Tiểu Bạch Cốt


Edit: Phong Nguyệt
Không cần rời xa Tần Cửu Khinh làm Bạch Tiểu Cốc rất vui, kế đó y căng thẳng hỏi: “Đan Phù Sơn ở đâu?”
Tần Cửu Khinh nói tỉ mỉ cho y nghe.
Bạch Tiểu Cốc vừa nghe là sợ: “Xa vậy sao…”
Phải lên đường năm ngày, chẳng những gặp rất nhiều người xa lạ mà còn gặp tu sĩ lợi hại và quỷ cấp cao biết bám vào người, y đã hiểu thế giới bên ngoài đáng sợ cỡ nào thông qua chuyện xưa của tiểu thảo tinh.
Tần Cửu Khinh lo lắng an nguy tiểu bạch cốt, nhưng cũng không hy vọng y đánh mất niềm tin với thế giới rộng lớn này, thế nên nếu lần này không tin tức vỏ Xích Đề, hắn cũng sẽ dẫn y ra ngoài chơi một chút.
Cứ ở trong thôn Thanh Đường mãi sẽ không thể kết đan, hắn phải đến Thập Nhị Tiên Sơn tìm kiếm cơ duyên.

Hắn phải mau chóng kết đan, năm sau Quỷ giới mở, đến lúc đó không ai biết được chuyện sẽ phát sinh, hắn không yên tâm lắm——
Tiểu bạch cốt, Giáng Sương Cốc, Quỷ giới và cả Thiên Nguyệt ảo cảnh có quan hệ mật thiết với nhau.
Hắn phải tích đủ sức mạnh để bảo vệ tiểu gia hỏa.
Tần Cửu Khinh: “Đan Phù Sơn có vỏ quả Xích Đề, chúng ta đi tìm làm thân thể.”
Bạch Tiểu Cốc sáng mắt lên: “Cuối cùng cũng có vỏ quả Xích Đề?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc: “Được được được, chúng ta đi tìm vỏ quả Xích Đề.” Cuối cùng y cũng không cần đơn tu nữa, đơn tu quá khó, mỗi lần đả tọa minh tưởng đều ngủ say mèm, lấy tiến độ này, suốt đời y cũng không thể hoá hình, suốt đời cũng không thể ăn được món ngon.
Y muốn vỏ quả Xích Đề, muốn thân thể, muốn nhanh chóng song tu.
Nhắc đến song tu… Trong lòng Bạch Tiểu Cốc dâng lên một chút áy náy, mấy năm nay y gần như đã quên mất ‘Tần Cửu Khinh’, ném luôn lời dạy bảo của Sâm Tu chân nhân ra sau đầu.
Đợi có thân thể, y nhất định lấy thần thư ra đọc lại một phen, nhất là phải thuộc làu 88 cách song tu! Như vậy mới không cô phụ ân cần dạy bảo của Sâm Tu chân nhân!
Mỗi khi nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Cốc không khỏi vọng tưởng: Y không thể song tu cùng Cửu Đại Tịch ư, Cửu Đại Tịch không phải thủ tịch Thiên Ngu Sơn nhưng Đại Đại Tịch có hai cái lận…
Một người một cốt thông báo với phụ mẫu rằng phải ra ngoài một tháng.
Tần Vịnh và Hứa Nặc vội nói: “Nhanh dẫn Tiểu Cốc ra ngoài chơi đi!” Không nhắc tới chín năm qua bọn họ thoải mái ra sao, Tiểu Cửu Khinh bảy tuổi đã trưởng thành thiếu niên tuấn lãng mười sáu tuổi, cao hơn Tần Vịnh một cái đầu.
Tần Cửu Khinh mười sáu tuổi và hai mươi mốt tuổi không chênh lệch bao nhiêu, khí chất cũng tương đồng, song cha nương có thể nhận ra khác biệt.

Thân hình thiếu niên đơn bạc hơn, khuôn mặt không lãnh duệ bằng.
Thiếu niên dẫu sao cũng là thiếu niên, tâm trí thành thục cũng không thể che giấu khí phách hăng hái của tuổi trẻ.
Con trai trưởng thành sớm, từ nhỏ đã là ông cụ non, Tiểu Cốc lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn bù đắp khuyết điểm của con trai.

Ở tiểu cốt đầu, Tần phụ và Hứa mẫu đã thể nghiệm đủ thú vui làm cha nương.
Tiểu bảo bối như vậy ai không đặt vào lòng bàn tay yêu thương chứ—— Thật sự đặt vào lòng bàn tay.
Vừa nghe bọn họ muốn xa nhà, Tần Vịnh và Hứa thị không những không thấy mất mát mà còn thấy rất vui vẻ.
Con nhỏ lớn rồi nên ra ngoài chu du, họ hy vọng hai đứa có nhân sinh của mình, theo đuổi lý tưởng của mình.

Đặc biệt là nghe thấy muốn đi tìm thân thể cho tiểu bạch cốt, họ càng hận không thể để hai người đi ngay luôn.
Tiểu cốt đầu trông ngóng chín năm, đến lúc cho đứa nhỏ ăn gì đó rồi!
Tiểu bạch cốt không nỡ xa Tần phụ và Hứa mẫu, nhất là Hứa mẫu …
Tuy không ăn được, nhưng y nghe được, chín năm như một, mỗi bữa cơm Hứa mẫu đều cổ vũ tiểu cốt đầu, nàng như một nửa của y.
Hứa Nặc biết Càn Khôn châu có thể bỏ rất nhiều thứ, thời gian lại không di chuyển nên sẽ không thối rữa, bèn thức đêm xuống bếp làm nghìn món ngon bỏ vào hạt châu.
Tiểu bạch cốt vừa có thân thể là có thể ăn no nê!
Bạch Tiểu Cốc cảm động rơi nước mắt, càng coi Càn Khôn Châu như trân bảo, đặt ở đầu quả tim, ngay cả Tần Cửu Khinh muốn lấy vài thứ, y đều nhìn lom lom, sợ hắn làm hư bảo châu.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, thôn trưởng thôn Thanh Đường dẫn thê tử tới đưa tiễn.
Ngụy Trang là thôn trưởng, từng vào nam ra bắc, lại phải che chở vẻ đẹp rêu rao của thê tử, không thể không biết vài đại sự ở Tu chân giới.
Lần này nhờ sự nhạy bé thông tin của ông mà Tần Cửu Khinh mới có tin tức của quả Xích Đề.
Chín năm qua, thôn Thanh Đường bình bình an an ít nhiều là nhờ nhà tiên nhân.

Không chỉ Ngụy Trang, toàn thôn dân đều đội ơn họ, coi Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt như con nhà mình ——Đến nay thôn dân trong thôn Thanh Đường cũng không rõ ai mới là tiên nhân thật sự.
Ngụy Trang dặn Tần Cửu Khinh: “Thực lực của Đan Phù Sơn không bằng Thiên Ngu Sơn, kỳ môn dị thuật không bằng Chiêu Diêu Sơn, dân cư không bằng Thái Hoa Sơn, Phủ Ngự Sơn… Có điều Đan Phù Sơn rất có danh khí ở Thập Nhị Tiên Sơn, những thứ khác họ không bằng, còn luận về luyện đan, họ là đệ nhất, mọi người đều biết, có hai cái hố sâu trên con đường tu hành, một là luyện dược hai là luyện khí, cái sau khiến Đường Đình Sơn thành ngọn núi nghèo nhất, cái trước lại khiến Đan Phù Sơn thành kẻ giàu nhất thiên hạ!”

Đường Đình Sơn trọng luyện khí, Đan Phù Sơn trọng luyện đan.
Theo lý thuyết hai nghề này đều hố cha như nhau, là cái loại khiến núi cao biến thành hố sâu mười ngàn mét.
Tu sĩ nhập luyện khí sâu như biển, linh thạch trở thành vật thông dụng.
Trước kia lời này cũng phù hợp với Đan Phù Sơn, mãi đến ngàn năm trước, Đan Phù Sơn xuất hiện một vị tiên sư họ Đỗ, vị tiên sư này cái gì cũng dở chỉ có luyện đan là giỏi, đến chết cũng chỉ mới tầng 7 Trúc Cơ, nhưng trình độ luyện đan lại khiến Nguyên Anh kỳ lão tổ kinh ngạc không thôi.
Người khác luyện đan nổ hết lò này đến lò khác, sống dở chết dở mới luyện được một viên đan.
Tiên sư họ Đỗ không giống vậy, luyện mười lò ra mười lò, ngẫu nhiên còn ra tiểu cực phẩm.
Thiên phú quả là thứ khiến người ta ghen tỵ hận.
Có vị tiên sư này, Đan Phù Sơn nhanh chóng từ hố sâu mười ngàn mét vươn lên thành núi vàng núi bạc, các luyện khí sư ở Đường Đình Sơn hâm mộ muốn chết.
Mãi đến ngày nay, Đan Phù Sơn vẫn là ngọn núi giàu nhất Thập Nhị Tiên Sơn, mà nhà giàu số một ở Đan Phù Sơn dĩ nhiên là hậu nhân của tiên sư họ Đỗ, Đỗ gia Dung Thủy nức tiếng gần xa.
Sau khi Đỗ tiên sư đi, hậu thế của lão hoặc nhiều hoặc ít được kế thừa thiên phú luyện đan, tuy không bá đạo bằng lão tổ tông song cũng là nhân tài kiệt xuất —— Trong nhà có tiền, quen tay hay việc cộng thêm lòng tự tin, xác xuất luyện đan thành công của hậu nhân Đỗ gia tăng vọt.
Ngàn năm qua đi, Đỗ gia Dung Thủy hùng bá Đan Phù Sơn, trở thành người giàu nhất Thập Nhị Tiên Sơn.
Hội đấu giá mười năm một lần của Đan Phù Sơn là do Đỗ gia chủ trì, hấp dẫn vô số danh môn đệ tử Thập Nhị Tiên Sơn, có đến xem chuyện vui, có tự tin giành được bảo vật, có mưu toan giết người cướp của…
Hội đấu giá Đan Phù Sơn long trọng cũng rất hung hiểm, ở nơi ngư long hỗn tạp, nguy hiểm và ích lợi luôn tồn tại cùng nhau.
Ngụy Trang nhấn mạnh: “Người khác không có vấn đề gì, các người nhớ đừng đắc tội đại thiếu gia Đỗ gia là được.”
Bạch Tiểu Cốc rất lo lắng, hỏi: “Đại thiếu gia Đỗ gia? Hắn tên là gì?”
Ngụy Trang nặng nề nói: “Đỗ Bân Bân.”
Bạch Tiểu Cốc ghi tạc trong lòng: “Nhớ kỹ!”
Rời xa nhân vật nguy hiểm tên Đỗ Bân Bân!
Ngụy Trang lại tỉ mỉ giới thiệu Đỗ Bân Bân: “Nghe nói vị đại thiếu gia này rất nóng tính, bởi vì là con trai độc nhất của đại phú hào nên được nuông chiều từ bé, tính tình điêu ngoa, lại không cản nỗi hắn ngốc nghếch lắm tiền, à không, là trong nhà có tiền, ngày thường hoành hành ngang ngược ở Đan Phù Sơn, ai thấy cũng trốn…”
Lần trước khi Tần Cửu Khinh mười sáu tuổi không có tới hội đấu giá của Đan Phù Sơn, lúc đó hắn mới vừa trải qua gia biến, nào có tâm tình đi nơi đó, đương nhiên hội đấu giá lần trước như thế nào không quan trọng, bây giờ Giáng Sương Cốc bạo loạn, Thập Nhị Tiên Sơn không giống như trước nữa.
Mấy năm nay Thập Nhị Tiên Sơn không thiếu lệ quỷ oan hồn, bí cảnh cấp thấp được rất nhiều trưởng lão tra xét kỹ lưỡng liên tiếp ra xảy ra chuyện, các tiên môn đều vội vã đi diệt quỷ.

Bởi thế Đan Phù Sơn thịnh hội càng thêm náo nhiệt, trọng thương cần đan dược, đột phá cảnh giới cần bí dược —— Thế cục càng không xong càng có nhu cầu về đan dược.
Ngụy Trang nói hết tất cả những gì mình biết, Bạch Tiểu Cốc nghe rất nghiêm túc, đáng tiếc trong tay y không có giấy bút, nếu không y nhất định sẽ ghi chú lại, vừa đi vừa đọc.
Đa số những gì Ngụy Trang nói Tần Cửu Khinh đã biết, e rằng hắn còn biết rõ tình huống Đỗ gia Dung Thủy hơn cả Nguỵ Trang.
Đỗ Bân Bân nổi danh ăn chơi trác táng ở Thập Nhị Tiên Sơn, hắn chưa gặp nhưng đã nghe danh.
Chuyến này hắn và tiểu cốt đầu chỉ vì Xích Đề quả, không định trêu chọc người khác.
Đại nghiệp Đỗ gia gia sừng sững, lại không có âm mưu như Thiên Ngu Sơn, chắc không cần thu nạp quả Xích Đề làm gì.
Tờ mờ sáng, bọn họ cáo biệt thôn Thanh Đường đi tới Đan Phù Sơn.
Cảnh giới hiện tại của Tần Cửu Khinh có thể ngự kiếm phi hành, chỉ là hắn không có kiếm, cũng không muốn rêu rao khắp nơi, bèn dẫn tiểu bạch cốt một bên du sơn ngoạn thủy một bên đi về hướng Dung Thủy Thành.
Hội đấu giá còn mười ngày nữa mới bắt đầu, không vội.
Dọc đường đi thong thả, hai người mất năm ngày đi tới chân núi Đan Phù Sơn.

Khác với Chiêu Diêu Sơn dung nhập tự nhiên, ngọn núi giàu nhất Thập Nhị Tiên Sơn rất tráng lệ huy hoàng.
Chỉ một quán trà bình thường ở ngoại ô thôi mà cũng biến thành tửu lầu khí phái, mái cong thành đôi, chạm khắc long phượng.
Bạch Tiểu Cốc chơi suốt dọc đường, tâm tình không tồi, không sợ lạ nước lạ cái như trước.
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Vào xem?”
Bạch Tiểu Cốc: “Được!”
Suốt dọc đường, cứ thấy tửu lầu là y bước vào, ỷ Càn Khôn châu lớn, mua cái gì cũng mua hai phần, một phần cho Tần Cửu Khinh ăn, một phần khác cất vào bảo châu, chờ y có thân thể sẽ ăn.
Ai ngờ mới vừa vào quán trà, Bạch Tiểu Cốc lập tức ngẩn người.
Y không có thu nhỏ lại, vẫn là dáng vẻ bình thường, mặc bộ y phục mẫu thân mới may cho, đầu đội một chiếc mũ choàng xinh đẹp, sửa soạn chỉnh chu, chỉ lộ xương ngón tay trắng phát sáng.
Y ngẩn người là vì y nhìn thấy đồng loại.
Đúng vậy.

Đồng loại!
Sống lâu như vậy, lần đầu y nhìn thấy cốt tinh biết đi.
Hoá ra thế gian này không chỉ có mỗi y là cốt tinh, còn có cốt tinh khác, tuy không trắng sáng và trông cứng ngắt, nhưng… bọn họ là đồng loại!
Bạch Tiểu Cốc: Kinh hỉ!

Tần Cửu Khinh cũng thấy được, hắn nhíu mày, kéo tiểu bạch cốt lại.
Bạch Tiểu Cốc nhìn về phía hắn.
Tần Cửu Khinh lắc đầu.
Bạch Tiểu Cốc có chút thất vọng, không đi qua ‘nhận thân’ nữa.
Đang lúc y trộm ngắm cốt tinh, hy vọng cốt tinh cũng quay đầu lại nhìn y một cái thì vụt một tiếng!
Cốt tinh bị quất một roi.
Bạch Tiểu Cốc run rẩy theo.
Lúc này y mới phát hiện bên cạnh cốt tinh bên có một thanh y đạo sĩ, gã ta có khuôn mặt nghiêm túc, lãnh khốc nói: “Đi nhanh lên.”
Cốt tinh bị quất có vẻ không đau, ngơ ngác đi về phía trước, tốc độ rề rà như cũ.
Đạo sĩ phát hỏa, lại quất thêm một roi.
Bạch Tiểu Cốc sợ tới mức dựa sát Tần Cửu Khinh.
Càng làm Bạch Tiểu Cốc hoảng sợ hơn là đạo sĩ như ghét cốt tinh không nghe lời, siết chặt roi, biến cốt tinh thành tro.
Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Tần Cửu Khinh ôm y vào lòng: “Đừng sợ, đó không phải vật sống, chỉ là ảo thuật của đạo sĩ…”
Bạch Tiểu Cốc nào nghe lọt tai, y rất sợ chết, lời của tiểu thảo tinh toàn là thật, thế giới bên ngoài đáng sợ quá, chỉ vì bộ xương đi quá chậm mà bị tu sĩ quất thành tro!
Tan xương nát thịt lại đơn giản như thế.
Bạch Tiểu Cốc: Muốn về Thanh Đường thôn QwQ!
Đạo sĩ kia quất cốt tinh thành tro, không ngờ sau khi ném mấy tờ giấy vàng lại triệu hoán năm sáu con nữa.
Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn lại nhịn không được, nhìn ‘đồng loại’ gặp thê thảm, lồng ngực y đập ầm ầm.
Tiểu nhị đến hỏi: “Khách quan, xin hỏi uống trà gì?”
Không đợi vị khách quan tuấn tú đến mức được bị toàn quán chú mục mở miệng đã nghe thấy một âm thanh mềm mại đáng thương từ trong lòng ngực hắn truyền ra: “Về sau, về sau ta nhất định nghe lời, ngươi muốn thế nào thì thế đó, ta không sợ tê tê dại dại, ta có thể nhịn không kêu…”
Cửu Đại Tịch không quất y, cũng không đánh y, Đại Tịch là một Đại Tịch tốt, y phải quý trọng!
Tiểu nhị nghe xong những lời này lâm vào hỗn loạn: “………………”
Không ngờ công tử anh tuấn lại là cái dạng này!
Hết chương 58.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui