Tiểu Bạch Cốt


Edit: Phong Nguyệt
Dứt lời, chính Tần Cửu Khinh cũng vô cùng hỗn loạn.

Có rất nhiều chỗ khó hiểu.

Đi vào Thiên Nguyệt ảo cảnh tương đương trở lại quá khứ, vậy chẳng phải tương lai tất cả người đi vào đều bị ảnh hưởng theo chiều xấu?
Quả thật ai đi vào Thiên Nguyệt ảo cảnh cũng đều không có tương lai —— Hoặc luân hãm hoặc là tự kết liễu.

Tóm lại ở tương lai, bọn họ không còn tồn tại.

Đây là chỗ khiến người ở Quỷ giới sợ hãi.

Nhưng người ở Thiên Nguyệt ảo cảnh thì sao?
Rốt cuộc thay đổi quá khứ sẽ ảnh hưởng đến tương lai như thế nào?
Trong mắt người ngoài là tử vong, đó thật sự là chung điểm của họ?
Không cần nghĩ đến người khác, hiện tại hắn cũng đang ở quá khứ, quá khứ của hắn không có tiểu bạch cốt, không có đoạn bị rơi xuống nước, có phải nghĩa là tương lai hắn đã thay đổi rồi không?
Tương lai thay đổi, hắn và tiểu bạch cốt còn tương ngộ ở Giáng Sương Cốc không? Hắn có thể vào Thiên Nguyệt ảo cảnh lần nữa không?
Nếu sai, vậy tiểu bạch cốt trước mắt phải giải thích như thế nào?
Chẳng lẽ là bởi vì thay đổi không lớn, không ảnh hưởng đến tương lai?
Nghịch lý thời gian càng nghĩ càng loạn, Tần Cửu Khinh im lặng hồi lâu.

Bạch Tiểu Cốc khẽ thở phào, nói: “Tốt quá rồi, Thiên Nguyệt ảo cảnh là thật, phụ thân và mẫu thân cũng là thật!”
Nghe tiểu bạch cốt nói vậy, vô số ý nghĩa không ngừng xoay vần trong đầu hắn bỗng dưng im bặt.

Đúng vậy.

Cha mẹ là thật.

Hắn và tiểu bạch cốt là thật.

Dù có một nghìn “nhân”, cũng chỉ có một “quả”.


Chỉ có ngay lúc này.

Một nghìn khả năng quá khứ sẽ dẫn tới một nghìn khả năng tương lai.

Chỉ có ngay lúc này là bất biến.

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Lúc trước Thiết Thiên đại thần cũng hiện thân, ngài nói ta đừng thay đổi những chuyện đã phát sinh, chỉ là chuyện đã phát sinh làm sao thay đổi được?”
Tiểu bạch cốt không hiểu, định hỏi Thiết Thiên đại thần, Thiết Thiên đại thần đã trở về ngủ, lại không thể hỏi Cửu Tiểu Tịch, cũng may Cửu Đại Tịch hiện thân, y bèn nhân cơ hội hỏi ngay.

Tần Cửu Khinh không ngờ Thiết Thiên hiện thân, hiện giờ thức hải của hắn không thể mở, không thể cảm ứng với Thiết Thiên, vì thế cũng không thể câu thông với nó.

Cũng may hắn hiểu ý Thiết Thiên, giải thích với tiểu bạch cốt: “Nếu Thiên Nguyệt ảo cảnh là thật, có lẽ chúng ta đã trở về quá khứ, tùy tiện thay đổi quá khứ sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể vãn hồi ở tương lai, thế nên nó không hy vọng ngươi thay đổi chuyện đã phát sinh.


Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt: “Quá khứ? Đây là quá khứ?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm, là lúc ta bảy tuổi.


Bạch Tiểu Cốc: “Hoá ra Thiên Nguyệt ảo cảnh là thế giới quá khứ.


Tần Cửu Khinh: “Có lẽ vậy, nhưng có rất nhiều chỗ khó hiểu, nếu là quá khứ, chúng ta đã thay đổi, vì sao tương lai chúng ta chưa biến mất, có chút mâu thuẫn…”
Hắn nói hết thảy suy nghĩ của mình cho nhóc xương khô nghe, hiển nhiên vấn đề gà đẻ trứng vẫn là trứng nở ra gà quá làm khó tiểu bạch cốt.

Nói một nửa, hoả đồng lam của Bạch Tiểu Cốc đã quay mòng mòng.

Tần Cửu Khinh: “…” Nói nữa tiểu gia hoả sẽ hôn mê mất.

Bạch Tiểu Cốc lắc lắc đầu, lam hoả trở lại trạng thái bình thường, một lời thức tỉnh người trong mộng: “Nhưng chúng ta đã ở đây, quá khứ đã trôi qua.


Tần Cửu Khinh ngơ ngẩn.


Bạch Tiểu Cốc nghĩ cực kỳ đơn giản lại bao hàm chân lý: “Thời gian không ngừng  trôi về phía trước, có lẽ tương lai ngươi nhất định phải trải qua đoạn “quá khứ” này.


Quá khứ thật sự đã trôi qua.

‘Quá khứ’ lần nữa xuất hiện là tương lai không thể đoán trước.

Tần Cửu Khinh bỗng thông suốt!
Hà tất phải nghĩ nhiều như vậy? Hà tất phải rối rắm giữa quá khứ và ảnh hưởng tương lai?
Phụ mẫu bị giết, linh căn bị cướp đã thành hình trong quá khứ, là quá khứ đã xảy ra.

Thông qua Thiên Nguyệt ảo cảnh, hắn trải qua cuộc sống bảy tuổi lần thứ hai, không phải là quá khứ kia mà là tương lai mới.

Đối với con người, thời gian không ngừng về phía trước.

