Edit: Phong Nguyệt
Động tĩnh lớn như thế vốn không thể tiếp tục che giấu hành tung được nữa.
Tần Cửu Khinh hàng phục Thiết Thiên, chân chính thức tỉnh ma kiếm, một nửa Giáng Sương Cốt chìm trong tử khí.
Tiểu bạch cốt hoảng sợ, nhanh chóng chui xuống đống xương sặc sở, ló đầu thăm chừng.
“Đừng sợ, là ta.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Khác với truyền âm mật vừa nãy, Cửu Tịch vừa mở miệng là y thấy ngứa ngáy xương cốt.
Y cẩn thận nhìn qua, sau đó hít một hơi.
Đẹp, đẹp quá!
Mị thuật của Cửu Đại Tịch thăng cấp rồi! Không đúng, sao lại còn có kiếm?
Chuyện này vượt qua giới hạn tri thức của tiểu bạch cốt.
Thật ra làm gì có mị thuật, mỗi khi y nhìn không dời mắt đều đổ lỗi cho Cửu Tịch dùng mị thuật.
Núi xương sụp đổ, tu sĩ trước Càn Khôn Thanh Minh trận kinh hãi: “Ai đằng kia!”
Bọn họ dàn trận, sẵn sàng nghênh đón lệ quỷ hiện thế.
Rồi sau đó bọn họ nhìn thấy sát khí tím đậm phóng lên trời, bên cạnh xương khô chồng chất xuất hiện một hắc y nam tử.
Ma kiếm Thiết Thiên có thân hình cực kỳ bắt mắt.
Tử khí quấn quanh mũi kiếm bạc, thân kiếm dài mỏng, những hạt châu đen vàng lấp lánh ẩn hiện trong rãnh máu, chuôi kiếm được chế tạo từ Dạ Tử Mộc hiếm thấy, cán kiếm như cánh xương xoè, dây đằng quấn quanh chuôi, hợp lại ở phía sau, tạo thành ma thạch đen lớn bằng trứng bồ câu.
Phía trên ma thạch là cánh tay trắng nõn lạnh lẽo của người cầm kiếm, cổ tay đính một xâu bạch cốt tinh xảo.
Cốt nhuận như minh châu, bạch cốt nho nhỏ tản ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, mỏng manh mềm mại, lại nhẹ nhàng ngăn chặn sát khí lành lạnh của ma kiếm.
Người cầm kiếm khoan thai đứng đó, trường bào đen đại biểu cho thủ tịch Thiên Ngu Sơn nhiễm ánh sáng tím nhạt.
Hắn từng bước từng bước dẫm lên xương khô, đi về phía tu sĩ đang chuẩn bị nghênh chiến, gương mặt tràn đầy sát khí: Tóc đen da trắng, chân mày như viễn sơn, đôi mắt đen khiến bao thanh niên Thập Nhị Thiên Ngu Sơn luân hãm giờ đây bị lệ khí nhuộm thành màu tím sẫm.
Giữa rừng tử khí bao quanh, chỉ có đôi mắt này khiến nhân tâm run sợ.
Có tu sĩ nhận ra: “Đây không phải, đây không phải…”
Tùng Dương Tử làm sao để người nọ thốt ra tên Tần Cửu Khinh? Lão quát một tiếng chói tai: “Tà ma tìm chết!” Lời này xác nhận thân phận người trước mắt.
Tu sĩ nọ bừng tỉnh, nhận ra Tần Cửu Khinh không có khả năng xuất hiện ở Giáng Sương Cốc, càng không thể là dáng vẻ sắp sửa đoạ ma, Tùng Dương trưởng lão nói đúng, hắn là tà ma biến thành, cố ý khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác!
Tùng Dương Tử suy đi tính lại cũng không tính được Tần Cửu Khinh bị vứt ở Giáng Sương Cốc không chết.
Kim Đan bị vỡ, không có tu vi, linh căn bị rút đã là phế nhân, sao còn có thể đứng lên?
Là thanh kiếm này…
Tùng Dương Tử cả kinh.
Ma kiếm chiếm thể xác Tần Cửu Khinh, thay hắn sống?
Nhất định là thế, nhất định Tần Cửu Khinh không thể còn sống.
Tùng Dương Tử sắc mặt nặng nề, nhìn chằm chằm ma kiếm: “Tà ma tai hoạ như thế không thể để nó ra khỏi cốc.”
Phải giết chết thứ này, mặc kệ là ai, gương mặt này thân thể này con người này tuyệt đối không thể xuất hiện ở Thập Nhị Tiên Sơn!
Tần Cửu Khinh nhìn về phía Tùng Dương Tử, ánh mắt nặng nề.
Lòng bàn tay Tùng Dương Tử hơi hơi đổ mồ hôi, suy nghĩ dao động: Thật sự là ma kiếm mà không phải Tần Cửu Khinh sao?
Tần Cửu Khinh khẽ nhếch môi mỏng, thanh âm như lưỡi dao sắc bén tùng xẻo vành tai lão: “Mối thù diệt môn, không đội trời chung.”
Đồng tử Tùng Dương Tử co lại: “Ngươi…”
Tần Cửu Khinh làm cho lão cơ hội nói chuyện, hắn nắm chặt ma kiếm, trong sơn cốc nhuộm hơn nửa sát khí, lao kiếm về phía Tùng Dương Tử.
Mũi kiếm như sương, vừa mỏng vừa lạnh vừa nhanh.
Chớ nói né tránh, ngay cả nhìn lão cũng không nhìn rõ!
Đầu lão vang ầm ầm, tất cả đều là hỗn loạn: Không phải Tần Cửu Khinh không còn tu vi sao, không phải linh căn của hắn bị rút sao, hắn tìm đâu ra sức mạnh lớn như thế?
Tùng Dương Tử đã là Nguyên Anh kỳ, đừng nói là Tần Cửu Khinh bị phế, dù là thiên chi kiêu tử cầm thiên hạ đệ nhất kiếm trong tay, chưa chắc lão không tránh được.
Có ưu tú thế nào thì Tần Cửu Khinh cũng chỉ là Kim Đan đại viên mãn.
Có mạnh như thế nào thì Tần Cửu Khinh cũng chỉ vừa qua tuổi hai mươi.
Lão không sợ Tần Cửu Khinh thời huy hoàng, ai ngờ không thể tránh một nhát xuyên tim này.
Tần Cửu Khinh không thể nào có sức mạnh này!
Thanh kiếm này rốt cuộc là thần khí phương nào mà lại có uy lực cỡ này?
Tùng Dương Tử cảm giác được lạnh lẽo ngấm trong xương cốt, nếu lão không chịu nổi nhát kiếm này, lão sẽ thân vẫn ở đây!
Ngay cả Tùng Dương Tử cũng không động đây nổi, tu sĩ bên cạnh chỉ có thể ngoác mồm đứng nhìn.
Tà ma này quá cường hãn.
Rõ ràng không cảm giác được chân khí dao động, nhưng lại nhanh như chớp!
“Tùng Dương trưởng lão!” Có người không nhịn được thấp giọng gọi, chưa chắc vì lo cho Tùng Dương Tử, chẳng qua Tùng Dương Tử có cảnh giới cao nhất trong số họ, lão không có sức chống đỡ, bọn họ làm sao đối kháng tà ma này được?
Còn vì sao tà ma giống y như đúc Tần Cửu Khinh đã không còn là chuyện trong phạm vi suy xét của họ.
Sống chết trước mắt, ai rảnh lo lắng mấy thứ này!
Tùng Dương Tử cũng muốn động, nhưng lão không động được.
Uy áp ngập trời hệt như đối diện với Hóa Thần kỳ viên mãn, làm lão không thể động đậy.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
Trong chớp nhoáng, ma kiếm tràn đầy tử khí hơi lệch một bên.
Tùng Dương Tử đại hỉ: Tần Cửu Khinh chưa thể hoàn toàn khống chế ma kiếm!
Không đúng!
