Ba người ở trong phòng khách trò chuyện cả buổi trời, Thời Yến An đưa ra đề nghị để Giang Cảnh Xuyên dẫn bọn họ đi xem Shennerin, Giang Cảnh Xuyên như suy nghĩ gì đó mà liếc nhìn đám nhân viên công tác bên kia, rồi sau đó hỏi: "Trong mọi người chỉ có thể cử một người đi lên được không? Phòng trên của tôi có hơi bừa bộn."
Nhóm nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau.
Mặc dù bọn họ đều rất muốn mở mang kiến thức về Shinnerin một chút, nhưng bây giờ chủ nhân đã lên tiếng, bọn họ từ chối cũng không hay lắm, nên đành gật đầu đồng ý rồi bước ra ngoài.
Giang Cảnh Xuyên mỉm cười, bước tới trước chỗ cầu thang, "Vậy thì đi thôi!"
Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng đuổi kịp Giang Cảnh Xuyên.
Lúc Giang Cảnh Xuyên đi tới lầu ba thì dừng lại, Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An cũng dừng bước theo.
Diện tích trên lầu ba quả thật khá nhỏ, tổng thể cả lầu là một hình tam giác, chờ Giang Cảnh Xuyên lấy chìa khóa ra mở cửa thì diện tích mới to hơn.
Cả căn phòng cũng chỉ đặt một cây dương cầm Shinnerin, hoàn toàn trong suốt, gần như giống hệt cây dương cầm mà Diệp Niệm Ninh đã từng thấy ở viện bảo tàng trước đó, điểm khác nhau duy nhất có lẽ chính là dòng chữ Giang Cảnh Xuyên được khắc trên cây đàn dương cầm này.
"Wow! Tuy đây là lần thứ hai em được thấy Shinnerin, nhưng em vẫn cảm thấy nó thật là tuyệt đẹp." Diệp Niệm Ninh đứng trước cây dương cầm, mắt phát ra tia sáng.
"Em có thể sờ một chút chứ?"
Diệp Niệm Ninh nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, căng thẳng hỏi.
"Tất nhiên là được rồi.
Em không những có thể sờ, mà còn có thể đàn một bài." Giang Cảnh Xuyên lui về sau hai bước, nhường chiếc ghế đàn dương cầm cho Diệp Niệm Ninh.
"Cảm ơn ạ!" Diệp Niệm Ninh vui vẻ nói một câu sau đó bước tới ngồi xuống ghế.
Cậu ngồi thẳng sống lưng, vươn tay, cẩn thận ấn lên phím đàn đầu tiên, ngay lập tức, dương cầm phát ra tiếng âm thanh thanh thúy.
"Em vẫn không nên đàn thì hơn.
Em lo chút nữa Shinnerin sẽ bị em làm hỏng mất." Diệp Niệm Ninh đứng lên, cúi đầu nói.
Thời Yến An đi tới bên cạnh cậu, nhẹ giọng an ủi: "Không cần lo, em cứ đàn thoải mái đi, đừng có căng thẳng như vậy, chỉ chơi một bài thôi sao lại dễ hỏng thế được.
Ngày mai anh họ của anh phải ra nước ngoài rồi, lần này nếu em không chơi nói không chừng phải chờ tận nửa năm nữa lận, không phải em rất thích Shinnerin sao? Nắm lấy cơ hội này thật tốt, đừng để lỡ."
"Nhưng mà..." Diệp Niệm Ninh vẫn rất lo lắng, nhưng Giang Cảnh Xuyên lại cắt ngang lời của cậu, đồng thời còn đẩy cậu ngồi xuống ghế đánh đàn, "Được rồi em dâu, em mau đàn đi! Đàn hỏng rồi cũng không cần em bồi thường đâu!"
"Em..."
"Không có em gì nữa, mau đàn đi!" Giang Cảnh Xuyên chỉ cây dương cầm, sau đó lấy hai cái ghế nhỏ từ bên cạnh đặt trước mặt Thời Yến An và nhân viên công tác.
Diệp Niệm Ninh ngồi trước cây dương cầm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thời Yến An, Thời Yến An tặng cho cậu một ánh mắt cổ vũ, sau đó cậu quay mặt đi, hít sâu một hơi, đặt bàn tay lên trên phím đàn dương cầm, bắt đầu đàn 《 Shinnerin March 》.
Bản nhạc này được một nghệ sỹ piano đầu tiên sử dụng đàn Shinnerin viết riêng cho Shinnerin, độ khó vừa phải, làn điệu tương đối trang nghiêm, có thể cảm nhận sự yêu thích và tôn trọng của nghệ sỹ piano kia dành cho Shinnerin.
Đàn xong một khúc, Diệp Niệm Ninh đứng lên cúi chào Shinnerin, tiếp đó đi đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên vô cùng nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh!"
Sau khi đánh xong bản nhạc, Diệp Niệm Ninh mới phát hiện ra Shinnerin khác hoàn toàn cây dương cầm thông thường, bất kể là âm sắc hay là bề ngoài, thật sự rất đỉnh cao.
"Hầy! Chuyện có đáng gì đâu! Hai đứa đói bụng chưa? Muốn đi dùng chiều trà với anhkhông?" Giang Cảnh Xuyên dựa vào khung cửa, cười hỏi.
"Thôi ạ, chúng em vẫn nên về trước thì hơn! Hiện tại vào giờ này chắc sẽ không kẹt xe." Thời Yến An lên tiếng từ chối trước.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, phụ họa bảo: "Đúng vậy đúng vậy, hôm nay cảm ơn anh họ đã đón tiếp!"
"Đừng cứ luôn nói cảm ơn anh, em tới chỗ này của anh còn chưa đầy hai tiếng mà đã nói nhiều lần cảm ơn thế này, khách sáo quá rồi!"
Diệp Niệm Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Thời Yến An cười, duỗi tay nắm cổ tay của cậu, "Vậy thì anh họ, chúng em đi trước, tạm biệt!"
"Được rồi! Anh không tiễn hai đứa, em về tới nhà nhớ phải nhắn tin cho anh đấy!"
"Dạ."
Vốn cả đám bọn họ đều cho rằng sẽ không gặp phải tình trạng kẹt xe lần nữa, dù sao hiện tại cũng không phải giờ cao điểm, nhưng tai nạn luôn tới mà không hề báo trước.
Đoạn đường bọn họ về nhà lần này lại xui xẻo bị kẹt xe, con đường bọn họ nhất định phải chạy qua lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một chiếc xe tải và một chiếc siêu xe va vào nhau, chắc là phải chờ khoảng một tiếng đồng hồ.
Diệp Niệm Ninh đành thở dài ở trong lòng, dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Tới khi bọn họ về đến nhà đã là sáu bảy giờ tối, do Diệp Niệm Ninh say xe nên muốn ăn cái gì cả, từ chối lời mời cùng ăn tối của Thời Yến An rồi đi thẳng vào phòng mình.
Cậu vào phòng tắm tắm rửa trước, sau đó ngồi trên giường ngây ngốc hồi lâu mới cảm thấy ổn hơn chút.
Say xe thật sự quá khó chịu.
"Ting ting!"
Âm thanh thông báo điện thoại bỗng vang lên, Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại lên nhìn thử, là thông báo đẩy của Weibo.
"Hot, Hứa Độ bị tai nạn giao thông..."
Diệp Niệm Ninh khẽ đọc ra, sau đó đôi mắt dần trợn to lên, "Đường vành đai 3!"
*Đường vành đai 3 là đường vành đai thành phố dài 48km bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh.
Vụ tai nạn giao thông mình vừa gặp kia hình như là trên đường vành đai 3!
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
Diệp Niệm Ninh vội vàng nhấp vào bài đăng, tự động lược bỏ một hàng chữ dài lê thê, cậu lướt thẳng xuống ảnh chụp tại hiện trường, bức ảnh có hơi mờ, nên cậu click mở tấm ảnh để nhìn kỹ hơn, đây chính là chiếc xe thể thao và xe tải vừa nãy.
Ôi trời ạ!
Lại thật sự trùng hợp như vậy!
"Tích...!Kiểm tra đo lường thấy thế giới xuất hiện dao động..."
88 đột nhiên online, thành công dọa Diệp Niệm Ninh suýt đứng tim.
Diệp Niệm Ninh vỗ ngực, sau đó hỏi: "Sao vậy 88?"
"Kiểm tra đo lường thấy thế giới xuất hiện dao động khác thường, có lẽ có người trọng sinh hoặc người xuyên việt đã xuất hiện."
"Hả?" Mặt Diệp Niệm Ninh đầy chấm hỏi.
"Xin ký chủ đề cao cảnh giác, rất có thể người trọng sinh hoặc người xuyên việt kia sẽ ở cạnh cậu.
Hiện tại tôi vẫn chưa thể xác định mục đích của người đó là gì, nếu người đó gây ra chuyện khiến thay đổi lộ trình phát triển của thế giới, tôi sẽ lập tức thi hành biện pháp, xin ký chủ yên tâm."
88 nói hết câu đó rồi offline, Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, tất nhiên vẫn chưa phản ứng kịp những lời nó vừa nói.
Người trọng sinh? Người xuyên việt?
Ồ ồ!
Nếu có liên quan tới mình vậy cậu hy vọng người đó không phải kẻ thù kiếp trước, bằng không nếu người đó phá rối kế hoạch của cậu, vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?
Ơ?
Mà kế hoạch của mình là gì ấy nhở?
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, ném mấy cái suy nghĩ trong đầu, kệ xác nó đi? Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn!
Cậu nằm xuống giường, tắt đèn rồi nhắm mắt ngủ.
*
Đối với Diệp Niệm Ninh mà nói, nếu cậu trọng sinh được xem như kỳ tích khoa học, còn người khác xuyên vào người Hứa Độ chính là thế giới biến thành huyền huyễn.
Sáng nay trên Weibo Studio của Hứa Độ đăng tin Hứa Độ đã qua cơn nguy kịch, đồng thời được chuyển tới phòng bệnh thông thường.
Diệp Niệm Ninh là bạn bè của Hứa Độ, nhất định là phải đi thăm một chút, nên từ sáng sớm cậu đã mua bó hoa và giỏ trái cây chạy tới bệnh viện.
Nhưng khi cậu còn chưa kịp bước vào phòng bệnh, 88 lại đột nhiên online phán cho cậu một câu, "Tích tích...!Người xuyên việt chỉ ở gần đây...!Tích..."
"Người xuyên việt? Ai hả?" Diệp Niệm Ninh đẩy cửa phòng bệnh ra, trông thấy Hứa Độ đang ngủ thì lập tức bước nhẹ đi vào.
"Ký chủ, ở ngay trước mặt cậu."
Lúc 88 vừa nói câu này thì cũng Hứa Độ mở mắt ra, Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ nhìn nhau, Hứa Độ nở một nụ cười với cậu.
Vốn dĩ đây là nụ cười xán lạn, nhưng với 88 mà nói thì trông nó vô cùng quỷ dị.
!!!
"Đệt mợ! Hứa Độ là người xuyên việt á? 88 cậu nói thật hay nói giỡn đó?"
"Hệ thống sẽ không bao giờ nói dối, hệ thống kiểm tra đo lường chưa từng mắc sai lầm."
"Vậy vậy vậy...Anh đây nên làm cái gì bây giờ?"
"Xin ký chủ tùy cơ ứng biến."
- -----
Hàn: Tui chỉ muốn khoe là sắp hoàn bộ Đừng nói nhiều rồi mọi người ơiiiiiiiiiiiii:"> Klq mà tuần này team có mấy bạn đang thi giữa kỳ nên up chương hơi trễ, xin lỗi mọi người nhiều nhe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...