Tiểu Bạch Dương

Sau khi ngồi lên xe, Bạch Tân Vũ tức thì liến thoắng với tài xế nào là mình anh dũng ra sao, nào là đánh cho bọn lưu manh tơi tả như thế nào, bác tài xế nghe vậy bèn cười hớn hở, song không nói câu nào.

Bạch Tân Vũ cuối cùng thở dài một tiếng, “Không biết cô gái ấy có bị thương không nữa.” Bạch Tân Vũ nhớ đến hàng mi dài lấp láy của cô, đáng yêu chết được.

Du Phong Thành nắm đầu Bạch Tân Vũ xoay qua như trái bóng rổ, bỡn cợt nói: “Bây giờ tôi thả anh xuống chỗ này, rồi anh quay lại xem nhé?”

Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Tôi lỡ miệng ý mà.” Chạy về cũng phải mất mười km, giỡn à.

Ngược lại với vẻ hăng hái của Bạch Tân Vũ và bình tĩnh của Du Phong Thành, Trần Tĩnh, Trình Vượng Vượng và cả bác tài xế có điều lại tỏ vẻ lo lắng, Bạch Tân Vũ cũng phát giác, sán lại hỏi: “Đội trưởng, cậu sao vậy? Nhìn mặt cậu xanh quá.”

Trần Tĩnh nói: “Không sao.”

Bạch Tân Vũ dán mặt tới, khẽ vươn tay, tháo mắt kính của Trần Tĩnh xuống, cười hì hì nói: “Đội trưởng, cậu không cận thị thì thôi đeo kính đi, mang kính nhiều mắt dễ hư lắm.”

Trần Tĩnh giựt lại mắt kính, “Lớn thêm chút rồi tôi sẽ không mang nữa.”

“Đội trưởng, hôm nay cậu hăng hái lắm đó, khi ấy kêu cậu chụp một tấm thì hay phải biết… Cơ mà, tôi không hiểu tại sao mình phải chạy, bộ việc mình làm là xấu à?”

Trình Vượng Vượng vỗ đầu cậu, lần đầu dùng ngữ khí nghiêm túc mà nói, “Đừng hỏi nữa, ngồi yên đi.”

Bạch Tân Vũ cảm thấy sự việc có tí gì đó không ổn. Cậu từng nhớ đội trưởng có nói “Đừng chú ý đến người Hán”, thấy việc này và việc kia có liên quan đến nhau, cậu cũng thức thời ngậm miệng, không hỏi thêm nữa. Bấy giờ, Bạch Tân Vũ không biết văn hóa nơi bản xứ, hiển nhiên chẳng thể nào hiểu được cách làm hành hiệp trượng nghĩa của mình chẳng khác nào hành vi trộm cắp.

Hơn năm giờ xóc nảy trên xe, bọn họ rốt cuộc cũng về tới quân doanh trước khi trời tối.

Bạch Tân Vũ mang về một đống quà linh tinh được mọi người trong ký túc xá chào mừng hết cỡ, cậu cầm lấy mấy thứ đồ ăn ngon, chạy vèo đi tìm Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng, ba người thừa lúc nghỉ ngơi trước giờ cơm tối tìm nơi không người giải quyết đống bơ hạnh nhân, cứng mà lại thơm, Tiền Lượng vừa ăn vỗ đùi Bạch Tân Vũ, “Xem ra anh vẫn chưa quên đám anh em này nha, cái này ăn muốn nghiện luôn ý.”

Phùng Đông Nguyên cười nói: “Quả thật vị không tệ, lần đầu tiên em ăn cái này đấy, trông giống cây hồ đào.”

Bạch Tân Vũ hớn hở trình bày những chuyện mình đã gặp hai ngày nay cho bọn họ nghe, trừ cái đêm điên cuồng ở nhà khách ấy ra, các mặt khác đều chém gió hết cỡ, nhất là chuyện cả đám dũng cảm đấu lại bọn lưu manh sáng nay, Bạch Tân Vũ đắc ý nói: “Xem ra nửa năm tập luyện không vô ích tí nào, anh cũng không biết mình lại đánh nhau giỏi như vậy.” Nói xong vẫn còn so quyền.

Phùng Đông Nguyên ngưỡng mộ nói: “Muốn lên thị trấn ghê, mới đầu em còn tưởng mình chịu được cảm giác cô đơn, nhà của em thì nhỏ, không có cái gì, đâu ngờ ở bộ đội lại ngột ngạt như vậy.”

Bạch Tân Vũ nói: “Em phải tạo quan hệ với đội trưởng hơn nữa, có vậy cậu ta mới dẫn em đi, như Phong Thành ý.” Cậu thầm nghĩ, nếu người lúc ấy đội trưởng mang theo là Phùng Đông Nguyên, thì chuyện đêm hôm qua nào xảy ra được chứ, tên tuổi anh hùng cả đời cậu coi như đi đứt.

Phùng Đông Nguyên xấu hổ gãi đầu, “Em không giỏi chuyện đó cho lắm… Vả lại Du Phong Thành biểu hiện tốt, đội trưởng cho ảnh đi cũng là phải.”


Tiền Lượng cầm quả bơ hạnh nhân gõ lên đầu Phùng Đông Nguyên, “Cậu không hiểu hả, đội trưởng cũng là người, cũng thích nịnh nọt, thích ai đối xử tốt với ảnh chứ sao. Đội trưởng thích Du Phong Thành là vì biểu hiện của anh ta, còn Lương Tiểu Mao thì sao? Lương Tiểu Mao được làm chỗ tin cậy của anh ấy, không phải vì cái miệng ngọt xớt với khả năng xử lý công việc tốt thì là gì, đó mới là thái độ cầu tiến, tớ không có bảo cậu hối lộ gì hết, mà đội trưởng cũng không phải kiểu người như thế, ý tớ là, cậu phải cố gắng phô bày bản thân trước mặt đội trưởng, có thế thì anh ấy mới chú ý đến cậu, chứ không còn cả tá người như cậu đầy ra đấy, cớ gì phải thăng sĩ quan cho mình cậu chứ, cậu lúc nào cũng bảo thăng chức sẽ được đãi ngộ tốt, nhưng cứ im ỉm mãi thì chẳng bao giờ đủ đâu.”

Phùng Đông Nguyên hơi đỏ mặt, “Mấy cái này… đâu phải là tớ không biết, nhưng mà tớ…”

“Không muốn phải không.” Tiền Lượng nhai quả rắc rắc, “Tớ biết rõ tính cách của cậu, có gì khó chịu cũng chẳng nói bao giờ, uầy, tiếc là bọn mình không cùng đội, không thì tớ đã giúp cậu rồi, tớ không định ở lại quân đội lâu, chừng nào trở về bố tớ sẽ thu xếp việc làm cho tớ, còn cậu thì không giống, Đông Nguyên, cậu phải lo lắng nhiều hơn cho tương lai của mình.”

Phùng Đông Nguyên gật đầu không nói.

Bạch Tân Vũ nghe mà sững sờ, cậu không ngờ mấy cậu nhóc tuổi chưa tới 20 này lại bỏ ra nhiều suy nghĩ cho tương lai mình như vậy. So với cậu, người lớn hơn hẳn vài ba tuổi, chỉ là một thiếu gia hết ăn rồi chơi, không học vấn không nghề nghiệp, hư hỏng với đàn bà, nếu như không vào quân đội, cậu chẳng biết liệu vài năm nữa mình có nhận ra bản thân mình là cái gai trong mắt người ta hay không, nhớ lại những cái mắng mỏ của anh họ, và ánh mắt đầy thất vọng và thương xót của ba mẹ, cậu chợt hiểu ra tất cả mọi thứ. Trước đây cậu có từng nghe một câu nói ở đâu đó, rằng con người ta lớn lên trong một cái chớp mắt, trong cái chớp mắt ấy, họ chợt ngộ ra một số việc, cậu cảm thấy mình đang mang ít nhiều cảm giác này, và ít ra cậu cũng nhận thấy bản thân trước kia kém cỏi, hay làm bộ sám hối, ứng phó với bố mẹ.

Ba người lại hàn huyên chút ít chuyện khác, thoáng cái đã đến giờ cơm chiều, người nào đi làm việc nấy.

Ra ngoài hai ngày, Bạch Tân Vũ có chút nhớ đám heo trong chuồng, không phải nhớ da diết, mà là không biết người khác cho chúng nó ăn uống thế nào, cậu vất vả lắm mới nuôi cho bọn nó mập ra, nếu bọn chúng gầy đi lại thì bao công sức của cậu coi như đi tong hết cả.

“Võ trang” đầy đủ xong xuôi, cậu đi vào trong chuồng. Đám heo thấy cơm đến, bắt đầu tranh nhau vói ra ngoài lan can, miệng ngoác to, kêu ụt ịt.

Bạch Tân Vũ cầm lấy cành cây chọt vào mặt tụi nó, “Tao trở về hầu hạ bọn mày đây, tao hông có tự nguyện lắm đâu mà bọn mày mừng.”

Hôm nay thực đơn không phải nước vo gạo mà là thức ăn gia súc, hơi ghê, Bạch Tân Vũ trộn xong rồi đổ từng thùng vào trong máng ăn, bây giờ cậu đã làm nhiều thành quen, có điều sau khi về nhà có đánh chết cậu cũng không bao giờ thừa nhận mình từng là một tay nuôi heo lành nghề đâu.

Đám heo nhào tới máng ăn như ong vỡ tổ, con nào con nấy béo tròn một cục, trông buồn cười vô cùng. Bạch Tân Vũ tựa lên hàng rào bên cạnh, than thở, “Cuộc đời của bọn mày chẳng biết là may mắn hay bất hạnh nữa, thật ra lúc sống bọn mày cũng sướng, suốt ngày ăn với ngủ, chẳng cần phải suy nghĩ việc gì, nhưng cuối cùng vẫn bị làm thịt, nhưng sướng bao nhiêu cũng đã hưởng rổi, đời này cũng đáng, đúng không?”

Đám heo chuyên chú gục đầu ăn, không trả lời cậu.

Bạch Tân Vũ giơ cành cây lên, quất cho con heo một phát, kết quả nó chẳng cảm thấy gì. Bạch Tân Vũ hơi cáu lên, bởi vì con cậu đánh là heo giống, heo giống thì không bị làm thịt, bình thường chỉ heo nái có chữa được ăn đồ ngon như trứng gà hay bắp, nhưng heo giống chỉ được ăn như thế hai lần một tháng, lại phải “ấy ấy” với những heo nái khác mỗi ngày, nghĩ lại quãng thời gian khốn khổ vừa qua, Bạch Tân Vũ đau khổ nhận thấy rằng cuộc sống của mình còn không bằng một con heo nữa, càng nghĩ càng tức, lại đập thêm vài phát, dè đâu chỉ có mình mệt, còn đám heo chẳng buồn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái.

Bạch Tân Vũ nghĩ thấy mình tốn thời gian so đo với đám heo thậm chí chẳng thèm để mình vào mắt, vừa xót xa vừa tức giận, cậu chỉ vào một con heo giống mắng to: “Heo kia! Trẫm ban cho ngươi một cái tên — Du Phong Thành!”

Chớp mắt thời tiết đã vào mùa đông, Tân Cương đón trận tuyết đầu tiên. Tuyết rơi ngày đó, ai nấy cũng hớn hở, trừ binh sĩ lớn lên ở Đông Bắc và người địa phương, những người ở nơi khác chưa từng thấy trận tuyết lớn và dầy như vậy, binh sĩ đến từ phía Nam chậm chí chưa thấy tuyết lần nào.

Bạch Tân Vũ sáng sớm đã đi ra ngoài xem tuyết đọng dày đặc, mặc quần áo xong liền xun xoe chạy ra ngoài, lăn lốc trên tuyết vài vòng, tí tởn cười ha ha. Nhiều tân binh cũng chạy theo ra, phấn khởi la to.

Bạch Tân Vũ bình thường không cần chạy bộ sáng sớm, nhưng hôm nay lạnh quá đỗi, cậu lăn một chốc mới thấy người ấm hơn một chút, rồi dứt khoát chạy bộ cùng với người ở đội ba, nhớ lần đầu đến quân đội, mới ba cây số cậu đã muốn đứt hơi, bây giờ  chạy năm cây số như đi dạo vậy, bất tri bất giác, sự thay đổi ở bản thân khiến cậu cũng phải knih ngạc.

Bạch Tân Vũ vốc lấy nắm tuyết vo thành cục, cố ý vo thật to, sau đó ném vào người Du Phong Thành, Du Phong Thành cũng không chịu nhường, vốc một nắm tuyết ném thẳng vào mặt cậu, hai người ngã lăn trên đống tuyết, ném nhau tá lả, kết quả trận chiến lan ra thành chiến dịch, tất cả mọi người trong đội ba cũng nhập cuộc, ban đầu Trần Tĩnh còn giả vờ giả vịt nhắc nhở hai người, sau bị tuyết đập trúng cũng nhảy vào tham gia nốt, cuối cùng tình hình trở nên mất kiểm soát, binh sĩ thôi chạy bộ nhào lên tuyết chơi, tiếng cười đùa vang khắp quân doanh, mãi đến khi Hứa Sấm lái xe đi ngang qua nhìn bọn họ cả buổi, bọn họ mới nhận ra đại đội trưởng đã đến, xám mặt chạy đi.


Chạy về xong Bạch Tân Vũ liền cho heo ăn, sau đó định bụng đi gọi điện thoại cho mẹ. Phòng thường trực ở lầu một ký túc xá, cậu vừa bước vào cửa, chợt nghe thấy tiếng quát vang khắp các tầng lầu của Hứa Sấm: “Vớ vẩn, đúng là vớ vẩnt!”

Vương Thuận Uy đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Ông Hứa, ông nhỏ giọng dùm một chút.”

“Tại sao tôi phải nhỏ giọng? Con mẹ nó tôi muốn người ta nghe đấy! Tôi nói ông biết, vì cái lý do thanh thiếu niên không được làm việc mà họ giảm chỉ tiêu, vớ vẩn, bây giờ tôi phải đi tìm đoàn trưởng, không được thì tôi đi tìm bộ tư lệnh, mẹ nó tôi xem tên công tử nhảy dù nào mặt dày như vậy!”

Văn phòng của Hứa Sấm và Vương Thuận Uy ở lầu hai, nghe rõ ràng mồn một, Bạch Tân Vũ với anh bạn trực ban ở phòng thường trực hai mắt nhìn nhau, Bạch Tân Vũ vừa há miệng muốn nói, cậu ta liền ra hiệu im lặng, hai người bèn đứng trong phòng thường trực nghe trộm.

Chỉ nghe thấy Hứa Sấm đạp đổ chiếc ghế, muốn ra ngoài, đột nhiên, một âm thanh rất tỉnh táo vang lên, “Đại đội trưởng, ngài đừng làm thế.”

Bạch Tân Vũ sững sờ, Trần Tĩnh chứ còn ai vào đâu.

Hứa Sấm quay trở về, “Cậu còn ngồi ở đây làm gì? Cậu không dám đi đúng không? Không sao đâu, tôi đi, cậu chờ, con mẹ nó phải tôi đi tìm người hỏi cho bằng được.”

“Đại đội trưởng.” Trần Tĩnh nói: “Đại đội trưởng, đừng đi nữa, bọn họ làm vậy đương nhiên có lý do.”

“Lý do cái rắm, cậu giáo huấn vài tên lưu manh để cứu đồng hương, chuyện này to bao nhiêu chứ? Chẳng phải gặp mặt cảnh cáo một chút là được rồi ư, bây giờ bọn họ lại rút đơn đề cử, họ đang lấy cớ để loại cậu đó có hiểu không? Đó là cái cớ, con mẹ cậu có hiểu không?!”

Trần Tĩnh nhàn nhạt nói: “Đại đội trưởng, tôi hiểu, nhưng là quân nhân, chúng ta phải làm theo chỉ thị, ngài cứ liều lĩnh đi tìm đoàn trưởng cũng chỉ khiến ngài ấy khó xử hơn mà thôi, dù gì chỉ thị cũng đến từ bộ tư lệnh mà.”

Vương Thuận Uy vội vàng nói: “Ông Hứa, ông xem thái độ của tiểu Trần đi, ông tỉnh táo lại chút được không.”

Hứa Sấm thở hồng hộc, tiếng thở to đến mức Bạch Tân Vũ ở lầu một vẫn nghe được.

Trần Tĩnh nói: “Đại đội trưởng, vốn chuyện tiến cử này không có quyết định chung, bây giờ người ta giảm chỉ tiêu cũng có lý, tôi không có gì để nói, thật ra ở đâu tôi cũng phục vụ nhân dân mà thôi, không phải chuyện gì to tát.”

Hứa Sấm trầm mặc một hồi, lại nổi giận nói: “Cậu đã là lính năm ba, ở bên ngoài chuyện gì nên làm chuyện gì không nên đâu phải cậu không biết, trên thị trấn xảy ra chuyện thì không tìm cảnh sát, tự ra tay làm cái gì, người ta muốn lấy chỉ tiêu của đoàn chúng ta cho người khác, nếu cậu đã khôn ngoan hơn một chút, đơn tiến cử đã là của cậu.”

Trần Tĩnh nói: “Đại đội trưởng, bây giờ nói chuyện này cũng vô ích thôi, tóm lại ngài đừng tức giận vì chuyện của tôi nữa, tôi chấp nhận sự sắp xếp của cấp trên.”

Hứa Sấm lại đá đổ chiếc ghế, “Ra ngoài, cút hết ra ngoài cho tôi!”

Bạch Tân Vũ nghe thế cũng đã biết rõ chuyện gì. Trước khi Hoắc Kiều đến đây, đại đội trưởng vốn muốn cho Trần Tĩnh vào đại đội Báo Tuyết, kết quả Trần Tĩnh không muốn, bởi vì hắn đơn đề cử học ở trường quân đội, sang năm là có thể nhập học, dè đâu bộ tư lệnh lại muốn rút đơn bởi vì chuyện xảy ra ở trên thị trấn, loại hắn đi.


Đã một tháng kể từ sự kiện kia, Bạch Tân Vũ vẫn không hề biết đến hậu quả việc mình làm hôm đó, việc Trần Tĩnh bị cảnh cáo bọn họ vốn cũng không nghĩ tới, nếu như hôm nay không xảy ra chuyện này, chỉ sợ cả đời bọn họ cũng không biết rằng Trần Tĩnh bị quở trách vì giây phút nhất thời của mình, mà bây giờ càng vì chuyện này mà đơn tiến cử vào trường quân đội mà Trần Tĩnh chờ mong đã bị rút lại.

Trong lòng Bạch Tân Vũ chợt dấy lên bao cảm xúc phẫn nộ, không cam lòng, rối loạn, và áy náy, cậu có thể hiểu được lý do tại sao Hứa Sấm lại tức giận như vậy, hễ là người quan tâm đến Trần Tĩnh, ai mà lại không tức giận được chứ. Rõ ràng cậu ấy không làm chuyện gì sai, rõ ràng cậu ấy là một đội trưởng vừa chính trực vừa tốt bụng, tại sao chứ! Tại sao lại phá tan giấc mộng trường quân đội mà cậu ấy chờ mong đã lâu!

Trần Tĩnh đi xuống lầu, gặp mặt Bạch Tân Vũ. Bạch Tân Vũ vừa thấy Trần Tĩnh thì hai mắt đỏ lên, cậu bước đến, nức nở nói: “Đội trưởng…”

Trần Tĩnh nói không ra lời, vỗ vỗ vai cậu, quay đầu đi.

Bạch Tân Vũ đứng yên tại chỗ hồi lâu, nắm tay siết chặt.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, cậu bèn đi tìm Du Phong Thành, nói ra hết chuyện vừa nghe được.

Du Phong Thành cũng trầm mặt xuống, “Chuyện đội trưởng bị truy trách công việc tôi cũng có nghe đại đội trưởng nói, nhưng không ngờ sẽ dính đến việc này… Tôi sẽ đi tìm cậu tôi giúp đỡ chút.”

Bạch Tân Vũ tức giận nói: “Tôi thật không hiểu nổi, chúng ta có làm gì sai đâu, mà đội trưởng phải bị cảnh cáo chứ.”

“Tình hình ở biên cương vốn đã hơi rối loạn, bộ đội đã xác thực không nhúng tay vào chuyện của dân bản địa, tránh gây mâu thuẫn gay gắt, lúc ấy trong bốn người chúng ta chỉ có đội trưởng là sĩ quan, có chuyện gì tất nhiên là cậu ta phụ trách.” Du Phong Thành thở dài, “Lúc ấy chúng ta hồ đồ quá.”

Bạch Tân Vũ cắn răng nói: “Cậu mau mau đi tìm quan hệ cho đội trưởng đi, đội trưởng muốn vào trường quân đội thế, nếu đơn tiến cử bị rút đi thì tội cậu ấy lắm.”

“Tôi biết rồi, cậu tôi cũng sẽ cố hết sức để giúp cậu ấy.”

Bạch Tân Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Cậu của cậu vốn muốn đội trưởng vào đại đội Báo Tuyết, liệu có phải…”

Du Phong Thành trừng mắt, “Anh muốn nói gì?”

Bạch Tân Vũ liên tục khoát tay, “Không phải, tôi chỉ…”

Vẻ mặt của Du Phong Thành bỗng trở nên đáng sợ, “Con mẹ nó Anh đừng đoán bậy đoán bạ cậu của tôi, cậu ấy không phải người như vậy, đội trưởng cũng không phải thần binh siêu cấp hay gì, cậu tôi chưa đến mức bỉ ổi như vậy vì một người đâu.” Hắn vỗ đầu Bạch Tân Vũ, “Anh còn nói bậy nữa, coi chừng tôi đánh anh.”

Bạch Tân Vũ mặc dù biết mình nói sai, nhưng vẫn thấy oan ức, giọng điệu cũng không ổn lắm, “Tôi đoán hồi nào chứ, tôi còn chưa nói hết câu nữa mà, cậu dữ như vậy làm gì.”

Du Phong Thành đẩy cậu ra, “Quản cái miệng của anh đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà bước đi.

Bạch Tân Vũ rất ít khi thấy Du Phong Thành thật sự nổi giận, bình thường lúc trêu sắc mặt hắn luôn biến đổi rất nhanh, nhưng chưa hề thật sự tức giận bao giờ, nhưng lần này lại… Có vẻ như Du Phong Thành rất kính trọng Hoắc Kiều, ngay cả câu suy hay nói bậy về y hắn cũng không cho. Trong lòng Bạch Tân Vũ càng khó chịu thêm, quan hệ của hai người gần đây tương đối hài hòa, có đôi khi ở nơi không người hôn nhau vài cái, nếu xem nhẹ vấn đề giới tính đi thì hai người khá là ngọt ngào, kết quả hôm nay đi đứt hết. Bạch Tân Vũ vừa tức vừa hận, liên tiếp các sự việc xảy ra khiến tâm trạng của cậu tụt xuống đáy cốc.

Lúc đi đến đội bếp núc, cái bản mặt cau có của cậu dễ dàng bị nhìn ra ngay, Võ Thanh nhìn thấy nói, “Sao vậy, táo bón rồi hả?”

Bạch Tân Vũ uể oải nói: “Đội trưởng, lúc nói đùa nhìn anh đáng sợ lắm ý.”

Võ Thanh “Hừ”  một tiếng, “Mặt của tôi làm gì mà không đáng sợ? Rửa rau đi.”


Trình Vượng Vượng ngồi xổm bên cạnh cậu, “Ê, Tân Vũ, thuốc lá lần trước, còn… điếu nào không?”

Bạch Tân Vũ gật gật đầu, “Có, nhưng mà tôi không có giữ.”

“Hả? Cái gì?”

“Không có gì, hôm nào tôi đi lấy cho anh.”

“Cảm ơn nha.” Trình Vượng Vượng nghiêng đầu nhìn hắn, “Cậu làm sao vậy? Buổi sáng còn nhí nha nhí nhởn với đám heo, sao mới nửa giờ không thấy lại ỉu xìu rồi?”

Bạch Tân Vũ ngẫm nghĩ, không nói ra chuyện Trần Tĩnh bị rút đơn tiến cử, chỉ nói chuyện bọn họ bị quở trách vì đánh nhau với mấy tên lưu manh Uighuir trên thị trấn.

Trình Vượng Vượng thở dài, “Thật ra lúc ấy tôi đã cảm thấy không ổn rồi, nhưng cậu ta chưa chi đã xông lên mất… Cậu ta là người trẻ, tinh lực tràn đầy, chỗ tôi thì toàn là lính năm bảy, có nhiều thứ phải kiêng kị, không có mệnh lệnh thì đừng hỏi đến, chuyện cậu ta bị truy trách cậu không cần phải cảm thấy áy náy, đó là trách nhiệm của người làm sĩ quan cậu ta, cậu ta không quản lý được binh sĩ của mình, có chuyện thì cậu ta gánh.”

Bạch Tân Vũ không tài nào tiếp nhận nổi kiến giải này, “Nhưng người ban đầu đề nghị đánh nhau là tôi.”

“Thân là cấp trên, làm sao cậu ta có thể quyết định theo ý kiến của cậu được, có lẽ cậu ta có suy nghĩ riêng của mình.”

“Nhưng mà chúng ta cứu người cơ mà, đâu phải gây ẩu đả gì.”

Trình Vượng Vượng thở dài: “Lý lẽ này không áp dụng được trong quân đội đâu, cậu vẫn còn quá nhỏ, sau này cậu sẽ hiểu, không phải lúc nào làm việc nghĩa cũng có kết quả tốt, cậu có biết hai năm qua nơi này có biết bao mâu thuẫn nghiêm trọng lắm không, trên TV không cho chiếu, cậu lên mạng xem thử đi. Chuyện chúng ta làm hôm đó, nói bé thì là việc thanh niên đánh nhau, nói to ra thì dễ bị người có ý lợi dụng, rất có thể sẽ gây nên rối loạn, cậu không hiểu thì thôi, còn Trần Tĩnh thì phải hiểu điều đỏ, lúc ấy cậu ta mất kiểm soát, bây giờ có lẽ cũng đã thông suốt, cho nên cũng không còn cách nào ngoài chịu phạt.”

Bạch Tân Vũ khó chịu cực kỳ, cảm thấy Trình Vượng Vượng nói chẳng đúng song lại không biết phản bác ra sao, cậu cũng không thể nói với Trình Vượng Vượng rằng bởi vì chuyện này mà đội trưởng không thể vào trường quân đội, dù Hứa Sấm đã nói đội trưởng bị rút đơn không phải vì lý do này, rằng đây chỉ là cái cớ, nhưng cũng bởi vì nó mà họ đã tìm ra “cái cớ” này, Bạch Tân Vũ hối hận không thôi, cậu cảm thấy lỗi là do lời đề nghị của mình mới đúng, muốn xin lỗi đội trưởng ghê gớm.

Bởi vì chuyện này, Bạch Tân Vũ cả đêm ngủ không ngon giấc, nhưng gia đình cậu không có quan hệ với quân đội, mà cậu lại không dám đi tìm anh họ, bằng không bất chấp tất cả cậu cũng phải giúp đội trưởng lấy lại đơn tiến cử của mình, nếu không cậu chẳng còn mặt mũi nào gặp đội trưởng nữa.

Cứ lo lắng như vậy vài ngày, cậu đợi không nổi, lại kiên trì đi tìm Du Phong Thành.

Du Phong Thành nhìn thấy cậu, thái độ ngược lại hòa hoãn hơn chút ít, thế nhưng nhắc đến chuyện của đội trưởng khiến hắn cũng không mấy lạc quan, “Tôi nói với cậu tôi rồi, cậu nói chuyện này khó lắm, bây giờ đang nghĩ cách, nhưng quá trình không ổn cho lắm.”

Bạch Tân Vũ cau mày, bực bội nói không ra lời, một hồi lâu sau cậu mới nhỏ giọng nói: “Tôi thấy mình rất muốn đi xin lỗi đội trưởng.”

Du Phong Thành nhìn cậu, “Anh nghĩ đội trưởng bị rút đơn là vì anh sao?”

Bạch Tân Vũ gật gật đầu.

Du Phong Thành nói: “Chuyện này không liên quan nhiều đến anh đâu, chỉ là có người lợi dụng mối quan hệ với bộ tư lệnh rút đơn của cậu ta thôi.”

“Nhưng nếu như không phải vì chuyện kia, đội trưởng cũng sẽ không bị như vậy.”

Du Phong Thành vỗ đầu cậu, “Rốt cuộc anh cũng biết lo lắng cho người khác rồi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui