗ này đi.”
Du Phong Thành nói: “Trước tiên phải kiếm cái gì đó để ăn”
Lương Tiểu Mao nằm ngã xuống đất, sờ bụng, trầm giọng nói: “Đói quá.”
Mấy lời này đều là tiếng lòng của mọi người.
Bọn họ im ắng trên mặt đất tìm kiếm.
Bạch Tân Vũ cũng quỳ rạp trên mặt đất mà tìm, đột nhiên, cậu nhìn thấy một loại cây quen thuộc, cậu nhổ nó lên, hưng phấn nói: “Đây là rau sam, có thể ăn được.”
“Thật à? Tại sao cậu biết?”
Bạch Tân Vũ chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cái này…… Chúng tôi cho lợn ăn ……”
Trần Tĩnh cười một tiếng, “Tân Vũ, thế mới nói mỗi đoạn thời gian trong cuộc đời đều có ý nghĩa của nó.”
Bạch Tân Vũ ngượng ngùng nói: “Không nhiều ý nghĩa lắm đâu.” Cậu dùng quần áo cọ cọ đống rau kia, nuốt nước miếng, nhắm mắt, há miệng, đem rau sam tọng vào họng, vừa nhai được hai cái, cậu liền phun ra đến “phì” một cái, trời địu, sao cậu khổ thế chứ má! Đám lợn sống qua ngày đúng là không dễ dàng gì.
Mấy người khúc khích thấp giọng nở nụ cười.
Du Phong Thành đem chai nước đưa đến bên miệng cậu, Bạch Tân Vũ nhận lấy uống một ngụm, dùng sức súc miệng.
Trần Tĩnh nắm lấy một cọng, “Ăn đi, tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng.” Nói xong, không chút do dự nhét vào miệng, anh nhai được vài cái, sắc mặt khẽ biến, xem ra giống như muốn nôn ra lắm rồi, nhưng vẫn nhịn được, dám nuốt xuống bụng.
Lý Giai Nhạc vẫn lấy dao ngắn đào đào trên mặt đất làm gì đó, một lát sau, hắn hưng phấn reo: “Ra rồi, ra rồi.”
Mọi người lại gần mới thấy, hắn từ trong đống đất vừa bới lên kéo ra một con giun đất dài dài, tất cả đều lộ ra biểu cảm ghê tởm.
Lý Giai Nhạc nói: “Hồi trước tôi nướng con này nè.”
“Lúc mấy tuổi?”
Lý Giai Nhạc hơi mím môi, “Không nhớ rõ, mẹ tôi kể lại.”
“Khư, bây giờ cậu còn có thể ăn à? Cũng không thể nhóm lửa được.”
Lý Giai Nhạc nhìn con giun đang ngọ nguậy kia, cắn chặt răng, “72 giờ đồng hồ mới qua được hơn mười mấy giờ, không ăn thịt đỡ không nổi.” Hắn bốc lên một đống rau sam, đem giun đất bọc ở bên trong, xoa xoa mũi, “Thế này giống như ăn thịt nướng, nếu lấy lá bọc thịt lại, thì không nếm được vị thịt đâu.”
Bạch Tân Vũ nhăn mặt, “Cậu chắc chứ?”
Lý Giai Nhạc gật đầu, vẻ mặt đầy bi tráng, “Tôi mà không tới Địa Ngục thì ai đã tới chứ.” Nói xong dứt khoát đen giun đất bọc trong rau sam nhét vào miệng, ngốn ngấu nhai, tất cả mọi người trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn vẫn cứ đem cái đống trong miệng nuốt xuống bụng.
“Sao, thế nào?” Trần Tĩnh thật cẩn thận hỏi.
Lý Giai Nhạc nói: “Nói thật, cái đám rau cho lợn này khó ăn thấy mẹ, không nếm ra được giun đất vị gì đâu, các cậu cứ yên tâm ăn đi.”
Đại Hùng nuốt nuốt nước miếng, yên lặng cầm dao ngắn bắt đầu đào, những người khác cũng làm theo.
Bạch Tân Vũ rất nhanh đào ra một con giun từ trong đất, sức sống của con giun kia rất mạnh mẽ, không ngừng liều mạng quằn quại trong tay cậu, xúc cảm lành lạnh khiến trong người cảm thấy một cơn ghê tởm. Cậu nhìn con giun kia, trong lòng không ngừng nghĩ đến, Bạch thiếu gia bây giờ phải ăn giun đất còn đang sống nhăn? Còn quấn rau cho lợn? Cuộc sống này sao mà vi diệu thế không biết. Cậu đã làm cái gì chứ hả, chẳng lẽ là trời cao thấy cậu vừa cao lớn vừa đẹp trai tốt số, nhất định muốn tạo ra thử thách để kiểm tra cậu?
Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Ăn đi, nhắm mắt lại nhét vào miệng, đừng nghĩ.”
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Làm bộ đội đặc chủng phải ăn những thứ này sao?”
Du Phong Thành nhếch khóe miệng, “Có cái ăn đã phải cảm ơn trời phật rồi, trở về anh có thể hỏi đội trưởng Võ, bọn họ năm đó đã nếm qua cái gì, chỉ sợ trừ thịt người……” Du Phong Thành nhún nhún vai, “Thịt người cũng không chắc, ai biết được.”
Bạch Tân Vũ rùng mình một cái, quyết tâm, đoạn đem thứ trong tay nuốt vào, cậu không cho chính mình thời gian để do dự, liều mạng nhấm nuốt, cậu cảm giác bản thân đang nhai cái gì đó nhão nhão nhớt nhớt, lành lạnh, còn hơi giần giật, lúc này, ngược lại cậu còn muốn cảm ơn đám rau cho lợn kia, Lý Giai Nhạc nói đúng, ăn phải chúng nó quả thật rất khổ, cho nên hương vị gì khác cũng nếm không ra, cậu kiên trì đem thứ trong miệng nuốt vào bụng.
Mấy người lấp đầy dạ dày xong, cảm giác thể lực khôi phục một chút, bọn họ một nửa ngủ, một nửa canh gác, cắt lượt nghỉ ngơi.
Bạch Tân Vũ lui vào dưới một rễ cây, mệt đến nói không ra lời. Thuốc màu đã nhem nhuốc hết, dính dớp ở trên mặt, khó chịu chết bỏ. Nói thật thể lực tiêu hao trước mắt, so ra còn kém với hai lần dã ngoại tập huấn trước, thế nhưng lúc đó không lo lắng kinh hoảng như bây giờ, cũng không cần ăn cỏ dại sâu bọ, sợ hãi giây tiếp theo bản thân có thể hay không sẽ bốc hơi, bị đào thải, bị knockout, cái loại tâm trạng bị treo ngược lên như thế này là cách tra tấn con người kinh khủng nhất.
Cậu cảm giác có chút ngủ không được, cho dù thân thể mệt muốn chết, nhưng trong não vẫn bị vây trong trạng thái kích thích, đột tập, phục kích, tiếng súng, khói trắng lúc ban ngày không ngừng hiện ra trong đầu cậu, lúc ngắm bắn con người đang chạy kia, cảm xúc kích động khi bóp cò súng kia, đều tràn ngập trong não cậu. Cậu mở to mắt, nhìn Du Phong Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhịn không được bò qua
Du Phong Thành tính cảnh giác rất mạnh, lập tức mở mắt, hai con ngươi như hắc diệu thạch chằm chằm nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ bò đến bên cạnh hắn, nằm xuống kế bên, Du Phong Thành nhích về phía trong, chừa chỗ cho cậu, hai người đều không có nói chuyện.
Du Phong Thành sờ soạng tìm kiếm đôi tay của Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ đem tay đẩy tới, hai bàn tay nhẹ nhàng đan lấy nhau, Du Phong Thành nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, Bạch Tân Vũ cũng nhéo lại, đó là một loại trấn an hiệu quả đến kỳ lạ, làm cho thể xác cùng tinh thần đã rã rời của bọn họ có chút được an ủi.
Ngủ đến nửa đêm, bọn họ thay ca canh gác, Trần Tĩnh cùng Lương Tiểu Mao trấn tại phía Đông, Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ tựa vào một cây đại thụ ở phía Tây, bắt buộc mình phải mở to mắt, ngáp một cái mà nhìn rừng rậm u ám.
Du Phong Thành nói bằng giọng cực thấp: “Có chịu được không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không thành vấn đề.” Cậu nhích gần về phía Du Phong Thành, nhỏ giọng nói: “Nhiều sao quá.”
Nơi này cách xa thành phố con người, không có ánh đèn át đi bầu trời đêm, trên trời một dải đầy sao, làm say lòng người ngắm.
Du Phong Thành nói: “Anh có hối hận vì đã đến đây không?”
“Tại sao phải hối hận? Tuy rằng vừa mệt vừa lo, nhưng rất thú vị, một đời cũng không chắc có thể có mấy lần được trải nghiệm cảm giác như vậy.”
“Đây không phải trò chơi.” Du Phong Thành nói.
“Tôi không nói nó giống như trò chơi, chỗ nào có trò chơi tra tấn người khác như vầy đâu.”
Du Phong Thành lạnh nhạt nói: “Tra tấn? Bây giờ mới là bắt đầu.”
Bạch Tân Vũ thở dài, “Cậu nói xem, điều kiện thông qua tuyển chọn là cái gì? Tại sao cậu của cậu không nói ra?”
“Không nói sẽ có lý do để không nói.”
“Sẽ không phải là nằm trong ba người đến đầu tiên linh tinh gì đó chứ?”
Du Phong Thành quay đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng cười, “Anh muốn dụ tôi nói ra? Anh cảm giác tôi biết à?”
Bạch Tân Vũ chớp mắt, nghĩ rằng chính mình lộ liễu đến thế hả?
Du Phong Thành liếc mắt nhìn cậu, “Ngu ngốc, anh còn có tâm tư gạt tôi.”
Bạch Tân Vũ nói nhỏ: “Vậy rốt cuộc cậu có biết hay không?”
Du Phong Thành trừng cậu, “Cậu tôi sao có thể để lộ đề cho tôi, anh điên rồi à.”
Bạch Tân Vũ phẫn nộ cúi đầu, “Chỉ biết tại sao bị loại, không biết thế nào thì đủ tư cách, chuyện này…… chuyện này thật sự quá……”
Du Phong Thành trong mắt lóe ra ánh sáng kích động, “Tuyển chọn như vậy mới thú chứ. Hơn nữa, tuyệt đối không phải là cái kiểu tiêu chuẩn đơn giản như ba người đến đầu sẽ được chọn, có lẽ chạy bộ năm mươi km chỉ là nhiệm vụ đầu tiên, nói chung cậu của tôi cũng chưa nói ra mục đích là gì đã dừng rồi.”
Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt, cảm giác con đường phía trước, thật nhiều yêu ma quỷ quái đang chờ bọn họ.
Môi Du Phong Thành chạm lên thái dương của cậu, “Hôm nay anh biểu hiện rất tốt, nhưng nếu không chịu nổi nữa thì không cần miễn cưỡng.”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, “Tôi phát hiện ra cưỡng ép chính mình cũng không phải việc gì khó, không đúng, cái kia không gọi là cưỡng ép, kia gọi là khiêu chiến, mỗi lần khiêu chiến chính mình, đều có thể có tiến bộ ngoài sức mong đợi, rất thích.”
Du Phong Thành nhìn ánh mắt sáng quắc của Bạch Tân Vũ, trái tim khẽ run lên, hắn nhỏ giọng nói: “Anh nói không sai.”
Bạch Tân Vũ nhếch miệng cười cười, “Cho nên tôi lần này cũng muốn đi đến lúc chính mình không lết được nữa mới thôi.”
Du Phong Thành nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cậu, Bạch Tân Vũ hút lấy môi dưới của hắn, hai người lặng yên không một tiếng động hôn môi, trong rừng rậm u ám chỉ có tiếng kêu của chim và côn trùng, trời đất lớn như vậy, tại sao lại trống vắng đến thế, thế giới phảng phất chỉ còn lại có bọn họ cùng nhau.
