Tiểu Bạch Cốt


Edit: Phong Nguyệt
Quá khó khăn?
Bộ xương ngốc không biết xấu hổ hay sao mà còn than khó?
Tần Cửu Tịch nghe thấy tiếng lòng Bạch Tiểu Cốc: Ngươi bị dạy đến nỗi cơm cũng không ăn!
Tần Cửu Tịch có chút hối hận, vừa nãy mình không nên dung túng y, phải để y ăn hết toàn bộ hồn phách kia, ăn nhiều sẽ quen thôi.

Cơm không ăn, chỉ nghĩ song tu đường ngang ngõ tắt, hắn phải giúp y chỉnh lại thói quen xấu này.

Bạch Tiểu Cốc không ngờ “ăn cơm” lại là chuyện đáng ghét như vậy, vì sao bộ xương khô phải ăn mấy thứ bẩn thỉu đó, vì sao có nhiều ác tu đi theo họ như vậy, vì sao luôn có người đâm vào vết thương của người khác!
Bạch Tiểu Cốc: Hận sắt không thành thép!
Bọn họ đi chừng bảy ngày, ngoại trừ tối ngày đầu tiên đụng phải một nhóm ác tu, mỗi tối sau này đều đụng phải vài lần.

Không phải Tần Cửu Tịch cố ý, thực tế hắn không cần cố ý, chỉ cần để Bạch Tiểu Cốc không mang mũ choàng rêu rao khắp nơi, buổi tối muốn có bao nhiêu hỗn trướng sẽ có bấy nhiêu hỗn trướng.

Cũng bởi vì Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, Thập Nhị Tiên Sơn hoảng sợ, các đại tiên môn không quản thúc mới xuất hiện nhiều “yêu ma quỷ quái”.

Quảng cáo
REPORT THIS AD
Theo sau đa số là các đệ tử làm đủ chuyện tán tận lương tâm, sát khí nặng, rất thích hợp để Ma tộc tăng thêm công lực.

Bạch Tiểu Cốc không sợ lắm, chỉ cần có Cửu Đại Tịch ở đây—— không quan tâm bao nhiêu tu sĩ, không quan tâm họ tự khen mình lợi hại đến mức nào, tất cả đều bị thu thập trước khi ra tay.

Dư lại là hạng mục hai chủ tớ phải trải qua mỗi đêm.

Tần Cửu Tịch: “Đi ăn cơm.


Bạch Tiểu Cốc: “Không muốn không muốn…”
Tần Cửu Tịch: “Ăn.


Bạch Tiểu Cốc: “Không!”
Tần Cửu Tịch: “Ngươi có muốn cứu sư phụ sư huynh ngươi không?”
Bạch Tiểu Cốc oà khóc: “Chủ nhân không giữ lời, người nói chỉ cần ký hồn khế thì sẽ giúp cốt cứu sư phụ và sư huynh, Thiên Ngu Sơn còn chưa tới, mà tối nào cũng bắt cốt ăn mấy thứ túi quắc này…”
Tần Cửu Tịch: “………”
Đúng vậy.

Bạch Tiểu Cốc càng lúc càng to gan.

Lần đầu tiên y còn sợ chọc tức Tần Cửu Tịch, không thể không ăn một cái.

Mấy buổi tối hôm sau mặc kệ Tần Cửu Tịch hung dữ thế nào, “uy hiếp” ra sao, chỉ cần y rớt nước mắt là sẽ không cần phải ăn lệ quỷ nữa.

Tần Cửu Tịch tức giận đến mức muốn xách y lên đánh một trận.


Bạch Tiểu Cốc thấy Tần Cửu Tịch chọt hết lệ quỷ, lập tức cười sáng rỡ: “Đa tạ chủ nhân, chủ nhân tốt nhất, cốt thích chủ nhân nhất.

”          
Tần Cửu Tịch không ăn bộ dạng này của y.

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Sáng mai, cốt làm giò heo hầm đậu tương cho người!”
Tần Cửu Tịch bước nhanh về phía trước, không để ý tới y.

Bạch Tiểu Cốc chậm rãi đuổi theo, cười tủm tỉm đọc thực đơn cho hắn nghe.

Bạch Tiểu Cốc la cà trong đại trù phòng của Chiêu Diêu Sơn lâu như vậy, tuy bản thân chưa từng ăn cái gì nhưng y có thiên phú dị bẩm, trù nghệ rất tốt.

Trải qua mấy ngày ở chung, Bạch Tiểu Cốc đã biết khẩu vị Cửu Đại Tịch, tỷ như sư huynh thích ăn gà nướng… Cửu Đại Tịch không ghét nhưng tựa hồ cũng không quá thích.

Một sáng nọ, y mượn trù phòng khách điếm làm một phần giò heo hầm đậu tương, Cửu Đại Tịch ăn sạch trơn, sau đó còn hỏi: “Đây là gì?”
Bạch Tiểu Cốc đắc ý đáp lại.

Tần Cửu Tịch vừa nghe là giò heo, nhướng mày: “Ngươi dám đem thứ dơ bẩn như vậy cho bổn toạ…”
Bạch Tiểu Cốc mỉm cười: “Không thể ăn sao?”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc ôn thanh nói: “Không bẩn, cốt xử lý rất sạch sẽ, hơn nữa đây là giò heo ngon nhất, lửa vừa, vừa mềm vừa dai, mùi tương thơm ngát!”
Quả thật là không tệ, Tần Cửu Tịch thấy Bạch Tiểu Cốc dụng tâm như vậy, miễn cưỡng tiếp nhận: “Ừm.


Bạch Tiểu Cốc lại không nhịn được thầm mắng: Cốt cho người toàn là đồ tốt nhất, người lại bắt ta ăn mấy hồn phách thúi quắc lạnh lẽo!
Tần Cửu Tịch nghe rõ ràng, nhưng hắn lười nói.

Kỳ thật Tần Cửu Tịch có chút nghi hoặc.

Theo lý thuyết Ma tộc ăn lệ quỷ là bản năng, không đến mức khen ngon, nhưng cũng không đến mức khó chịu.

Như hắn bị trấn áp ở Thất Tuyệt Tháp nhiều năm cũng không đói ——
Thất Tuyệt Tháp có vô số trân bảo, ngàn vạn năm qua không ngừng có tu sĩ tìm đến, phàm là có đệ tử chết tức tưởi ở Thất Tuyệt Tháp, hắn sẽ chuyển nó thành sát khí rồi sử dụng.

Trước nay Tần Cửu Tịch chưa bao giờ ăn tục vật, không cảm thấy hồn phách có vấn đề gì, đơn giản là hấp thu sức mạnh mà thôi.

Nhưng nhóc xương khô thật sự chán ghét, y chỉ ăn một lần mà đã chán ghét tận xương tuỷ.

Tiểu gia hỏa không quá nghe lời, song cũng dễ dụ, nếu không chán ghét cũng không đến mức nghịch hắn.

Chẳng lẽ cấp bậc cốt tinh quá thấp, không chịu nổi sát khí?
Tần Cửu Tịch không ép y nữa.

Ma tộc tuân theo bản năng, bản năng chán ghét thường là một loại cảnh báo, có lẽ sát khí đối tiểu cốt đầu không phải thứ tốt.


Chẳng qua…
Tần Cửu Tịch còn có một nỗi lo khác, bộ xương khô này cũng chỉ có ba bốn mươi năm, bình thường tuổi thọ Ma tộc rất dài.

Cốt tinh xếp chót, cũng có ít nhất mấy trăm năm thọ mệnh.

Tiền đề trường thọ là phải ăn.

Ba bốn mươi năm không ăn một con lệ quỷ, Tần Cửu Tịch sợ y không chịu nổi.

Bạch Tiểu Cốc còn đang tính toán xem ngày mai ăn cái gì.

Y không ăn được ngũ cốc, không muốn ăn lệ quỷ oán linh, kén ăn đến mức tay chân gầy guộc, còn luôn muốn để người khác ăn thay…
Tần Cửu Tịch vô cảm nói: “… Khó trách không cao.


Bạch Tiểu Cốc: “?”
Tần Cửu Tịch: “Không có gì.


