Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh


Sân khấu biểu diễn lớn như vậy dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu có vẻ phá lệ loá mắt.

Diệp Niệm Ninh không nhanh không chậm đi đến giữa sân khấu, nhìn lướt qua đám người rộn ràng náo nhiệt phía dưới, nói câu tự giới thiệu, "Chào mọi người, tôi là Diệp Niệm Ninh."
Vừa dứt lời, người xem dưới sân khấu liền bắt đầu la hét cuồng loạn, lâu lâu còn có người kích động kêu: "Niệm Niệm em yêu anh!"
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, nhếch môi cười, đặt ngón trỏ ở trên môi mình, "Xuỵt! Tôi sắp bắt đầu hát rồi."
Theo đó giọng của người xem tại hiện trường dần dần nhỏ lại, Diệp Niệm Ninh quay đầu lại làm một thủ thế OK với dàn nhạc, hai giây sau, âm thanh nhạc đệm vang lên, cậu nhắm mắt lại, dùng chính tiếng hát độc nhất vô nhị của mình bắt đầu cất tiếng hát bài《 Tứ Dư 》.

《 Tứ Dư 》 này là bài hát cậu viết cho các fan, xem như một loại cảm ơn với bọn họ, chỉ là theo thời gian về sau bài hát càng ngày càng nổi, bài hát này dần dần biến hóa thành ca khúc cần để tỏ tình, nếu không phải bởi vì bài hát này là cậu viết, có lẽ cậu sẽ cho rằng đây quả thật là bản tình ca đơn thuần.

"oh~
Người yêu ơi, xin em hãy bỏ lại nỗi buồn phiền nho nhỏ kia
Ánh trăng lên cao rồi, em ngủ ngon nhé
Đừng thức khuya, thế gian đáng giá, em cũng đáng giá
Tôi không cho em được sự dịu dàng nhưng tôi sẽ cho hết những gì mình có,
Hy vọng em có được tình yêu, mang theo thành kính, gìn giữ ôn nhu, dũng cảm theo đuổi những vì sao.

......"
Sau khi hát xong bài này, cậu đến hậu trường định tìm Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi để cùng nhau về khách sạn, kết quả không ngờ cậu lại gặp Đường Giai Nhiễm trước.

"Thầy Diệp, thầy hát hay quá!《 Tứ Dư 》 là bài hát tặng cho người thầy thích sao?" Đường Giai Nhiễm đưa microphone tới bên miệng Diệp Niệm Ninh, phía sau cô còn có cameraman đi theo, Diệp Niệm Ninh cau mày, lui về sau hai bước sau đó mới nhận lấy microphone.


"Không phải, 《 Tứ Dư 》 là bài hát tôi tặng cho các fans của tôi, bài hát này xem như một lời cảm ơn của tôi dành cho các bạn ấy.

Nói cho cùng nếu không có fans của tôi, cũng sẽ không có tôi hôm nay." Diệp Niệm Ninh lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, đem tất cả cảm xúc vừa rồi đều che giấu ở trong lòng.

"Từ khi thầy debut cho đến nay đã được bốn năm, ngoại trừ năm thứ hai có tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ thì chưa từng có bất kỳ tin tức nào về buổi biểu diễn khác.

Tiện đây tôi có thể hỏi một chút, khi nào thì thầy sẽ tổ chức buổi biểu diễn tiếp theo?"
"Có thể sang năm đi, tôi cũng không chắc lắm."
"Được, vậy đến vấn đề tiếp theo, xin hỏi thầy có suy nghĩ gì về việc thầy hát mở màn và áp trục cho đại nhạc hội?"
"Vô cùng cảm ơn ban tổ chức đã tín nhiệm tôi, cũng rất cảm ơn các vị tiền bối đã cho tôi cơ hội."
"Có rất nhiều cư dân mạng bình luận nói bài hát《 Yếu Mệnh 》này rất buồn, xin hỏi gần đây thầy trải qua chuyện gì không vui sao?"
"Không có, chuyện này tôi có giải thích trên Weibo rồi.

Hơn nữa cô xem hiện tại tôi muốn gì có nấy, có giống dáng vẻ như trải qua chuyện gì đau khổ không?" Diệp Niệm Ninh cười hỏi ngược lại.

"Ừm đúng vậy." Đường Giai Nhiễm cười cười, sau đó cúi đầu chào Diệp Niệm Ninh, và nói: "Cảm ơn thầy Diệp đã phối hợp, chúc thầy Diệp tới thành phố H chơi thật vui vẻ!"
Diệp Niệm Ninh khiêm tốn đỡ Đường Giai Nhiễm một cái, cũng nói với cô: "Đương nhiên rồi, cô tiếp tục cố gắng nhé."
Sau khi nói xong cậu liền vội vàng rời khỏi hậu trường.

Vừa nãy thiếu chút nữa Đường Giai Nhiễm đã đập microphone vào miệng cậu, may mắn cậu kịp thời lùi hai bước, bằng không miệng đã gặp họa rồi.


"Bíp bíp!"
Tiếng còi xe vang lên, Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu thì thấy, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt cậu, mà ngồi ở ghế lái phụ là Tống Tử Khiêm.

"Lên xe, chúng ta đi ăn thịt nướng!" Tống Tử Khiêm nhàn nhạt nói với cậu.

Diệp Niệm Ninh vội vàng kéo cửa ghế sau ra ngồi xuống, "Vừa rồi hai người đi đâu? Tôi mới tìm nửa ngày cũng không thấy, còn bị Đường Giai Nhiễm giữ lại phỏng vấn."
"Khi anh vừa kết thúc em với Tống ca ra đường lớn đón xe liền, nơi mà đại nhạc hội chọn lần này, tới giờ này rồi sẽ không gọi được chiếc xe nào đâu." Trần Ngư Nhi nói.

"Cậu nói Đường Giai Nhiễm kia là ai?" Tống Tử Khiêm quay đầu lại nhìn Diệp Niệm Ninh hỏi.

"Là cô gái mặc áo hai dây chân còn xăm hình đó."
"Là cô ta?" Tống Tử Khiêm cau mày, cô gái mặc áo hai dây ở hậu trường có mấy người, nhưng xăm hình trên chân thì có một người như vậy, "Tôi đã thấy cô ta, cậu nói là cô ta vừa phỏng vấn cậu?"
"Ừm, sao thế?"
"Cô ta là Rapper, ở hậu trường đối mặt với ca sĩ khác đều là bộ dáng túm chặt không buông, sao lại phỏng vấn cậu?"
"Không biết, tôi thấy sau lưng cô ta có cameraman, tôi còn tưởng cô là phóng viên giải trí chứ."
"Có lẽ cô ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên muốn đảm nhiệm làm MC khách mời ở hậu trường chăng." Tống Tử Khiêm nhún vai, tuy rằng anh cảm thấy việc này rất kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, biết đâu được Đường Giai Nhiễm kia là fan nhỏ của Diệp Niệm Ninh thì sao.

Thời gian ăn thịt nướng trôi qua rất mau, Diệp Niệm Ninh trở lại phòng tắm tắm rửa một hồi, mở điện thoại lên lưu về mấy tấm ảnh ở hiện trường Trần Ngư Nhi gửi qua, sau đó đăng lên Weibo.

Bố Ninh Online dỗi V: Mở màn kết thúc hoàn mỹ, đợi chờ đêm áp trục ngày mốt của tôi nhé! 【 Hình minh hoạ 】【 Hình minh hoạ 】【 Hình minh hoạ 】

"Mới vừa xem livestream! Đến giờ trong lòng mị vẫn còn kích động."
"Lầu trên +1!"
"Mấy người thấy phỏng vấn hậu trường hông? Tiểu tỷ tỷ phỏng vấn Niệm Niệm kia là fan của Niệm Niệm đó, a a a a! Ghen tị vãiiiiiiiii!"
"Mị cũng xem phỏng vấn, còn thấy trong hậu trường Niệm Niệm cho tiểu tỷ tỷ kia chữ ký nữa QAQ Trong một giây mị bỗng biến thành chanh tinh QAQ."
"Tui hy vọng có một ngày có thể đứng trước mặt Niệm Niệm, nói với Niệm Niệm một câu em yêu anh."
"Lầu trên, mặc dù tui và chế là đồng râm, nhưng chế là tình địch, xin lỗi nha, rút đao đi!"
Diệp Niệm Ninh đang lướt bình luận lướt đến hăng say, thì trên màn hình bỗng hiện lên một tin nhắn.

Cậu nhìn lướt qua, hình như là Thời Yến An gửi tới.

( Thời Yến An): Tôi muốn gọi điện thoại cho cậu, có được không?
Gọi điện thoại?
Đương nhiên có thể!
Tại sao chuyện này cũng phải hỏi mình trước?
Tuy rằng lòng cậu tràn đầy nghi hoặc, nhưng cậu vẫn gọi qua cho Thời Yến An trước.

Gần như điện thoại vừa kết nối, Thời Yến An đã bắt máy ngay.

"Alo, sao vậy?"
Diệp Niệm Ninh xuống giường cầm ly nước trái cây đi tới ban công hóng gió.
"Tôi vừa xem livestream của cậu, hát hay thật đó."
Giọng nói trầm thấp của Thời Yến An từ đầu bên kia điện thoại truyền vào trong tai Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh không tự giác sờ sờ vành tai của mình, giọng hay ghê.

"Người cũng rất tuấn tú." Thời Yến An tiếp tục nói.


"Cảm ơn.

Kẹo Sữa không có làm phiền gì anh chứ? Nó có ăn hiếp Bơ không?"
"Không, nó rất ngoan." Thời Yến An quét mắt nhìn Kẹo sữa đang dí Bơ chạy vòng vòng, tuy rằng rất thích dí Bơ chạy khắp nhà, nhưng chí ít sẽ không động thủ động mồm với Bơ, coi như cũng khá ngoan.

"Vậy là tốt rồi.

Đúng rồi, tôi quên nói với anh, lúc Kẹo Sữa ngủ, anh phải đặt bên cạnh nó một chú gấu trúc nhỏ thì nó mới có thể ngủ được.

Con gấu kia hình như tôi để trong phòng, nếu tiện thì phiền anh đi lấy một chút nhé."
"Được, tôi nói bảo sao lúc nó ngủ cứ muốn cắn gối đầu của tôi, thì ra là muốn gấu nhỏ." Thời Yến An cười hai tiếng sau đó nói.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi, chắc là đã quấy rầy anh nghỉ ngơi đúng không?"
"Không.

Cậu..." Thời Yến An dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Cậu định mấy ngày nữa sẽ về thủ đô?"
Diệp Niệm Ninh nghĩ một chút, rồi sau đó nói: "Chắc là hai ba ngày nữa."
"Ồ, tôi biết rồi." Thời Yến An mím môi, quay về phòng nằm lên giường.

"Ừm, trước cứ như vậy nhé, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Thời Yến An không tình nguyện cúp điện thoại, kỳ thật anh muốn nói chờ Diệp Niệm Ninh về anh muốn mời cậu đi xem phim, nhưng...!haizz, vẫn là để lần sau rồi nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui