Gió đêm lùa những tia sáng từ ngọn đèn của thành thị qua ô cửa sổ, vừa mềm mại lại ấm áp.
Kỳ này Diệp Niệm Ninh cũng không uống quá nhiều rượu, trái lại là Thẩm Ý Phong, bởi vì giận dỗi không vui với Lý Tê Vũ, mà vừa đến quán bar liền gọi ly này tới ly kia, chẳng qua bao lâu là cậu ta đã say quắc cần câu.
Vốn dĩ Diệp Niệm Ninh đang muốn gọi điện thoại bảo anh ta tới đây đón Tống Tử Khiêm về, nhưng 88 lại lâm thời tuyên bố nhiệm vụ bảo cậu phải gọi điện thoại cho Thời Yến An, không còn lựa chọn nào khác, cậu cũng chỉ đành phải làm theo.
"Hôm nay em muốn đi uống rượu với cậu ta sao không nói cho anh hay?"
Diệp Niệm Ninh hé miệng, muốn nói lại thôi.
"Thôi được rồi.
Đây là chuyện của em, quả thật không cần phải nói với tôi." Thời Yến An nhìn thẳng về phía trước, nhìn cũng không liếc nhìn Diệp Niệm Ninh một cái.
Diệp Niệm Ninh thở dài ở trong lòng, xem ra lần này cậu đã hoàn toàn chọc giận Thời Yến An rồi, chứ nếu không Thời Yến An sẽ không dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với cậu.
"Yến An, xin lỗi mà.
Ý tôi cũng không phải muốn nói như vậy.
Vốn dĩ tôi muốn nói với anh rồi, nhưng mà sau câu nói kia của anh, tôi bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào cả.
Xin lỗi, anh đừng tức giận mà." Diệp Niệm Ninh vươn tay kéo kéo góc áo của Thời Yến An, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn.
Đúng lúc bây giờ đang dừng xe để chờ đèn đỏ, Thời Yến An nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, không khỏi mềm lòng.
Anh vươn tay sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh, "Không sao đâu."
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa.
Vì Diệp Niệm Ninh không biết Thẩm Ý Phong ở chỗ nào, nên quyết định đưa người tới khách sạn nơi mà cậu đang ở.
Vào lúc xuống xe vẫn là Diệp Niệm Ninh phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này trước: "Cảm ơn.
Ngày mai tôi về thủ đô rồi, còn anh thì sao?"
"Anh còn có việc, mất khoảng hai ngày."
"Ầu, tôi phải đi rồi.
Bái bai!"
"Bai."
Thời Yến An đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Niệm Ninh, trong ánh mắt không thể nói rõ là cảm xúc gì, chờ đến khi Diệp Niệm Ninh đã đỡ Thẩm Ý Phong vào khách sạn, anh mới quay về trong xe.
Cạch!
Anh lấy một cái bật lửa ra từ trong túi, châm một điếu thuốc, đưa vào trong miệng khẽ hút một ngụm, rất lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra.
Điếu thuốc này anh hút cũng không được mấy ngụm liền dập tắt rồi quăng đi, sau khi mở cửa sổ ra để khói thuốc bay đi, lại từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Kẹo này chính là vị mà Diệp Niệm Ninh thích ăn, vị xoài.
"Niệm Niệm..."
Anh chậm rãi thốt lên hai chữ này, giọng điệu chẳng khác nào tiếng thủ thỉ giữa những đôi yêu nhau.
*
Sáng sớm hôm sau Diệp Niệm Ninh liền đi tìm Thẩm Ý Phong hỏi cậu ta xem có muốn về thủ đô hay không, vốn là Thẩm Ý Phong định quay về, nhưng Lý Tê Vũ còn chưa tới dỗ cậu ta, thế nên cậu ta nhất thời giận dỗi đã quyết định không về.
Diệp Niệm Ninh bó tay thở dài, mấy người cùng nhau ăn chung bữa sáng rồi sau đó nói tạm biệt.
"Ngày mai tiếp tục ghi hình《 Cuộc sống hằng ngày 》, Koala TV sẽ phát sóng tập đầu tiên vào lúc 20h mùng 6.
Vào mùng 5 chương trình sẽ thông báo trên Weibo, cậu nhớ phải share để tuyên truyền chút đó." Tống Tử Khiêm vừa cầm notebook sắp xếp lịch trình tiếp theo, vừa nói với Diệp Niệm Ninh.
"Oke."
"Vào ngày 15 đến thành phố H ghi hình 《 Young Idol 》mấy ngày, ngày 20 về thủ đô nghỉ ngơi, ngày 25 đón năm mới, mùng 6 tiếp tục ghi hình 《 Cuộc sống hằng ngày 》, vào mùng 10 sẽ kết thúc ghi hình《 Cuộc sống hằng ngày 》, ngày 12 bắt đầu tập trung ghi hình 《 Young Idol 》, có lẽ tới khoảng cuối tháng 4 《 Young Idol 》 mới kết thúc, đến lúc đó tôi sẽ thông báo lịch trình cho cậu nữa."
Tống Tử Khiêm vừa nói vừa đưa notebook qua cho Diệp Niệm Ning xem, Diệp Niệm Ninh cầm lấy rồi liếc mắt vài cái lại trả notebook về cho anh ta, "Ừm.
Haizz, vừa nghe lại có nhiều chuyện phải làm thế này đầu tui lại đau rồi nè."
"Làm nghề này đều như vậy cả." Tống Tử Khiêm nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Ghi hình《 Cuộc sống hằng ngày 》 đối với Diệp Niệm Ninh mà nói là một vấn đề khá lớn, nguyên do chính là mỗi ngày ngoại trừ sáng tác nhạc ra thì cậu đều chơi điện thoại cả, vừa không biết nấu ăn lại không có tài năng gì đặc biệt hết, hoạt động ngoài trời duy nhất đó chính là dắt chó đi dạo.
Nhưng Tôn Tranh lại luôn lải nhải với cậu là phải làm cho sinh hoạt của mình phong phú lên.
Phong phú?
Một nghệ sĩ mỗi ngày đều không lết nổi cái thân ra khỏi cửa như tui, anh muốn tui phong phú thế nào?
Diệp Niệm Ninh thật sự cảm giác vô cùng phiền não.
"Niệm Niệm, em có ở nhà không?" Thời Yến An gõ cửa nhà Diệp Niệm Ninh, lớn tiếng hỏi.
Trong lúc còn đang chìm trong âu sầu phải làm thế nào để sinh hoạt của mình phong phú lên Diệp Niệm Ninh chợt bừng tỉnh, đúng rồi, có thể tìm Thời Yến An mà!
"Có ở nhà, anh vào đi!" Diệp Niệm Ninh lớn tiếng đáp lại một câu.
"Hôm nay em..." Thời Yến An bước vào phòng đang muốn nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy các staff và máy quay phim thì đột nhiên ngừng nói.
"Sao vậy?"
Diệp Niệm Ninh rót cho Thời Yến An một ly nước ấm, thắc mắc hỏi.
"Còn nhớ anh đã từng nói với em về chuyện anh họ của anh có Shinnerin chứ?"
Nhắc tới Shinnerin, trong mắt Diệp Niệm Ninh liền phát ra tia sáng, "Nhớ chứ!"
Thời Yến An liếc nhìn máy quay phim, chần chờ hỏi: "Hôm nay anh đã hẹn với anh họ là sẽ cùng dẫn em đến nhà anh ấy xem Shinnerin, em có rảnh không?"
"Đương nhiên là có! Chỉ có điều tôi đến thì có lẽ sẽ kèm theo vài staff và máy quay phim này nọ, anh họ của anh có để ý không?"
"Việc này thì anh cũng không rõ.
Hay là để anh gọi hỏi trước chút nhé."
"Ừm ừm."
Diệp Niệm Ninh ngồi trên sô pha, nhìn bóng lưng Thời Yến An đang trò chuyện điện thoại ở trên ban công, đột nhiên lại có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Khoảng vài phút sau, Thời Yến An nói chuyện điện thoại xong, rồi bước tới trước mặt Diệp Niệm Ninh cười nói: "Anh ấy đồng ý!"
"Thật hả?" Diệp Niệm Ninh vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta mau đi thôi!"
Mặc dù nhà anh họ của Thời Yến An ở vùng ngoại thành, nhưng bình thường cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ là đã đến nơi, nhưng lần này bởi vì do kẹt xe, đoàn người phải ngồi suốt hai tiếng đồng hồ trên xe mới tới chỗ.
"Say xe à? Uống miếng nước đi." Thời Yến An lo lắng nhìn Diệp Niệm Ninh, đồng thời đưa bình nước khoáng qua cho cậu.
Sắc mặt Diệp Niệm Ninh tái nhợt mà ngồi xổm trên mặt đất, muốn ói nhưng lại ói không ra, nhận lấy bình nước uống mấy ngụm sau đó mới cảm thấy đỡ hơn chút.
"Có hơi chóng mặt, chắc lát nữa sẽ ổn thôi."
"Vậy trước tiên nhanh vào trong ngồi nghỉ chút đi."
Thời Yến An cầm tay Diệp Niệm Ninh đi đến trước một căn biệt thự rồi vươn tay lên ấn vào chuông cửa.
"Tới đây tới đây!"
Một giọng nam đầy lười biếng truyền ra, Diệp Niệm Ninh nghe thấy giọng nói thế này phản ứng đầu tiên chính là nhất định người này rất có khí chất, bởi vì giọng nói này thật sự quá dễ nghe, vốn cậu nghĩ giọng của Thời Yến An đã rất hay rồi, nhưng không ngờ rằng cậu lại còn gặp được một giọng càng hay hơn.
Mà khi người này chậm rãi đến gần, lúc ấy xem như Diệp Niệm Ninh mới chân chính hiểu được một đạo lý, bất kể là chuyện gì cũng không thể dựa vào suy nghĩ chủ quan của mình mà suy đoán, nếu không thì hiện thực sẽ hung hăng vả lại cho bạn một cái tát thật đau điếng.
"Chào em dâu, anh là Giang Cảnh Xuyên, là anh họ của Yến An." Giang Cảnh Xuyên cười hì hì chào Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nở một nụ cười tươi, lễ phép đáp lại một câu, "Chào anh, em là Diệp Niệm Ninh."
Thật ra thì Giang Cảnh Xuyên này lớn lên cũng không tệ, chỉ là có hơi lùn, trông khoảng 175, đứng ở trước mặt hai người đều cao khoảng 187 như Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An, thì thật sự là không nhìn ra anh ấy là anh họ gì cả, trái lại còn cảm thấy anh ấy giống một cậu học sinh cấp 3 còn đang tuổi cắp sách đến trường.
Tính cách cũng không tệ, có điều vì luôn giở tính cợt nhả, nên trông có vẻ anh ấy vẫn là một đứa nhóc chứ lớn vậy.
"Anh đã biết rồi! Mau đi vào đi!"
Giang Cảnh Xuyên nghiêng người sang một bên để Diệp Niệm Ninh, Thời Yến An và mấy người nhân viên đi vào, sau khi đoàn người đã vào trong hết anh mới đóng cửa lại, rồi bước vào phòng bếp bưng vài dĩa trái cây và mấy cốc nước ra.
"Em dâu, em bị sao vậy? Trông sắc mặt có vẻ không được tốt lắm!" Giang Cảnh Xuyên đặt dĩa trái cây và cốc nước xuống trước mặt Diệp Niệm Ninh, hỏi.
"Không sao đâu ạ, chỉ là say xe chút mà thôi."
"Ôi chao, đều do anh ở vùng ngoại thành này cả, chừng hai ngày nữa anh sẽ chuyển tới thành phố ở!"
"Không cần phải vậy đâu...!anh họ..."
Lúc Diệp Niệm Ninh gọi một tiếng anh họ này vẫn thấy có hơi ngượng ngùng và có cảm giác không nói nên lời, giống như gọi Giang Cảnh Xuyên là anh họ, cậu và Thời Yến An lập tức trở thành người yêu vậy.
"Cần chứ cần chứ! Em là em dâu của anh mà!"
"Không...!Cái đó...!Em và Yến An không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu..." Diệp Niệm Ninh có hơi nôn nóng mà giải thích nói.
"Anh hiểu anh hiểu! Người trẻ tuổi các em đều xấu hổ cả! Vả lại cho dù bây giờ không phải người yêu thì sau này cũng sẽ vậy thôi, hiện tại em thích nghi sớm một chút cũng được mà không phải sao, sớm hay muộn gì chúng ta cũng đều là người một nhà cả!"
"Hả? Em..."
Lúc này Diệp Niệm Ninh thật sự có trăm cái miệng cũng không cãi lại được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...