Chờ Tùng Dương Tử hoàn hồn, một tiếng ầm vang lên.
Mũi kiếm va chạm mặt kính, âm thanh kim loại va chạm chấn động màng nhĩ.
Tùng Dương Tử ở gần Hồn Kính càng đau đầu hơn.
Nếu đâm nát Hồn Kính, pháp khí xuyên qua Quỷ giới mà Quân Thượng Minh hao tổn 60 năm tu vi lập tức bị hủy.
Tùng Dương Tử lúc này mới hiểu, hoá ra từ lúc bắt đầu mục tiêu của Tần Cửu Khinh đã là huỷ Hồn Kính, hắn muốn chặt đứt tâm huyết của Quân Thượng Minh, phá hỏng kế hoạch của họ!
Hồn Kính bị hủy, nhiệm vụ thất bại, so với bị giết còn làm Tùng Dương Tử sợ hãi hơn: “Ngươi dám…”
Không hề bị uy áp doạ sợ, Tùng Dương Tử biến ra pháp khí, mây đen giăng đầy Giáng Sương Cốc, từng tia sấm nện xuống, tu sĩ bên cạnh cũng bị ảnh hưởng: “Tùng Dương trưởng lão, bọn ta……”
Tùng Dương Tử không để ý tới, trong mắt lão chỉ có nghiệp chướng khốn kiếp Tần Cửu Khinh.
Lão muốn giết hắn, lão muốn hắn chết!
Tần Cửu Khinh không xuất kiếm, hắn né tránh từng tia sấm, phóng về phía Càn Khôn Thanh Minh trận.
Tùng Dương Tử phát hiện ra ý đồ của hắn: “Ngươi đừng hòng chạy trốn!”
Sấm ngày càng mạnh và thường xuyên, những tu sĩ Kim Đan chạy tán loạn.
Trước Càn Khôn Thanh Minh trận hỗn loạn, Giáng Sương Cốc bị áp chế từ lâu bỗng nhiên bùng nổ, mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm, hệt như địa ngục nhân gian.
“Tiểu Cốc.”
Lại là âm thanh xuyên qua xương cốt truyền đến tai, Bạch Tiểu Cốc nhịn không được run rẩy.
Tần Cửu Khinh hơi gấp gáp: “Theo ta xông lên cửa trận.” Hắn chỉ có thể dùng một kiếm kia, hoặc là giết Tùng Dương Tử, hoặc là hủy diệt Hồn Kính.
Tuy huyết cừu làm hắn hận không thể thiên đao vạn quả Tùng Dương Tử, nhưng hiện giờ không phải thời điểm hành dộng theo cảm tính.
Hồn Kính là tâm huyết của Quân Thượng Minh, hắn sắp xếp tu sĩ nhập Quỷ giới là muốn tìm quả Xích Đề.
Nếu thật sự để Quân Thượng Minh hái được một trăm quả Xích Đề, hắn sẽ thuận lợi tiến vào Hóa Thần kỳ.
Hắn sẽ không để Quân Thượng Minh được như ý nguyện.
Tùng Dương Tử chỉ là đao phủ, Quân Thượng Minh mới là chủ nhân sau màn chân chính.
Hắn muốn báo thù.
Hắn muốn hủy diệt mọi mong muốn của Quân Thượng Minh.
Hắn muốn hắn ta nợ máu trả bằng máu.
Tiểu bạch cốt nào gặp qua cảnh tượng này, sớm bị dọa đến huhu.
Tu sĩ thật đáng sợ!
Tu sĩ nhiều như vậy thật thật đáng sợ!
Cửu Đại Tịch đừng chết, Cửu Đại Tịch chết rồi y biết tìm vỏ quả ở đâu!
Tần Cửu Khinh lại dùng giọng nói xuyên qua xương cốt nói chuyện với y: “Đừng sợ, tới bên ta.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Đừng sợ đừng sợ đừng sợ, tiểu bạch cốt tự cổ vũ mình, chỉ cần lướt qua ba bốn năm sáu bảy tám tu sĩ là có thể tới gần Cửu Đại Tịch.
Trời ơi, tám tu sĩ!
Bạch Tiểu Cốc run rẩy, sợ tới mức hốc mắt muốn rớt ngọc bích.
“Giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tài, tổ yến xào thịt gà xé, nấm hầm gà…” Bạch Tiểu Cốc niệm tên đồ ăn, hòng tìm kiếm dũng khí.
Đúng vậy y muốn đi tìm Cửu Đại Tịch, y muốn đi Quỷ giới, y muốn vỏ quả, hơn nữa Quỷ giới có rất rất nhiều đồ ăn ngon!
Dũng cảm lên, Bạch Tiểu Cốc tạm thời tắt lửa xanh trong mắt, không nhìn thấy sẽ không sợ, y có thể!
Bạch Tiểu Cốc quyết tâm, tiện tay lôi một mớ lệ quỷ tới yểm hộ, nhắm mắt đi tới Càn Khôn Thanh Minh trận: “Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không ai nhìn thấy ta …”
Không nhìn thấy mới lạ!
Các tu sĩ vốn bị sấm sét của Tùng Dương Tử oanh tạc da đầu, bỗng dưng mắt há hốc mồm.
Đây là cái gì?
Một đống oán khí tận trời này là cái gì!
Tất cả lệ quỷ ở Giáng Sương Cốc đều nhào vào Càn Khôn Thanh Minh trận?
Lệ quỷ quy mô nhường này, dù là Nguyên Anh kỳ lão tổ cũng sẽ bị cắn nuốt.
Tùng Dương Tử vốn đang nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh, đánh hết đợt sấm này tới đợt sấm khác tới, hận không thể chém đôi hắn lại không thể không thu lại, sợ chọc giận quái vật khổng lồ trước mắt.
Đúng vậy, quái vật khổng lồ!
Lệ quỷ giương nanh múa vuốt không biết vì sao tru lên, oan hồn chen chúc bên nhau, con này dữ hơn con kia.
Lệ quỷ và oan hồn có thể cắn nuốt lẫn nhau, nhưng kết thành đoàn như bị bắt cóc kiểu này, thật sự hiếm thấy.
Rốt cuộc là như thế nào?
Trung tâm ‘quái vật khổng lồ’ đương nhiên là tiểu bạch cốt đang run bần bật, y thầm niệm: “Có phải bọn họ nhìn thấy ta rồi? Có phải ta đi chậm quá không? Cửu Đại Tịch ngươi ở đâu hu hu!”
Tần Cửu Khinh: “……”
Thiết Thiên bị hàng phục: “……”
Cuối cùng quái vật khổng lồ cũng tới tâm trận, Bạch Tiểu Cốc nhẹ nhàng buông tay, lệ quỷ và oan hồn được giải phóng, chạy toán loạn——Đùa cái gì vậy, bạch sát thần thủ hạ lưu tình, không trốn chờ bị ăn sao!
Bạch Tiểu Cốc nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh vừa định dắt tay y, tiểu bạch cốt đã bổ nhào vào lòng ngực hắn, khóc thật lớn: “Hù chết cốt hù chết cốt!”
Giờ khắc này, đến Thiết Thiên cũng không biết mắng chửi thế nào, không phải nó sợ tân nhiệm ký chủ và nhóc xương khô như nhìn thấy quỷ kia, chỉ là chửi nhiều quá câm nín rồi!
Tần Cửu Khinh vòng tay ôm lấy nhóc xương khô, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Không sao.”
Hắn ngẩng đầu, xa xa nhìn về phía Tùng Dương Tử.
Tùng Dương Tử bỗng nhiên hoàn hồn, quát chói tai: “Không có Hồn Kính, ngươi vào Quỷ giới cũng là có đi mà không có về!”
Ánh mắt Tần Cửu Khinh hiện ra châm chọc, hắn đang đứng trước Càn Khôn Thanh Minh trận, lúc này ôm lấy tiểu bạch cốt nghiêng ra sau, ngã vào cửa trận như bầu trời xanh thẳm có ánh nắng chói chang kia.
Hết chương 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...