Lúc tảng sáng, đoàn người khởi hành. Bọn họ dọc theo đường đi cũng chưa nhìn thấy đội ngũ nào khác, không biết những đội kia bị tụt lại phía sau hay không, hay là đi một con đường khác, mặc kệ thế nào, bọn họ cũng không dám khinh thường, nói chung ai cũng không chắc chắn mình có phải 40 người về đến đích đầu tiên hay không.
Tối hôm qua ăn phải rau cho lợn cùng giun đất, trải qua một buổi tối đã tiêu hóa hết, cả đám lại đói đến bụng kêu ùng ục như cũ, may mắn là, qua hừng đông không bao lâu, bọn họ liền phát hiện một con lạch, vừa lúc có thể bổ sung nước để uống.
Con suối dưới chân núi kia, vừa lúc bị vây giữa hai ngọn núi, bên trong mương địa thế bằng phẳng, cây cối thưa thớt, không có nơi nào để ẩn nấp, địa hình kiểu này khó phòng thủ, vô cùng thích hợp để mai phục.
Mấy người đứng trên sườn núi nhìn dòng nước chảy xuôi róc rách trong veo của con suối kia, đều không tự giác nuốt nước bọt.
“Làm sao bây giờ? Không xuống lấy nước sao?” Lương Tiểu Mao lúc lắc chai nước của mình, “Tôi không còn nhiều, mọi người thì sao?”
Những người khác không nói chuyện, hiển nhiên đều không còn dư nhiều.
Du Phong Thành nhíu mày nói: “Rất mạo hiểm, nếu bị tấn công ở đây, quả thực chính là bia ngắm sống, căn bản không có chỗ để trốn”
“Cũng không chắc chắn sẽ có người tấn công.” Vương Thắng ngó nghiêng chung quanh, “Nhìn rất yên ắng.”
Trần Tĩnh nheo mắt, “Nếu thật sự muốn mai phục, tại sao lại để chúng ta nhìn thấy.” Hai mặt triền núi đều có cây mọc dày, giấu người hoàn toàn không là vấn đề, chỉ cần bố trí một tay súng bắn tỉa ở bất cứ chỗ nào, tám người bọn họ một nửa sẽ không chạy được.
“Chẳng lẽ không đi lấy nước sao?” Đại Hùng dùng sức nuốt nước miếng, “Khát quá”
Du Phong Thành lắc lắc đầu, “Quên đi, quá mạo hiểm.”
“Nếu không uống nước, thể lực của chúng ta hôm nay sẽ không đủ.” Lưu Liễu khó xử nói: “Mọi người có muốn liều lần nữa không?”
Trần Tĩnh nói: “Liều lần này khả năng thua quá cao, tôi không nghĩ chúng ta nên liều.”
Mọi người yên lặng một chút, cuối cùng vẫn bỏ ý định đi lấy nước, tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là, lúc bọn họ lướt qua con suối kia, nhìn mặt nước được mặt trời chiếu đến sáng lấp lánh, tưởng tượng nước suối trong veo ngọt lành, chảy vào trong cổ họng sẽ là cảm giác mát lạnh như thế nào, trong lòng một đám lửa đều cháy lên, hận không thể một vùi đầu vào trong suối nước, uống đến thỏa.
Bọn họ đi đường càng mệt mỏi, vào càng sâu, trong rừng muỗi nhiều vô cùng, chỗ da phơi ra ngoài của cả đám bị chích một đống, cả người ngứa kinh dị, có nhiều chỗ đã bị bọn họ gãi ra máu. Có một đoạn đường cây cối tương đối thưa thớt, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống, làm bọn họ quáng mắt, cả người bao trong quần áo rằn ri, nóng đến nỗi mồ hôi chảy ra ướt sũng. Chỉ là, bọn họ có thể kêu đói, có thể kêu khát, nhưng không thể kêu mệt, làm binh nếu kêu mệt, giống như thất bại, nếu không nói ra miệng từ này, bọn họ vẫn còn có thể tự nhủ bản thân hãy kiên trì, chưa đến cực hạn chân chính của thể lực, bọn họ không thể nói ra từ “mệt”.
Đi một buổi sáng, bọn họ không đụng phải phục kích, dựa theo quy luật tấn công của những người đó, phỏng chừng con suối buổi sáng chính là một cái bẫy, may mắn cả đám né đường vòng, bằng không rất có khả năng toàn quân bị diệt.
Buổi chiều hai giờ hơn, chính là lúc mặt trời nóng nhất, bọn họ tìm một nơi râm mát nghỉ ngơi.
Có mấy người cắn dây thừng, vết thương trên miệng đã có chút nhiễm trùng, khóe miệng rạn nứt, vừa động đến liền đau, lúc bọn họ nhét cỏ dại vào họng, đều nhe răng nhếch miệng.
Khóe miệng Bạch Tân Vũ cũng tét, nhưng không nghiêm trọng như mấy người kia, so với khóe miệng, chỗ đau nhất bây giờ là chân. Cậu cởi đôi giày lục chiến cùng tất đã đi hai ngày nay ra, quả nhiên, trên chân mọc một đống mụn nước, mỗi một bước đều đau buốt đến nỗi muốn chửi mẹ nó.
Trần Tĩnh thở dài, “Chọc vỡ mụn nước đi, không thì ảnh hưởng việc đi đường.”
Bạch Tân Vũ chịu đau, dùng dao nhỏ chọc vỡ mụn nước, bôi thuốc bột, dùng vải thưa quấn lên, những người khác cũng xử lý đơn giản một chút, tuy rằng không đến mức không thể đi tiếp, nhưng cơn đau thường trực là không tránh được.
Người cuối cùng vừa đeo giày vào, Du Phong Thành phụ trách canh gác bổ nhào xuống đất, “Có người đuổi tới, đi mau.” Hắn vừa dứt lời, tiếng súng liền vang lên.
Mấy người trên lưng đeo trang bị, phóng về phía trước, bọn họ một bên chạy, một bên tìm cây cối ẩn nấp, sau đó chờ thời cơ quay đầu phản kích. Nhìn bóng dáng trong rừng cây, đám người lần này chắc không đông, lúc bọn họ do dự đánh hay là chạy, người chạy phía trước nhất Lưu Liễu hét to một tiếng, tiếp đó, cả người hắn vụt cái đã bị dây thừng treo trên không trung.
Mọi người kinh hãi, Bạch Tân Vũ nâng súng muốn bắn đứt dây thừng, lại nghĩ tới việc trong súng của bọn họ không phải đạn thật.
Lưu Liễu hét lớn: “Mọi người chạy đi! Chạy sang bên cạnh, trước sau đều có người.” Hắn vừa kêu, vừa rút dao ra định cắt dây thừng, nhưng vẫn chậm, tiếng súng vang lên, trên người hắn khói trắng cuồn cuộn bốc lên, động tác của hắn cứng lại, sau đó, hắn thả lỏng tay chân, tầng tầng thở dài một tiếng.
Bạch Tân Vũ ngẩn ngơ nhìn hắn hai giây, trong lòng đau xót, liền bị người phía sau đẩy sang bên cạnh mà chạy, sau đó nhanh chóng nương theo địa hình tìm đến vị trí ẩn nấp. Lúc này, mọi người trong lòng đều có một cơn thịnh nộ, cho dù bọn họ biết bị trúng đạn, không phải đạn thật, nhưng bị loại, bị knockout là thật, một ngày một đêm, Lưu Liễu là người cùng bọn họ một đường chạy đến chỗ này, khổ nhọc cũng như bọn họ, lại bởi vì đạp trúng một cái bẫy mà bị loại, nếu vừa rồi đổi lại là những người khác chạy ở phía trước, trong tình huống khẩn trương như thế, có mấy ai có thể tránh thoát cạm bẫy?
Bọn họ trong lòng chỉ có một ý niệm: Không chạy, giết chết bọn chúng!
ΨΨΨ
Hết chương 57
Chú thích:
[1] Súng trường tự động kiểu 95:
Hay QBZ-95, là loại súng trường dành cho quân đội Trung Quốc. Nó được coi là 1 trong 5 khẩu súng chết người nhất của chiến tranh hiện đại. Chắc là do quá thông dụng. Nói thêm là khẩu súng này là kiểu AK-47 của Việt Nam á =v=, huyền cmn thoại.
[2] Mô tô quân đội
Sẽ kiểu như này