Bạch Tiểu Cốc cảnh giác: “Người sẽ không bắt cốt…”
Tần Cửu Tịch: “Thích ăn thì ăn, không ai ép ngươi.


Bạch Tiểu Cốc thầm nghĩ: Không biết là ai ép y bảy ngày bảy đêm!
Đi chừng nửa tháng, cuối cùng bọn họ cũng tới Thiên Ngu Sơn!
Bạch Tiểu Cốc vừa lo lắng vừa chờ mong: “Thấy được một hồn kia của sư phụ không?”
Tần Cửu Tịch không đáp lời.

Bạch Tiểu Cốc nương theo tầm mắt hắn, nhìn dãy núi xa lạ kia.

Thiên Ngu Sơn và Chiêu Diêu Sơn hoàn toàn khác nhau.

Chiêu Diêu Sơn xanh um tươi tốt, cho dù là ngọn núi nhỏ nhất cũng đầy cây xanh, đến xuân, hoa tươi bung nở như ánh bình minh chiếu rọi.

Chiêu Diêu Sơn sức sống bừng bừng, chung linh dục tú, gần gũi vạn vật sinh linh.

Thiên Ngu Sơn khác hoàn toàn: Mỗi đỉnh núi đều chọc trời, trên ngọn núi hoặc là tùng bách cao ngạo, hoặc là sương trắng lượn lờ, chân núi thưa thớt vài cọng cỏ cũng đều rất dẻo dai, tựa như không kiên cường thì không thể sinh tồn ở đây.

Nhìn từ bản đồ Thập Nhị Tiên Sơn, Thiên Ngu Sơn là nơi cực hàn bắc địa, hàng năm không thấy mặt trời, khí hậu cực kém, đừng nói là những đoá hoa yếu ớt, dù là tu sĩ có thể chất vượt trội cũng rất khó sống ở đây.

Hoàn cảnh khắc nghiệt, linh khí không thể nói là tràn trề, hơn nữa xung quanh có mấy hầm ma tự nhiên, gần như không có tông môn nào cắm rễ ở đây.

Lúc đó Thiên Ngu Sơn hiện ra dáng vẻ điêu linh.


Thiết Thiên cũng nhìn thấy, không khỏi thổn thức.

Ai dám nghĩ tới hai ngàn năm sau, Thiên Ngu Sơn trở thành thánh địa chí tôn Thập Nhị Tiên Sơn, vô số tu sĩ tranh nhau sức đầu mẻ trán.

Đơn giản là Thiên Ngu Sơn có một thiên tài tu đạo.

Nguyệt Tri Tử.

Thiết Thiên nhìn Bạch Tiểu Cốc, trong lòng nghi hoặc ——
Tiểu bổn cốt này chẳng khác gì hai ngàn năm sau, sao lại thành Nguyệt Tri Tử vấn đỉnh Thiên Đạo?
Và cả…
Lúc đó Tần Cửu Tịch đi đâu rồi.

Nếu hai ngàn năm trước họ đã gặp nhau, nhìn như là muốn ở bên nhau, sao một ngàn năm sau…
Một người vẽ ra đại trận huyễn thế.

Một người trở thành Nhân tộc bình thường.

Thiết Thiên không dám lên tiếng, nó nhớ lời Tần Cửu Khinh nói—— Ở bên cạnh nhóc xương khô.

Thôi, nó nhìn là được, không cần làm cũng sẽ biết sự thật chôn vùi dưới ảo cảnh tráng lệ.

Thiên Ngu Sơn rất lạnh.

Bạch Tiểu Cốc hơi sợ lạnh, y dựa gần Tần Cửu Tịch, thậm chí còn muốn nắm ngón tay nóng hầm hập của hắn…
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Y tưởng tiểu tâm tư của mình bị Tần Cửu Tịch phát hiện, đang muốn nói: “Cốt không dám… không nắm…”
Chưa kịp nói, Tần Cửu Tịch đã bế y lên, lắc mình trốn khỏi phạm vi trăm trượng.

Bạch Tiểu Cốc sợ tới mức ôm cổ hắn, không dám thở mạnh.

Mấy ngày này bọn họ đã ăn ý, tuy những ác tu không thể đả thương Tần Cửu Tịch, nhưng Bạch Tiểu Cốc lại sợ bọn họ, một khi có nguy hiểm, y sẽ dựa gần Tần Cửu Tịch.

Có tu sĩ trực tiếp đánh lén Bạch Tiểu Cốc, lần nào Tần Cửu Tịch cũng ôm y tránh thoát công kích.

Bạch Tiểu Cốc biết có nguy hiểm, hơn nữa là nguy hiểm làm Tần Cửu Tịch kiêng kỵ——
Ngay cả chủ nhân cũng nghiêm túc lên, nguy hiểm cỡ nào chứ!
Bạch Tiểu Cốc hận không thể bóp mũi mình.

Tần Cửu Tịch hạ giọng: “Chúng ta về Ngũ Diệp thành trước.


Ngũ Diệp thành là một thành thị ở ngoại thành Thiên Vũ Sơn, không phồn thịnh bằng tiên thành Chiêu Diêu Sơn, nói là một thành thị chi bằng nói là thị trấn lớn.

Cách xa Thiên Ngu Sơn, Bạch Tiểu Cốc mới nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Y rất lo lắng, sợ hồn phách sư phụ gặp nguy, sợ sư phụ bị hư tổn hồn phách sẽ luôn hôn mê.

Nếu sư phụ không tỉnh lại, vậy…
Bạch Tiểu Cốc không dám suy nghĩ.

Tần Cửu Tịch nói: “Thiên Ngu Sơn có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ.



Bạch Tiểu Cốc cả kinh.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Bạch Tiểu Cốc chưa từng gặp qua!
Nghe nói chưởng toà Chiêu Diêu Môn của Chiêu Diêu Sơn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Nghe nói ông ta thần thông quảng đại, không gì làm không được, toàn bộ Hoan Hòa Môn cộng lại cũng không chịu được một chưởng của ông ta.

Tu sĩ cường đại như vậy lại có rất nhiều ở Thiên Ngu Sơn.

Bảo sao Bạch Tiểu Cốc không khẩn trương?
Không phải Thiên Ngu Sơn hoang vắng sao, không phải hiếm khi có tu sĩ ở sao, sao lại có tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Tới Ngũ Diệp thành bọn họ mới biết được, đâu chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vô số tu sĩ vọt tới Thiên Ngu Sơn để gia nhập liên minh đồ ma, chém giết ma thần, giành lại thái bình cho thiên hạ.

Bạch Tiểu Cốc và Tần Cửu Tịch ở trong quán trà nghe tu sĩ bên cạnh bàn chuyện, sắc mặt y trắng bệch.

May mà y đội mũ choàng, nếu không sẽ bị theo dõi.

Không nhắc tới chuyện y quá bắt mắt, chỉ nói đến đôi mắt lấm la lấm lét, lông mi run run…
Cũng đủ làm người ta hoài nghi.

Ma thần…
Ma thần ở bên cạnh y!
Đồ ma?
Hức, đừng giết chủ nhân ta.

Lời trong lòng Bạch Tiểu Cốc trong không thể gạt được Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch rũ mắt nhìn y.

Bạch Tiểu Cốc không dám ngẩng đầu.

Trong mắt Tần Cửu Tịch ánh lên ý cười, lần đầu tiên hắn chủ động duỗi tay.

Bạch Tiểu Cốc vội nắm lấy.

Cốt liên tuột xuống cổ tay Tần Cửu Tịch, vừa vặn đụng phải Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc: “!”
Một trận tê dại truyền khắp toàn thân, y vốn sợ tới mức mềm chân, lúc này không chịu nỗi sức mạnh mãnh liệt kia, chỉ cảm thấy toàn thân bị lấp đầy, vừa ngứa vừa tê, cảm giác này y chưa từng trải qua bao giờ.

Bạch Tiểu Cốc không chịu nổi: “Ưm…”
Một tiếng rên rỉ làm xung quanh yên tĩnh.

Các tu sĩ đang luận bàn nhao nhao quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Tần Cửu Tịch.

—— Bọn ta ở đây thương lượng đại sự đồ ma, hồ ly tinh ngươi đang làm gì ở đó vậy!
Tần Cửu Tịch: “…………”
Hết chương 101.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui