Kỳ thật Ước Hàn rất muốn biết Vi Vi muốn làm gì, nhưng là hôm nay công ty đột nhiên có hợp đồng trọng yếu cần phải kí kết, hắn đành phải để tiểu ba ở nhà một mình và dặn tới dặn lui rằng không được ra ngoài đường, bởi vì nơi này không phải Trung Quốc, mà là Mĩ Quốc, tuy rằng vẫn có rất nhiều người Hoa chung sống, nhưng là nếu bị lạc mất cũng không phải dễ dàng gì tìm được!
Vi Vi thực sự không biết nên biểu hiện như thế nào, nhìn chằm chằm cái người Trung Quốc trước mắt này.
Bất quá......
Nàng cuối cùng cũng biết được Ước Hàn vì cái gì nhịn không được phải xuất thủ, cảm giác thật mãnh liệt nga.
Trừ bỏ kia là khuôn mặt ngoại quốc, cái loại này đúng là người giỏi hấp dẫn người khác mà, thân mình mặc đồ thì lộ hở cả da thịt bên trong.
[ thô tục ham!] Vi Vi khinh miệt nhìn nhìn nam nhân so với mình còn lớn hơn mười mấy tuổi kia. Nghĩ tới Ước Hàn, thực làm cho người ta khó tiếp thu.
“Đưa cho Ước Hàn.”
“Ước Hàn?!” Tiếng Trung tiếng Anh luân phiên loạn xạ, Vi Vi đành phải cười cười rời khỏi phòng Ước Hàn.
Nhìn tập tài liệu toàn là tiếng Anh, Hồ Hải căn bản nhìn vào đầu quay mòng mòng không hiểu gì sất.
Mở ra nhìn xem, phía trước tất cả cũng đều là tiếng Anh, đột nhiên lật đến trang hình ảnh.
Rất nhiều nam nhân...... Gì chứ không mặc quần áo a?
Đột nhiên nhìn thấy một nam nhân Âu Châu kiêu ngạo đứng khoe cái nơi đó, Hồ Hải ngây ngẩn cả người, hắn căng mắt nhìn thật kỹ, rồi lại quay sang nhìn nhìn chính mình.
Lấy tay đo đo chiều dài tiểu đệ đệ của mình...... [cưng qớ troy oy=]] ]
Nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn đến hình ảnh khác.
Hai nam nhân đang ở tư thế 69 miệng đang...... Đột nhiên một bàn tay to lớn cầm lấy tập tài liệu trên tay y quăng phắt sang một bên.
“Hồ?!” Tay vẫn còn đơ ra như đang cầm một tập tài liệu thực sự, Hồ Hải ngẩng đầu lên nhìn thấy đứa con của mình đang dùng một loại biểu tình vô cùng khó coi trừng mình.
“Ngày đó có một nữ nhân đến. Nói đó là của ngươi.”
“Tốt lắm, này ngươi không hiểu đâu, thâm sâu lắm.”
“Hảo đại.” Hồ Hải đột nhiên giữ chặt Ước Hàn, có chút mê mang lấy tay khoa tay múa chân.“Bọn họ chỗ đó thực đại nga!”
Mặt đỏ! Này tử nữ nhân!
“À có một số người khá lớn......”
“Nhưng ta thật sự nhỏ a, ngươi sờ sờ thử xem.” [dụ thụ a=]] ]
[ cái gì?!] Đột nhiên bị Hồ Hải nắm tay kéo xuống, nhẹ nhàng đặt trên tiểu đệ đệ của y, tuy rằng mấy ngày nay mỗi buổi tối đều là thừa dịp hắn ngủ rồi sau đó chậm rãi vuốt ve, nhưng là dưới tình trạng thanh tỉnh như thế này vẫn là lần đầu tiên nga.
“Không biết vì sao, ta mấy ngày nay cảm thấy không được thoải mái, mỗi buổi sáng thức dậy, đứng lên nước tiểu cứ chảy xuống, thực không thoải mái a, có phải hay không bị bệnh rồi?” [poor cho Hồ Hải…bị rò rỉ tinh dịch mà vẫn cứ ngây thơ=”=]
......
......
Ôm Hồ Hải, Ước Hàn hôn thân hai má y.
“Tiểu ba, chúng ta hôm nay chưa có làm lễ gặp mặt nga.” Nói xong liền thân thủ tuột quần bò của y xuống, đưa tay vói vào trong, cách một lớp quần lót vuốt ve đùi cùng cái mông trắng nõn của y.
Dùng một chút lực đạo đem Hồ Hải nâng lên.
“Tiểu ba, hôn nhẹ ta.” Hắn tuy rằng đã hôn Hồ Hải nhiều lần rồi, nhưng là vẫn hy vọng Hồ Hải có thể chủ động hôn mình, chợt cảm giác được Hồ Hải lấy tay ôm lấy cổ hắn, đối với hắn mở hé môi, hôn lại hắn.
“Thật sự mỗi lần đều phải phiền toái như vậy sao?! Còn thoát quần?!” Nhìn thoáng qua cái quần đã rơi trên mặt đất, Hồ Hải cảm thấy có điểm không thích hợp.
“Bởi vì chúng ta là phụ tử, cho nên phải thân thiết hơn một chút.” Dõng dạc ngồi ở trên ghế sô pha, làm cho Hồ Hải chỉ còn mỗi một chiếc quần lót trên người ngồi toạ trên đùi của mình.
Có chút theo bản năng không biết nên làm như thế nào, Hồ Hải đỏ cả mặt, không biết chính mình vì cái gì hạ thể lại nóng đến như vậy, nhất là khi Ước Hàn lấy tay chạm qua nơi đó. Mà bắt đầu từ ngày hôm qua y mới bắt đầu mặc mấy cái loại quần lót khó chịu kia, thừa dịp Ước Hàn đang hôn cổ của mình, thật muốn nhanh nhanh thoát quần lót chết tiệt này.
“Thứ này thật là khó chịu. Bó chặt vào rãnh mông của ta.”[quần chữ "T" a~]
“Phải không? Vậy thì thoát đi.” Nghĩ tới tiểu ba đang khó chịu, Ước Hàn cũng vô cùng khó chịu, vừa rồi nhìn thấy y nhìn mấy hình ảnh hiển nhiên trong tập tài liệu mà tâm tình vẫn còn bình thường hắn yên tâm không ít, chính là nếu Hồ Hải hỏi đến nên trả lời cái gì bây giờ.
“Vừa rồi ngậm mút lão nhị của người khác là có ý tứ gì?” Hồ Hải đột nhiên hôn hắn, dọa hắn nhảy dựng lên.
“... Này, tiểu ba ngươi hãy nghe ta nói, tập tài liệu kia trên đó có mấy chữ ngươi không biết không giống với những gì ngươi đã thấy đâu.”
“Không hiểu... A! Ta đã biết!” Vỗ đầu, Hồ Hải cười tủm tỉm nhìn Ước Hàn. Làm cho Ước Hàn có chút kinh hãi, cảm giác thật sợ hãi khi phải nghe tiểu ba “giáo huấn” hắn.
“Tiểu ba, ngươi có biết nơi này cái gì so với nông thôn cũng đều cường hơn không, hơn nữa rất nhiều thứ này nọ ngươi không thể nhận biết rõ ràng được.”
“Ta biết, đây chỉ là tài liệu bổ dưỡng thôi!” [ý ẻm là bổ tinh a==”]
“Cái gì?!”
“Hồ! Ngươi có biết vì sao những người này lão nhị đều to lớn như vậy không?! Đều là uống nước tiểu để bổ dưỡng a [yêu @@”]! Ngươi xem xem, đối với lão Nhị uống không phải càng bổ sao?! Ta cảm thấy hương vị có điểm khó uống, không phải bởi vì rất thối sao... Bất quá đối với lão Nhị thật tốt nga, đều dài hơn và lớn hơn rất nhiều a...”
Ước Hàn chợt cảm thấy một màn u ám trước nay chưa từng có vù vù tiến đến.
“Hồ? Còn chưa có thân thiết xong đâu, ngươi không sờ chân a?” Nói xong Hồ Hải sờ sờ đùi của Ước Hàn, quả nhiên là người Âu Châu, đều có thể mao nồng đậm.
Tiểu ba, ta bị ngươi hoàn toàn đả bại... Tạm thời thật sự không hưng trí!!! [Anh Hàn ngẫm nghĩ a]
Lúng túng làm cho Hồ Hải sờ sờ mình, hắn thất bại vào phòng ấm ức.
Còn chưa kịp đóng cửa, Hồ Hải liền đuổi theo tiến vào, cười tủm tỉm nhìn Ước Hàn.
“Hồ, ta muốn công tác.”
“Cái gì?!” Ước Hàn có điểm cảm thấy đó chỉ là một lời nói nhảm mà thôi. Đột nhiên nhìn đến Hồ Hải tiểu jj [còn chưa có mặc quần]. Đừng qua đây!! Tuy rằng nhìn rất nhiều lần, bất quá vẫn là ngượng ngùng cơ thể của người này phơi bày trước mặt hắn.
“Khụ, nơi này là Mĩ Quốc, công tác cần biết tiếng Anh.”
“Tiếng Anh là gì?” Cảm thấy có chút lạnh, ngồi xuống giường của Ước Hàn, dùng chăn bao cái chân lại.
“Tiếng Anh chính là ngôn ngữ mà người của quốc gia này sử dụng, cùng với tiếng Trung khác nhau một trời một vực.”
“Không có ai giống ta nói tiếng Trung sao?” Hồ Hải có điểm không tin. Y cảm thấy khẳng định cũng có một việc nào đó thích hợp với y, chính là con của y không cho y đi ra ngoài, sợ hãi y bị lạc mất, nếu cả ngày đều không ra khỏi nhà, sớm muộn gì cũng nghẹn chết mất ~
“Được rồi, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo, ta biết ngươi thực buồn.” Ước Hàn an ủi tiểu ba của mình.
“Được.” Y nói những lời này thực rõ ràng thực dứt khoát, làm cho Ước Hàn có điểm ngoài ý muốn, bất quá chỉ cần tiểu ba không đi đâu xa, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...