Edit: Phong Nguyệt
May mà Thiết Thiên còn bị nhốt trong phòng tối, nếu không chắc chắn nó sẽ chửi máu chó đầy đầu!
Hay thật, mới hai mươi mốt tuổi mà dám giả mạo lão tổ ngàn năm.
Hay thật, trong cơ thể không có một sợi khí cũng có thể làm tu sĩ Nguyên Anh kỳ cúi đầu xưng thần.
Điểm chết người là tiểu tử này không hề nói dối.
— Tiểu bạch cốt ít nhất một ngàn tuổi.
— Hắn chưa từng trực tiếp thừa nhận mình là phụ thân tiểu bạch cốt.
— Người chém hung thú là Tần Cửu Khinh, nhưng nói nhóc xương khô chém chết hung thú cũng đúng, thần lực xuất phát từ cốt liên, cốt liên có quan hệ với Tiểu Cốc.
Cảnh giới gạt người cao nhất là gì?
Là toàn nói thật, người khác lại bị lừa đến tâm phục khẩu phục.
Cao tay, quả là cao tay!
Cũng may mà Thiết Thiên ở trong phòng tối, nếu không định sẽ hối hận đến xanh kiếm: Sao nó không có mắt chọn ký chủ gì hết vậy?
Nói chuyện phiếm một hồi, Tần Cửu Khinh nghiễm nhiên thành tiền bối.
Miêu tiểu thư hai trăm tuổi vô cùng kính trọng hỏi: “Tiền bối, không biết Tiểu Cốc chém giết hung thú kia như thế nào?”
Tần Cửu Khinh nói: “Đừng khách sáo, gọi ta Cửu Tịch là được.
”
Miêu Vân Hủy nào dám gọi thẳng tên huý: “Vâng, Cửu Tịch tiền bối.
”
Tần Cửu Khinh không tiếp tục sửa đúng, bâng quơ nói: “Tiểu Cốc không thích thứ xấu xí, hung thú kia làm chướng mắt y.
”
Thế nên chém nó thành hai nữa hả?
Chúng tu sĩ vừa nghe thấy lời này, lập tức muốn cầm thủy kính lên xem bản thân trông như thế nào.
Không xấu đâu nhỉ, không xấu đến bị nỗi bị chém thành nửa đâu nhỉ?
Miêu Vân Hủy hít một hơi, lại hỏi: “Vũ khí của Tiểu Cốc…” Nàng chưa hỏi xong thì thấy ngón út oánh nhuận như trân châu của Bạch Tiểu Cốc rụt vào xiêm y màu đen.
Miêu tiểu thư: “!”
Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều hoảng hốt nhớ ra: Khi Quỷ Vương kinh thiên động địa xuất hiện, hình như Bạch Tiểu Cốc cũng dùng một lóng tay, nhẹ nhàng đâm vào cơ thể âm trầm đáng sợ của Quỷ Vương.
Ngay lúc đó Quỷ Vương giống như một quả đào tươi ngon mọng nước, nhanh chóng bị ăn sạch sẽ.
Xương ngón tay!
Vũ khí của tiểu bảo bảo là xương ngón tay!
Xương ngón tay xinh xẻo, bóng hơn thuỷ tinh, ấm áp hơn noãn ngọc, lả lướt hơn trân châu vậy mà là thần binh lợi khí!
Quả nhiên Tu chân giới có gì cũng có thể.
Quả nhiên sống lâu rồi, chuyện thần tiên gì cũng thấy.
Mọi người nhớ lại vết chém trên mặt hung thú, càng đau da đầu.
Quỷ Vương bị ăn sạch, tan thành mây khói không dấu vết còn đỡ; Còn vết thương của hung thú thất giai, quái vật đáng sợ như ngọn núi nhỏ có thể san bằng Cự Môn Châu, nhẹ nhàng nuốt chửng tu sĩ Kim Đan kỳ——Chỉnh tề đến nỗi làm người ta thổn thức không thôi.
Chỉ sợ hung thú đến chết cũng không biết mình chết dưới xương ngón tay nho nhỏ.
Miêu Vân Hủy là pháp tu tầm xa, ở phương diện này không hiểu lắm, Hà Thượng thô lỗ và Cảnh Chiêu mặt lạnh như tiền cùng hít một hơi.
Đầu óc Hà Thượng không tốt, nhưng thích kiếm như mạng.
Cảnh Chiêu ích kỷ, nhưng từ nhỏ đã sùng bái cái mạnh.
Giờ đây, xương ngón tay Bạch Tiểu Cốc đã biến thành dáng vẻ khác trong mắt họ.
Hà Thượng lẩm bẩm: “Xương ngón tay này có thể so với thiên hạ đệ nhất thần kiếm!”
Ánh mắt Cảnh Chiêu lộ ra cuồng nhiệt: “Kiếm thuật của Tiểu Cốc thật lợi hại!”
Bạch Tiểu Cốc: “???” Sao ta cũng thành tiền bối rồi?
Tội nghiệp tiểu bạch cốt vất vả học xong tiếng người, lúc này ngơ ngác: Y nghe hiểu tiếng người thật sao, sao cứ thấy mơ màng.
Đột nhiên lòi ra hai ‘tín đồ’, còn cuồng nhiệt như vậy, Bạch Tiểu Cốc chỉ biết chui sâu vào lòng Cửu Đại Tịch, hận không thể cùng hắn nước sữa chan hoà.
Tần Cửu Khinh nhận ra, lãnh đạm nói: “Y không thích gặp người.
”
Hà Thượng và Cảnh Chiêu: “!”
Tần Cửu Khinh lại nói: “Sợ các ngươi không thích ứng.
”
Chỉ hai câu ngắn ngủn, chúng tu sĩ lại bị cảm động, Tiểu Cốc tiền bối thật hiểu lý lẽ, biết mình là một bộ bạch cốt, sợ mọi người không thích ứng, trốn kín mít như vậy.
Không thích ứng?
Sao không thích ứng chứ?
Hà Thượng nhớ tới xương ngón tay có thể so với thiên hạ đệ nhất kiếm, hào khí ngùn ngụt, thổi phồng đến mức cảm thấy tự xấu hổ —— Không phát sáng như ngài được.
Cảnh Chiêu có tính hiếu thắng, làm sao chịu thua đại ngốc tử này, cũng xuất khẩu thành văn, Tiểu Cốc tiền bối thuận lợi thăng thành Tiểu Cốc tiên nhân.
Miêu tiểu thư cũng không cam lòng yếu thế, dùng cách khác khen: “Ta chưa bao giờ gặp xương ngón tay xinh đẹp cỡ này, trắng tinh như tuyết, sáng trong như băng, mượt như minh châu…” Nếu Miêu tiểu thư đi học, chắc chắn sẽ thành nữ thi nhân trứ danh Tu chân giới.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Thật ư???
May y trốn trong lòng Tần Cửu Khinh, nếu không hai ngọn lừa xanh sẽ làm Miêu tiểu thư run rẩy tâm can chết mất.
Tần Cửu Khinh không thấy được, song hắn cảm giác được.
Nhóc xương khô vui vẻ hay không vui đều rất thẳng thắn.
Tần Cửu Khinh trò chuyện với y thông qua cốt liên: “Thật.
”
Bạch Tiểu Cốc ngứa ngáy xương cốt, níu chặt xiêm y Tần Cửu Khinh, dùng cốt liên thủ thỉ với hắn: “Bản thể của ta không xấu sao?” Vậy mà không phải là tinh quái có bản thể xấu xí, quá thần kỳ!
Tần Cửu Khinh: “Đẹp.
”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ muốn bay lên trời, rạo rực nói: “Ngươi đừng gạt ta.
”
Tần Cửu Khinh ngừng lại, nhấn mạnh: “Ta cảm thấy ngươi đẹp nhất thiên hạ này.
”
Mặt người có tâm thú, tiểu bạch cốt lại rất sạch sẽ.
Quân Thượng Minh dung mạo tuyệt thế, bên trong táng tận thiên lương mất hết nhân tính.
