Thành phố H vào tháng mười hai tuy rằng ấm hơn ở thủ đô một chút, nhưng nhiệt độ vẫn khá thấp, Diệp Niệm Ninh tự bọc mình kín mít mới dám bước ra khỏi cửa khách sạn.
Vừa sáng tinh mơ Thời Ngọc Duy đã chạy về ký túc xá, có lẽ là muốn quay về luyện ca khúc chủ đề.
Mà sau khi Thời Yến An ăn sáng với cậu xong liền bảo phải đi gặp khách hàng, thế nên cậu đành phải một mình gọi taxi đến phòng tập của《 Young Idol 》để lên lớp luyện tập cho nhóm thực tập sinh kia.
Vốn dĩ Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi phải tới thành phố H từ hôm qua, nhưng chuyến bay đột nhiên bị hủy, hơn nữa sau đó bọn họ lại nhận được điện thoại của nhà đầu tư, thế là buộc phải đổi thành chuyến hôm nay.
Bởi vì Diệp Niệm Ninh là PD, cho nên tổ tiết mục cũng không dặn dò cậu dạy lớp cụ thể nào.
Diệp Niệm Ninh đối với sự sắp xếp này cũng rất hài lòng, dù sao điều này cũng có nghĩa là quyền chủ động nằm ở trong tay cậu, cậu có thể lựa chọn đến từng lớp một để tuần tra tình hình, và cũng có thể chọn đi dạy ca hát, hoặc cũng có thể không đến.
Chương trình này, quá thoải mái!
"Phó đạo diễn, hiện tại lớp F đang học à?" Diệp Niệm Ninh đi tới trước mặt phó đạo diễn, hỏi.
"Hình như không có, giờ này chắc là đang tự luyện tập." Phó đạo diễn lấy điện thoại di động ra nhìn thử xem rồi trả lời.
"Vậy tôi có thể dạy họ một tiết không?"
"Có thể! Bây giờ cậu cứ trực tiếp đi vào là được, lát nữa tôi sẽ thông báo cho các giáo viên khác dời lịch ra sau."
"Được, cảm ơn.
Nhân tiện, sau này mỗi ngày tôi đều dạy cho mỗi lớp một tiết nhé, bắt đầu từ lớp F, sau đó là các lớp khác."
"Được, vậy tối nay tôi sẽ gửi lịch học mới lên nhóm."
Diệp Niệm Ninh gật gật đầu: "Vậy tôi đi đây, anh làm việc tiếp đi."
Cậu vươn tay vẫy chào phó đạo diễn rồi đi thẳng đến lớp F.
Sĩ số của lớp F khá đông, có 30 học viên.
Hơn nữa về cơ bản mỗi người trong lớp học này nếu không phải mới vừa bắt đầu làm thực tập sinh thì cũng là chưa từng học hát.
Nhưng không sao, chỉ cần bọn họ chịu cố gắng, vậy cậu cũng không ngại dành thêm chút thời gian và công sức cho bọn họ.
"Cốc cốc cốc!" Diệp Niệm Ninh duỗi tay gõ cửa, tiếp đó liền trực tiếp đi vào phòng học của lớp F.
Cậu vừa bước vào liền trông thấy phần lớn học viên đều đang ngủ gà ngủ gật.
Chỉ có một số là đang chuyên tâm luyện nhảy, số còn lại hoặc là đang ngủ, hoặc là nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Diệp Niệm Ninh nhìn thấy cảnh tượng này không hiểu sao cảm thấy như muốn bùng cháy.
Cuối cùng cậu cũng đã hiểu được tâm trạng của giáo viên khi nhìn thấy học sinh không nghiêm túc lắng nghe bài giảng lúc còn đi học là gì, thật sự là hận không thể rèn sắt thành thép!
Có vài người chú ý tới cậu còn cười hì hì chào hỏi, cậu nhẹ nhàng ừ một tiếng, quyết định thu hồi câu vừa nói chương trình này quá thoải mái.
"Phó đạo diễn, chỗ của các anh có thước giáo viên không?"
Diệp Niệm Ninh xoay người đi ra khỏi lớp F, sau đó lại đi tới trước mặt phó đạo diễn, vẻ mặt nom không được tốt lắm, nhưng giọng điệu vẫn xem như bình thường.
Phó đạo diễn thoáng sửng sốt chút, rồi sau đó nói: "Cái này chúng tôi không có chuẩn bị, nếu thầy Diệp cần thì bây giờ tôi sẽ bảo người ra ngoài mua về."
Diệp Niệm Ninh nhíu nhíu mày, lắc đầu bảo: "Không cần, lát nữa tôi bảo người đại diện của tôi đem tới là được.
Họ còn tự luyện tập trong bao lâu nữa? "
"Chắc còn khoảng một tiếng nữa."
"Ừm."
Diệp Niệm Ninh trả lời xong liền quay lại lớp F, sau đó trực tiếp ngồi xuống đất dựa lưng vào tường, lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Tống Tử Khiêm một tin bảo anh mang thước giáo viên tới, tiếp đó trở lại màn hình chính đặt một cái báo thức, điều chỉnh thành chế độ tính thời gian.
Người ngủ vẫn đang ngủ như trước, người nói chuyện phiếm thấy cậu tiến vào cũng chỉ chào hỏi một cái liền tiếp tục tán gẫu cùng người bên cạnh, mấy người mới bắt đầu khiêu vũ bên kia cũng đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại của Diệp Niệm Ninh bỗng rung lên vài cái, cậu cầm điện thoại lên nhìn sau đó liền đi ra khỏi phòng luyện tập nhận cuộc gọi.
"Alo Niệm Niệm, tôi và Ngư Nhi mới vừa để vali ở khách sạn, bây giờ chắc còn khoảng vài phút nữa sẽ đến chỗ cậu." Tống Tử Khiêm ngồi trong xe taxi nói với Diệp Niệm Ninh.
"Ừm, anh mua thước giáo viên cho tôi chưa?"
"Mua rồi! Nhưng cậu cần thứ đồ chơi này làm gì? Dùng để đánh người hả? Tôi bảo cậu này, chuyện này không thể được!"
"Tôi không đánh người đâu, anh mua là được rồi.
Đến nhanh lên đấy, tôi đang ở phòng luyện tập của lớp F, anh tới rồi thì đến thẳng đây tìm tôi."
"OK."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh không trở về lớp F, mà chọn đi dạo một vòng các lớp học khác, bây giờ có lẽ là mấy lớp này đều đang trong khoảng thời gian tự luyện tập, sĩ số ở mỗi lớp tuy rằng không nhiều như lớp F, nhưng về cơ bản thì ai nấy cũng đều đang luyện tập.
Thế này hoàn toàn đối lập với lớp F, Diệp Niệm Ninh thật sự là bị làm cho phát bực.
Tuy nói bây giờ ngay cả tên của khá nhiều thực tập sinh cậu còn không nhớ, nhưng thân phận hiện tại của cậu là PD, vậy cậu cần phải có trách nhiệm với đám thực tập sinh này.
"Niệm Niệm!"
Lúc cậu đang muốn trở lại phòng tập lớp F thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người gọi mình, quay đầu lại nhìn, thấy Tống Tử Khiêm đang cầm một thước giáo viên cùng Trần Ngư Nhi đang đi về phía cậu
"Đây, thước giáo viên mà cậu muốn đây." Tống Tử Khiêm đưa thước tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh cầm thước rồi trực tiếp đi vào phòng học lớp F.
Tống Tử Khiêm nhìn vẻ mặt không vui này của cậu, còn tưởng rằng là có đứa nào chọc cậu, quay sang nhìn Trần Ngư Nhi một cái, sau đó hai người đều đứng ở cửa lớp F.
"Cộp cộp cộp!" Diệp Niệm Ninh cầm cây thước dùng sức nện xuống mặt bàn ba cái, gần như là ngay lập tức, 30 người trong lớp F đều đồng loạt nhìn về phía cậu.
"Đã tỉnh lại chưa? Tỉnh rồi thì đều đứng lên hết cho tôi!" Diệp Niệm Ninh lạnh lùng nói với bọn họ.
Đám người trông thấy hình như Diệp Niệm Ninh đang tức giận, vì thế liền nhanh chóng đứng lên.
Diệp Niệm Ninh quét mắt nhìn qua bọn họ một cái, không ít người sau khi chạm phải ánh mắt của cậu sau đó liền lập tức cúi đầu.
Cậu lấy điện thoại ra chuyển đến giao diện tính giờ, rồi cho bọn họ xem thử, nói: "Hơn 9 giờ tôi đến phòng tập của các bạn, ngoại trừ một vài người đang tập nhảy và trò chuyện ra, những người còn lại đều nằm ra đó ngủ.
Thời gian tính trên điện thoại của tôi là nửa tiếng trước, đoạn thời gian tự luyện tập này tổng cộng chỉ có hai giờ, tôi không biết trước khi tôi đến các bạn có từng luyện tập hay chưa, nhưng dù thế nào thì khi tôi tới vẫn luôn nhìn thấy các bạn ngủ."
Hôm nay là ngày thứ hai các bạn tham gia chương trình này, và cũng là ngày đầu tiên các bạn chính thức luyện tập ở đây.
Tại sao mới vừa bắt đầu mà các bạn đã lười biếng như vậy? Các bạn nghĩ rằng chương trình này là một trò đùa sao? Nếu các bạn không muốn cố gắng thì nhân lúc còn sớm mau cuốn gói đi cho tôi! Đừng lãng phí thời gian của mọi người!
Hạng F của các cô cậu đều là do tôi tuyên bố ngày hôm qua, mặc dù tôi không nhớ hết tên của các bạn, nhưng tôi biết giữa các bạn có không ít người mới vừa làm thực tập sinh và không biết hát, nếu kỹ năng cơ bản theo không kịp, vậy vì sao không chịu cố gắng chứ?
Rốt cuộc là tại sao các bạn lại đến chương trình này? Chẳng lẽ không phải vì debut sao? Không phải để học hỏi một thứ gì đó sao?
Tôi vừa đi xem một lượt các lớp ABCD xuất sắc hơn so với các bạn, trên cơ bản tất cả đều đang hát hoặc nhảy, tôi thực sự không thể hiểu nổi các bạn đang nghĩ những gì! Vốn dĩ hôm nay tôi muốn đến dạy các bạn về môn nhạc, nhưng bây giờ tôi thấy có vẻ như các bạn không muốn học lắm, nên tôi nghĩ nó cũng không cần thiết nữa."
Nói xong một đoạn dài này, Diệp Niệm Ninh liền trực tiếp rời đi, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi liếc nhìn nhau một cái rồi cũng vội vàng đi theo.
Mà 30 thực tập sinh đứng trong phòng luyện tập của lớp F đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu cũng không ai nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Thời Ngọc Duy lên tiếng trước: "Còn thất thần làm gì? Nhanh luyện tập đi! Chờ giáo viên khác vào để mắng chúng ta một lần nữa hả?"
Những người còn lại bị cậu ta nói như vậy dường như đột nhiên bị đánh thức, sôi nổi bắt đầu luyện bài hát chủ đề.
"Niệm Niệm, vậy giờ cậu muốn đi đâu?" Tống Tử Khiêm đi theo phía sau Diệp Niệm Ninh, nhỏ giọng hỏi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh ta và Trần Ngư Nhi tận mắt nhìn thấy cơn thịnh nộ của Diệp Niệm Ninh đó, cảm giác rất đáng sợ.
"Về khách sạn ngủ."
Giọng của Diệp Niệm Ninh vẫn còn rất nóng nảy.
Tống Tử Khiêm nghe nói như vậy thì gãi gãi đầu, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Niệm Ninh vươn tay khoác lên vai cậu: "Ngủ nhiều không có thú vị gì đâu! Không bằng chúng ta đi chơi đi! Thành phố H cũng có rất nhiều điểm đến thú vị đó!"
"Đúng vậy đúng vậy! Niệm Niệm anh đừng không vui..." Trần Ngư Nhi phụ họa theo Tống Tử Khiêm.
"Không đi, lạnh quá.
Mấy người muốn chơi thì đi đi." Diệp Niệm Ninh đi tới ven đường duỗi tay đón một chiếc taxi, cũng mặc kệ Trần Ngư Nhi và Tống Tử Khiêm đang ở phía sau trực tiếp ngồi lên xe đóng cửa lại.
Tống Tử Khiêm đứng tại chỗ thở dài: "Ngay cả hai chúng ta cũng mặc kệ, xem ra là thật sự tức giận rồi.
Ngư Nhi, vậy chúng ta cũng về khách sạn thôi.
"
Tất nhiên Trần Ngư Nhi không có dị nghị gì, "Dạ.
Niệm Niệm khi tức giận thật sự khiến người ta sợ quá đi, em sợ tới mức ngay cả rắm cũng không dám thả nè."
Trở lại khách sạn, cùng lúc Diệp Niệm Ninh định vào phòng thì vừa vặn đụng phải Thời Yến An mới ra khỏi phòng ở trên hành lang.
Thời Yến An vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, lúc trông thấy vẻ mặt không vui của cậu lại vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy Niệm Niệm?"
Diệp Niệm Ninh mím môi, cúi đầu không nói gì.
"Sao vậy em? Có ai chọc giận em à?" Thời Yến An hạ thân mình xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh.
"Tích..." 88 mới vừa online thì nhận thấy bầu không khí không được đúng lắm, vì thế nó rất sáng suốt nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Yến An, tôi hỏi anh một chuyện." Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng nói.
"Ừm, chuyện gì?"
"Làm thế nào để dạy học sinh cho tốt?"
"Hả?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...