Mùng một năm nay loạn đến mức ai cũng không được vui.
Không chỉ có Diệp Thanh Lâm vẫn luôn trốn trong phòng không ra, mà đến cả Tổng Tử Khiêm cơm trưa cũng chưa ăn đã đỏ mắt rời đi.
Còn ba người Diệp Niệm Ninh, Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài tuy rằng ngoài mặt làm bộ như không có gì, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn sẽ cảm thấy khó xử.
"Chú hai dì hai, hai người có từng gặp Kiều Dư Phồn thời còn học đại học chưa?" Diệp Niệm Ninh đang ăn cơm, làm như lơ đãng hỏi.
"Đã từng gặp, sao thế?"
Dương Thục Dĩnh nghi ngờ nhìn Diệp Niệm Ninh, không hiểu vì sao đột nhiên cậu lại hỏi câu này.
"Vậy dì có cảm thấy Tử Khiếm hiện tại giông giống Kiều Dư Phồn của khi đó không?"
"Ừm..." Dương Thục Dĩnh nhíu mày suy nghĩ, "Dì cũng không nhớ rõ nữa, nhưng mà dì cảm giác khí chất của hai đứa nó khá giống nhau.
Nếu con muốn xem thì đi hỏi anh con thử xem, hoặc là vào phòng nó tìm, chắc nó vẫn còn giữ ảnh đấy."
"Dạ."
Diệp Niệm ninh mím môi, trầm mặc.
Nói thật, lúc Tống Tử Khiêm nói với cậu anh cậu chỉ coi anh ấy là thế thân, cậu vẫn có chút không thể tin được.
Từ sâu trong lòng cậu, anh cậu hoàn toàn không giống kiểu người sẽ chơi trò thế thân này.
Thế nhưng sau khi nghe dì hai nói thế, cậu lại bắt đầu dao động.
Khí chất giống nhau? Thật sự chỉ có khí chất thôi sao?
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Niệm Ninh chuẩn bị tham gia lễ công chiếu《 Kinh Thành Điều》.
Vừa ra đến cửa, cậu còn cố tình lượn qua cửa phòng Diệp Thanh Lâm một vòng, muốn nghe thử xem bên trong có động tĩnh gì hay không.
Kết quả đúng như cậu đoán, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì hết.
Địa điểm diễn ra lễ công chiếu《Kinh Thành Điều》vừa khéo lại ở ngay đối diện Giải trí Niệm Niên.
Diệp Niệm Ninh cũng lười chạy xe đến bãi đỗ xe bên kia nên trực tiếp dừng xe trước cửa Giải Trí Niệm Niên, sau đó nhờ bảo vệ lái xe đi đỗ.
"Xin chào, xin hỏi anh có vé vào cửa không?"
Diệp Niệm Ninh vừa định vào phòng chiếu phim thì bị bảo vệ đứng gác ở cửa ngăn lại.
"Không có."
Cậu đúng lý hợp tình trả lời.
"Xin lỗi anh, không có vé thì không vào được."
Diệp Niệm Ninh vừa định dùng mặt đi vào, nhưng sau đó nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp lắm, đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
Cậu lui về phía sau hai bước, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Ý Phong.
Tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu, mãi đến tận khi cậu định cúp máy thì cuối cùng cũng thông.
"Alo, sao thế? Cậu đến chưa? Tôi sắp phải bắt đầu rồi." Thẩm Ý Phong đứng trong góc, đè thấp giọng nói với Diệp Niệm Ninh ở bên kia điện thoại.
"Thẩm Ý Phong, tôi đệt cả nhà cậu! Cậu gọi tôi tới lại không đưa vé, bây giờ tôi đang đứng ở cửa phòng chiếu phim, bảo vệ không cho tôi vào! Con mẹ nó, cậu lăn ra đây đón tôi vào nhanh lên!"
Diệp Niệm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy giận sôi máu, cái tên Thẩm Ý Phong này rốt cuộc là đang làm gì thế? Cố ý muốn làm cậu xấu mặt sao?
Thẩm Ý Phong thoáng sửng sốt rồi phụt cười, "Ra liền ra liền..."
Diệp Niệm Ninh ôm ngực dựa tường, cúi đầu đứng đối diện bảo vệ, cả người đều tỏa ra khí áp thấp cực độ, có vẻ như giận thật rồi.
"Người anh em, tôi là nam phụ của bộ phim này, anh chàng đẹp trai này là do tôi mời tới, tôi có thể dẫn cậu ấy vào không?" Thẩm Ý Phong mở cửa, nhanh chóng đi ra, vừa chỉ vào Diệp Niệm Ninh vừa nói với bảo vệ.
"Được."
Bảo vệ vẻ mặt làm như lạnh lùng đáp lại một câu như thế, nhưng thực ra kỳ trong lòng đã hoảng đến chết rồi.
Vừa rồi lúc Diệp Niệm Ninh gọi điện thoại hắn mới nhận ra đây là ai.
Hắn quả thực không thể tin được, mình thế mà lại đi ngăn một minh tinh hạng A, hơn nữa tính tình của minh tinh này dường như cũng không được tốt lắm.
Hắn còn đang lo sợ không biết có vì thế mà mất chén cơm này hay không.
"Đi thôi, đại minh tinh." Thẩm Ý Phong khẽ cười đẩy Diệp Niệm Ninh, trêu chọc nói.
Diệp Niệm Ninh không vui hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mở cửa đi vào.
Thẩm Ý Phong buồn cười nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó tiến tới vỗ vỗ vai bảo vệ, nói: "Anh làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé!"
Hiếm lắm mới được thấy Diệp Niệm Ninh gặp khó khiến Thẩm Ý Phong rất vui vẻ.
Trong lòng anh bảo vệ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đã nói vậy thì chắc là chén cơm này vẫn sẽ giữ được đúng không nhỉ?
Diệp Niệm Ninh vừa mở cửa ra đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong phòng.
Rất nhiều khán giả và fan nhìn thấy đều vui mừng gọi tên cậu.
Cậu khẽ vẫy tay xem như chào hỏi qua với bọn họ, đi theo Thẩm Ý Phong đến ngồi giữa hàng ghế thứ tư.
Lúc này phim còn chưa bắt đầu, Thẩm Ý Phong dẫn cậu tới chỗ ngồi xong lại vội vàng bước lên sân khấu nhận phỏng vấn của MC và vài phóng viên.
Diệp Niệm Ninh một tay chống cằm, chân bắt chéo, mặt không cảm xúc nhìn những người đang đứng trên sân khấu.
"Tôi có thể hỏi thầy Diệp một câu không?" Một vị phóng viên đứng lên, hỏi Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh đột nhiên bị gọi tên thì sửng sốt một lúc, tiếp đó nhận lấy micro từ tay nhân viên, đứng lên trả lời: "Có thể, nhưng chỉ một câu duy nhất thôi nhé, vì chủ đề hôm nay không phải là về tôi."
"Được.
Vậy tôi muốn hỏi thầy Diệp chút, xin hỏi vì sao cậu lại được mời tới tham dự lễ công chiếu hôm nay?"
Diệp Niệm Ninh nghe câu hỏi này thì thoáng nhíu mày, rồi khẽ cười một tiếng.
Ý của phóng viên này cũng không khó hiểu, đơn giản chỉ là muốn châm chọc cậu: Một ca sĩ không hề liên quan đếch gì tới bộ phim này như cậu, thì dựa vào đâu mà lại tham gia lễ công chiếu?
"Tôi dựa vào quan hệ mà tới đó! Nam phụ là bạn tốt của tôi, quan hệ của tôi và đạo diễn Trịnh cũng không tồi, mà tôi lại rất muốn xem bộ phim này, cho nên dựa vào quan hệ mà vào đây.
Chẳng lẽ anh thì không phải à? Anh vào được đây còn không phải là do dựa vào quan hệ của công ty anh hay sao?"
Vị phóng viên kia có lẽ cũng không ngờ Diệp Niệm Ninh sẽ trả lời như thế, sửng sốt một chút sau đó liền đỏ mặt ngồi xuống.
Diệp Niệm Ninh định đưa lại micro cho nhân viên, nhưng nhân viên lại bảo cậu cứ cầm đi, không chừng sẽ có người lại hỏi cậu nữa.
Cậu cầm micro ngồi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu.
Haiz, lại cướp spotlight rồi, kiểu gì xíu nữa cũng sẽ bị mắng cho xem.
"Thầy Diệp, tôi cũng muốn hỏi anh một câu, có được không?" Lại thêm một phóng viên khác đứng dậy hỏi Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nhìn cô một chút, từ chối một cách lạnh lùng, "Không được.
Cô muốn ăn dưa của tôi còn không bằng hỏi đạo diễn Trịnh thêm vài câu đi.
Tôi chỉ tới xem phim thôi, mọi người đừng có chú ý đến tôi như thế."
Phóng viên thấy Diệm Niệm Ninh nói vậy thì cũng đành quay sang hỏi những diễn viên đang đứng trên bục.
Diệp Niệm Ninh thở dài, xem có mỗi bộ phim mà còn bị ép làm ăn, cậu khổ quá mà.
Tiếp theo đều là phỏng vấn và tương tác của các diễn viên.
Tầm hơn mười phút sau, bộ phim cuối cùng cũng bắt đầu.
Thẩm Ý Phong lập tức đi đến ngồi xuống bên cạch Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nhìn cậu ta, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu không ngồi hàng trước?"
"Tôi không ngồi đâu.
Muốn ngồi cùng với cậu, sao thế?" Thẩm Ý Phong nhướng mày, cười hỏi.
"......" Diệp Niệm Ninh trầm mặc, thấp giọng trả lời: "Bình thường chút đi, đừng có ép tôi đánh cậu."
"Cậu đúng là bạo lực mà!" Thẩm Ý Phong xoa đầu Diệp Niệm Ninh cười cười, tiếp đó mới tập trung xem bộ phim đã bắt đầu chiếu.
Diệp Niệm Ninh không để ý đến cậu ta, toàn bộ sự chú ý cũng đặt trên màn ảnh.
《 Kinh Thành Điều 》dài hai tiếng, đến khi xem hết phim rồi lại đợi phóng viên phóng vấn xong, sắc trời đã bắt đầu ngả tối.
"Cậu diễn tốt lắm, thật không ngờ lúc cậu tạo hình cổ trang trông lại đẹp như vậy.
Tôi cảm thấy sau này nếu không hot được thì cậu cũng có thể cosplay để kiếm chút độ nổi tiếng được đó."
Diệp Niệm Ninh vừa đi vừa nói với Thẩm Ý Phong bên cạnh.
Lời này là lời thật lòng, tạo hình cổ trang của Thẩm Ý Phong thật sự rất tuấn tú, kỹ thuật diễn rất tốt.
Nếu không phải cậu đã biết dáng vẻ chân thật của Thẩm Ý Phong, có lẽ cậu sẽ thật sự xem Thẩm Ý Phong là tượng đài mất.
Thẩm Ý Phong mặt mày đều treo ý cười, giơ tay khoác vai Diệp Niệm Ninh, "Mẹ nó cậu nói bậy bạ cái gì đó? Ông đây vẫn còn chưa kịp hot mà cậu đã tính luôn cả chuyện về hưu rồi à, người anh em?"
"Đúng thế! Tôi trù chết cái loại anh em như cậu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...