Người của Báo Tuyết đại đội vây quanh đại sảnh khu phía Đông triển khai tìm kiếm.
Bọn họ phát hiện ra A Tứ cùng Địch Tử đầu tiên, số hai người đó thiệt tình quá đỏ đi, thiết bị gây nhiễu sóng vô tuyến được đặt ở một phòng điều tiết điện nằm giữa khu Đông và khu Tây, lúc bọn họ biết bom sắp nổ, ngay lập tức nhảy ra khỏi tòa nhà, cho nên chỉ bị thương một chút xíu.
Một nhóm người bắt đầu điên cuồng kiếm tìm Du Phong Thành, thậm chí có một số con tin cũng gia nhập hàng ngũ tìm kiếm, đại sứ trú ở Botswana và tập đoàn Trung Vĩ cũng đang phối hợp liên lạc với chính phủ, phái đội cứu viện tới.
Sau khi đại sảnh ở khu Đông sụp đổ, hoàn cảnh ở hiện trường trở nên tương đối phức tạp, bọn họ vây quanh khu nhà sảnh rộng lớn tìm kiếm một vòng, nhưng chưa hề phát hiện ra tung tích của Du Phong Thành, đây chính là tình huống bết bát nhất, Du Phong Thành có thể đã bị chôn vùi trong đống đổ nát, bọn họ chỉ có thể chờ đợi đội cứu viện chuyên nghiệp tới.
Xâu chuỗi trước sau một lát, Bạch Tân Vũ đã nghĩ thông chuyện gì xảy ra. Cậu nhớ lại cái hôn dịu dàng của Du Phong Thành trước khi rời đi, nghĩ đến câu nói sau cùng của bọn họ, cậu liền cảm thấy tim mình co rút đau đớn.
Đến lúc cuối cùng cái gì Du Phong Thành cũng chưa nói, là bởi vì hắn biết nếu như nói ra, cậu nhất định sẽ bám theo sau, khu Đông lớn như thế, một khi nhóm người của Báo Tuyết bắt được tù binh sẽ rời khỏi phòng điều khiển, rất có thể Du Phong Thành sẽ không thể nào tìm được người trong thời gian ngắn như vậy, mà chính cậu cũng chẳng thể mặc kệ ngồi xem.
Du Phong Thành đem kính chuyên dụng, áo chống đạn đều cho cậu, ngay cả sự an toàn sau cùng cũng cho cậu, cậu lại….Bạch Tân Vũ cảm thấy đau đầu muốn nứt, viền mắt trực tiếp sưng lên, theo mỗi lần hít thở, cậu đều cảm nhận được một nỗi sợ hãi khó có thể hình dung, nếu câu nói cuối cùng kia của cậu trở thành sự thật, cả đời này cậu cũng không làm sao có thể thanh thản.
Du Phong Thành Du Phong Thành, cậu ở chỗ nào? Cậu còn sống hay không? Cho dù giữa bọn họ đã xảy ra bao nhiêu chuyện buồn phiền, ở trong lòng cậu Du Phong Thành vẫn là một người vô cùng mạnh mẽ*, cậu không thể nào chấp nhận được việc Du Phong Thành sẽ chết, vĩnh viễn không thể nào chấp nhận nổi!
*Đầu ngưu bức đáo vĩ: trâu bò từ đầu tới đuôi.
Trần Tĩnh bước tới, ôm lấy bờ vai cậu, nhẹ giọng nói: “Tân Vũ, đội cứu viện rất nhanh sẽ đến, sức sống của Phong Thành rất ngoan cường, cậu ta sẽ không sao đâu, cậu ta là người đầu tiên biết có bom, cậu ta nhất định đã có chuẩn bị.”
Vành mắt Bạch Tân Vũ đỏ bừng lên mà nhìn anh, “Tiểu đội trưởng, câu cuối cùng mà tôi nói có phải ác độc lắm hay không?”
Trần Tĩnh mấp máy môi, “Không trách cậu được, lúc đó thời gian quá mức gấp gáp.”
Bạch Tân Vũ xoay người ôm lấy anh, nức nở: “Tiểu đội trưởng, Du Phong Thành….” Cậu đã không biết nên nói cái gì nữa, cho dù cậu có hỏi ai đi chăng nữa, cũng không thể đạt được đáp án về sống chết của Du Phong Thành, lúc này cậu vô cùng hi vọng có một người có thể khiến cho cậu tin tưởng, nói cho cậu biết Du Phong Thành chắc chắn sống sót, nhất định nhất định sẽ sống sót!
Một bàn tay to lớn phủ lên đầu cậu, Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, liền đối mặt với vành mắt thâm đen của Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều khàn khàn nói: “Phong Thành nhất định sẽ sống sót, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được nó.”
Phiến môi Bạch Tân Vũ run rẩy, trước mắt hoàn toàn mờ đi. Cậu cảm thấy sự chờ đợi như thế này khiến cậu phát điên, cậu lại chạy quanh đám phế tích của nhà máy loạn tìm, lớn giọng gọi tên Du Phong Thành, cậu những mong một giây tiếp theo thôi Du Phong Thành sẽ bò ra ngoài từ đám đổ nát, dùng cái giọng nhạo báng đó mà rằng “Mạng của tôi lớn lắm nha.”
Đội cứu viện đến rất nhanh, không chỉ mang theo máy thám trắc cảm nhiệt, còn mang đến chó nghiệp vụ cứu hộ.
Bạch Tân Vũ đem áo chống đạn của Du Phong Thành cho chó cứu hộ, cũng không biết khi lẫn vào mùi của mình, mấy chú chó cứu hộ này có thể đoán được hay không.
Lúc này trời đã tối mịt, bọn họ cùng đội cứu trợ tìm kiếm trắng đêm, mỗi một tấc của khu nhà xưởng sụp xuống đều bị bọn họ lật qua lật lại tìm tòi.
Rốt cục, có mấy chú chó cứu hộ vây quanh một khoảng đổ nát lớn tiếng sủa, nhân viên của đội cứu trợ mang theo máy cảm nhiệt chạy đến, mừng rỡ kêu to: “Chỗ này có phản ứng!”
Mọi người nhanh chóng chạy lại. Tim Bạch Tân Vũ đã nhảy lên tận cổ, máy cảm nhiệt có phản ứng, nói rõ rằng người còn sống!
Đội cứu trợ bắt đầu thăm dò tình hình vùi lấp, cũng thương lượng phương án giải cứu.
Bạch Tân Vũ ghé vào đống đổ nát, vuốt ve hòn đá lạnh như văng, kêu vài tiếng gọi tên Du Phong Thành, lại không thấy bất kỳ lời hồi đáp nào. Cậu nghĩ Du Phong Thành rất có thể đang ở phía dưới, có lẽ do thương nặng mà hôn mê, cõ lẽ đang hấp hối, trái tim liền đau đớn đến độ dường như không thể thở nổi.
Vì phòng ngừa có thể sẽ sụp xuống lần thứ hai, đội cứu trợ nghiên cứu phương án giải cứu hết cả một tiếng đồng hồ, khiến mấy người trong Báo Tuyết đại đội gấp đến độ xoay mòng mòng, hận bản thân không thể tự mình cầm xẻng công binh lên mà đào.
Rốt cục, cần cẩu bắt đầu làm việc, đồng thời người của Báo Tuyết cũng cùng đội cứu trợ giúp đỡ về mặt nhân lực.
Đêm hôm đó đối với rất nhiều người mà nói đều dài dằng dặc đến bất bình thường, trong lỗ tai Bạch Tân Vũ tràn ngập âm thanh máy móc tác nghiệp, tiếng người quát tháo, tiếng chó sủa, đại não của cậu khi thì trống rỗng, khi thì rối như tơ vò, mắt thấy đất đá trong đống đổ nát dần dần được dọn dẹp, nỗi sợ hãi trong nội tâm cậu không ngừng leo thang, cậu không biết mình sẽ nhìn thấy bộ dạng gì của Du Phong Thành, máu của Du Phong Thành có lẽ nào đã nhuộm đỏ mặt đất dưới người hắn? Hắn có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không?
“Thấy người!” Không biết là ai kêu lên một tiếng.
Hai đầu gối Bạch Tân Vũ mềm nhũn, suýt nữa thì xụi lơ trên mặt đất, cậu gắng gượng lê tới, từ nơi đất đá đã bị dọn sạch, nhác thấy được tấm lưng dính máu không hề nhúc nhích của Du Phong Thành, cậu thực sự không chịu đựng nổi, phịch một tiếng mà quỳ xuống mặt đất, nước mắt lập tức chảy ra, sợ hãi và tuyệt vọng sắp cắn nuốt lấy cậu, cậu hận không thể cứ thế biến mất, bởi vì cậu không biết mình có thể thừa nhận tất cả những chuyện tiếp theo hay không.
Trần Tĩnh xách cậu dậy từ trên mặt đất, nói giọng khàn khàn: “Phong Thành còn sống, máy cảm nhiệt cảm ứng được nhiệt độ của cậu ta.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, vịn lấy cánh tay Trần Tĩnh mà đứng lên, hoảng hốt nói: “Đúng, cậu ấy còn sống….” Sống là tốt rồi, cậu chỉ cầu cho Du Phong Thành còn sống!
Dọn dẹp xong đất đá, bọn họ cẩn thận từng li mà lôi Du Phong Thành ra, lúc khuôn mặt bùi nhùi máu và bùn đất của Du Phong Thành hiện ra trong tầm mắt mọi người, hai mắt hắn nhắm nghiền, máu me khắp người, hô hấp vô cùng yếu ớt, tất cả mọi người chịu không nổi mà quay đầu đi. Mặc dù Du Phong Thành tuổi còn nhỏ, song lại là một chiến hữu đáng tin cậy, một chiến sĩ can đảm, nhiệm vụ lần này vốn ban đầu cũng chẳng phải đỉnh cấp khó khăn, tuy bọn họ lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh cho tổ quốc, nhưng lại không thể tiếp nhận được chuyện một con người cường hãn như Du Phong Thành, sẽ gặp chuyện không may ở đất này.
Hoắc Kiều vươn tay, cũng không dám đụng vào Du Phong Thành, hắn lảo đảo một cái, được Lão Sa đỡ, hai mắt hắn nhắm lại, cả người tưởng như lập tức già đi vài tuổi.
Cũng trong khoảnh khắc đó Bạch Tân Vũ đồng thời đánh mất dũng khí tiến lên kiểm tra thương thế của Du Phong Thành, càng là người mà ta quan tâm, đương lúc nguy cấp thì càng không thể suy nghĩ cho tỉnh táo, chưa từng hội qua cảm giác như vậy, cậu thực sự không biết khi mình đối mặt với thương thế của Du Phong Thành, sẽ luống cuống đến độ này.
Người của đội cứu trợ nâng Du Phong Thành lên xe cứu thương, khẩn cấp tiến hành chữa trị tại chỗ cho hắn.
Bạch Tân Vũ nhìn bọn họ lột quần áo của Du Phong Thành ra, gắn cho hắn máy thở, trông người đàn ông cao lớn tráng kiện giờ này lại không thể nhúc nhích mặc cho người định đoạt, trông một quân nhân không hề biết thối lui cùng khiếp đảm kia, giờ thậm chí yếu ớt đến độ không thể mở mắt ra, liền cảm thấy tim như bị dao cắt. Cậu không làm cách nào khắc chế mà tưởng tượng nhỡ đâu Du Phong Thành sẽ không đi lại được nữa, không thể cầm súng, không thể lại làm binh, Du Phong Thành sẽ như thế nào.
Xe cứu thương chuẩn bị đưa Du Phong Thành đến bệnh viện, Bạch Tân Vũ muốn cùng lên theo, nhưng không ngồi trên xe được, bên phía Báo Tuyết chỉ có Hoắc Kiều được lên xe, những người khác lấy một con xe khác, lái về phía bệnh viện.
Lúc đám người Bạch Tân Vũ chạy đến bệnh viện, Du Phong Thành đã bị đẩy tới phòng giải phẫu, cậu vọt tới trước mặt Hoắc Kiều, có cả một bụng vấn đề muốn hỏi, song nhác thấy vẻ mặt nặng nề của Hoắc Kiều, lại như nghẹn ở cổ họng.
Hoắc Kiều nhìn cậu, trầm giọng nói: “Nó vẫn còn may lắm, sau khi nhảy xuống từ tầng 4, lăn vào chỗ trũng trong bụi cỏ, sau khi đại sảnh sụp, nó bị chôn ở dưới đó, nhưng não bộ không bị trọng thương, vết thương tương đối rõ ràng là ở phía sau lưng cùng vết rách trước ngực, cùng bốn cái xương sường và xương đùi phải đều gãy, chi tiết hơn thì giờ còn chưa biết được….hiện tại nó mất quá nhiều máu.”
Bạch Tân Vũ tựa vào tường, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trời đất cuồng quay, đèn cấp cứu trên cửa phòng giải phẫu ánh lên sắc đỏ, đâm bị thương đôi mắt cậu.
Lúc này, Từ tổng đột nhiên xuất hiện, cầm trong tay một cái điện thoại, “Tân Vũ, tổng giám đốc Giản vừa gọi điện thoại đến, cậu mau gọi lại cho cậu ta báo bình an.”
Lúc này Bạch Tân Vũ mới sực nhớ ra mình đã mất tích chừng mấy ngày, trong nhà chắc chắn đang lo đến phát ốm rồi, cậu nhanh chóng gọi điện thoại về.
“Alo? Tân Vũ?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói khẩn thiết của Giản Tùy Anh.
Trong nháy mắt Bạch Tân Vũ nghe được giọng nói này, nước mắt rớt xuống rào rào, “Anh ơi….”‘
“Bạch Tân Vũ!” Giản Tùy Anh bạo hô một tiếng, tâm tình có chút kích động, y nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó mày…..có làm người ta bớt lo được không hả!”
Bạch Tân Vũ không ngừng nức nở, “Anh ơi, cậu ta đang trong phòng cấp cứu, cậu ta đang trong phòng cấp cứu.” Cậu đã không nghe được thứ gì khác nữa, cậu chỉ biết giọng nói trong điện thoại này đến từ người mà cậu tin tưởng nhất, ỷ lại nhất, từ nhỏ đến giờ, có oan ức cùng phiền phức gì, đối tượng cầu xin giúp đỡ đầu tiên của cậu không phải bố mẹ, mà chính là anh họ, cậu đã biết từ lâu rằng Giản Tùy Anh không phải vạn năng, nhưng khi cậu cảm thấy đau khổ, cậu vẫn theo bản năng hướng về phía Giản Tùy Anh cầu xin giúp đỡ, cậu mong ngóng người anh hùng khi còn bé của cậu có thể cứu vớt cậu bất cứ lúc nào.
Giản Tùy Anh im lặng một chốc, hạ giọng: “Ai? Du Phong Thành?”
Bạch Tân Vũ gật đầu lia lịa, cậu quên béng Giản Tùy Anh cũng đâu có thấy, cậu ngồi xổm trong góc nhà, ghì lấy cái điện thoại nho nhỏ, dường như đó là niềm an ủi duy nhất bây giờ của cậu.
Giản Tùy Anh than nhẹ một tiếng khó có thể nghe ra, “Chú có bị thương không?’
“Không.” Bạch Tân Vũ hít mũi một cái, “Cha mẹ em, anh không nói cho bọn họ biết chứ?”
“Tạm thời thì chưa, nếu hôm nay còn không liên lạc được, thì chẳng lừa nổi nữa đâu, cho nên mày mau gọi điện về nhà, nói là tín hiệu ở Châu Phi không tốt.”
“Vâng…. anh ơi, em…..” Bạch Tân Vũ rất muốn có thể nhìn thấy Giản Tùy Anh ngay tức khắc, nhưng cậu không mở lời, cậu biết mình đã qua cái tuổi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng làm nũng với Giản Tùy Anh rồi, chỉ là thói quen còn chưa có đổi trong một thoáng chốc.
Sau khi cúp điện thoại, cậu điều chỉnh tốt tâm tình, gọi điện thoại cho mẹ, khẩu khí như thường.
Người của Báo Tuyết mặc dù vừa mới trải qua một trận chiến, nhưng không ai có ý định nghỉ ngơi, đồng đội của bọn họ, Du Phong Thành, Nghiêm Cường, A Mạch, tất cả đều còn trong phòng cấp cứu, đây nhất định là một đêm không ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...