Vào cuối thu, khí trời sáng sớm đều vô cùng mát mẻ.
Khi ấy, các công nhân vệ sinh đang dọn dẹp sạch sẽ lá cây và rác bẩn trên đường, Diệp Niệm Ninh đút tay vào túi, đeo kính râm mang khẩu trang bước vào siêu thị.
Để thể hiện sự yêu thích của mình đối với chương trình này, cậu đã quyết định ngày hôm nay sẽ tự mình nấu cơm.
Ừm...
Lời này nói ra thì cả chính cậu cũng không tin.
Thôi được rồi, thật ra là vì 88 phát nhiệm vụ yêu cầu cậu làm bữa trưa tình yêu cho Thời Yến An.
Nói thật, cậu sống qua hai đời cũng chưa từng tự nấu cơm bao giờ, không chắc chắn bản thân có thể thành công hay không nữa, nhưng mà không được cũng không sao, cậu còn có kế hoạch B.
"Thời Yến An không ăn cay được...!vậy thì làm món xào đi! Hầm canh xương sườn cũng được! À...beafsteak gì đó bỏ qua đi, cao cấp quá, dân nghiệp dư như mình với không tới." Diệp Niệm Ninh vừa bỏ đồ vào xe đẩy vừa lẩm bẩm.
Nhưng mà có lẽ do có cameraman đi theo nên không ít người nhận ra cậu, còn có một số người chen đến, cậu bị chen đến không kiên nhẫn nổi, lập tức lấy đồ đi ra chỗ quầy thu ngân tính tiền.
Về tới nhà, cậu cất nguyên liệu trong nhà bếp trước, lấy điện thoại ra xem giờ "Mới 8 giờ thôi, không gấp, ngủ một giấc trước vậy."
Diệp Niệm Ninh ngáp một hơi dài, xoay người về phòng ngủ nướng.
"Cốc Cốc Cốc."
"Biết mật khẩu thì tự vào, không biết thì đứng ở ngoài chờ đi."
Diệp Niệm Ninh đang ngủ ngon lành lại đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, khó tránh khỏi có hơi bực bội, vì vậy lớn tiếng nói với người bên ngoài.
Thời Yến An đang đứng ngoài cửa nghe vậy khẽ cười một tiếng, nghe giọng điệu này chắc hẳn là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Anh cúi đầu nhập mật mã rồi đi thẳng vào nhà Diệp Niệm Ninh, ngẩng đầu chạm mắt với cameraman anh mới nhớ ra Diệp Niệm Ninh đang quay chương trình.
"Ai vậy? Vào được thật à!"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy tiếng mở cửa lập tức bước xuống giường, đến lúc nhìn thấy người đến là Thời Yến An mới yên lòng, "Quên mất chuyện anh biết mật khẩu nhà tôi."
"Cái trí nhớ của em cũng thật là!" Thời Yến An bất đắc dĩ cười cười, "Nhưng mà xem ra cũng tốt, phòng ngừa fan sasaeng của em tìm tới cửa."
"Fan sasaeng chắc không có gan làm vậy đâu, tôi cũng có nhắc nhở bọn họ rồi."
Thời Yến An đặt bữa sáng đã được đóng gói kĩ càng lên bàn, "Em ăn sáng chưa?"
"Chưa." Diệp Niệm Ninh ngồi lên ghế sofa, cầm một hộp sủi cảo tôm lên ăn, "Đúng rồi, trưa nay anh có bận gì không?"
Thời Yến An lắc đầu, "Không có, sao vậy?"
"Vậy trưa nay anh ở lại ăn cơm đi, tôi tự mình xuống bếp."
"Hửm?" Thời Yến An sửng sốt một chút rồi hỏi: "Không phải em không biết nấu ăn à?"
"Ai nha, tôi có thể làm theo công thức mà."
"Em định dùng tôi làm chuột bạch à?"
"Aizz làm gì có! Hơn nữa anh nên trân trọng bữa ăn này đi, nói không chừng sau này tôi sẽ không xuống bếp nữa đâu!"
"Được được được! Tôi nhất định sẽ trân trọng nó!" Thời Yến An buồn cười nhìn Diệp Niệm Ninh, duỗi tay xoa đầu cậu rồi cùng cậu ăn sáng.
"Tích tích...!tích tích..."
Tiếng chuông báo thức vang lên, Diệp Niệm Ninh lia mắt nhìn điện thoại rồi tắt đồng hồ báo thức đi, đặt notebook trong tay sang một bên đi vào phòng bếp.
Kết quả vừa tới phòng bếp cậu liền trợn tròn mắt, trong nhà đến cả bịch muối cũng không có! Không chỉ vậy, gia vị này nọ rồi cả gạo cũng không nốt!
Cậu gõ đầu mình một cái rồi ôm đống nguyên liệu ra khỏi nhà, đến trước cửa nhà Thời Yến An, vừa tính gõ cửa sựt nhớ ra ban nãy anh đi đưa đồ cho mình, vì vậy cậu trực tiếp nhập mật mã mở cửa.
"Miao~ miao~" Vừa mở cửa thì nghe tếng kêu đáng yêu của Bơ, Diệp Niệm Ninh cúi đầu nhìn Bơ đang chạy về phía mình.
"Hế lô Bơ, nhóc còn nhớ anh à!" Diệp Niệm Ninh ngồi xuống ôm cổ Bơ, nó meo meo vài tiếng rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu.
"Nghe lời ghê! Nhưng mà bây giờ anh không chơi với nhóc được, chờ một lát nha! Nhóc chơi một mình trước đi!"
Đặt Bơ xuống đất xong, Diệp Niệm Ninh cầm nguyên liệu đi vào nhà bếp, mở điện thoại ra tra công thức các món ngon rồi dựa vào đó từ từ làm theo.
Rửa rau, thái thịt, đảo dầu, bật lửa, đảo đồ ăn, không sai bước nào hết, có điều thành phẩm làm ra lại khiến Diệp Niệm Ninh cực kì bực bội.
"Đệt! Tại sao đồ ăn ông đây nấu ra lại đen thui thế này?"
Diệp Niệm Ninh nhìn đĩa thức ăn đen thùi lùi trước mặt mà sa mạc lời.
Nếu đây không phải là món cậu tự mình làm đoán chừng đến liếc cậu cũng không thèm liếc.
"Được rồi, cứ chụp một bức trước đi." Diệp Niệm Ninh vừa lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh thì Thời Yến An cầm hai ly trà sữa bước vào.
"Đây là cái gì vậy?" Thời Yến An tò mò nhìn bàn đồ ăn, hỏi.
"Cà tím xào thịt." Diệp Niệm Ninh chụp một bức rồi đổ thẳng vào thùng rác, xoay người nhìn ly sữa trong tay Thời Yến An, "Ly nào là vị xoài vậy?"
"Ly này này." Thời Yến An đưa một ly tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, "Hay là để tôi nấu cho."
Diệp Niệm Ninh nhận lấy trà sữa, cắm ống hút vào uống, "Không được! Nhất định tôi phải nấu được! Anh đi nấu cơm đi!"
Thời Yến An nhún vai, "Được."
Mấy lần kế tiếp cũng kết thúc trong thất bại ê chề, Diệp niệm Ninh nhìn mấy đĩa đồ ăn tử trận đen thui đàng nằm xếp hàng trước mặt mình, bắt đầu lâm vào trầm tư.
"Tại sao mà tôi học mãi vẫn không nấu được vậy? Chuyện đơn giản vậy mà làm tôi làm không xong được! Quá vô dụng!" Diệp Niệm Ninh nằm dưới đất hét lớn.
"Đừng nằm dưới đó, mặt đất lạnh lắm." Thời Yến An đi ngang qua nhìn cậu, nhắc nhở.
Diệp Niệm Ninh nghe lời đứng dậy ngồi lên sofa, sau đó lại tiếp tục tự hoài nghi.
Thời Yến An khẽ lắc đầu, đem chỗ đồ ăn vừa nấu dẹp vào thùng rác, "Về sau để tôi nấu ăn, em không cần học mấy cái này."
"Ừm..." Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng Thời Yến An bận rộn trong bếp, khóe miệng cong một nụ cười, "Bát Giới, anh hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Tích...!Ký chủ, cậu chưa nấu được đồ ăn mà." 88 nghe Diệp Niệm Ninh gọi vội vàng online.
"Anh đã nấu rồi mà? Mấy đĩa đồ ăn vừa vào thùng rác đó không phải là do anh nấu sao?"
"Ký chủ, tôi nói là cơm trưa tình yêu, còn của cậu...!một lời khó nói hết." 88 nhỏ giọng nói.
"Sao lại không phải cơm trưa tình yêu? Vì số đồ ăn đó anh đây đã phải trả giá rất nhiều đó, còn chưa đủ yêu à? Yêu cũng phải xem vẻ ngoài nữa hả? Hơn nữa lúc đầu cậu không nói thức ăn tôi làm ra nhất định phải đẹp mà!"
Diệp Niệm Ninh lời lẽ ngay thẳng khí thế hùng hồn đáp.
"Nhưng mà đối tượng mang năng lượng vẫn chưa ăn."
"Cậu yêu cầu như vậy là tính giết luôn anh ấy sao? Đám đồ ăn kia ngay cả anh đây còn không dám há miệng.
Cái đống đó nếu mà để anh ấy ăn, lỡ ăn xong bị gì thì ai chịu trách nhiệm? Cậu còn phải nhờ cậy vào năng lượng của ảnh để về nhà nữa mà! Đối xử với ngừơi ta như vậy mà coi được hả?"
"Nhưng nhiệm vụ yêu cầu vậy mà..." Lúc nói lời này rõ ràng 88 cũng không đủ tự tin.
Diệp Niệm Ninh biết nó bắt đầu dao động, vì vậy tiếp tục: "Nhiệm vụ là chết, còn cậu là sống! Cậu thông minh như vậy mà không biết lách luật một xíu sao? Vốn dĩ anh chưa từng nấu ăn, lần này vì nhiệm vụ của cậu mà anh đã dâng lên lần đầu vào bếp của mình là tốt lắm rồi! Cậu còn xoắn xuýt mãi, hai chúng ta đứng trên cùng chiến tuyến, cậu không tính nhiệm vụ hoàn thành cho tôi thì làm sao lấy được năng lượng đây?"
"Vậy được.
Nhưng mà chỉ một lần này thôi nha, lần sau không thể chơi như vầy nữa!"
88 log out rồi Diệp Niệm Ninh vội vàng xuống bếp muốn phụ giúp, có lẽ Yến An sợ cậu cầm dao nghịch dại nên dứt khoát đuổi cậu ra.
Diệp Niệm Ninh bĩu môi, quay về ngồi trên ghế sofa, mở điện thoại lướt wechat thấy Master fansite của cậu gửi lời mời kết bạn.
"Niệm Niệm, buổi trưa vui vẻ."
Chấp nhận xong cậu gửi cho người kia một tin nhắn.
( Niệm Niệm): Ừm, cậu tên gì?
( Master nhỏ): Lâm Diệc Lận ạ.
( Niệm Niệm): À, cậu ăn cơm chưa?
( Master nhỏ): Vẫn chưa, em còn đang học.
( Niệm Niệm): Đang học còn lén xài điện thoại? Không chú ý nghe giảng à? Còn nhỏ mà không lo học ra trường sẽ phải làm phụ hồ!
( Master nhỏ): Bởi vì được anh chấp nhận kết bạn, em hơi kích động nên mới mở điện thoại.
Bình thường thành tích của em rất tốt! Chơi một chút không sao đâu ạ.
[Nhu thuận.jpg]
( Niệm Niệm): Cậu học trường nào vậy?
( Master nhỏ): Em học đại học A ạ.
( Niệm Niệm): Ơ, là đàn em của tôi à!
( Master nhỏ): Dạ đúng đó đúng đó!
( Niệm Niệm): Cậu chăm chỉ học tập đi, tôi không nói chuyện nữa, đi ăn cơm đây!
( Master nhỏ): Vâng.
( Niệm Niệm): Phải cố lên đó!
Nói chuyện với Lâm Diệc Lận xong thì Thời Yến An cũng đã làm xong hai món ăn, mùi hương lan tỏa khắp phòng.
Diệp Niệm Ninh hít sâu một hơi, lại đứng lên đi tới phòng bếp, đang muốn dọn đồ ăn lên bàn cơm, Thời Yến Án đi trước cậu một bước bưng đồ ăn đi, "Em đừng chạm vào, nóng."
"Có sao đâu mà, tôi không sợ!"
"Em không sợ nhưng tôi sợ." Thời Yến Án ngẩng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh, ánh mắt vẫn chuyên chú như lúc đầu, phải chăng liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu nội tâm Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh cúi đầu, không dám nói nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...