Hắn cũng có dung mạo nổi bật, thì sao chứ, hắn luôn bị thù hận gặm cắn, nếu không có Tiểu Cốc, hắn…
Bạch Tiểu Cốc tự cho là nghe ra ý của hắn, uể oải nói: “Chỉ có ngươi cảm thấy vậy…”
Cửu Đại Tịch không để bụng chuyện các tu sĩ đều nói hắn có đam mê kỳ quái, nhưng y nghe thấy hết! Tần Cửu Khinh không có đam mê kỳ quái, y nên biến thành người thì hơn.
Lại nói bản thể có đẹp cũng không thể song tu, không song tu được thì đẹp có ích gì!
Tần Cửu Khinh nhẹ giọng nói: “Mọi người đều cảm thấy như vậy.
”
Bạch Tiểu Cốc bị khen đến mức nở hoa, chỉ là bình tĩnh lại cũng hiểu: “Bọn họ đều khách sáo thôi.
”
Tần Cửu Khinh rũ mi, không phủ nhận.
Bạch Tiểu Cốc chợt nhớ tới một chuyện, hỏi hắn: “Rõ ràng là ngươi chém hung thú thất giai, vì sao lại nói nói là ta?”
Tần Cửu Khinh nói: “Vậy mới làm họ kinh sợ.
”
Tiểu bạch cốt chớp chớp mắt.
Tần Cửu Khinh kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta mới vào Quỷ giới, lạ nước lạ cái, muốn tìm quả Xích Đề không dễ dàng, huống hồ tình huống của ngươi đặc biệt, so với giấu giếm, không bằng làm cho bọn họ rõ ràng…”
Đầu nhỏ Bạch Tiểu Cốc đặt lên vai, ừm, đặt lên vai Tần Cửu Khinh …
Y ngộ ra rồi! Y tự mình ngộ ra!
Thì ra là thế, Cửu Đại Tịch thông minh quá.
Quỷ giới hung hiểm, tu sĩ kẻ này lợi hại hơn kẻ khác, một tiểu bạch cốt như y chen chúc trong đó rất nguy hiểm và khó lường.
Cửu Đại Tịch bảo vệ y nên mới nói hung thú là do y chém.
Cái gọi là kinh sợ cũng là hư trương thanh thế
Các tu sĩ lợi hại hiểu lầm y cũng lợi hại, thế nên sẽ không khi dễ tiểu tinh quái như y.
Cửu Đại Tịch dụng tâm lương khổ như thế, y nhất định không thể cô phụ hắn!
Tiểu bạch cốt lặng lẽ nắm chặt quyền: Phải bình tĩnh, không thể bại lộ chuyện mình yếu nhớt!
Bạch Tiểu Cốc lĩnh ngộ hơi lệch lạc, song kết quả giống nhau, không ảnh hưởng toàn cục.
Dù sao này hai tên này luôn không cùng tần sóng, lại vui vẻ trò chuyện cũng không phải một lần hai lần.
Cảnh giới cao nhất của ăn ý là gì?
Không nói mà hiểu?
Không không không, là nói một đằng, hiểu một nẻo, lại khớp không kẽ hở!
Biết dụng tâm của Cửu Tịch xong, Bạch Tiểu Cốc còn một nghi vấn: “Sao ngươi trở nên lợi hại như vậy?”
Không hề nghi ngờ, tu sĩ rất lợi hại, hung thú thất giai càng lợi hại, suy ra Cửu Đại Tịch chém giết hung thú cũng rất rất lợi hại.
Trước một đêm là đồ yếu, sau một đêm tự dưng Cửu Tịch “đứng dậy”, y rất hiếu kỳ.
Tần Cửu Khinh đương nhiên sẽ không giấu y: “Là thanh kiếm…” Mấy chữ “và cốt liên của ngươi” chưa kịp nói ra thì Bạch Tiểu Cốc đã kinh hô: “Thanh kiếm kia!”
Tần Cửu Khinh dừng lại: “Ừm.
”
Đương nhiên Bạch Tiểu Cốc đã gặp qua, thanh kiếm đó lần đầu tiên xuất hiện ở Giáng Sương Cốc, lúc ấy bọn họ chưa vào Càn Khôn Thanh Minh trận, dường như Tần Cửu Khinh dùng trường kiếm màu tím huyễn khốc vô địch thiên hạ một đường vọt tới cửa trận.
Thì ra là thế, Bạch Tiểu Cốc lại hiểu ra rồi.
Hèn gì lúc ấy y đi chậm rì, yểm hộ giả trân, cả người đều là sơ hở (lệ quỷ), các tu sĩ lại không công kích y.
Bọn họ sợ Cửu Đại Tịch.
À không, là sợ thần kiếm trong tay Cửu Đại Tịch!
Bạch Tiểu Cốc: Rất kính nể!
Bạch Tiểu Cốc lại nhỏ giọng hỏi: “Thanh kiếm đó… Hiện tại ở nơi nào?”
Tần Cửu Khinh: “Ở trong thức hải của ta.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Được được, đừng lấy ra, đừng dọa ta… Ta là nói đừng dọa mọi người.
” Hu hu kỳ thật chính là ta.
Tần Cửu Khinh: “…”
Làm sao hắn hông hiểu nhóc xương khô chứ, Tần Cửu Khinh không muốn y sợ hãi, nói kỹ hơn: “Nó tên Thiết Thiên, tuy nói là ma kiếm, nhưng tính tình rất ôn hòa.
” Nói xong, hắn thả ma kiếm Thiết Thiên bị mệnh khí đánh tới mức cực kỳ “ôn hòa” ra.
Thiết Thiên lần nữa thấy ánh mặt trời: Ôi đệt, lão phu ra tù rồi!
Sau đó nó nghe thấy giọng nói lạnh như băng của ký chủ: “Chào hỏi một cái đi.
” Mệnh khí hóa thành roi treo ở đầu kiếm.
Thiết Thiên: “???”
Bạch Tiểu Cốc có thể dùng cốt liên liên hệ với Tần Cửu Khinh, lại không thể nhìn thấy thức hải Tần Cửu Khinh, không phải cảnh giới không đủ, mà là Tần Cửu Khinh không có linh căn làm vật dẫn, thức hải bị phong bế, trừ khi bị vây như ma kiếm, nếu không sẽ không thể nhìn thấy.
Bạch Tiểu Cốc không thể nhìn thấy Thiết Thiên, nhưng có thể nghe thấy.
Thiết Thiên đường đường là đệ nhất ma kiếm, lại dịu ngoan như cô nương trong nhà, thỏ thẻ: “Chào, chào ngươi, lão… Ta là Thiết Thiên.
”
*Xin lũi tui nhớ tới Lâm Đại Ngọc:))))))))))))
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Thiết Thiên từ lúc ra đời tới nay, lần đầu tiên tự giới thiệu, cực kỳ không khoẻ: “Lão… Khụ, ta là một thanh kiếm, một thanh tà… Đệt, một thanh kiếm tốt.
”
Kiếm tốt cái quái gì, lão phu không hèn tới vậy! Má nó, đừng quất ta, cũng đừng nhốt trong phòng tối, ta hèn, mẹ nó ta thật là một thanh kiếm tốt.
Bạch Tiểu Cốc hít một hơi, âm thanh giòn giã mang theo vô vàn kích động vang lên: “Thiết Thiên đại thần!”
Thiết Thiên: “???”
Bạch Tiểu Cốc vô cùng sùng bái: “Ngài quá soái quá ngầu quá lợi hại!” Nếu không nhờ thanh kiếm tốt này, y và Cửu Đại Tịch đã chết trước Càn Khôn Thanh Minh trận rồi.
Tiểu bạch cốt: Cảm ơn!
Mặt già Thiết Thiên nóng lên: Đột nhiên nhóc xương khô ngoan ngoãn hiểu chuyện lanh lợi đáng yêu còn nói dễ nghe như vậy, vậy mà hồi trước nó muốn ăn y, nó sai rồi, là kiếm (không hèn) không có mắt, nó hổ thẹn!
Tần Cửu Khinh: “…” Hơi hơi khó chịu.
Hết chương 18.