Tần Cửu Khinh bảy tuổi, Tần Cửu Khinh hai mươi tuổi, Tần Cửu Khinh hai mươi tuổi trở lại bảy tuổi, trở thành Tần Cửu Khinh hai mươi tuổi lần thứ hai…
Đây là một con đường thẳng, một đoạn nhân sinh tiến về phía trước, không phải ngược dòng thời gian.

“Quá khứ” tái hiện.

Nhưng nhân sinh hắn chưa dừng lại, hắn vẫn ở đây.

Hắn thay đổi quá khứ, xây dựng tương lai mới.

Về chuyện “tương lai” vốn có như thế nào…
Tần Cửu Khinh nắm chặt tiểu bạch cốt: Những người quan trọng nhất đều ở bên cạnh, “tương lai” kia không có cũng không sao.

“Tiểu Cốc, đa tạ ngươi.


Tiểu bạch cốt: “???”

Tần Cửu Khinh cong môi cười, con ngươi bị hoa văn tím sẫm quấn lấy rực sáng chưa từng có: “Chúng ta cùng nhau bảo vệ phụ mẫu được không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm… Được…”
A a a, Đại Tịch xấu xa đừng có dùng mị thuật! Nói chuyện đàng hoàng không được sao?!
Tất nhiên y phải dùng toàn bộ xương cốt bảo vệ phụ mẫu rồi!
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, trong lòng không còn hoang mang——
Quá khứ đã là hiện tại.

Hiện tại sẽ là tương lai.

Lần này hắn không còn một mình.

Lần này hắn nhất định có thể bảo vệ sở niệm trong lòng.

Độ ấm giữa trán dần dần biến mất, Tần Cửu Tịch biết thời không ngưng đọng do nước mắt tiểu bạch cốt gây ra chuẩn bị kết thúc.

Hắn sẽ tiếp tục biến thành đứa trẻ bảy tuổi.

Hắn vẫn hoàn toàn không biết gì, nhưng hắn có tiểu bạch cốt ở bên.

Hết thảy sẽ bất đồng, chắc chắn bất đồng!
Bạch Tiểu Cốc lại nghĩ tới một chuyện: “Thiết Thiên đại thần bảo ta đi tìm thân thể ngươi…” Thân thể cỡ lớn của ngươi!
Tần Cửu Khinh đang định nói chuyện này với y: “Ngươi và Thiết Thiên đều ở đây, thân thể của ta cũng nhất định ở đây, hiện giờ ta không thể duy trì thanh tỉnh, có thể là vì thân thể thiếu hụt, chỉ cần tìm lại thân thể, có lẽ ta không cần mượn nước mắt ngươi để tỉnh dậy nữa.


Một giọt nước mắt đã làm Bạch Tiểu Cốc đau như vậy, sao hắn nỡ chứ.

Song, chỉ có tỉnh lại, hắn mới có thể đánh vỡ tử cục, giữ được tính mạng phụ mẫu.

Tiểu bạch cốt liên tục gật gù: “Thập Nhị Tiên Sơn lớn như vậy, ta phải đến chỗ nào tìm thân thể ngươi?” Có ai ngờ thân thể hắn chưa có tin tức đã phải đi tìm thân thể Đại Tịch.

Thân thể quả là chủ đề bám chặt cốt sinh không rời.

Được rồi được rồi, không có Đại Tịch, ai nặn gương mặt xinh đẹp cho y?
Vì đẹp, cứ nghe lời Đại Tịch trước đi!
Tần Cửu Khinh suy nghĩ rồi nói: “Không ở Thập Nhị Tiên Sơn.


Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”

Tần Cửu Khinh nói: “Thiết Thiên sai rồi…”
Dù hắn không xuyên về, dựa vào tình huống trước mắt cũng có thể tìm ra.

Linh hồn của hắn chỉ có một, thân thể bảy tuổi này là của hắn, thân thể hai mươi tuổi kia cũng là của hắn.

Ngay bây giờ, hoặc là nên nói từ lúc bắt đầu, linh hồn của hắn có hai thân thể.

Vậy một thân thể khác ở đâu? Không thể ở Thập Nhị Tiên Sơn được, hắn không muốn trở lại nơi đó.

Thân thể…
Thân thể không có linh hồn…
Thân thể không có người nhận…
Tần Cửu Khinh: “Nghĩa mộ (Nơi chôn người vô chủ).


Bạch Tiểu Cốc mờ mịt: “Nghĩa mộ là cái gì?” Nghe hơi rờn rợn.

Nước mắt giữa trán lành lạnh, Tần Cửu Khinh biết thời gian không còn nhiều, nói: “Ta bảy tuổi biết nghĩa mộ ở đâu, ngươi chỉ cần nói ngươi muốn đi là được, đừng sợ, nơi đó…”
Tần Cửu Khinh: “Không có người, tất cả đều là quỷ.


Bạch Tiểu Cốc thở phào: “Vậy không sao rồi.

” Toàn là quỷ có gì phải sợ!
Tách, âm thanh giòn tan như tiểu cốt đầu vang lên.

Ánh sáng xanh xuất hiện, lấy bọn họ làm trung tâm, như xoè cánh bướm khổng lồ, kích hoạt toàn bộ thế giới.

Bông tuyết từ từ bay xuống, gió lạnh gào thét.

Trong tiếng nước chảy lạnh lẽo, thời gian chuyển động.

Khoảnh khắc rơi vào giấc ngủ say, Tần Cửu Khinh nhìn Tiểu bạch cốt trước sau như một, trong lòng xuất hiện một nghi vấn ——
Đây là thế giới thật.

Ở thế giới thật, tiểu bạch cốt có thể thao túng thời gian là ai?
Hết chương 36.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui